Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…
Chương 1151: Ai là thượng hảo hảo ạ?
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.7ấy người lớn sợ hãi, lập tức đứng phắt dậyNhưng không thấy Tiểu Đâu Đâu khóc, nên chỉ Cảnh Y Nhân đi đến, còn Nhạc Phong và Lục Minh ngồi lại chỗ cũTiêu Đâu Đâu tủi thân ôm trán mình, bặm môi, nhìn Nhạc Phong rồi gọi: “Con chào bác!” “...” Tiếng gọi bác này quá có trọng lượng, Nhạc Phong cũng không đành lòng, đáp một tiếng: “ỪTiểu Đâu Đâu ngoan, có đau không? Lại đây bác xem nào!” Nhạc Phong cúi người, đưa tay kéo Tiểu Đầu Đâu tới trước mặt mình, dịu dàng xoa đầu của béAnh ta thấy hai đứa con của Cảnh Y Nhân và Lục Minh đã lớn như thế này rồi, còn biết gọi mình là bácMà tới tận bây giờ, dưới Nhạc Phong chẳng2có lấy một mụn con, ngẫm lại, anh ta cũng đã 30 tuổi rồiTrong mắt Nhạc Phong lóe lên sự đau buồn nhàn nhạt, cười giễu một tiếng, không biết chừng nhà họ Nhạc bọn họ đến đời của anh ta đã không còn con cháu gì nữaCảnh Y Nhân ngồi về chỗ, lo lắng nhìn con gái, nói: “Tiểu Đâu Đâu phản ứng cứ chậm chạp như vậy có phải rất ngốc không?” Nghe được lời của ma ma, Tiểu Đâu Đâu không vui bĩu môi, quay đầu lại lườm ma ma, phản bác: “Con không ngốc!” “..” Chẳng qua Cảnh Y Nhân chỉ tiện miệng nói, thế mà cô nhóc này lại nghĩ là thật saoLục Minh vòng tay qua vai Cảnh Y Nhân, ôm lấy cô, ánh mắt nhìn9Đại Đâu Đâu, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo con trai tới đây ngồi, đồng thời mở miệng nói: “Con gái chúng ta không ngốc một chút nàoChẳng qua là do con trai quá thông minh, thế nên em mới thấy bẻ chậm chạpEm thử so với con nhà người ta xem có ai thông minh, xinh xắn như Tiểu Đâu Đâu nhà chúng ta không!” Nói rồi Lục Minh nháy mắt với Tiểu Đâu Đâu, Tiểu Đâu Đâu đang ngồi trong lòng Nhạc Phong lập tức cười hì hìBiểu cảm trên mặt chính là “Vẫn là cha tốt hơn“.Cảnh Y Nhân cạn lời nhìn Lục Minh, anh cứ như vậy, sớm muộn gì sẽ làm Tiểu Đầu Đầu hư mất.Đại Đâu Đâu bò tới chỗ ngồi bên cạnh Lục Minh6ở sofaVóc người nhỏ bé của Đại Đâu Đâu đang mặc bộ quần áo mùa thu, nhóc ngồi xuống xong thì hỏi Lục Minh: “Cha ơi, Thượng Hảo Hảo mà mọi người nhắc tới là ai vậy ạ?” “..” Đại Đâu Đâu vừa nói ra thì bầu không khí trong phòng khách chợt rơi vào tình trạng quỷ dịVừa rồi tuy bọn họ vẫn đang nói về chuyện liên quan tới Thượng Hảo Hảo nhưng chưa ai nhắc tới tên của cô ấyĐại Đâu Đâu đột nhiên nói ra làm người ta không hiểu vì saoĐặc biệt là Cảnh Y Nhân, cô ngẩn ra nhìn con trai, mà vẻ mặt Nhạc Phong ngưng lại, lộ ra vài phần nghi ngờ nhìn Đại Đâu Đâu“..” Lục Minh sững lại, anh biết con trai0có thể đọc được suy nghĩ của người khác, vừa rồi chỉ sợ con trai đã vô ý đọc được suy nghĩ của Cảnh Y Nhân hoặc là của Nhạc PhongTuy con trai biết rất nhiều chuyện, nhưng cũng chỉ hai tuổi thôi, cách suy nghĩ vẫn còn ngây thơLại thêm có những âm thanh tiến vào trong đầu nhóc, chỉ sợ nhóc không thể phân biệt được rốt cuộc là do người ta nói ra hay là người ta đang nghĩAnh lập tức đỡ lời: “Thượng Hảo Hảo là bác sĩ tâm lý cho bác Nhạc Nhu của con, là một cô gái có y thuật rất giỏi.”
