Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…
Chương 1154: Ngượng ngùng như vậy
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.7ơn nữa, như vậy có thể giúp Đại Đâu Đâu thay đổi tương lai đã được dự báo trướcĐại Đâu Đâu cũng sẽ không sợ hãi tương lai nhiều như vậy nữaGiống như trong sách nói, nếu con người có một đôi cánh thì sẽ có khát vọng bay tới gần mặt trờiNếu như có thể dự báo được tương lai thì nhóc sẽ sống trong sự sợ hãi về tương laiĐiều này cũng giống như hình phạt “sau mùa thu sẽ bị xử trảm” thời cổ đại vậyKhông lập tức giết ngay mà kéo dài tới sau mùa thu mới giết.Loại cảm giác sợ hãi biết rõ mình sẽ chết nhưng không biết chết như thế nào, lại không thể chạy trốn, cảm giác ấy ngày ngày giày vò tâm trí con người, cuối cùng còn không ngừng mở rộng cảm giác ấy.Loại cảm giác sợ hãi này không phải2thứ mà người bình thường có thể chịu được, nó còn đau khổ hơn so với việc bác sĩ thông báo mình bị ung thưBác sĩ bảo mình không thể sống quá nửa năm, một năm, nhưng trong quá trình đó còn có rất nhiều điều ngoài ý muốn xảy ra, thậm chí có nhiều người còn có thể sống thêm được mấy năm, thậm chí mấy chục năm, giống như người bình thường.Thế nên dù có cảm giác đau khổ hơn cả chết do biết trước tương lai này, mà con trai mới được hai tuổi của anh vẫn chưa bị tự kỷ hay phát điên đã là điều quá may mắn rồiLục Minh sao có thể nhẫn tâm để nhóc chịu khổ nhiều như vậy đượcThế nên, anh muốn thay đổi vận mệnh của con trai, dù là một chút cũng tốtNếu bọn họ không sinh con thì trong9vận mệnh của Đại Đâu Đâu, con cũng sẽ không bị mất đi em traiNếu họ thay đổi tương lai thì năng lực báo trước tương lai của Đại Đâu Đâu chẳng qua chỉ là giấc mơ nhìn thấy trước mà thôiNhư vậy nhóc sẽ không phải sống trong sợ hãi nữaVì Y Nhân, vì con, Lục Minh quyết định không cần thêm đứa con nào nữaAnh có hai đứa con đáng yêu đã đủ rồiĐối với chuyện tương lai của con trai, người làm cha là anh sẽ cố gắng giúp nhóc thay đổi, chờ bé gái mà Đại Đâu Đâu không thể đọc suy nghĩ xuất hiện.Lục Minh lấy đống bao cao su trong túi ra, tháo ra, từng gói từng gói nhỏ tách rời nhauCảnh Y Nhân ngồi trên giường mà mặt mũi đỏ bừngLục Minh lấy một cái để lên tủ đầu giường, rồi mở ngăn tủ6đầu giường ra, cất đống bao thừa điTrong lúc hai vợ chồng son ngọt ngào, Cảnh Y Nhân ngượng ngùng kéo chăn che đi cơ thể nhỏ bé yêu kiều, trùm cả lên đầu, chỉ để lộ đôi mắt trong veo ướt át nhìn Lục Minh chăm chúLục Minh ngồi bên giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp ở trước mắt, hơi thở dồn dập, bắt đầu cởi cúc cổ áo sơ mi.Anh không thể chờ đợi nổi mà cứ thể lột áo sơ mi qua đầu, để lộ ra dáng người đẹp đẽ, gợi cảm, da thịt trơn bóng, rắn chắc có thể khiến bất cứ người phụ nữ nào nhìn vào cũng phải mặt đỏ tim đập loạnCảnh Y Nhân cũng không phải ngoại lệ.Lục Minh nhìn cảnh Y Nhân, cười khẽAnh cầm cái bao cao su trên tủ đầu giường, nhét vào bàn tay0nhỏ đang cầm chắn của cô.“Em giúp anh!”“...” Đùng một cái, gương mặt Cảnh Y Nhân đỏ bừng.Cái bao cao su trong tay cô giống như một củ khoai lang nóng bỏng tay bị cô ném ngay ra ngoàiCô đột ngột kéo chăn che đầu, dùng sức lắc lắc, giọng nói trầm phát ra từ trong chăn: “Không muốn, không muốn, em không muốn làm!” Lục Minh cúi người nhặt bao cao su trên sàn, khẽ cười, kéo chăn của Cảnh Y Nhân: “Y Nhân à! Chúng ta đã kết hôn mấy năm rồi...” Lục Minh nhắc nhởCon của bọn họ đã hai tuổi rồi mà cô vẫn còn ngượng ngùng như vậy.
