Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…
Chương 1250: Ghét nhất những kẻ nói chuyện lung tung
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đúng thể đóCái người phụ nữ kia bình thường giả vờ cái dáng vẻ yếu ớt, bất lực không phải vì để đám đàn ông thương tình sao? Hôm trước lúc lão Lý nhà tôi đi qua thể mà cô còn giả vờ ngất, làm lão Lý phải dìu cô về nhà đóĐúng là kinh tởm.”Nghe thấy lời ra tiếng vào của đám hàng xóm, mẹ của Lâm Tiểu Tiểu dường như đã quen rồi, mặt không đỏ, cũng chẳng thèm đáp lạiCô đã quen nuốt giận vào bụng như thể thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyệnDù sao cô chỉ là một người phụ nữ trói gà không chặt, lại có thêm một đứa con gái mới ba tuổi, gây sự2với người khác chỉ có thiệt mìnhLâu dần, mẹ của Tiểu Tiểu cũng đã quen nuốt giận vào bụng như vậyLâm Tiểu Tiểu đi tới trước xe của Đại Đâu Đâu, vốn định lên xe, nhưng tài xế lại mở cửa xe ra.Lâm Tiểu Tiểu đột nhiên lại do dự, tuy bình thường vẫn nghe thấy những lời ác ý của hàng xóm, cô bé đã quen rồi, nhưng người khác nói mẹ của bé thì không đượcLâm Tiểu Tiểu đột nhiên tức giận quát lên: “Các bác nói lung tungMa ma của cháu bị bệnh nên mới ngất, chứ không phải bảo bác Lý dìu đâu.” Giọng nói non nớt của cô bé không hề có chút lực uy hiếp nào“Tiểu Tiểu! Mau7lên xe để tới trường đi, đừng để muộn.” Mẹ Tiểu Tiểu giục, cô không muốn con mình bị những lời ác ý của đám bà cô này bắt nạtĐại Đâu Đâu vẫn ngồi trong xe, tuy không nghe rõ những lời cay nghiệt của đám bà cô này, nhưng nhóc vẫn có thể nghe thấy những ý nghĩ xấu xa, ghê tởm trong lòng bọn họ.“Người phụ nữ kia thật là ghê tởm, chỉ sợ đã trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi rồi.” “Chẳng trách chống lại chạy mấtChỉ sợ đứa nhỏ này cũng không phải con đẻ nên người đàn ông kia mới chạy mất.”“Có câu mẹ thế nào thì con thế ấyNgồi xe của lão già mà mẹ mình đã từng9ngủ cùng mà cũng không thấy kinh tởm.” Khuôn mặt tuấn tú của Đại Đâu Đâu trầm xuống, đen như đáy nồi.Đại Đâu Đâu lập tức lạnh mặt, đứng dậy, xuống xeChiếc giày da màu đen nhỏ nhắn, bộ âu phục chính thống, khuôn mặt nhỏ, anh tuấn phi phàmĐại Đâu Đâu vừa xuống xe, đám bà cô ở xung quanh khẽ hô lênBọn họ cứ nghĩ người ngồi trong xe là một lão già, nhưng không ngờ đó lại là một đứa nhỏHơn nữa, đứa nhỏ này có tướng mạo đẹp tới mức khó có thể tưởng tượng được, cứ như một hoàng tử nhỏ vậyHọ nhìn thấy thì chỉ hận không thể ôm về nhà giấu đi, còn đẹp hơn cả búp5bê sứ nữaĐại Đâu Đâu cao hơn so với những đứa nhỏ năm tuổi khác một chút, nhưng vẫn chỉ là một đứa nhỏ mới hơn năm tuổi, gần sáu tuổi mà thôi.Tầm mắt lạnh lùng của nhóc nhìn một lượt đám bà cô này, rồi thản nhiên ra lệnh với tài xế: “Chú Lý nàyChú nói với bọn họ xem, tội lợi dụng từ ngữ để công kích nhân thân và tội phỉ báng là tội gìNếu như bọn họ thấy như thế này rất thú vị, cuộc sống mới thấy vui vẻ thì cháu không ngại cho bọn họ có thêm chút niềm vui đâu.”Nói rồi, Đại Đâu Đâu thản nhiên thu tầm mắt về, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của3Lâm Tiểu Tiểu, đỡ bé lên xe.Đám bà cô ở xung quanh nghe lời của đứa nhỏ cũng ngẩn ra, tuổi còn nhỏ mà giọng điệu đã ngạo mạn, kiêu căng như vậy rồi“Vâng!” Tài xế cung kính trả lờiDáng vẻ giải quyết việc của tiểu thiếu gia đúng là giống hệt cha của cậu ấy.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đúng thể đó
Cái người phụ nữ kia bình thường giả vờ cái dáng vẻ yếu ớt, bất lực không phải vì để đám đàn ông thương tình sao? Hôm trước lúc lão Lý nhà tôi đi qua thể mà cô còn giả vờ ngất, làm lão Lý phải dìu cô về nhà đó
Đúng là kinh tởm.”
