Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…

Chương 1322: Nỗi đau không nói nên lời

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.9��Anh cảnh Triệt, có cô gái tỏ tình với em, em muốn hỏi ý kiến của anh một chút.”“Chỉ cần không phải phụ nữ xã hội thì anh không có ý kiến gì.”“Được rồi! Chúc ngủ ngon, anh Cảnh Triệt.” Đó chỉ là một đoạn đối thoại bình thường, nhưng mỗi một chữ lại giống như một lưỡi kiếm sắc bén vậy, một chút lại một chút đâm vào trái tim Cảnh Triệt, đau đến mức anh ta hít thở cũng khó khănNhưng anh ta lại chẳng thể làm gìKhông thể phản kháng, không thể hò hét, không thể phát tiết, chỉ có thể yên lặng chịu đựngĐêm muộn dầnBên tại Cảnh Triệt truyền đến hơi thở đều đều của Quý Quân TuyếtCảnh Triệt trở mình, đối mặt với cậuAnh ta vươn bàn tay to vuốt sợi tóc bên tai cậu, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán3cậu, sau đó nụ hôn rơi xuống chóp mũi, môi, cuối cùng rơi vào bên tai cậuĐộng tác của Cảnh Triệt nhẹ giống như đóa hoa phất qua vậy, anh ta sợ cậu tỉnh dậy, thì thào nhẹ giọng nói nhỏ: “Dù em muốn ở bên ai, muốn làm gì anh cũng sẽ luôn ở một chỗ chờ em, chờ em nhìn thấy anh, chú ý tới anh.”Sáng sớm hôm sauLúc Quý Quân Tuyết tỉnh lại, phát hiện mình ngủ quên, cách lúc đến trường còn chưa đến nửa giờNgay cả thời gian làm bữa sáng cũng không còn kịp rồi.Kinh hoàng, cậu lập tức nhảy dựng lên khỏi giường, chạy về phòng mình.Nhưng vừa mới đi được hai bước, Quý Quân Tuyết dường như mới định thần lại nhớ ra điều gìCậu quay đầu lại nhìn giường lớn trống rỗng.Anh cảnh Triệt đâu rồi? Dậy còn sớm0hơn cậu sao? Quý Quân Tuyết lười nghĩ nhiều, về phòng thay quần áo trướcSau khi cậu thay quần áo và xuống nhà thì nhìn thấy cảnh Triệt đã ngồi trước bàn ăn, vừa ăn bữa sáng xong.Mà bên cạnh anh ta có đặt một lọ thủy tinh trong suốt đựng sữa và một bánh mì trứng nướng đóng gói“...” Quý Quân Tuyết ngỡ ngàng nhìn anh ta, gọi nhỏ một tiếng: “Anh Cảnh Triệt!” “Còn chần chừ cái gì? Lấy bữa sáng của em đi, bị muộn rồi đấy.” “A” Quý Quân Tuyết lúc này mới định thần lại, bước lên phía trước lấy chai sữa và bánh mì nướng trứng.Vẫn còn nóng...Cảnh Triệt lái xe đưa Quý Quân Tuyết đi trường họcTrên đường, cậu liền giải quyết bữa sáng.“Ba giờ chiều tan học phải không? Anh tới đón em.” Nghe vậy, Quý Quân Tuyết khựng lạiBa5giờ, Cảnh Triệt chưa đến lúc tan tầm, chẳng lẽ anh ta chưa tan tầm đã chạy tới nơi này đón cậu ấy?Chậm trễ công việc, buổi tối Cảnh Triệt lại phải đến phòng sách tăng caNghĩ vậy, trong lòng Quý Quân Tuyết lại tự trách mìnhCậu không muốn cảnh Triệt vất vả như vậy: “Không cần đâu anh Cảnh Triệt, lúc ấy anh còn chưa tan tầm, em tự đi xe buýt về nhà là được.” “...” Nghe vậy, Cảnh Triệt sầm mặt lại, không trả lời“...”Quý Quân Tuyết không biết mình đã nói sai điều gìDọc đường đi, Cảnh Triệt vẫn im lặng không nói.Thẳng đến trường học, Cảnh Triệt mới lạnh nhạt mở miệng: “Chuẩn bị kết giao bạn gái, chế anh tới đón làm em thấy vướng víu?” “...”Quý Quân Tuyết xấu hổ, khóe miệng giật giật, vội xua hai tay“Không..Không phải đâu anh4Cảnh Triệt, em chỉ không muốn anh vất vả.”“...”Ánh mắt lạnh nhạt của Cảnh Triệt nhìn phía trước.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

9��Anh cảnh Triệt, có cô gái tỏ tình với em, em muốn hỏi ý kiến của anh một chút.”