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.7ơn nữa, như vậy có thể giúp Đại Đâu Đâu thay đổi tương lai đã được dự báo trướcĐại Đâu Đâu cũng sẽ không sợ hãi tương lai nhiều như vậy nữaGiống như trong sách nói, nếu con người có một đôi cánh thì sẽ có khát vọng bay tới gần mặt trờiNếu như có thể dự báo được tương lai thì nhóc sẽ sống trong sự sợ hãi về tương laiĐiều này cũng giống như hình phạt “sau mùa thu sẽ bị xử trảm” thời cổ đại vậyKhông lập tức giết ngay mà kéo dài tới sau mùa thu mới giết.Loại cảm giác sợ hãi biết rõ mình sẽ chết nhưng không biết chết như thế nào, lại không thể chạy trốn, cảm giác ấy ngày ngày giày vò tâm trí con người, cuối cùng còn không ngừng mở rộng cảm giác ấy.Loại cảm giác sợ hãi này không phải2thứ mà người bình thường có thể chịu được, nó còn đau khổ hơn so với việc bác sĩ thông báo mình bị ung thưBác sĩ bảo mình không thể sống quá nửa năm, một năm, nhưng trong quá trình đó còn có rất nhiều điều ngoài ý muốn xảy ra, thậm chí có nhiều người còn có thể sống thêm được mấy năm, thậm chí mấy chục năm, giống như người bình thường.Thế nên dù có cảm giác đau khổ hơn cả chết do biết trước tương lai này, mà con trai mới được hai tuổi của anh vẫn chưa bị tự kỷ hay phát điên đã là điều quá may mắn rồiLục Minh sao có thể nhẫn tâm để nhóc chịu khổ nhiều như vậy đượcThế nên, anh muốn thay đổi vận mệnh của con trai, dù là một chút cũng tốtNếu bọn họ không sinh con thì trong9vận mệnh của Đại Đâu Đâu, con cũng sẽ không bị mất đi em traiNếu họ thay đổi tương lai thì năng lực báo trước tương lai của Đại Đâu Đâu chẳng qua chỉ là giấc mơ nhìn thấy trước mà thôiNhư vậy nhóc sẽ không phải sống trong sợ hãi nữaVì Y Nhân, vì con, Lục Minh quyết định không cần thêm đứa con nào nữaAnh có hai đứa con đáng yêu đã đủ rồiĐối với chuyện tương lai của con trai, người làm cha là anh sẽ cố gắng giúp nhóc thay đổi, chờ bé gái mà Đại Đâu Đâu không thể đọc suy nghĩ xuất hiện.Lục Minh lấy đống bao cao su trong túi ra, tháo ra, từng gói từng gói nhỏ tách rời nhauCảnh Y Nhân ngồi trên giường mà mặt mũi đỏ bừngLục Minh lấy một cái để lên tủ đầu giường, rồi mở ngăn tủ6đầu giường ra, cất đống bao thừa điTrong lúc hai vợ chồng son ngọt ngào, Cảnh Y Nhân ngượng ngùng kéo chăn che đi cơ thể nhỏ bé yêu kiều, trùm cả lên đầu, chỉ để lộ đôi mắt trong veo ướt át nhìn Lục Minh chăm chúLục Minh ngồi bên giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp ở trước mắt, hơi thở dồn dập, bắt đầu cởi cúc cổ áo sơ mi.Anh không thể chờ đợi nổi mà cứ thể lột áo sơ mi qua đầu, để lộ ra dáng người đẹp đẽ, gợi cảm, da thịt trơn bóng, rắn chắc có thể khiến bất cứ người phụ nữ nào nhìn vào cũng phải mặt đỏ tim đập loạnCảnh Y Nhân cũng không phải ngoại lệ.Lục Minh nhìn cảnh Y Nhân, cười khẽAnh cầm cái bao cao su trên tủ đầu giường, nhét vào bàn tay0nhỏ đang cầm chắn của cô.“Em giúp anh!”“...” Đùng một cái, gương mặt Cảnh Y Nhân đỏ bừng.Cái bao cao su trong tay cô giống như một củ khoai lang nóng bỏng tay bị cô ném ngay ra ngoàiCô đột ngột kéo chăn che đầu, dùng sức lắc lắc, giọng nói trầm phát ra từ trong chăn: “Không muốn, không muốn, em không muốn làm!” Lục Minh cúi người nhặt bao cao su trên sàn, khẽ cười, kéo chăn của Cảnh Y Nhân: “Y Nhân à! Chúng ta đã kết hôn mấy năm rồi...” Lục Minh nhắc nhởCon của bọn họ đã hai tuổi rồi mà cô vẫn còn ngượng ngùng như vậy.
