Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…
Chương 960: Anh về rồi đ y vợ ơi
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.2iọng nói Hắc Long trở nên khàn khàn: “Nhạc Nhu, anh về rồi đây!” Nhạc Nhu cười rộ lên: “Em biết, lát nữa là anh lại đi thôi.”“Anh sẽ không đi đâu nữa.”Nghe thấy vậy, Nhạc Nhu bỗng ngẩn ra, con ngươi long lanh xinh đẹp chợt co rụt lại, dường như phát hiện ra có điều bất thườngMỗi lần trong mơ, Hắc Long chưa bao giờ nói gì với cô, chỉ cười thôi, còn hôm nay anh ta lại trả lời côNhạc Nhu khẩn trương đến mức nắm chặt lấy chai rượu trong tay, một giây sau lại buông chai rượu raChai rượu rơi xuống đất vỡ choang, chất lỏng màu nâu trong chai đổ ra, thấm ướt chiếc thảm hoa lệBỗng dưng, Nhạc Nhu ngồi thẳng lưng dậy, mở to2mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặtNhìn một lúc, cô đột nhiên vươn cánh tay ra ôm choàng lấy Hắc Long trước mặtMột giây sau, cô òa lên khóc nức nởNhạc Nhu sống hai mươi bảy năm, năm năm làm gián điệp cũng chưa từng khóc như thế nàyLúc này đây, cô lại chỉ hận không thể khóc cho sạch toàn bộ nước mắt đã đè nén cả cuộc đời côTựa như hồng thủy vỡ để, làm thế nào cũng không ngừng lại đượcHắc Long ôm lấy cô thật chặt, chỉ hận không thể siết cô vào trong tận xương tủy.Hắc Long không phải là một người giỏi ăn nói, anh ta không biết nên nói gì để an ủi Nhạc Nhu, chỉ có thể ôm lấy cô thật chặt,8trăm vạn câu đã không còn cách nào để biểu đạt nữaMột năm nhung nhớ, một năm khổ sở vì tương tự, cuối cùng chỉ có thể dùng cái ôm thật chặt này, da thịt kề sát thế này mới cảm nhận được cảm giác tồn tại của nhauNhạc Nhu đã say đến mơ mơ hồ hổ cùng Hắc Long mây mưa một hồi, cô vẫn tưởng rằng sẽ giống như những giấc mơ trước kia, sau khi tỉnh dậy, bên cạnh lại không còn bóng ngườiChỉ có điều, giấc mơ này quá mức chân thực, khiến trong lòng Nhạc Nhu lại dấy lên một tia hy vọngĐợi đến khi cô tỉnh rượu, thực sự tỉnh táo, nghĩ lại chuyện xảy ra trước đó không lâu thì đột nhiên có chút không9dám mở mắt raBàn tay quờ quạng phần giường bên cạnh đột nhiên bị một bàn tay ấm áp cầm lấy, đưa lên môi hôn một cáiLúc này, Nhạc Nhu mới chậm rãi mở mắt raCố kinh ngạc nhìn gương mặt anh tuần trước mặt mình, chậm rãi vươn bàn tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ của người đàn ông trước mặtDường như tất cả đều chỉ là giả thôi, chỉ là một giấc mộng thôi.Nhạc Nhu không dám tin, véo mạnh mặt Hắc Long một cáiĐôi mày kiếm đẹp đẽ của Hắc Long khẽ nhíu, anh ta kêu nhẹ một tiếngSau đó, Nhạc Nhu chậm rãi nhìn xuống, nhìn thấy nửa người trên trắng nõn của Hắc Long đẩy vết cào, ngay cả ngực của anh2ta cũng sưng lên, là do tối hôm qua bị Nhạc Nhu cắn, lưu lại đầy dấu răngMột hồi lâu sau, Nhạc Nhu mới mở miệng hỏi: “Anh trở về thật rồi sao?” Bờ môi mỏng quyến rũ trên gương mặt tuấn tú của Hắc Long khẽ nhếch lên: “Ừ, anh về rồi đây, vợ ơi.” “Bốp!” Dường như ngay tức khắc, Nhạc Nhu tát mạnh vào mặt Hắc Long một cáiCái tát này vừa ác vừa nặng, lập tức làm cho Hắc Long đơ người tại chỗ.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2iọng nói Hắc Long trở nên khàn khàn: “Nhạc Nhu, anh về rồi đây!” Nhạc Nhu cười rộ lên: “Em biết, lát nữa là anh lại đi thôi.”
