Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…

Chương 1292: Khoảng thời gian này chị đi đ u?

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khóe miệng Quý Quân Mỹ cong lên, không ngờ Cảnh Triệt lại dễ nói chuyện như vậyTuy bề ngoài thì anh ta rất lạnh nhạt, thực ra trong lòng vẫn còn có cổ ta, vẫn đau lòng cô taNếu không thì sao có thể tha thứ cho cô ta nhanh như vậy đượcCảnh Triệt đi vào nhà, Quý Quân Mỹ cũng vào nhà theoỞ huyền quan đã không còn có giày dép cho nữTất cả đều là giày của Cảnh Triệt và Quý Quân TuyếtQuý Quân Mỹ khựng lại, hỏi Cảnh Triệt: “Quý Quân Tuyết vẫn chưa đi sao?” Nghe vậy, vẻ mặt Cảnh Triệt lạnh xuống, anh ta hỏi ngược lại: “Cô mong em trai mình đi đến thế sao?” Quý Quân Mỹ lúng túng, khóe miệng giật giật: “Không..không phải2vậy! Quý Quân Tuyết cứ quấy rầy anh như thể cũng không tốt.” “Cảnh Triệt, cảm ơn anh lúc em không ở đây mà anh vẫn không đuổi Quân Tuyết đi, vẫn chăm sóc cho em ấy như thế.” Quý Quân Mỹ vội vàng bổ sung cho tròn lời của mình“Em ấy cũng giống như em trai tôi vậy.” Nghe vậy, trong lòng Quý Quân Mỹ thấy rất ấm ápCô ta tiến sát tới bên vai Cảnh Triệt: “Cảnh...” Cảnh Triệt, anh thật tốt.Lời của Quý Quân Mỹ còn chưa kịp ra khỏi miệng, Cảnh Triệt lại giả vờ không thấy cô ta muốn sáp lại gần, thay giày xong, anh ta liền đi vào trong phòng khách rồi thản nhiên nói: “Cô cứ ở phòng cũ trước kia đi!”“...” Quý Quân7Mỹ vồ hụt, lúng túng thay giày“Cảnh Triệt, em biết anh vẫn luôn tôn trọng emNhưng chúng ta đã sắp kết hôn rồi, ở chung là chuyện rất bình thường...”“Dù sao thì vẫn chưa kết hôn!” Cảnh Triệt không hề đưa mắt nhìn Quý Quân Mỹ lấy một cái mà cứ thể đi tới ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, cẩm điều khiển lên mở tivi, âm thanh lập tức truyền raTrong tủ giày không có dép cho nữ, Quý Quân Mỹ lấy một đôi dép của Quý Quân Tuyết ra để đi vào.Khi vào phòng khách, cô ta hỏi Cảnh Triệt: “Cảnh Triệt, dép của em đâu rồi?” “Sau khi cô đi, Quý Quân Tuyết đã giúp cô cất vào phòng cổ rồi.”Cảnh Triệt nhìn chằm chằm vào tivi xem9tin tức không chớp mắt, thản nhiên nói.“À.” Nói rồi Quý Quân Mỹ xoay người đi lên tầng.Vừa mới lên tầng đã gặp được em trai đang đi từ trên tầng xuống, cậu đang vui vẻ hô: “Anh Cảnh Triệt, sao anh...” về sớm thếQuý Quân Tuyết đột nhiên nhìn thấy chị mình xuất hiện ở trước mặt, cứ ngỡ mình đang nằm mơKhông thể tin nổi mà xoa mắt.Trước mắt đúng thật là chị mình.Chị ấy đã quay lại thật rồiQuý Quân Tuyết vui vẻ“Chị, chị về rồi à?” Quý Quân Mỹ sầm mặt xuống, dùng giọng mũi “ùm” một tiếng, sau đó cứ thế đi lên tầngLúc đi ngang qua Quý Quân Tuyết thì nhỏ giọng nhắc nhở: “Chị bảo em đi mà sao em vẫn còn ở đây thế?”5“...” Bị Quý Quân Mỹ chất vấn, Quý Quân Tuyết lúng túng đỏ bừng mặt, cúi đầu không biết trả lời cô ta thế nàoQuý Quân Mỹ cũng không hỏi nhiều mà cứ thể đi về phía phòng của mình..Bữa tối nay là do Quý Quân Mỹ tự mình làm để lấy lòng Cảnh TriệtBa người ngồi trên bàn ănCảnh Triệt không nói lấy một lời, thi thoảng Quý Quân Mỹ lại gắp thức ăn cho anh ta“Chị! Dạo này chị đi đâu vậy? Em với anh cảnh Triệt lo cho chị chết mất!” “...”Nghe vậy, Quý Quân Mỹ lạnh mặt lườm Quý Quân Tuyết một cái, hết chuyện để nói rồi sao“...”Quý Quân Tuyết hơi ngơ ngác, không hiểu mình đã nói sai điều gì.Nếu chị không muốn nói chuyện với3cậu thì cậu cũng thức thời không nói thêm nữa...