Nghe thấy lời ra tiếng vào của đám hàng xóm, mẹ của Lâm Tiểu Tiểu dường như đã quen rồi, mặt không đỏ, cũng chẳng thèm đáp lại
Cô đã quen nuốt giận vào bụng như thể thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện
Dù sao cô chỉ là một người phụ nữ trói gà không chặt, lại có thêm một đứa con gái mới ba tuổi, gây sự2với người khác chỉ có thiệt mình
Lâu dần, mẹ của Tiểu Tiểu cũng đã quen nuốt giận vào bụng như vậy
Lâm Tiểu Tiểu đi tới trước xe của Đại Đâu Đâu, vốn định lên xe, nhưng tài xế lại mở cửa xe ra.
Lâm Tiểu Tiểu đột nhiên lại do dự, tuy bình thường vẫn nghe thấy những lời ác ý của hàng xóm, cô bé đã quen rồi, nhưng người khác nói mẹ của bé thì không được
Lâm Tiểu Tiểu đột nhiên tức giận quát lên: “Các bác nói lung tung
Ma ma của cháu bị bệnh nên mới ngất, chứ không phải bảo bác Lý dìu đâu.” Giọng nói non nớt của cô bé không hề có chút lực uy hiếp nào
“Tiểu Tiểu! Mau7lên xe để tới trường đi, đừng để muộn.” Mẹ Tiểu Tiểu giục, cô không muốn con mình bị những lời ác ý của đám bà cô này bắt nạt
Đại Đâu Đâu vẫn ngồi trong xe, tuy không nghe rõ những lời cay nghiệt của đám bà cô này, nhưng nhóc vẫn có thể nghe thấy những ý nghĩ xấu xa, ghê tởm trong lòng bọn họ.
“Người phụ nữ kia thật là ghê tởm, chỉ sợ đã trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi rồi.” “Chẳng trách chống lại chạy mất
Chỉ sợ đứa nhỏ này cũng không phải con đẻ nên người đàn ông kia mới chạy mất.”
“Có câu mẹ thế nào thì con thế ấy
Ngồi xe của lão già mà mẹ mình đã từng9ngủ cùng mà cũng không thấy kinh tởm.” Khuôn mặt tuấn tú của Đại Đâu Đâu trầm xuống, đen như đáy nồi.
Đại Đâu Đâu lập tức lạnh mặt, đứng dậy, xuống xe
Chiếc giày da màu đen nhỏ nhắn, bộ âu phục chính thống, khuôn mặt nhỏ, anh tuấn phi phàm
Đại Đâu Đâu vừa xuống xe, đám bà cô ở xung quanh khẽ hô lên
Bọn họ cứ nghĩ người ngồi trong xe là một lão già, nhưng không ngờ đó lại là một đứa nhỏ
Hơn nữa, đứa nhỏ này có tướng mạo đẹp tới mức khó có thể tưởng tượng được, cứ như một hoàng tử nhỏ vậy
Họ nhìn thấy thì chỉ hận không thể ôm về nhà giấu đi, còn đẹp hơn cả búp5bê sứ nữa
Đại Đâu Đâu cao hơn so với những đứa nhỏ năm tuổi khác một chút, nhưng vẫn chỉ là một đứa nhỏ mới hơn năm tuổi, gần sáu tuổi mà thôi.
Tầm mắt lạnh lùng của nhóc nhìn một lượt đám bà cô này, rồi thản nhiên ra lệnh với tài xế: “Chú Lý này
Chú nói với bọn họ xem, tội lợi dụng từ ngữ để công kích nhân thân và tội phỉ báng là tội gì
Nếu như bọn họ thấy như thế này rất thú vị, cuộc sống mới thấy vui vẻ thì cháu không ngại cho bọn họ có thêm chút niềm vui đâu.”
Nói rồi, Đại Đâu Đâu thản nhiên thu tầm mắt về, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của3Lâm Tiểu Tiểu, đỡ bé lên xe.
Đám bà cô ở xung quanh nghe lời của đứa nhỏ cũng ngẩn ra, tuổi còn nhỏ mà giọng điệu đã ngạo mạn, kiêu căng như vậy rồi
“Vâng!” Tài xế cung kính trả lời
Dáng vẻ giải quyết việc của tiểu thiếu gia đúng là giống hệt cha của cậu ấy.