“Anh sẽ không đi đâu nữa.”
Nghe thấy vậy, Nhạc Nhu bỗng ngẩn ra, con ngươi long lanh xinh đẹp chợt co rụt lại, dường như phát hiện ra có điều bất thường
Mỗi lần trong mơ, Hắc Long chưa bao giờ nói gì với cô, chỉ cười thôi, còn hôm nay anh ta lại trả lời cô
Nhạc Nhu khẩn trương đến mức nắm chặt lấy chai rượu trong tay, một giây sau lại buông chai rượu ra
Chai rượu rơi xuống đất vỡ choang, chất lỏng màu nâu trong chai đổ ra, thấm ướt chiếc thảm hoa lệ
Bỗng dưng, Nhạc Nhu ngồi thẳng lưng dậy, mở to2mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt
Nhìn một lúc, cô đột nhiên vươn cánh tay ra ôm choàng lấy Hắc Long trước mặt
Một giây sau, cô òa lên khóc nức nở
Nhạc Nhu sống hai mươi bảy năm, năm năm làm gián điệp cũng chưa từng khóc như thế này
Lúc này đây, cô lại chỉ hận không thể khóc cho sạch toàn bộ nước mắt đã đè nén cả cuộc đời cô
Tựa như hồng thủy vỡ để, làm thế nào cũng không ngừng lại được
Hắc Long ôm lấy cô thật chặt, chỉ hận không thể siết cô vào trong tận xương tủy.
Hắc Long không phải là một người giỏi ăn nói, anh ta không biết nên nói gì để an ủi Nhạc Nhu, chỉ có thể ôm lấy cô thật chặt,8trăm vạn câu đã không còn cách nào để biểu đạt nữa
Một năm nhung nhớ, một năm khổ sở vì tương tự, cuối cùng chỉ có thể dùng cái ôm thật chặt này, da thịt kề sát thế này mới cảm nhận được cảm giác tồn tại của nhau
Nhạc Nhu đã say đến mơ mơ hồ hổ cùng Hắc Long mây mưa một hồi, cô vẫn tưởng rằng sẽ giống như những giấc mơ trước kia, sau khi tỉnh dậy, bên cạnh lại không còn bóng người
Chỉ có điều, giấc mơ này quá mức chân thực, khiến trong lòng Nhạc Nhu lại dấy lên một tia hy vọng
Đợi đến khi cô tỉnh rượu, thực sự tỉnh táo, nghĩ lại chuyện xảy ra trước đó không lâu thì đột nhiên có chút không9dám mở mắt ra
Bàn tay quờ quạng phần giường bên cạnh đột nhiên bị một bàn tay ấm áp cầm lấy, đưa lên môi hôn một cái
Lúc này, Nhạc Nhu mới chậm rãi mở mắt ra
Cố kinh ngạc nhìn gương mặt anh tuần trước mặt mình, chậm rãi vươn bàn tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ của người đàn ông trước mặt
Dường như tất cả đều chỉ là giả thôi, chỉ là một giấc mộng thôi.
Nhạc Nhu không dám tin, véo mạnh mặt Hắc Long một cái
Đôi mày kiếm đẹp đẽ của Hắc Long khẽ nhíu, anh ta kêu nhẹ một tiếng
Sau đó, Nhạc Nhu chậm rãi nhìn xuống, nhìn thấy nửa người trên trắng nõn của Hắc Long đẩy vết cào, ngay cả ngực của anh2ta cũng sưng lên, là do tối hôm qua bị Nhạc Nhu cắn, lưu lại đầy dấu răng
Một hồi lâu sau, Nhạc Nhu mới mở miệng hỏi: “Anh trở về thật rồi sao?” Bờ môi mỏng quyến rũ trên gương mặt tuấn tú của Hắc Long khẽ nhếch lên: “Ừ, anh về rồi đây, vợ ơi.” “Bốp!” Dường như ngay tức khắc, Nhạc Nhu tát mạnh vào mặt Hắc Long một cái
Cái tát này vừa ác vừa nặng, lập tức làm cho Hắc Long đơ người tại chỗ.