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khóe miệng Quý Quân Mỹ cong lên, không ngờ Cảnh Triệt lại dễ nói chuyện như vậy

Tuy bề ngoài thì anh ta rất lạnh nhạt, thực ra trong lòng vẫn còn có cổ ta, vẫn đau lòng cô ta

Nếu không thì sao có thể tha thứ cho cô ta nhanh như vậy được

Cảnh Triệt đi vào nhà, Quý Quân Mỹ cũng vào nhà theo

Ở huyền quan đã không còn có giày dép cho nữ

Tất cả đều là giày của Cảnh Triệt và Quý Quân Tuyết

Quý Quân Mỹ khựng lại, hỏi Cảnh Triệt: “Quý Quân Tuyết vẫn chưa đi sao?” Nghe vậy, vẻ mặt Cảnh Triệt lạnh xuống, anh ta hỏi ngược lại: “Cô mong em trai mình đi đến thế sao?” Quý Quân Mỹ lúng túng, khóe miệng giật giật: “Không..

không phải2vậy! Quý Quân Tuyết cứ quấy rầy anh như thể cũng không tốt.” “Cảnh Triệt, cảm ơn anh lúc em không ở đây mà anh vẫn không đuổi Quân Tuyết đi, vẫn chăm sóc cho em ấy như thế.” Quý Quân Mỹ vội vàng bổ sung cho tròn lời của mình

“Em ấy cũng giống như em trai tôi vậy.” Nghe vậy, trong lòng Quý Quân Mỹ thấy rất ấm áp

Cô ta tiến sát tới bên vai Cảnh Triệt: “Cảnh...” Cảnh Triệt, anh thật tốt.

Lời của Quý Quân Mỹ còn chưa kịp ra khỏi miệng, Cảnh Triệt lại giả vờ không thấy cô ta muốn sáp lại gần, thay giày xong, anh ta liền đi vào trong phòng khách rồi thản nhiên nói: “Cô cứ ở phòng cũ trước kia đi!”

“...” Quý Quân7Mỹ vồ hụt, lúng túng thay giày

“Cảnh Triệt, em biết anh vẫn luôn tôn trọng em

Nhưng chúng ta đã sắp kết hôn rồi, ở chung là chuyện rất bình thường...”

“Dù sao thì vẫn chưa kết hôn!” Cảnh Triệt không hề đưa mắt nhìn Quý Quân Mỹ lấy một cái mà cứ thể đi tới ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, cẩm điều khiển lên mở tivi, âm thanh lập tức truyền ra

Trong tủ giày không có dép cho nữ, Quý Quân Mỹ lấy một đôi dép của Quý Quân Tuyết ra để đi vào.

Khi vào phòng khách, cô ta hỏi Cảnh Triệt: “Cảnh Triệt, dép của em đâu rồi?” “Sau khi cô đi, Quý Quân Tuyết đã giúp cô cất vào phòng cổ rồi.”

Cảnh Triệt nhìn chằm chằm vào tivi xem9tin tức không chớp mắt, thản nhiên nói.

“À.” Nói rồi Quý Quân Mỹ xoay người đi lên tầng.

Vừa mới lên tầng đã gặp được em trai đang đi từ trên tầng xuống, cậu đang vui vẻ hô: “Anh Cảnh Triệt, sao anh...” về sớm thế

Quý Quân Tuyết đột nhiên nhìn thấy chị mình xuất hiện ở trước mặt, cứ ngỡ mình đang nằm mơ

Không thể tin nổi mà xoa mắt.

Trước mắt đúng thật là chị mình.

Chị ấy đã quay lại thật rồi

Quý Quân Tuyết vui vẻ

“Chị, chị về rồi à?” Quý Quân Mỹ sầm mặt xuống, dùng giọng mũi “ùm” một tiếng, sau đó cứ thế đi lên tầng

Lúc đi ngang qua Quý Quân Tuyết thì nhỏ giọng nhắc nhở: “Chị bảo em đi mà sao em vẫn còn ở đây thế?”5“...” Bị Quý Quân Mỹ chất vấn, Quý Quân Tuyết lúng túng đỏ bừng mặt, cúi đầu không biết trả lời cô ta thế nào

Quý Quân Mỹ cũng không hỏi nhiều mà cứ thể đi về phía phòng của mình..

Bữa tối nay là do Quý Quân Mỹ tự mình làm để lấy lòng Cảnh Triệt

Ba người ngồi trên bàn ăn

Cảnh Triệt không nói lấy một lời, thi thoảng Quý Quân Mỹ lại gắp thức ăn cho anh ta

“Chị! Dạo này chị đi đâu vậy? Em với anh cảnh Triệt lo cho chị chết mất!” “...”Nghe vậy, Quý Quân Mỹ lạnh mặt lườm Quý Quân Tuyết một cái, hết chuyện để nói rồi sao

“...”Quý Quân Tuyết hơi ngơ ngác, không hiểu mình đã nói sai điều gì.

Nếu chị không muốn nói chuyện với3cậu thì cậu cũng thức thời không nói thêm nữa...

