Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…

Chương 947: Cảm nắng rồi

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy nhiên họ vẫn phải quay tới ba lần, nhưng mỗi lần Cảnh Y Nhân đều không mạnh tay, dùng lực bình thườngĐúng lúc Cảnh Y Nhân vừa quay xong cảnh này, chuẩn bị nói tiếp lời thoại thì dạ dày bỗng cuộn lại, khiến cô không nhịn được mà nôn ra ngay trước mặt Trịnh Bội BộiTrịnh Bội Bội cả kinh vội vàng lùi lạiNhiều người vội xông tới hỏi: “Làm sao vậy? Y Nhân?” Cũng may bữa trưa nay, Cảnh Y Nhân không ăn nhiều, chỉ nôn ra toàn nướcCô khó chịu ôm ngực mà lắc lắc đầu: “Có thể là trời nóng quá, nên tôi bị cảm nắng nhẹ thôi.” Sau khi nôn xong, đầu Cảnh Y Nhân2vẫn vô cùng choáng vángTiểu Tường và chị Cầu cùng đỡ Cảnh Y Nhân về xe riêng để nghỉ ngơiBảo mẫu bật điều hòa trong xe lên, không khí mát mẻ hơn nhiều so với nhiệt độ bên ngoài, Cảnh Y Nhân nằm xuống không được bao lâu thì ngủ thiếp điCảnh Y Nhân không khỏe, đạo diễn đành phải bố trí quay cảnh kế tiếpMãi đến khi kết thúc toàn bộ cảnh quay ngày hôm nay, bao gồm cả cảnh quay buổi tối cũng đã là chín giờ, Cảnh Y Nhân vẫn chưa tỉnh lạiĐiện thoại của Cảnh Y Nhân không biết đã đổ chuông bao nhiêu lần nhưng vẫn không có ai nghe máyKhi mọi người kết thúc công8việc, chị Cầu trở lại xe để gọi Cảnh Y Nhân thì lại thấy cô đang ngủ rất sâu, phải gọi mấy tiếng, lắc người mới đánh thức được Cảnh Y Nhân dậy“Y Nhân, cô làm sao vậy? Sao lại vừa nôn lại còn ham ngủ nữa, không phải là “có” rồi chứ?” Chị Cầu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cảnh Y Nhân, lo lắng hỏi.Cảnh Y Nhân day day trán, miễn cưỡng xua tay“Tôi chỉ bị cảm nắng mà thôi, sao mà mang thai được.” “Sao mà không được? Lẽ nào cô và chồng không làm chuyện đó à?” “..” Cảnh Y Nhân đương nhiên đã làm chuyện đó với ông xã, hơn nữa còn làm hàng ngày nữaChỉ9là từ lúc Lục Minh về nước đến nay cũng chưa lâu, hơn nữa bọn họ chỉ mới làm lành được mấy ngàyDù là cô mang thai thật thì cũng không thể có triệu chứng vào lúc này được“Tôi bảo là không thể nào là không thể nào, cô đừng lo lắng.” Mặc dù chị Cầu đang lo cho bản thân mình, nếu Cảnh Y Nhân mang thai rồi thì sau này sẽ không quay phim được nữa, tiền trong tủi chị Cầu cũng sẽ không cánh mà bay, nhưng cũng thật lòng lo lắng cho sức khỏe của Cảnh Y Nhân“Hay là chốc nữa đi bệnh viện kiểm tra một chút nhé?”“Em không sao thật mà.”“Dù sao đường về cũng2đi ngang qua bệnh viện, xét nghiệm một cái mất có mười lăm phút thôi.” “...” Cảnh Y Nhân không lay chuyển được chị Cầu, chị ta cứ khuyên can mãiLúc xe riêng đi ngang qua của bệnh viện, chị Cẩu bảo tài xế dừng xe lại rồi cố kéo Cảnh Y Nhân xuống xeCảnh Y Nhân đến quấy đăng ký, kể lại sơ lược về tình trạng của mình với bác sĩ, sau đó đi xét nghiệm máuCảnh Y Nhân ngồi chờ trong hành lang ngập tràn mùi thuốc khử trùng, buồn chán lấy điện thoại di động ra xem, lúc này mới thấy ba cuộc điện thoại gọi nhỡ của Lục MinhHôm nay cô đã nói với Lục Minh2là sẽ về muộn rồi mà anh vẫn gọi nhiều cuộc như vậyTheo bản năng, Cảnh Y Nhân bấm gọi lại..Lúc này, Lục Minh đang ngồi tựa một mình vào đầu giường, tay cầm iPad xem tài liệu thì điện thoại di động trên tủ ở đầu giường reo lênAnh theo bản năng cầm lên, thấy trên màn hình hiện lên dòng chữ “Công chúa nhỏ Sweetheart”, khóe miệng bất giác mỉm cườiAnh buông iPad xuống, nhận điện thoạiBên kia điện thoại truyền đến giọng nói ngọt ngào của cô gái: “Sao anh gọi nhiều cuộc thế?” “Một mình trong phòng chờ đợi công chúa đại nhân nên anh cô đơn quá, lòng khó nhịn nổi.”