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.2iọng nói Hắc Long trở nên khàn khàn: “Nhạc Nhu, anh về rồi đây!” Nhạc Nhu cười rộ lên: “Em biết, lát nữa là anh lại đi thôi.”“Anh sẽ không đi đâu nữa.”Nghe thấy vậy, Nhạc Nhu bỗng ngẩn ra, con ngươi long lanh xinh đẹp chợt co rụt lại, dường như phát hiện ra có điều bất thườngMỗi lần trong mơ, Hắc Long chưa bao giờ nói gì với cô, chỉ cười thôi, còn hôm nay anh ta lại trả lời côNhạc Nhu khẩn trương đến mức nắm chặt lấy chai rượu trong tay, một giây sau lại buông chai rượu raChai rượu rơi xuống đất vỡ choang, chất lỏng màu nâu trong chai đổ ra, thấm ướt chiếc thảm hoa lệBỗng dưng, Nhạc Nhu ngồi thẳng lưng dậy, mở to2mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặtNhìn một lúc, cô đột nhiên vươn cánh tay ra ôm choàng lấy Hắc Long trước mặtMột giây sau, cô òa lên khóc nức nởNhạc Nhu sống hai mươi bảy năm, năm năm làm gián điệp cũng chưa từng khóc như thế nàyLúc này đây, cô lại chỉ hận không thể khóc cho sạch toàn bộ nước mắt đã đè nén cả cuộc đời côTựa như hồng thủy vỡ để, làm thế nào cũng không ngừng lại đượcHắc Long ôm lấy cô thật chặt, chỉ hận không thể siết cô vào trong tận xương tủy.Hắc Long không phải là một người giỏi ăn nói, anh ta không biết nên nói gì để an ủi Nhạc Nhu, chỉ có thể ôm lấy cô thật chặt,8trăm vạn câu đã không còn cách nào để biểu đạt nữaMột năm nhung nhớ, một năm khổ sở vì tương tự, cuối cùng chỉ có thể dùng cái ôm thật chặt này, da thịt kề sát thế này mới cảm nhận được cảm giác tồn tại của nhauNhạc Nhu đã say đến mơ mơ hồ hổ cùng Hắc Long mây mưa một hồi, cô vẫn tưởng rằng sẽ giống như những giấc mơ trước kia, sau khi tỉnh dậy, bên cạnh lại không còn bóng ngườiChỉ có điều, giấc mơ này quá mức chân thực, khiến trong lòng Nhạc Nhu lại dấy lên một tia hy vọngĐợi đến khi cô tỉnh rượu, thực sự tỉnh táo, nghĩ lại chuyện xảy ra trước đó không lâu thì đột nhiên có chút không9dám mở mắt raBàn tay quờ quạng phần giường bên cạnh đột nhiên bị một bàn tay ấm áp cầm lấy, đưa lên môi hôn một cáiLúc này, Nhạc Nhu mới chậm rãi mở mắt raCố kinh ngạc nhìn gương mặt anh tuần trước mặt mình, chậm rãi vươn bàn tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ của người đàn ông trước mặtDường như tất cả đều chỉ là giả thôi, chỉ là một giấc mộng thôi.Nhạc Nhu không dám tin, véo mạnh mặt Hắc Long một cáiĐôi mày kiếm đẹp đẽ của Hắc Long khẽ nhíu, anh ta kêu nhẹ một tiếngSau đó, Nhạc Nhu chậm rãi nhìn xuống, nhìn thấy nửa người trên trắng nõn của Hắc Long đẩy vết cào, ngay cả ngực của anh2ta cũng sưng lên, là do tối hôm qua bị Nhạc Nhu cắn, lưu lại đầy dấu răngMột hồi lâu sau, Nhạc Nhu mới mở miệng hỏi: “Anh trở về thật rồi sao?” Bờ môi mỏng quyến rũ trên gương mặt tuấn tú của Hắc Long khẽ nhếch lên: “Ừ, anh về rồi đây, vợ ơi.” “Bốp!” Dường như ngay tức khắc, Nhạc Nhu tát mạnh vào mặt Hắc Long một cáiCái tát này vừa ác vừa nặng, lập tức làm cho Hắc Long đơ người tại chỗ.