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.7ơn nữa, như vậy có thể giúp Đại Đâu Đâu thay đổi tương lai đã được dự báo trướcĐại Đâu Đâu cũng sẽ không sợ hãi tương lai nhiều như vậy nữaGiống như trong sách nói, nếu con người có một đôi cánh thì sẽ có khát vọng bay tới gần mặt trờiNếu như có thể dự báo được tương lai thì nhóc sẽ sống trong sự sợ hãi về tương laiĐiều này cũng giống như hình phạt “sau mùa thu sẽ bị xử trảm” thời cổ đại vậyKhông lập tức giết ngay mà kéo dài tới sau mùa thu mới giết.Loại cảm giác sợ hãi biết rõ mình sẽ chết nhưng không biết chết như thế nào, lại không thể chạy trốn, cảm giác ấy ngày ngày giày vò tâm trí con người, cuối cùng còn không ngừng mở rộng cảm giác ấy.Loại cảm giác sợ hãi này không phải2thứ mà người bình thường có thể chịu được, nó còn đau khổ hơn so với việc bác sĩ thông báo mình bị ung thưBác sĩ bảo mình không thể sống quá nửa năm, một năm, nhưng trong quá trình đó còn có rất nhiều điều ngoài ý muốn xảy ra, thậm chí có nhiều người còn có thể sống thêm được mấy năm, thậm chí mấy chục năm, giống như người bình thường.Thế nên dù có cảm giác đau khổ hơn cả chết do biết trước tương lai này, mà con trai mới được hai tuổi của anh vẫn chưa bị tự kỷ hay phát điên đã là điều quá may mắn rồiLục Minh sao có thể nhẫn tâm để nhóc chịu khổ nhiều như vậy đượcThế nên, anh muốn thay đổi vận mệnh của con trai, dù là một chút cũng tốtNếu bọn họ không sinh con thì trong9vận mệnh của Đại Đâu Đâu, con cũng sẽ không bị mất đi em traiNếu họ thay đổi tương lai thì năng lực báo trước tương lai của Đại Đâu Đâu chẳng qua chỉ là giấc mơ nhìn thấy trước mà thôiNhư vậy nhóc sẽ không phải sống trong sợ hãi nữaVì Y Nhân, vì con, Lục Minh quyết định không cần thêm đứa con nào nữaAnh có hai đứa con đáng yêu đã đủ rồiĐối với chuyện tương lai của con trai, người làm cha là anh sẽ cố gắng giúp nhóc thay đổi, chờ bé gái mà Đại Đâu Đâu không thể đọc suy nghĩ xuất hiện.Lục Minh lấy đống bao cao su trong túi ra, tháo ra, từng gói từng gói nhỏ tách rời nhauCảnh Y Nhân ngồi trên giường mà mặt mũi đỏ bừngLục Minh lấy một cái để lên tủ đầu giường, rồi mở ngăn tủ6đầu giường ra, cất đống bao thừa điTrong lúc hai vợ chồng son ngọt ngào, Cảnh Y Nhân ngượng ngùng kéo chăn che đi cơ thể nhỏ bé yêu kiều, trùm cả lên đầu, chỉ để lộ đôi mắt trong veo ướt át nhìn Lục Minh chăm chúLục Minh ngồi bên giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp ở trước mắt, hơi thở dồn dập, bắt đầu cởi cúc cổ áo sơ mi.Anh không thể chờ đợi nổi mà cứ thể lột áo sơ mi qua đầu, để lộ ra dáng người đẹp đẽ, gợi cảm, da thịt trơn bóng, rắn chắc có thể khiến bất cứ người phụ nữ nào nhìn vào cũng phải mặt đỏ tim đập loạnCảnh Y Nhân cũng không phải ngoại lệ.Lục Minh nhìn cảnh Y Nhân, cười khẽAnh cầm cái bao cao su trên tủ đầu giường, nhét vào bàn tay0nhỏ đang cầm chắn của cô.“Em giúp anh!”“...” Đùng một cái, gương mặt Cảnh Y Nhân đỏ bừng.Cái bao cao su trong tay cô giống như một củ khoai lang nóng bỏng tay bị cô ném ngay ra ngoàiCô đột ngột kéo chăn che đầu, dùng sức lắc lắc, giọng nói trầm phát ra từ trong chăn: “Không muốn, không muốn, em không muốn làm!” Lục Minh cúi người nhặt bao cao su trên sàn, khẽ cười, kéo chăn của Cảnh Y Nhân: “Y Nhân à! Chúng ta đã kết hôn mấy năm rồi...” Lục Minh nhắc nhởCon của bọn họ đã hai tuổi rồi mà cô vẫn còn ngượng ngùng như vậy.