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy nhiên họ vẫn phải quay tới ba lần, nhưng mỗi lần Cảnh Y Nhân đều không mạnh tay, dùng lực bình thườngĐúng lúc Cảnh Y Nhân vừa quay xong cảnh này, chuẩn bị nói tiếp lời thoại thì dạ dày bỗng cuộn lại, khiến cô không nhịn được mà nôn ra ngay trước mặt Trịnh Bội BộiTrịnh Bội Bội cả kinh vội vàng lùi lạiNhiều người vội xông tới hỏi: “Làm sao vậy? Y Nhân?” Cũng may bữa trưa nay, Cảnh Y Nhân không ăn nhiều, chỉ nôn ra toàn nướcCô khó chịu ôm ngực mà lắc lắc đầu: “Có thể là trời nóng quá, nên tôi bị cảm nắng nhẹ thôi.” Sau khi nôn xong, đầu Cảnh Y Nhân2vẫn vô cùng choáng vángTiểu Tường và chị Cầu cùng đỡ Cảnh Y Nhân về xe riêng để nghỉ ngơiBảo mẫu bật điều hòa trong xe lên, không khí mát mẻ hơn nhiều so với nhiệt độ bên ngoài, Cảnh Y Nhân nằm xuống không được bao lâu thì ngủ thiếp điCảnh Y Nhân không khỏe, đạo diễn đành phải bố trí quay cảnh kế tiếpMãi đến khi kết thúc toàn bộ cảnh quay ngày hôm nay, bao gồm cả cảnh quay buổi tối cũng đã là chín giờ, Cảnh Y Nhân vẫn chưa tỉnh lạiĐiện thoại của Cảnh Y Nhân không biết đã đổ chuông bao nhiêu lần nhưng vẫn không có ai nghe máyKhi mọi người kết thúc công8việc, chị Cầu trở lại xe để gọi Cảnh Y Nhân thì lại thấy cô đang ngủ rất sâu, phải gọi mấy tiếng, lắc người mới đánh thức được Cảnh Y Nhân dậy“Y Nhân, cô làm sao vậy? Sao lại vừa nôn lại còn ham ngủ nữa, không phải là “có” rồi chứ?” Chị Cầu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cảnh Y Nhân, lo lắng hỏi.Cảnh Y Nhân day day trán, miễn cưỡng xua tay“Tôi chỉ bị cảm nắng mà thôi, sao mà mang thai được.” “Sao mà không được? Lẽ nào cô và chồng không làm chuyện đó à?” “..” Cảnh Y Nhân đương nhiên đã làm chuyện đó với ông xã, hơn nữa còn làm hàng ngày nữaChỉ9là từ lúc Lục Minh về nước đến nay cũng chưa lâu, hơn nữa bọn họ chỉ mới làm lành được mấy ngàyDù là cô mang thai thật thì cũng không thể có triệu chứng vào lúc này được“Tôi bảo là không thể nào là không thể nào, cô đừng lo lắng.” Mặc dù chị Cầu đang lo cho bản thân mình, nếu Cảnh Y Nhân mang thai rồi thì sau này sẽ không quay phim được nữa, tiền trong tủi chị Cầu cũng sẽ không cánh mà bay, nhưng cũng thật lòng lo lắng cho sức khỏe của Cảnh Y Nhân“Hay là chốc nữa đi bệnh viện kiểm tra một chút nhé?”“Em không sao thật mà.”“Dù sao đường về cũng2đi ngang qua bệnh viện, xét nghiệm một cái mất có mười lăm phút thôi.” “...” Cảnh Y Nhân không lay chuyển được chị Cầu, chị ta cứ khuyên can mãiLúc xe riêng đi ngang qua của bệnh viện, chị Cẩu bảo tài xế dừng xe lại rồi cố kéo Cảnh Y Nhân xuống xeCảnh Y Nhân đến quấy đăng ký, kể lại sơ lược về tình trạng của mình với bác sĩ, sau đó đi xét nghiệm máuCảnh Y Nhân ngồi chờ trong hành lang ngập tràn mùi thuốc khử trùng, buồn chán lấy điện thoại di động ra xem, lúc này mới thấy ba cuộc điện thoại gọi nhỡ của Lục MinhHôm nay cô đã nói với Lục Minh2là sẽ về muộn rồi mà anh vẫn gọi nhiều cuộc như vậyTheo bản năng, Cảnh Y Nhân bấm gọi lại..Lúc này, Lục Minh đang ngồi tựa một mình vào đầu giường, tay cầm iPad xem tài liệu thì điện thoại di động trên tủ ở đầu giường reo lênAnh theo bản năng cầm lên, thấy trên màn hình hiện lên dòng chữ “Công chúa nhỏ Sweetheart”, khóe miệng bất giác mỉm cườiAnh buông iPad xuống, nhận điện thoạiBên kia điện thoại truyền đến giọng nói ngọt ngào của cô gái: “Sao anh gọi nhiều cuộc thế?” “Một mình trong phòng chờ đợi công chúa đại nhân nên anh cô đơn quá, lòng khó nhịn nổi.”