“Chỉ cần không phải phụ nữ xã hội thì anh không có ý kiến gì.”

“Được rồi! Chúc ngủ ngon, anh Cảnh Triệt.” Đó chỉ là một đoạn đối thoại bình thường, nhưng mỗi một chữ lại giống như một lưỡi kiếm sắc bén vậy, một chút lại một chút đâm vào trái tim Cảnh Triệt, đau đến mức anh ta hít thở cũng khó khăn

Nhưng anh ta lại chẳng thể làm gì

Không thể phản kháng, không thể hò hét, không thể phát tiết, chỉ có thể yên lặng chịu đựng

Đêm muộn dần

Bên tại Cảnh Triệt truyền đến hơi thở đều đều của Quý Quân Tuyết

Cảnh Triệt trở mình, đối mặt với cậu

Anh ta vươn bàn tay to vuốt sợi tóc bên tai cậu, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán3cậu, sau đó nụ hôn rơi xuống chóp mũi, môi, cuối cùng rơi vào bên tai cậu

Động tác của Cảnh Triệt nhẹ giống như đóa hoa phất qua vậy, anh ta sợ cậu tỉnh dậy, thì thào nhẹ giọng nói nhỏ: “Dù em muốn ở bên ai, muốn làm gì anh cũng sẽ luôn ở một chỗ chờ em, chờ em nhìn thấy anh, chú ý tới anh.”

Sáng sớm hôm sau

Lúc Quý Quân Tuyết tỉnh lại, phát hiện mình ngủ quên, cách lúc đến trường còn chưa đến nửa giờ

Ngay cả thời gian làm bữa sáng cũng không còn kịp rồi.

Kinh hoàng, cậu lập tức nhảy dựng lên khỏi giường, chạy về phòng mình.

Nhưng vừa mới đi được hai bước, Quý Quân Tuyết dường như mới định thần lại nhớ ra điều gì

Cậu quay đầu lại nhìn giường lớn trống rỗng.

Anh cảnh Triệt đâu rồi? Dậy còn sớm0hơn cậu sao? Quý Quân Tuyết lười nghĩ nhiều, về phòng thay quần áo trước

Sau khi cậu thay quần áo và xuống nhà thì nhìn thấy cảnh Triệt đã ngồi trước bàn ăn, vừa ăn bữa sáng xong.

Mà bên cạnh anh ta có đặt một lọ thủy tinh trong suốt đựng sữa và một bánh mì trứng nướng đóng gói

“...” Quý Quân Tuyết ngỡ ngàng nhìn anh ta, gọi nhỏ một tiếng: “Anh Cảnh Triệt!” “Còn chần chừ cái gì? Lấy bữa sáng của em đi, bị muộn rồi đấy.” “A” Quý Quân Tuyết lúc này mới định thần lại, bước lên phía trước lấy chai sữa và bánh mì nướng trứng.

Vẫn còn nóng...

Cảnh Triệt lái xe đưa Quý Quân Tuyết đi trường học

Trên đường, cậu liền giải quyết bữa sáng.

“Ba giờ chiều tan học phải không? Anh tới đón em.” Nghe vậy, Quý Quân Tuyết khựng lại

Ba5giờ, Cảnh Triệt chưa đến lúc tan tầm, chẳng lẽ anh ta chưa tan tầm đã chạy tới nơi này đón cậu ấy?

Chậm trễ công việc, buổi tối Cảnh Triệt lại phải đến phòng sách tăng ca

Nghĩ vậy, trong lòng Quý Quân Tuyết lại tự trách mình

Cậu không muốn cảnh Triệt vất vả như vậy: “Không cần đâu anh Cảnh Triệt, lúc ấy anh còn chưa tan tầm, em tự đi xe buýt về nhà là được.” “...” Nghe vậy, Cảnh Triệt sầm mặt lại, không trả lời

“...”Quý Quân Tuyết không biết mình đã nói sai điều gì

Dọc đường đi, Cảnh Triệt vẫn im lặng không nói.

Thẳng đến trường học, Cảnh Triệt mới lạnh nhạt mở miệng: “Chuẩn bị kết giao bạn gái, chế anh tới đón làm em thấy vướng víu?” “...”Quý Quân Tuyết xấu hổ, khóe miệng giật giật, vội xua hai tay

“Không..

Không phải đâu anh4Cảnh Triệt, em chỉ không muốn anh vất vả.”

“...”Ánh mắt lạnh nhạt của Cảnh Triệt nhìn phía trước.