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.7ấy người lớn sợ hãi, lập tức đứng phắt dậyNhưng không thấy Tiểu Đâu Đâu khóc, nên chỉ Cảnh Y Nhân đi đến, còn Nhạc Phong và Lục Minh ngồi lại chỗ cũTiêu Đâu Đâu tủi thân ôm trán mình, bặm môi, nhìn Nhạc Phong rồi gọi: “Con chào bác!” “...” Tiếng gọi bác này quá có trọng lượng, Nhạc Phong cũng không đành lòng, đáp một tiếng: “ỪTiểu Đâu Đâu ngoan, có đau không? Lại đây bác xem nào!” Nhạc Phong cúi người, đưa tay kéo Tiểu Đầu Đâu tới trước mặt mình, dịu dàng xoa đầu của béAnh ta thấy hai đứa con của Cảnh Y Nhân và Lục Minh đã lớn như thế này rồi, còn biết gọi mình là bácMà tới tận bây giờ, dưới Nhạc Phong chẳng2có lấy một mụn con, ngẫm lại, anh ta cũng đã 30 tuổi rồiTrong mắt Nhạc Phong lóe lên sự đau buồn nhàn nhạt, cười giễu một tiếng, không biết chừng nhà họ Nhạc bọn họ đến đời của anh ta đã không còn con cháu gì nữaCảnh Y Nhân ngồi về chỗ, lo lắng nhìn con gái, nói: “Tiểu Đâu Đâu phản ứng cứ chậm chạp như vậy có phải rất ngốc không?” Nghe được lời của ma ma, Tiểu Đâu Đâu không vui bĩu môi, quay đầu lại lườm ma ma, phản bác: “Con không ngốc!” “..” Chẳng qua Cảnh Y Nhân chỉ tiện miệng nói, thế mà cô nhóc này lại nghĩ là thật saoLục Minh vòng tay qua vai Cảnh Y Nhân, ôm lấy cô, ánh mắt nhìn9Đại Đâu Đâu, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo con trai tới đây ngồi, đồng thời mở miệng nói: “Con gái chúng ta không ngốc một chút nàoChẳng qua là do con trai quá thông minh, thế nên em mới thấy bẻ chậm chạpEm thử so với con nhà người ta xem có ai thông minh, xinh xắn như Tiểu Đâu Đâu nhà chúng ta không!” Nói rồi Lục Minh nháy mắt với Tiểu Đâu Đâu, Tiểu Đâu Đâu đang ngồi trong lòng Nhạc Phong lập tức cười hì hìBiểu cảm trên mặt chính là “Vẫn là cha tốt hơn“.Cảnh Y Nhân cạn lời nhìn Lục Minh, anh cứ như vậy, sớm muộn gì sẽ làm Tiểu Đầu Đầu hư mất.Đại Đâu Đâu bò tới chỗ ngồi bên cạnh Lục Minh6ở sofaVóc người nhỏ bé của Đại Đâu Đâu đang mặc bộ quần áo mùa thu, nhóc ngồi xuống xong thì hỏi Lục Minh: “Cha ơi, Thượng Hảo Hảo mà mọi người nhắc tới là ai vậy ạ?” “..” Đại Đâu Đâu vừa nói ra thì bầu không khí trong phòng khách chợt rơi vào tình trạng quỷ dịVừa rồi tuy bọn họ vẫn đang nói về chuyện liên quan tới Thượng Hảo Hảo nhưng chưa ai nhắc tới tên của cô ấyĐại Đâu Đâu đột nhiên nói ra làm người ta không hiểu vì saoĐặc biệt là Cảnh Y Nhân, cô ngẩn ra nhìn con trai, mà vẻ mặt Nhạc Phong ngưng lại, lộ ra vài phần nghi ngờ nhìn Đại Đâu Đâu“..” Lục Minh sững lại, anh biết con trai0có thể đọc được suy nghĩ của người khác, vừa rồi chỉ sợ con trai đã vô ý đọc được suy nghĩ của Cảnh Y Nhân hoặc là của Nhạc PhongTuy con trai biết rất nhiều chuyện, nhưng cũng chỉ hai tuổi thôi, cách suy nghĩ vẫn còn ngây thơLại thêm có những âm thanh tiến vào trong đầu nhóc, chỉ sợ nhóc không thể phân biệt được rốt cuộc là do người ta nói ra hay là người ta đang nghĩAnh lập tức đỡ lời: “Thượng Hảo Hảo là bác sĩ tâm lý cho bác Nhạc Nhu của con, là một cô gái có y thuật rất giỏi.”