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khóe miệng Quý Quân Mỹ cong lên, không ngờ Cảnh Triệt lại dễ nói chuyện như vậyTuy bề ngoài thì anh ta rất lạnh nhạt, thực ra trong lòng vẫn còn có cổ ta, vẫn đau lòng cô taNếu không thì sao có thể tha thứ cho cô ta nhanh như vậy đượcCảnh Triệt đi vào nhà, Quý Quân Mỹ cũng vào nhà theoỞ huyền quan đã không còn có giày dép cho nữTất cả đều là giày của Cảnh Triệt và Quý Quân TuyếtQuý Quân Mỹ khựng lại, hỏi Cảnh Triệt: “Quý Quân Tuyết vẫn chưa đi sao?” Nghe vậy, vẻ mặt Cảnh Triệt lạnh xuống, anh ta hỏi ngược lại: “Cô mong em trai mình đi đến thế sao?” Quý Quân Mỹ lúng túng, khóe miệng giật giật: “Không..không phải2vậy! Quý Quân Tuyết cứ quấy rầy anh như thể cũng không tốt.” “Cảnh Triệt, cảm ơn anh lúc em không ở đây mà anh vẫn không đuổi Quân Tuyết đi, vẫn chăm sóc cho em ấy như thế.” Quý Quân Mỹ vội vàng bổ sung cho tròn lời của mình“Em ấy cũng giống như em trai tôi vậy.” Nghe vậy, trong lòng Quý Quân Mỹ thấy rất ấm ápCô ta tiến sát tới bên vai Cảnh Triệt: “Cảnh...” Cảnh Triệt, anh thật tốt.Lời của Quý Quân Mỹ còn chưa kịp ra khỏi miệng, Cảnh Triệt lại giả vờ không thấy cô ta muốn sáp lại gần, thay giày xong, anh ta liền đi vào trong phòng khách rồi thản nhiên nói: “Cô cứ ở phòng cũ trước kia đi!”“...” Quý Quân7Mỹ vồ hụt, lúng túng thay giày“Cảnh Triệt, em biết anh vẫn luôn tôn trọng emNhưng chúng ta đã sắp kết hôn rồi, ở chung là chuyện rất bình thường...”“Dù sao thì vẫn chưa kết hôn!” Cảnh Triệt không hề đưa mắt nhìn Quý Quân Mỹ lấy một cái mà cứ thể đi tới ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, cẩm điều khiển lên mở tivi, âm thanh lập tức truyền raTrong tủ giày không có dép cho nữ, Quý Quân Mỹ lấy một đôi dép của Quý Quân Tuyết ra để đi vào.Khi vào phòng khách, cô ta hỏi Cảnh Triệt: “Cảnh Triệt, dép của em đâu rồi?” “Sau khi cô đi, Quý Quân Tuyết đã giúp cô cất vào phòng cổ rồi.”Cảnh Triệt nhìn chằm chằm vào tivi xem9tin tức không chớp mắt, thản nhiên nói.“À.” Nói rồi Quý Quân Mỹ xoay người đi lên tầng.Vừa mới lên tầng đã gặp được em trai đang đi từ trên tầng xuống, cậu đang vui vẻ hô: “Anh Cảnh Triệt, sao anh...” về sớm thếQuý Quân Tuyết đột nhiên nhìn thấy chị mình xuất hiện ở trước mặt, cứ ngỡ mình đang nằm mơKhông thể tin nổi mà xoa mắt.Trước mắt đúng thật là chị mình.Chị ấy đã quay lại thật rồiQuý Quân Tuyết vui vẻ“Chị, chị về rồi à?” Quý Quân Mỹ sầm mặt xuống, dùng giọng mũi “ùm” một tiếng, sau đó cứ thế đi lên tầngLúc đi ngang qua Quý Quân Tuyết thì nhỏ giọng nhắc nhở: “Chị bảo em đi mà sao em vẫn còn ở đây thế?”5“...” Bị Quý Quân Mỹ chất vấn, Quý Quân Tuyết lúng túng đỏ bừng mặt, cúi đầu không biết trả lời cô ta thế nàoQuý Quân Mỹ cũng không hỏi nhiều mà cứ thể đi về phía phòng của mình..Bữa tối nay là do Quý Quân Mỹ tự mình làm để lấy lòng Cảnh TriệtBa người ngồi trên bàn ănCảnh Triệt không nói lấy một lời, thi thoảng Quý Quân Mỹ lại gắp thức ăn cho anh ta“Chị! Dạo này chị đi đâu vậy? Em với anh cảnh Triệt lo cho chị chết mất!” “...”Nghe vậy, Quý Quân Mỹ lạnh mặt lườm Quý Quân Tuyết một cái, hết chuyện để nói rồi sao“...”Quý Quân Tuyết hơi ngơ ngác, không hiểu mình đã nói sai điều gì.Nếu chị không muốn nói chuyện với3cậu thì cậu cũng thức thời không nói thêm nữa...

Chương 1292: Khoảng thời gian này chị đi đ u?