Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…
Chương 842: Nhạc phong đau lòng
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.5hạc Phong cầm túi của cô, xách theo cả đôi giầy, bình tĩnh đứng ở trước mặt Cảnh Y Nhân. “Muốn khóc thì hãy khóc lớn lên, em sẽ dễ chịu hơn.” “...” Cảnh Y Nhân vẫn không nói gì, lúc này, trong thế giới của cô không có bất cứ thứ gì cả, chỉ còn hai bàn tay trắng.Nhìn không thấy, nghe không thấy. Nơi này chỉ có một mình cô.Cảnh Y Nhân vô số lần nói với bản thân rằng Lục Minh sẽ không phản bội cô, nhất định là anh bị người ta hãm hại. Nhưng dù có phải là bị hãm hại hay không, nhưng giọng nói vang lên qua điện thoại khi cô gọi cho Lục Minh là thật, Lục Minh cùng người khác làm2chuyện đó là thật. Đầu Cảnh Y Nhân không thể nào xua đi được hình ảnh mà cô nhìn thấy khi vào phòng.Lục Minh nằm thẳng ở trên giường, Trịnh Bội Bội nằm trong khuỷu tay anh... Giống như khi cô và Lục Minh ở bên nhau vậy.Lục Minh dùng bàn tay từng yêu thương cô để vuốt ve người khác? Đôi môi anh cũng đã hồn người khác? Cơ thể bọn họ kết hợp với nhau, anh đã đem sự dịu dàng vốn là của cô dành cho một người phụ nữ khác...Bầu trời lại có một tia chớp đánh qua, sau đó rào rào, đổ một trận mưa to. Người qua đường lập tức bước nhanh hơn, ai cũng đội túi lên đầu mà chạy.Chỉ có Cảnh Y8Nhân và Nhạc Phong đứng yên ở làn đường đi bộ. Bọn họ giống như hai pho tượng vậy, bị mưa quất xối xả. Nhạc Phong cùng Cảnh Y Nhân đứng dưới mưa, mưa xối xả đến mức hai mắt đều không mở ra được.Bọn họ cứ đứng yên như thế, dường như chỉ cần được rửa sạch là có thể trôi đi hết thảy khó chịu trong lòng vậy.Mưa mùa này, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, còn chưa được năm phút đồng hồ đã tạnh mưa rồi. Cảnh Y Nhân giống như một pho tượng, vẫn đứng im ở đó, sắc trời càng ngày càng tối. Dù Nhạc Phong nói gì, Cảnh Y Nhân cũng không hề đáp lại. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô6sẽ bị ốm mất. Nhạc Phong hết cách, đành phải không để ý đến ý muốn của Cảnh Y Nhân, ôm cô rời đi, tìm một khách sạn 4 sao gần đây để cô nghỉ ngơi. Nhưng Nhạc Phong không ngờ hình ảnh anh ta ôm Cảnh Y Nhân vào khách sạn lại bị người ta chụp lại...
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.5hạc Phong cầm túi của cô, xách theo cả đôi giầy, bình tĩnh đứng ở trước mặt Cảnh Y Nhân. “Muốn khóc thì hãy khóc lớn lên, em sẽ dễ chịu hơn.” “...” Cảnh Y Nhân vẫn không nói gì, lúc này, trong thế giới của cô không có bất cứ thứ gì cả, chỉ còn hai bàn tay trắng.Nhìn không thấy, nghe không thấy. Nơi này chỉ có một mình cô.Cảnh Y Nhân vô số lần nói với bản thân rằng Lục Minh sẽ không phản bội cô, nhất định là anh bị người ta hãm hại. Nhưng dù có phải là bị hãm hại hay không, nhưng giọng nói vang lên qua điện thoại khi cô gọi cho Lục Minh là thật, Lục Minh cùng người khác làm2chuyện đó là thật. Đầu Cảnh Y Nhân không thể nào xua đi được hình ảnh mà cô nhìn thấy khi vào phòng.Lục Minh nằm thẳng ở trên giường, Trịnh Bội Bội nằm trong khuỷu tay anh... Giống như khi cô và Lục Minh ở bên nhau vậy.Lục Minh dùng bàn tay từng yêu thương cô để vuốt ve người khác? Đôi môi anh cũng đã hồn người khác? Cơ thể bọn họ kết hợp với nhau, anh đã đem sự dịu dàng vốn là của cô dành cho một người phụ nữ khác...Bầu trời lại có một tia chớp đánh qua, sau đó rào rào, đổ một trận mưa to. Người qua đường lập tức bước nhanh hơn, ai cũng đội túi lên đầu mà chạy.Chỉ có Cảnh Y8Nhân và Nhạc Phong đứng yên ở làn đường đi bộ. Bọn họ giống như hai pho tượng vậy, bị mưa quất xối xả. Nhạc Phong cùng Cảnh Y Nhân đứng dưới mưa, mưa xối xả đến mức hai mắt đều không mở ra được.Bọn họ cứ đứng yên như thế, dường như chỉ cần được rửa sạch là có thể trôi đi hết thảy khó chịu trong lòng vậy.Mưa mùa này, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, còn chưa được năm phút đồng hồ đã tạnh mưa rồi. Cảnh Y Nhân giống như một pho tượng, vẫn đứng im ở đó, sắc trời càng ngày càng tối. Dù Nhạc Phong nói gì, Cảnh Y Nhân cũng không hề đáp lại. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô6sẽ bị ốm mất. Nhạc Phong hết cách, đành phải không để ý đến ý muốn của Cảnh Y Nhân, ôm cô rời đi, tìm một khách sạn 4 sao gần đây để cô nghỉ ngơi. Nhưng Nhạc Phong không ngờ hình ảnh anh ta ôm Cảnh Y Nhân vào khách sạn lại bị người ta chụp lại...
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.5hạc Phong cầm túi của cô, xách theo cả đôi giầy, bình tĩnh đứng ở trước mặt Cảnh Y Nhân. “Muốn khóc thì hãy khóc lớn lên, em sẽ dễ chịu hơn.” “...” Cảnh Y Nhân vẫn không nói gì, lúc này, trong thế giới của cô không có bất cứ thứ gì cả, chỉ còn hai bàn tay trắng.Nhìn không thấy, nghe không thấy. Nơi này chỉ có một mình cô.Cảnh Y Nhân vô số lần nói với bản thân rằng Lục Minh sẽ không phản bội cô, nhất định là anh bị người ta hãm hại. Nhưng dù có phải là bị hãm hại hay không, nhưng giọng nói vang lên qua điện thoại khi cô gọi cho Lục Minh là thật, Lục Minh cùng người khác làm2chuyện đó là thật. Đầu Cảnh Y Nhân không thể nào xua đi được hình ảnh mà cô nhìn thấy khi vào phòng.Lục Minh nằm thẳng ở trên giường, Trịnh Bội Bội nằm trong khuỷu tay anh... Giống như khi cô và Lục Minh ở bên nhau vậy.Lục Minh dùng bàn tay từng yêu thương cô để vuốt ve người khác? Đôi môi anh cũng đã hồn người khác? Cơ thể bọn họ kết hợp với nhau, anh đã đem sự dịu dàng vốn là của cô dành cho một người phụ nữ khác...Bầu trời lại có một tia chớp đánh qua, sau đó rào rào, đổ một trận mưa to. Người qua đường lập tức bước nhanh hơn, ai cũng đội túi lên đầu mà chạy.Chỉ có Cảnh Y8Nhân và Nhạc Phong đứng yên ở làn đường đi bộ. Bọn họ giống như hai pho tượng vậy, bị mưa quất xối xả. Nhạc Phong cùng Cảnh Y Nhân đứng dưới mưa, mưa xối xả đến mức hai mắt đều không mở ra được.Bọn họ cứ đứng yên như thế, dường như chỉ cần được rửa sạch là có thể trôi đi hết thảy khó chịu trong lòng vậy.Mưa mùa này, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, còn chưa được năm phút đồng hồ đã tạnh mưa rồi. Cảnh Y Nhân giống như một pho tượng, vẫn đứng im ở đó, sắc trời càng ngày càng tối. Dù Nhạc Phong nói gì, Cảnh Y Nhân cũng không hề đáp lại. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô6sẽ bị ốm mất. Nhạc Phong hết cách, đành phải không để ý đến ý muốn của Cảnh Y Nhân, ôm cô rời đi, tìm một khách sạn 4 sao gần đây để cô nghỉ ngơi. Nhưng Nhạc Phong không ngờ hình ảnh anh ta ôm Cảnh Y Nhân vào khách sạn lại bị người ta chụp lại...