Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…
Chương 1430: Còng tay hoa lệ
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Loảng xoảng” một tiếng, còng tay rơi vào bồn rửa kim loại.Anh ta lạnh nhạt nói.“Em xem đi, em lựa chọn tự mình đeo vào, hay là tôi giúp em đeo vào.” Quý Quân Tuyết cúi đầu, chú ý tới thứ mà Phong Thiên Lãnh ném vào là một còng tay được chế tạo tinh xảo.Không đúng! Hẳn là công chân, nó to hơn còng tay, dây nối ở giữa còn được khảm nhiều đá quý hoa lệ cách nhau một đoạn.Quả nhiên là biến thái, trong nhà mà lại có cái thứ nàyPhong Thiên Lãnh dường như biết cậu suy nghĩ gì, cắn quả táo một cái, lạnh nhạt nói“Xinh đẹp không? Tạo ra dành riêng cho em đấy, hôm qua vốn định đeo lên3cho em, kết quả thấy em ngoan nên không lấy ra, xem ra là tôi nghĩ sai rồi.”“...” Quý Quân Tuyết khóc không ra nước mắtCậu trông như đứa trẻ ngoan lấy lòng, ra vẻ ngỡ ngàng giải thích“Tôi..khát nước, nên xuống tầng uống nước, kết quả..phòng bếp này tối om, tôi cũng không biết công tắc bật đèn ở đâu, cho nên mới mở cửa sổ, có phải anh hiểu lầm gì không?” Nói xong, Quý Quân Tuyết ngơ ngác chớp mắt“Mở cửa sổ cần ngồi xổm trên bồn rửa à?” Phong Thiên Lãnh không chút lưu tình nào đâm vỡ lời nói dối của cậu“Tay ngắn, với không tới cửa sổ, quá tối.”“Uống nước cần cạy khóa?” “Tôi chỉ biết phòng bếp có nước...”Mặt0Phong Thiên Lãnh sầm xuống, ném quả táo trong tay đi, lạnh lùng cảnh cáo“Ít nói dối đi, kiên nhẫn của tôi có hạn, em xem đi, tự em ngoan ngoãn đeo hay là tôi giúp em?” “...” Quý Quân Tuyết sầm mặt, thu vẻ giả vờ ngoan ngoãn trên mặt lại.M* nó, Phong Thiên Lãnh này mềm cứng đều không ăn? Đeo vòng chân giống như phạm nhân vậy, để cậu về sau gặp người ta thế nào đây? Cậu cũng đâu phải thú cưng chứ? Quý Quân Tuyết hận đến mức nghiến răng, cậu không cam lòng, đã chạy đến đây rồi, chỉ cách một bức tường là cậu được tự do rồiTrong tình huống này mà bị Phong Thiên Lãnh bắt được, bảo5cậu cam tâm thế nào được? Nghĩ vậy, Quý Quân Tuyết liếc tường cao ngay trước mặt một cái, sau đó tầm mắt trở lại trên người Phong Thiên Lãnh.Cậu chuẩn bị liều chết một trậnTên Phong Thiên Lãnh này chỉ cao hơn cậu mấy centimetre, nếu thật sự đánh nhau thì chưa chắc cậu đã là đối thủ của anh ta.Tuy rằng đã sớm nghe nói thân thủ của ti ủy Lãnh lợi hại nhất trong tám đại ti ủy, cậu cũng chưa thấy qua, là thật là giả, ai biết được?Nghĩ đến đây, Quý Quân Tuyết bỗng đứng lên nhảy ra bên ngoàiNhưng cậu vừa định đứng lên, Phong Thiên Lãnh đột nhiên duỗi cánh tay ra, giơ một khẩu súng đen tuyền xuất4hiện trước mặt Quý Quân Tuyết, lại cảnh cáo lần nữa: “Tôi không thích lằng nhằng vô nghĩa, đối với em, tôi đã ngoại lệ vô số lần, Quân Tuyết, đừng ỷ vào tối thích em mà bướng bỉnh nữa, tôi cũng thích Tuyết Nhi bao nhiêu, em cũng rõ ràng rồi đấy.” “..” Đáy lòng Quý Quân Tuyết hoảng hốt, ban ngày hôm nay, cậu đã tận mắt nhìn thấy anh ta dùng súng bắn chết Tuyết NhiHơn nữa nghe giọng của Phong Thiên Lãnh tuyệt không giống đang nói giỡn, kiểu người liếm đao mà sống như bọn họ, hễ rảnh liên thích rút súng à? Thái dương Quý Quân Tuyết giật giật, cậu không có cốt khí như nam chính trong phim, có9thể thấy súng mà không sợ.