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy nhiên họ vẫn phải quay tới ba lần, nhưng mỗi lần Cảnh Y Nhân đều không mạnh tay, dùng lực bình thườngĐúng lúc Cảnh Y Nhân vừa quay xong cảnh này, chuẩn bị nói tiếp lời thoại thì dạ dày bỗng cuộn lại, khiến cô không nhịn được mà nôn ra ngay trước mặt Trịnh Bội BộiTrịnh Bội Bội cả kinh vội vàng lùi lạiNhiều người vội xông tới hỏi: “Làm sao vậy? Y Nhân?” Cũng may bữa trưa nay, Cảnh Y Nhân không ăn nhiều, chỉ nôn ra toàn nướcCô khó chịu ôm ngực mà lắc lắc đầu: “Có thể là trời nóng quá, nên tôi bị cảm nắng nhẹ thôi.” Sau khi nôn xong, đầu Cảnh Y Nhân2vẫn vô cùng choáng vángTiểu Tường và chị Cầu cùng đỡ Cảnh Y Nhân về xe riêng để nghỉ ngơiBảo mẫu bật điều hòa trong xe lên, không khí mát mẻ hơn nhiều so với nhiệt độ bên ngoài, Cảnh Y Nhân nằm xuống không được bao lâu thì ngủ thiếp điCảnh Y Nhân không khỏe, đạo diễn đành phải bố trí quay cảnh kế tiếpMãi đến khi kết thúc toàn bộ cảnh quay ngày hôm nay, bao gồm cả cảnh quay buổi tối cũng đã là chín giờ, Cảnh Y Nhân vẫn chưa tỉnh lạiĐiện thoại của Cảnh Y Nhân không biết đã đổ chuông bao nhiêu lần nhưng vẫn không có ai nghe máyKhi mọi người kết thúc công8việc, chị Cầu trở lại xe để gọi Cảnh Y Nhân thì lại thấy cô đang ngủ rất sâu, phải gọi mấy tiếng, lắc người mới đánh thức được Cảnh Y Nhân dậy“Y Nhân, cô làm sao vậy? Sao lại vừa nôn lại còn ham ngủ nữa, không phải là “có” rồi chứ?” Chị Cầu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cảnh Y Nhân, lo lắng hỏi.Cảnh Y Nhân day day trán, miễn cưỡng xua tay“Tôi chỉ bị cảm nắng mà thôi, sao mà mang thai được.” “Sao mà không được? Lẽ nào cô và chồng không làm chuyện đó à?” “..” Cảnh Y Nhân đương nhiên đã làm chuyện đó với ông xã, hơn nữa còn làm hàng ngày nữaChỉ9là từ lúc Lục Minh về nước đến nay cũng chưa lâu, hơn nữa bọn họ chỉ mới làm lành được mấy ngàyDù là cô mang thai thật thì cũng không thể có triệu chứng vào lúc này được“Tôi bảo là không thể nào là không thể nào, cô đừng lo lắng.” Mặc dù chị Cầu đang lo cho bản thân mình, nếu Cảnh Y Nhân mang thai rồi thì sau này sẽ không quay phim được nữa, tiền trong tủi chị Cầu cũng sẽ không cánh mà bay, nhưng cũng thật lòng lo lắng cho sức khỏe của Cảnh Y Nhân“Hay là chốc nữa đi bệnh viện kiểm tra một chút nhé?”“Em không sao thật mà.”“Dù sao đường về cũng2đi ngang qua bệnh viện, xét nghiệm một cái mất có mười lăm phút thôi.” “...” Cảnh Y Nhân không lay chuyển được chị Cầu, chị ta cứ khuyên can mãiLúc xe riêng đi ngang qua của bệnh viện, chị Cẩu bảo tài xế dừng xe lại rồi cố kéo Cảnh Y Nhân xuống xeCảnh Y Nhân đến quấy đăng ký, kể lại sơ lược về tình trạng của mình với bác sĩ, sau đó đi xét nghiệm máuCảnh Y Nhân ngồi chờ trong hành lang ngập tràn mùi thuốc khử trùng, buồn chán lấy điện thoại di động ra xem, lúc này mới thấy ba cuộc điện thoại gọi nhỡ của Lục MinhHôm nay cô đã nói với Lục Minh2là sẽ về muộn rồi mà anh vẫn gọi nhiều cuộc như vậyTheo bản năng, Cảnh Y Nhân bấm gọi lại..Lúc này, Lục Minh đang ngồi tựa một mình vào đầu giường, tay cầm iPad xem tài liệu thì điện thoại di động trên tủ ở đầu giường reo lênAnh theo bản năng cầm lên, thấy trên màn hình hiện lên dòng chữ “Công chúa nhỏ Sweetheart”, khóe miệng bất giác mỉm cườiAnh buông iPad xuống, nhận điện thoạiBên kia điện thoại truyền đến giọng nói ngọt ngào của cô gái: “Sao anh gọi nhiều cuộc thế?” “Một mình trong phòng chờ đợi công chúa đại nhân nên anh cô đơn quá, lòng khó nhịn nổi.”

Chương 947: Cảm nắng rồi