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.9��Anh cảnh Triệt, có cô gái tỏ tình với em, em muốn hỏi ý kiến của anh một chút.”“Chỉ cần không phải phụ nữ xã hội thì anh không có ý kiến gì.”“Được rồi! Chúc ngủ ngon, anh Cảnh Triệt.” Đó chỉ là một đoạn đối thoại bình thường, nhưng mỗi một chữ lại giống như một lưỡi kiếm sắc bén vậy, một chút lại một chút đâm vào trái tim Cảnh Triệt, đau đến mức anh ta hít thở cũng khó khănNhưng anh ta lại chẳng thể làm gìKhông thể phản kháng, không thể hò hét, không thể phát tiết, chỉ có thể yên lặng chịu đựngĐêm muộn dầnBên tại Cảnh Triệt truyền đến hơi thở đều đều của Quý Quân TuyếtCảnh Triệt trở mình, đối mặt với cậuAnh ta vươn bàn tay to vuốt sợi tóc bên tai cậu, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán3cậu, sau đó nụ hôn rơi xuống chóp mũi, môi, cuối cùng rơi vào bên tai cậuĐộng tác của Cảnh Triệt nhẹ giống như đóa hoa phất qua vậy, anh ta sợ cậu tỉnh dậy, thì thào nhẹ giọng nói nhỏ: “Dù em muốn ở bên ai, muốn làm gì anh cũng sẽ luôn ở một chỗ chờ em, chờ em nhìn thấy anh, chú ý tới anh.”Sáng sớm hôm sauLúc Quý Quân Tuyết tỉnh lại, phát hiện mình ngủ quên, cách lúc đến trường còn chưa đến nửa giờNgay cả thời gian làm bữa sáng cũng không còn kịp rồi.Kinh hoàng, cậu lập tức nhảy dựng lên khỏi giường, chạy về phòng mình.Nhưng vừa mới đi được hai bước, Quý Quân Tuyết dường như mới định thần lại nhớ ra điều gìCậu quay đầu lại nhìn giường lớn trống rỗng.Anh cảnh Triệt đâu rồi? Dậy còn sớm0hơn cậu sao? Quý Quân Tuyết lười nghĩ nhiều, về phòng thay quần áo trướcSau khi cậu thay quần áo và xuống nhà thì nhìn thấy cảnh Triệt đã ngồi trước bàn ăn, vừa ăn bữa sáng xong.Mà bên cạnh anh ta có đặt một lọ thủy tinh trong suốt đựng sữa và một bánh mì trứng nướng đóng gói“...” Quý Quân Tuyết ngỡ ngàng nhìn anh ta, gọi nhỏ một tiếng: “Anh Cảnh Triệt!” “Còn chần chừ cái gì? Lấy bữa sáng của em đi, bị muộn rồi đấy.” “A” Quý Quân Tuyết lúc này mới định thần lại, bước lên phía trước lấy chai sữa và bánh mì nướng trứng.Vẫn còn nóng...Cảnh Triệt lái xe đưa Quý Quân Tuyết đi trường họcTrên đường, cậu liền giải quyết bữa sáng.“Ba giờ chiều tan học phải không? Anh tới đón em.” Nghe vậy, Quý Quân Tuyết khựng lạiBa5giờ, Cảnh Triệt chưa đến lúc tan tầm, chẳng lẽ anh ta chưa tan tầm đã chạy tới nơi này đón cậu ấy?Chậm trễ công việc, buổi tối Cảnh Triệt lại phải đến phòng sách tăng caNghĩ vậy, trong lòng Quý Quân Tuyết lại tự trách mìnhCậu không muốn cảnh Triệt vất vả như vậy: “Không cần đâu anh Cảnh Triệt, lúc ấy anh còn chưa tan tầm, em tự đi xe buýt về nhà là được.” “...” Nghe vậy, Cảnh Triệt sầm mặt lại, không trả lời“...”Quý Quân Tuyết không biết mình đã nói sai điều gìDọc đường đi, Cảnh Triệt vẫn im lặng không nói.Thẳng đến trường học, Cảnh Triệt mới lạnh nhạt mở miệng: “Chuẩn bị kết giao bạn gái, chế anh tới đón làm em thấy vướng víu?” “...”Quý Quân Tuyết xấu hổ, khóe miệng giật giật, vội xua hai tay“Không..Không phải đâu anh4Cảnh Triệt, em chỉ không muốn anh vất vả.”“...”Ánh mắt lạnh nhạt của Cảnh Triệt nhìn phía trước.

Chương 1322: Nỗi đau không nói nên lời