Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…
Chương 903: Rượu có vấn đề
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.5ảnh Y Nhân nghĩ rượu này tác dụng chậm nên cũng không nghĩ nhiều.Cô lấy di động ra gọi cho chị Cầu. Điện thoại di động móc từ trong túi ra không hiểu sao lại hết pin, cũng không thể khởi động máy. Cảnh Y Nhân theo bản năng quay đầu nhìn quanh, tìm bóng dáng Bạch Vân trong phòng. Chỉ thấy Bạch Vân ở trong góc phòng uống nhiều quá đang dựa trên người ảnh đế Lạc ngủ. ảnh đế Lạc cởi áo khoác đắp lên người Bạch Vân rồi bế cô đi ra ngoài. ảnh đế Lạc bể Bạch Vân đến sofa, chào hỏi với đạo diễn. “Đạo diễn, em họ tôi say rồi, tôi đưa cô ấy về trước.” Đạo diễn mỉm cười phất tay với ảnh đế2Lạc: “Đi đi đi đi, đi ân ái với em họ cậu đi!”ảnh đế Lạc lại chào hỏi với Cảnh Y Nhân đang dựa vào sofa: “Y Nhân, chút nữa cô về sớm một chút nhé, tôi đưa Bạch Vân về trước.”“...”Cảnh Y Nhân mơ mơ màng màng ngước mắt nhìn ảnh đế Lạc.Cô muốn mở miệng nhờ anh ta hỗ trợ nhưng lại có chút do dự, loại tình huống này hình như anh ta không giúp gì được cô. “À, được!” ảnh đế Lạc cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Cảnh Y Nhân đã uống say. Anh ta liền ôm Bạch Vân rời đi.Tiếp đến những người khác trong đoàn phim cũng lục tục rời đi. Đạo diễn đi tới phòng 602. Trong phòng chỉ còn Cảnh Y8Nhân, Trịnh Bội Bội và mấy diễn viên phụ đã uống say. Lúc này trong phòng bao, ngoại trừ ngọn đèn màu xoay ra thì yên tĩnh đến nỗi còn có thể nghe được tiếng ngáy ngủ. Trịnh Bội Bội tới ngồi xuống bên cạnh Cảnh Y Nhân. Cô ta giả vờ quan tâm hỏi: “Y Nhân, cô sao thế, trong bộ dạng cô có vẻ không ổn, có phải là uống nhiều rồi không?” Cảnh Y Nhân đang nghẹo đầu trên sofa nghỉ ngơi, hơi nhướng mi mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn Trịnh Bội Bội không đáp lời. “Hay tôi đưa cô về!”“Cút!” Cảnh Y Nhân lạnh lùng bật ra một chữ.“Cô thật đúng là, người tốt không được báo đáp, được, không so đo với cô, tôi là6có lòng tốt muốn đỡ cô đi ra.” Nói xong Trịnh Bội Bội xốc tay Cảnh Y Nhân vắt qua vai mình, một tay kia đỡ Cảnh Y Nhân đứng dậy.Toàn thân Cảnh Y Nhân mềm nhũn không có một tia khí lực, bằng không cô đã sớm dựa vào sức mình để chống lại mà đứng dậy rời đi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5ảnh Y Nhân nghĩ rượu này tác dụng chậm nên cũng không nghĩ nhiều.
Cô lấy di động ra gọi cho chị Cầu. Điện thoại di động móc từ trong túi ra không hiểu sao lại hết pin, cũng không thể khởi động máy. Cảnh Y Nhân theo bản năng quay đầu nhìn quanh, tìm bóng dáng Bạch Vân trong phòng. Chỉ thấy Bạch Vân ở trong góc phòng uống nhiều quá đang dựa trên người ảnh đế Lạc ngủ. ảnh đế Lạc cởi áo khoác đắp lên người Bạch Vân rồi bế cô đi ra ngoài. ảnh đế Lạc bể Bạch Vân đến sofa, chào hỏi với đạo diễn. “Đạo diễn, em họ tôi say rồi, tôi đưa cô ấy về trước.” Đạo diễn mỉm cười phất tay với ảnh đế2Lạc: “Đi đi đi đi, đi ân ái với em họ cậu đi!”
ảnh đế Lạc lại chào hỏi với Cảnh Y Nhân đang dựa vào sofa: “Y Nhân, chút nữa cô về sớm một chút nhé, tôi đưa Bạch Vân về trước.”
“...”Cảnh Y Nhân mơ mơ màng màng ngước mắt nhìn ảnh đế Lạc.
Cô muốn mở miệng nhờ anh ta hỗ trợ nhưng lại có chút do dự, loại tình huống này hình như anh ta không giúp gì được cô. “À, được!” ảnh đế Lạc cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Cảnh Y Nhân đã uống say. Anh ta liền ôm Bạch Vân rời đi.