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đúng thể đóCái người phụ nữ kia bình thường giả vờ cái dáng vẻ yếu ớt, bất lực không phải vì để đám đàn ông thương tình sao? Hôm trước lúc lão Lý nhà tôi đi qua thể mà cô còn giả vờ ngất, làm lão Lý phải dìu cô về nhà đóĐúng là kinh tởm.”Nghe thấy lời ra tiếng vào của đám hàng xóm, mẹ của Lâm Tiểu Tiểu dường như đã quen rồi, mặt không đỏ, cũng chẳng thèm đáp lạiCô đã quen nuốt giận vào bụng như thể thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyệnDù sao cô chỉ là một người phụ nữ trói gà không chặt, lại có thêm một đứa con gái mới ba tuổi, gây sự2với người khác chỉ có thiệt mìnhLâu dần, mẹ của Tiểu Tiểu cũng đã quen nuốt giận vào bụng như vậyLâm Tiểu Tiểu đi tới trước xe của Đại Đâu Đâu, vốn định lên xe, nhưng tài xế lại mở cửa xe ra.Lâm Tiểu Tiểu đột nhiên lại do dự, tuy bình thường vẫn nghe thấy những lời ác ý của hàng xóm, cô bé đã quen rồi, nhưng người khác nói mẹ của bé thì không đượcLâm Tiểu Tiểu đột nhiên tức giận quát lên: “Các bác nói lung tungMa ma của cháu bị bệnh nên mới ngất, chứ không phải bảo bác Lý dìu đâu.” Giọng nói non nớt của cô bé không hề có chút lực uy hiếp nào“Tiểu Tiểu! Mau7lên xe để tới trường đi, đừng để muộn.” Mẹ Tiểu Tiểu giục, cô không muốn con mình bị những lời ác ý của đám bà cô này bắt nạtĐại Đâu Đâu vẫn ngồi trong xe, tuy không nghe rõ những lời cay nghiệt của đám bà cô này, nhưng nhóc vẫn có thể nghe thấy những ý nghĩ xấu xa, ghê tởm trong lòng bọn họ.“Người phụ nữ kia thật là ghê tởm, chỉ sợ đã trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi rồi.” “Chẳng trách chống lại chạy mấtChỉ sợ đứa nhỏ này cũng không phải con đẻ nên người đàn ông kia mới chạy mất.”“Có câu mẹ thế nào thì con thế ấyNgồi xe của lão già mà mẹ mình đã từng9ngủ cùng mà cũng không thấy kinh tởm.” Khuôn mặt tuấn tú của Đại Đâu Đâu trầm xuống, đen như đáy nồi.Đại Đâu Đâu lập tức lạnh mặt, đứng dậy, xuống xeChiếc giày da màu đen nhỏ nhắn, bộ âu phục chính thống, khuôn mặt nhỏ, anh tuấn phi phàmĐại Đâu Đâu vừa xuống xe, đám bà cô ở xung quanh khẽ hô lênBọn họ cứ nghĩ người ngồi trong xe là một lão già, nhưng không ngờ đó lại là một đứa nhỏHơn nữa, đứa nhỏ này có tướng mạo đẹp tới mức khó có thể tưởng tượng được, cứ như một hoàng tử nhỏ vậyHọ nhìn thấy thì chỉ hận không thể ôm về nhà giấu đi, còn đẹp hơn cả búp5bê sứ nữaĐại Đâu Đâu cao hơn so với những đứa nhỏ năm tuổi khác một chút, nhưng vẫn chỉ là một đứa nhỏ mới hơn năm tuổi, gần sáu tuổi mà thôi.Tầm mắt lạnh lùng của nhóc nhìn một lượt đám bà cô này, rồi thản nhiên ra lệnh với tài xế: “Chú Lý nàyChú nói với bọn họ xem, tội lợi dụng từ ngữ để công kích nhân thân và tội phỉ báng là tội gìNếu như bọn họ thấy như thế này rất thú vị, cuộc sống mới thấy vui vẻ thì cháu không ngại cho bọn họ có thêm chút niềm vui đâu.”Nói rồi, Đại Đâu Đâu thản nhiên thu tầm mắt về, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của3Lâm Tiểu Tiểu, đỡ bé lên xe.Đám bà cô ở xung quanh nghe lời của đứa nhỏ cũng ngẩn ra, tuổi còn nhỏ mà giọng điệu đã ngạo mạn, kiêu căng như vậy rồi“Vâng!” Tài xế cung kính trả lờiDáng vẻ giải quyết việc của tiểu thiếu gia đúng là giống hệt cha của cậu ấy.