Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…
Chương 898: S u nhỏ chết đuối rồi
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.5ảnh Y Nhân còn chưa nói xong, chị Cầu đã giục cô: “Thử chút đi, coi như chơi cho vui thôi!”Cảnh Y Nhân bất đắc dĩ lấy ra thẻ căn cước đăng ký với người bán hàng. Người bán hàng nhìn tên trên thẻ căn cước của Cảnh Y Nhân và số thẻ lập tức giúp đăng ký, đồng thời lấy chân đá nhẹ vào người thao tác máy tính... Cảnh Y Nhân không nghĩ tới mình lại may như vậy, không ngờ thực sự quay trúng giải nhất. Cái túi da thật xa xỉ kia có giá gốc là 30 nghìn, Cảnh Y Nhân chỉ mất 300 đồng đã mua được.Hôm nay cô thực quá may mắn!Cảnh Y Nhân hưng2phấn khoác túi lên vai cho chị Cầu và Tiểu Tường nhìn, vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên. Đợi mấy người Cảnh Y Nhân rời đi, hai người bán hàng trong cửa hàng âm thầm lắc đầu. Ông chủ của bọn họ tặng quà thực đúng là khổ cực. Lo lắng tặng miễn phí sẽ bị nghi ngờ nên phải thu mấy trăm đồng.Mấy trăm đồng này còn chưa đủ mua một cái đinh trên túi.Cảnh Y Nhân tới công ty rồi lái xe về nhà. Vừa vào nhà cô đã thấy hai đứa nhỏ đang ngồi chơi trên sofa.Tiểu Đâu Đâu đứng dưới sofa, bàn tay nhỏ đang ra sức cầm một cốc nước trái cây lớn đang chuẩn8bị muốn uống. Cảnh Y Nhân vừa tiến đến vội vàng đặt tủi vừa mua lên ghế, tiến lên cầm lấy cốc nước của Tiểu Đâu Đâu. Cô nhắc nhở: “Lần sau nếu muốn uống nước trái cây thì nói bảo mẫu rót vào bình sữa cho con, cốc thủy tinh này nếu rơi vỡ sẽ làm con bị thương, có biết không?”Tiểu Đâu Đâu ngước đôi mắt tròn xoe nhìn Cảnh Y Nhân lắc đầu, hai bím tóc xoăn xoăn đong đưa. Rồi bé thò bàn tay mũm mĩm vào trong ly nước trái cây, lấy ra thứ gì đó rồi đưa tới trước mặt Cảnh Y Nhân cho cô nhìn.Cảnh Y Nhân nhìn trên ngón tay mũm mĩm của6Tiểu Đâu Đâu có một con sâu bay nho nhỏ đã chết. Cảnh Y Nhân nhíu mày, đại khái là con sâu từ bên ngoài bay vào. Cô nhắc nhở: “Đừng lo, vất đi là được!”Kết quả Tiểu Đâu Đâu đưa ngón tay tới trước mặt mình mở miệng: “Ma ma của cậu không bảo đi bơi phải có người lớn đi kèm à? Cậu xem, chết đuối rồi, ma ma cậu sẽ khóc ngất mất thôi!”“...” Tiểu Đâu Đâu nói ngọng nghịu làm khóe miệng Cảnh Y Nhân khẽ cong lên. “Ma ma nó sẽ không khóc đâu, ma ma nó không biết nó đi mất rồi. Bởi vì những con côn trùng này đều giống nhau, mẹ nó không3phân biệt được.” Đại Đâu Đâu đang ngồi trên sofa chơi xếp gỗ đáp lời Tiểu Đâu Đâu.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5ảnh Y Nhân còn chưa nói xong, chị Cầu đã giục cô: “Thử chút đi, coi như chơi cho vui thôi!”
Cảnh Y Nhân bất đắc dĩ lấy ra thẻ căn cước đăng ký với người bán hàng. Người bán hàng nhìn tên trên thẻ căn cước của Cảnh Y Nhân và số thẻ lập tức giúp đăng ký, đồng thời lấy chân đá nhẹ vào người thao tác máy tính... Cảnh Y Nhân không nghĩ tới mình lại may như vậy, không ngờ thực sự quay trúng giải nhất. Cái túi da thật xa xỉ kia có giá gốc là 30 nghìn, Cảnh Y Nhân chỉ mất 300 đồng đã mua được.
Hôm nay cô thực quá may mắn!
Cảnh Y Nhân hưng2phấn khoác túi lên vai cho chị Cầu và Tiểu Tường nhìn, vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên. Đợi mấy người Cảnh Y Nhân rời đi, hai người bán hàng trong cửa hàng âm thầm lắc đầu. Ông chủ của bọn họ tặng quà thực đúng là khổ cực. Lo lắng tặng miễn phí sẽ bị nghi ngờ nên phải thu mấy trăm đồng.
Mấy trăm đồng này còn chưa đủ mua một cái đinh trên túi.
Cảnh Y Nhân tới công ty rồi lái xe về nhà. Vừa vào nhà cô đã thấy hai đứa nhỏ đang ngồi chơi trên sofa.
