Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…
Chương 881: Cái gai trong mắt
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.5ếu như chuyện này là giả, tại sao bọn họ lại phải tới an ủi cô? Chứng tỏ chuyện này đã trở thành sự thật mà không ai không biết, không ai là không hiểu, nên bọn họ mới tới an ủi cô. “...” Lục Minh nhìn cô chằm chằm.Bọn họ đã từng yêu nhau, có thể chết vì nhau như vậy. Một năm nay, Lục Minh biết Cảnh Y Nhân đã hiểu lầm chuyện giữa anh và Trịnh Bội Bội, nhưng nếu là trước kia, chuyện này căn bản là không đáng nhắc tới.Chuyện tương tự không phải là chưa từng xảy ra. Cảnh Y Nhân trước kia từng đánh những kẻ thứ ba đến hoa rơi nước chảy, thân2bại danh liệt như thế nào. Mà Cảnh Y Nhân bây giờ sao lại không tin tưởng anh như thế? Rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì trong một năm nay? Bệnh trầm cảm của cô còn chưa đỡ ư?Nghĩ vậy Lục Minh theo bản năng mở miệng hỏi: “Em đã đi gặp bác sĩ tâm lý chưa?”Cảnh Y Nhân chịu khổ một năm nay, trong mắt người ngoài thì không có gì, nhưng thực tế, cô còn khổ cực hơn so với những gì đã trải qua. Chỉ có chính cô mới có thể cảm nhận được bản thân đã khốn khổ ra sao, chịu giày vò như thế nào. Ngày ngày cô đều sống bằng cách giãy giụa8trong sự đau đớn, khổ sở, thậm chí, còn đau đớn hơn so với lúc hoàng cữu cữu ban cho cô ly rượu độc đau đến mòn ruột kia. Ít nhất rượu độc chỉ đau đớn trong thời gian ngắn, còn loại đau khổ này hành hạ cô hơn nửa năm mới dần lắng lại.“Tôi không bị bệnh trầm cảm.” Cảnh Y Nhân lạnh nhạt giải thích. Rồi cô hất bàn tay Lục Minh đang nâng cằm mình ra.“Tôi muốn đi ngủ!” Cảnh Y Nhân quay người đi lên lầu, bỏ lại Lục Minh ở đó một mình. Bây giờ Cảnh Y Nhân chỉ cố gắng vì hai đứa bé, ngoài ra khi đối mặt với Lục Minh, cô vẫn giả6vờ thật vui vẻ giống như trước.Lục Minh biến mất một năm khiến trái tim Cảnh Y Nhân như bị gai đâm, đụng vào một cái là đau.Không nói tới chuyện này, có lẽ bọn họ còn có thể sống với nhau một cách yên bình.
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.5ếu như chuyện này là giả, tại sao bọn họ lại phải tới an ủi cô? Chứng tỏ chuyện này đã trở thành sự thật mà không ai không biết, không ai là không hiểu, nên bọn họ mới tới an ủi cô. “...” Lục Minh nhìn cô chằm chằm.Bọn họ đã từng yêu nhau, có thể chết vì nhau như vậy. Một năm nay, Lục Minh biết Cảnh Y Nhân đã hiểu lầm chuyện giữa anh và Trịnh Bội Bội, nhưng nếu là trước kia, chuyện này căn bản là không đáng nhắc tới.Chuyện tương tự không phải là chưa từng xảy ra. Cảnh Y Nhân trước kia từng đánh những kẻ thứ ba đến hoa rơi nước chảy, thân2bại danh liệt như thế nào. Mà Cảnh Y Nhân bây giờ sao lại không tin tưởng anh như thế? Rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì trong một năm nay? Bệnh trầm cảm của cô còn chưa đỡ ư?Nghĩ vậy Lục Minh theo bản năng mở miệng hỏi: “Em đã đi gặp bác sĩ tâm lý chưa?”Cảnh Y Nhân chịu khổ một năm nay, trong mắt người ngoài thì không có gì, nhưng thực tế, cô còn khổ cực hơn so với những gì đã trải qua. Chỉ có chính cô mới có thể cảm nhận được bản thân đã khốn khổ ra sao, chịu giày vò như thế nào. Ngày ngày cô đều sống bằng cách giãy giụa8trong sự đau đớn, khổ sở, thậm chí, còn đau đớn hơn so với lúc hoàng cữu cữu ban cho cô ly rượu độc đau đến mòn ruột kia. Ít nhất rượu độc chỉ đau đớn trong thời gian ngắn, còn loại đau khổ này hành hạ cô hơn nửa năm mới dần lắng lại.“Tôi không bị bệnh trầm cảm.” Cảnh Y Nhân lạnh nhạt giải thích. Rồi cô hất bàn tay Lục Minh đang nâng cằm mình ra.“Tôi muốn đi ngủ!” Cảnh Y Nhân quay người đi lên lầu, bỏ lại Lục Minh ở đó một mình. Bây giờ Cảnh Y Nhân chỉ cố gắng vì hai đứa bé, ngoài ra khi đối mặt với Lục Minh, cô vẫn giả6vờ thật vui vẻ giống như trước.Lục Minh biến mất một năm khiến trái tim Cảnh Y Nhân như bị gai đâm, đụng vào một cái là đau.Không nói tới chuyện này, có lẽ bọn họ còn có thể sống với nhau một cách yên bình.
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.5ếu như chuyện này là giả, tại sao bọn họ lại phải tới an ủi cô? Chứng tỏ chuyện này đã trở thành sự thật mà không ai không biết, không ai là không hiểu, nên bọn họ mới tới an ủi cô. “...” Lục Minh nhìn cô chằm chằm.Bọn họ đã từng yêu nhau, có thể chết vì nhau như vậy. Một năm nay, Lục Minh biết Cảnh Y Nhân đã hiểu lầm chuyện giữa anh và Trịnh Bội Bội, nhưng nếu là trước kia, chuyện này căn bản là không đáng nhắc tới.Chuyện tương tự không phải là chưa từng xảy ra. Cảnh Y Nhân trước kia từng đánh những kẻ thứ ba đến hoa rơi nước chảy, thân2bại danh liệt như thế nào. Mà Cảnh Y Nhân bây giờ sao lại không tin tưởng anh như thế? Rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì trong một năm nay? Bệnh trầm cảm của cô còn chưa đỡ ư?Nghĩ vậy Lục Minh theo bản năng mở miệng hỏi: “Em đã đi gặp bác sĩ tâm lý chưa?”Cảnh Y Nhân chịu khổ một năm nay, trong mắt người ngoài thì không có gì, nhưng thực tế, cô còn khổ cực hơn so với những gì đã trải qua. Chỉ có chính cô mới có thể cảm nhận được bản thân đã khốn khổ ra sao, chịu giày vò như thế nào. Ngày ngày cô đều sống bằng cách giãy giụa8trong sự đau đớn, khổ sở, thậm chí, còn đau đớn hơn so với lúc hoàng cữu cữu ban cho cô ly rượu độc đau đến mòn ruột kia. Ít nhất rượu độc chỉ đau đớn trong thời gian ngắn, còn loại đau khổ này hành hạ cô hơn nửa năm mới dần lắng lại.“Tôi không bị bệnh trầm cảm.” Cảnh Y Nhân lạnh nhạt giải thích. Rồi cô hất bàn tay Lục Minh đang nâng cằm mình ra.“Tôi muốn đi ngủ!” Cảnh Y Nhân quay người đi lên lầu, bỏ lại Lục Minh ở đó một mình. Bây giờ Cảnh Y Nhân chỉ cố gắng vì hai đứa bé, ngoài ra khi đối mặt với Lục Minh, cô vẫn giả6vờ thật vui vẻ giống như trước.Lục Minh biến mất một năm khiến trái tim Cảnh Y Nhân như bị gai đâm, đụng vào một cái là đau.Không nói tới chuyện này, có lẽ bọn họ còn có thể sống với nhau một cách yên bình.