Tiếp đến những người khác trong đoàn phim cũng lục tục rời đi. Đạo diễn đi tới phòng 602. Trong phòng chỉ còn Cảnh Y8Nhân, Trịnh Bội Bội và mấy diễn viên phụ đã uống say. Lúc này trong phòng bao, ngoại trừ ngọn đèn màu xoay ra thì yên tĩnh đến nỗi còn có thể nghe được tiếng ngáy ngủ. Trịnh Bội Bội tới ngồi xuống bên cạnh Cảnh Y Nhân. Cô ta giả vờ quan tâm hỏi: “Y Nhân, cô sao thế, trong bộ dạng cô có vẻ không ổn, có phải là uống nhiều rồi không?” Cảnh Y Nhân đang nghẹo đầu trên sofa nghỉ ngơi, hơi nhướng mi mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn Trịnh Bội Bội không đáp lời. “Hay tôi đưa cô về!”
“Cút!” Cảnh Y Nhân lạnh lùng bật ra một chữ.
“Cô thật đúng là, người tốt không được báo đáp, được, không so đo với cô, tôi là6có lòng tốt muốn đỡ cô đi ra.” Nói xong Trịnh Bội Bội xốc tay Cảnh Y Nhân vắt qua vai mình, một tay kia đỡ Cảnh Y Nhân đứng dậy.
Toàn thân Cảnh Y Nhân mềm nhũn không có một tia khí lực, bằng không cô đã sớm dựa vào sức mình để chống lại mà đứng dậy rời đi.
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.5ảnh Y Nhân nghĩ rượu này tác dụng chậm nên cũng không nghĩ nhiều.Cô lấy di động ra gọi cho chị Cầu. Điện thoại di động móc từ trong túi ra không hiểu sao lại hết pin, cũng không thể khởi động máy. Cảnh Y Nhân theo bản năng quay đầu nhìn quanh, tìm bóng dáng Bạch Vân trong phòng. Chỉ thấy Bạch Vân ở trong góc phòng uống nhiều quá đang dựa trên người ảnh đế Lạc ngủ. ảnh đế Lạc cởi áo khoác đắp lên người Bạch Vân rồi bế cô đi ra ngoài. ảnh đế Lạc bể Bạch Vân đến sofa, chào hỏi với đạo diễn. “Đạo diễn, em họ tôi say rồi, tôi đưa cô ấy về trước.” Đạo diễn mỉm cười phất tay với ảnh đế2Lạc: “Đi đi đi đi, đi ân ái với em họ cậu đi!”ảnh đế Lạc lại chào hỏi với Cảnh Y Nhân đang dựa vào sofa: “Y Nhân, chút nữa cô về sớm một chút nhé, tôi đưa Bạch Vân về trước.”“...”Cảnh Y Nhân mơ mơ màng màng ngước mắt nhìn ảnh đế Lạc.Cô muốn mở miệng nhờ anh ta hỗ trợ nhưng lại có chút do dự, loại tình huống này hình như anh ta không giúp gì được cô. “À, được!” ảnh đế Lạc cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Cảnh Y Nhân đã uống say. Anh ta liền ôm Bạch Vân rời đi.Tiếp đến những người khác trong đoàn phim cũng lục tục rời đi. Đạo diễn đi tới phòng 602. Trong phòng chỉ còn Cảnh Y8Nhân, Trịnh Bội Bội và mấy diễn viên phụ đã uống say. Lúc này trong phòng bao, ngoại trừ ngọn đèn màu xoay ra thì yên tĩnh đến nỗi còn có thể nghe được tiếng ngáy ngủ. Trịnh Bội Bội tới ngồi xuống bên cạnh Cảnh Y Nhân. Cô ta giả vờ quan tâm hỏi: “Y Nhân, cô sao thế, trong bộ dạng cô có vẻ không ổn, có phải là uống nhiều rồi không?” Cảnh Y Nhân đang nghẹo đầu trên sofa nghỉ ngơi, hơi nhướng mi mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn Trịnh Bội Bội không đáp lời. “Hay tôi đưa cô về!”“Cút!” Cảnh Y Nhân lạnh lùng bật ra một chữ.“Cô thật đúng là, người tốt không được báo đáp, được, không so đo với cô, tôi là6có lòng tốt muốn đỡ cô đi ra.” Nói xong Trịnh Bội Bội xốc tay Cảnh Y Nhân vắt qua vai mình, một tay kia đỡ Cảnh Y Nhân đứng dậy.Toàn thân Cảnh Y Nhân mềm nhũn không có một tia khí lực, bằng không cô đã sớm dựa vào sức mình để chống lại mà đứng dậy rời đi.