Tiểu Đâu Đâu đứng dưới sofa, bàn tay nhỏ đang ra sức cầm một cốc nước trái cây lớn đang chuẩn8bị muốn uống. Cảnh Y Nhân vừa tiến đến vội vàng đặt tủi vừa mua lên ghế, tiến lên cầm lấy cốc nước của Tiểu Đâu Đâu. Cô nhắc nhở: “Lần sau nếu muốn uống nước trái cây thì nói bảo mẫu rót vào bình sữa cho con, cốc thủy tinh này nếu rơi vỡ sẽ làm con bị thương, có biết không?”
Tiểu Đâu Đâu ngước đôi mắt tròn xoe nhìn Cảnh Y Nhân lắc đầu, hai bím tóc xoăn xoăn đong đưa. Rồi bé thò bàn tay mũm mĩm vào trong ly nước trái cây, lấy ra thứ gì đó rồi đưa tới trước mặt Cảnh Y Nhân cho cô nhìn.
Cảnh Y Nhân nhìn trên ngón tay mũm mĩm của6Tiểu Đâu Đâu có một con sâu bay nho nhỏ đã chết. Cảnh Y Nhân nhíu mày, đại khái là con sâu từ bên ngoài bay vào. Cô nhắc nhở: “Đừng lo, vất đi là được!”
Kết quả Tiểu Đâu Đâu đưa ngón tay tới trước mặt mình mở miệng: “Ma ma của cậu không bảo đi bơi phải có người lớn đi kèm à? Cậu xem, chết đuối rồi, ma ma cậu sẽ khóc ngất mất thôi!”
“...” Tiểu Đâu Đâu nói ngọng nghịu làm khóe miệng Cảnh Y Nhân khẽ cong lên. “Ma ma nó sẽ không khóc đâu, ma ma nó không biết nó đi mất rồi. Bởi vì những con côn trùng này đều giống nhau, mẹ nó không3phân biệt được.” Đại Đâu Đâu đang ngồi trên sofa chơi xếp gỗ đáp lời Tiểu Đâu Đâu.
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.5ảnh Y Nhân còn chưa nói xong, chị Cầu đã giục cô: “Thử chút đi, coi như chơi cho vui thôi!”Cảnh Y Nhân bất đắc dĩ lấy ra thẻ căn cước đăng ký với người bán hàng. Người bán hàng nhìn tên trên thẻ căn cước của Cảnh Y Nhân và số thẻ lập tức giúp đăng ký, đồng thời lấy chân đá nhẹ vào người thao tác máy tính... Cảnh Y Nhân không nghĩ tới mình lại may như vậy, không ngờ thực sự quay trúng giải nhất. Cái túi da thật xa xỉ kia có giá gốc là 30 nghìn, Cảnh Y Nhân chỉ mất 300 đồng đã mua được.Hôm nay cô thực quá may mắn!Cảnh Y Nhân hưng2phấn khoác túi lên vai cho chị Cầu và Tiểu Tường nhìn, vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên. Đợi mấy người Cảnh Y Nhân rời đi, hai người bán hàng trong cửa hàng âm thầm lắc đầu. Ông chủ của bọn họ tặng quà thực đúng là khổ cực. Lo lắng tặng miễn phí sẽ bị nghi ngờ nên phải thu mấy trăm đồng.Mấy trăm đồng này còn chưa đủ mua một cái đinh trên túi.Cảnh Y Nhân tới công ty rồi lái xe về nhà. Vừa vào nhà cô đã thấy hai đứa nhỏ đang ngồi chơi trên sofa.Tiểu Đâu Đâu đứng dưới sofa, bàn tay nhỏ đang ra sức cầm một cốc nước trái cây lớn đang chuẩn8bị muốn uống. Cảnh Y Nhân vừa tiến đến vội vàng đặt tủi vừa mua lên ghế, tiến lên cầm lấy cốc nước của Tiểu Đâu Đâu. Cô nhắc nhở: “Lần sau nếu muốn uống nước trái cây thì nói bảo mẫu rót vào bình sữa cho con, cốc thủy tinh này nếu rơi vỡ sẽ làm con bị thương, có biết không?”Tiểu Đâu Đâu ngước đôi mắt tròn xoe nhìn Cảnh Y Nhân lắc đầu, hai bím tóc xoăn xoăn đong đưa. Rồi bé thò bàn tay mũm mĩm vào trong ly nước trái cây, lấy ra thứ gì đó rồi đưa tới trước mặt Cảnh Y Nhân cho cô nhìn.Cảnh Y Nhân nhìn trên ngón tay mũm mĩm của6Tiểu Đâu Đâu có một con sâu bay nho nhỏ đã chết. Cảnh Y Nhân nhíu mày, đại khái là con sâu từ bên ngoài bay vào. Cô nhắc nhở: “Đừng lo, vất đi là được!”Kết quả Tiểu Đâu Đâu đưa ngón tay tới trước mặt mình mở miệng: “Ma ma của cậu không bảo đi bơi phải có người lớn đi kèm à? Cậu xem, chết đuối rồi, ma ma cậu sẽ khóc ngất mất thôi!”“...” Tiểu Đâu Đâu nói ngọng nghịu làm khóe miệng Cảnh Y Nhân khẽ cong lên. “Ma ma nó sẽ không khóc đâu, ma ma nó không biết nó đi mất rồi. Bởi vì những con côn trùng này đều giống nhau, mẹ nó không3phân biệt được.” Đại Đâu Đâu đang ngồi trên sofa chơi xếp gỗ đáp lời Tiểu Đâu Đâu.