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.7ấy người lớn sợ hãi, lập tức đứng phắt dậyNhưng không thấy Tiểu Đâu Đâu khóc, nên chỉ Cảnh Y Nhân đi đến, còn Nhạc Phong và Lục Minh ngồi lại chỗ cũTiêu Đâu Đâu tủi thân ôm trán mình, bặm môi, nhìn Nhạc Phong rồi gọi: “Con chào bác!” “...” Tiếng gọi bác này quá có trọng lượng, Nhạc Phong cũng không đành lòng, đáp một tiếng: “ỪTiểu Đâu Đâu ngoan, có đau không? Lại đây bác xem nào!” Nhạc Phong cúi người, đưa tay kéo Tiểu Đầu Đâu tới trước mặt mình, dịu dàng xoa đầu của béAnh ta thấy hai đứa con của Cảnh Y Nhân và Lục Minh đã lớn như thế này rồi, còn biết gọi mình là bácMà tới tận bây giờ, dưới Nhạc Phong chẳng2có lấy một mụn con, ngẫm lại, anh ta cũng đã 30 tuổi rồiTrong mắt Nhạc Phong lóe lên sự đau buồn nhàn nhạt, cười giễu một tiếng, không biết chừng nhà họ Nhạc bọn họ đến đời của anh ta đã không còn con cháu gì nữaCảnh Y Nhân ngồi về chỗ, lo lắng nhìn con gái, nói: “Tiểu Đâu Đâu phản ứng cứ chậm chạp như vậy có phải rất ngốc không?” Nghe được lời của ma ma, Tiểu Đâu Đâu không vui bĩu môi, quay đầu lại lườm ma ma, phản bác: “Con không ngốc!” “..” Chẳng qua Cảnh Y Nhân chỉ tiện miệng nói, thế mà cô nhóc này lại nghĩ là thật saoLục Minh vòng tay qua vai Cảnh Y Nhân, ôm lấy cô, ánh mắt nhìn9Đại Đâu Đâu, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo con trai tới đây ngồi, đồng thời mở miệng nói: “Con gái chúng ta không ngốc một chút nàoChẳng qua là do con trai quá thông minh, thế nên em mới thấy bẻ chậm chạpEm thử so với con nhà người ta xem có ai thông minh, xinh xắn như Tiểu Đâu Đâu nhà chúng ta không!” Nói rồi Lục Minh nháy mắt với Tiểu Đâu Đâu, Tiểu Đâu Đâu đang ngồi trong lòng Nhạc Phong lập tức cười hì hìBiểu cảm trên mặt chính là “Vẫn là cha tốt hơn“.Cảnh Y Nhân cạn lời nhìn Lục Minh, anh cứ như vậy, sớm muộn gì sẽ làm Tiểu Đầu Đầu hư mất.Đại Đâu Đâu bò tới chỗ ngồi bên cạnh Lục Minh6ở sofaVóc người nhỏ bé của Đại Đâu Đâu đang mặc bộ quần áo mùa thu, nhóc ngồi xuống xong thì hỏi Lục Minh: “Cha ơi, Thượng Hảo Hảo mà mọi người nhắc tới là ai vậy ạ?” “..” Đại Đâu Đâu vừa nói ra thì bầu không khí trong phòng khách chợt rơi vào tình trạng quỷ dịVừa rồi tuy bọn họ vẫn đang nói về chuyện liên quan tới Thượng Hảo Hảo nhưng chưa ai nhắc tới tên của cô ấyĐại Đâu Đâu đột nhiên nói ra làm người ta không hiểu vì saoĐặc biệt là Cảnh Y Nhân, cô ngẩn ra nhìn con trai, mà vẻ mặt Nhạc Phong ngưng lại, lộ ra vài phần nghi ngờ nhìn Đại Đâu Đâu“..” Lục Minh sững lại, anh biết con trai0có thể đọc được suy nghĩ của người khác, vừa rồi chỉ sợ con trai đã vô ý đọc được suy nghĩ của Cảnh Y Nhân hoặc là của Nhạc PhongTuy con trai biết rất nhiều chuyện, nhưng cũng chỉ hai tuổi thôi, cách suy nghĩ vẫn còn ngây thơLại thêm có những âm thanh tiến vào trong đầu nhóc, chỉ sợ nhóc không thể phân biệt được rốt cuộc là do người ta nói ra hay là người ta đang nghĩAnh lập tức đỡ lời: “Thượng Hảo Hảo là bác sĩ tâm lý cho bác Nhạc Nhu của con, là một cô gái có y thuật rất giỏi.”