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Loảng xoảng” một tiếng, còng tay rơi vào bồn rửa kim loại.Anh ta lạnh nhạt nói.“Em xem đi, em lựa chọn tự mình đeo vào, hay là tôi giúp em đeo vào.” Quý Quân Tuyết cúi đầu, chú ý tới thứ mà Phong Thiên Lãnh ném vào là một còng tay được chế tạo tinh xảo.Không đúng! Hẳn là công chân, nó to hơn còng tay, dây nối ở giữa còn được khảm nhiều đá quý hoa lệ cách nhau một đoạn.Quả nhiên là biến thái, trong nhà mà lại có cái thứ nàyPhong Thiên Lãnh dường như biết cậu suy nghĩ gì, cắn quả táo một cái, lạnh nhạt nói“Xinh đẹp không? Tạo ra dành riêng cho em đấy, hôm qua vốn định đeo lên3cho em, kết quả thấy em ngoan nên không lấy ra, xem ra là tôi nghĩ sai rồi.”“...” Quý Quân Tuyết khóc không ra nước mắtCậu trông như đứa trẻ ngoan lấy lòng, ra vẻ ngỡ ngàng giải thích“Tôi..khát nước, nên xuống tầng uống nước, kết quả..phòng bếp này tối om, tôi cũng không biết công tắc bật đèn ở đâu, cho nên mới mở cửa sổ, có phải anh hiểu lầm gì không?” Nói xong, Quý Quân Tuyết ngơ ngác chớp mắt“Mở cửa sổ cần ngồi xổm trên bồn rửa à?” Phong Thiên Lãnh không chút lưu tình nào đâm vỡ lời nói dối của cậu“Tay ngắn, với không tới cửa sổ, quá tối.”“Uống nước cần cạy khóa?” “Tôi chỉ biết phòng bếp có nước...”Mặt0Phong Thiên Lãnh sầm xuống, ném quả táo trong tay đi, lạnh lùng cảnh cáo“Ít nói dối đi, kiên nhẫn của tôi có hạn, em xem đi, tự em ngoan ngoãn đeo hay là tôi giúp em?” “...” Quý Quân Tuyết sầm mặt, thu vẻ giả vờ ngoan ngoãn trên mặt lại.M* nó, Phong Thiên Lãnh này mềm cứng đều không ăn? Đeo vòng chân giống như phạm nhân vậy, để cậu về sau gặp người ta thế nào đây? Cậu cũng đâu phải thú cưng chứ? Quý Quân Tuyết hận đến mức nghiến răng, cậu không cam lòng, đã chạy đến đây rồi, chỉ cách một bức tường là cậu được tự do rồiTrong tình huống này mà bị Phong Thiên Lãnh bắt được, bảo5cậu cam tâm thế nào được? Nghĩ vậy, Quý Quân Tuyết liếc tường cao ngay trước mặt một cái, sau đó tầm mắt trở lại trên người Phong Thiên Lãnh.Cậu chuẩn bị liều chết một trậnTên Phong Thiên Lãnh này chỉ cao hơn cậu mấy centimetre, nếu thật sự đánh nhau thì chưa chắc cậu đã là đối thủ của anh ta.Tuy rằng đã sớm nghe nói thân thủ của ti ủy Lãnh lợi hại nhất trong tám đại ti ủy, cậu cũng chưa thấy qua, là thật là giả, ai biết được?Nghĩ đến đây, Quý Quân Tuyết bỗng đứng lên nhảy ra bên ngoàiNhưng cậu vừa định đứng lên, Phong Thiên Lãnh đột nhiên duỗi cánh tay ra, giơ một khẩu súng đen tuyền xuất4hiện trước mặt Quý Quân Tuyết, lại cảnh cáo lần nữa: “Tôi không thích lằng nhằng vô nghĩa, đối với em, tôi đã ngoại lệ vô số lần, Quân Tuyết, đừng ỷ vào tối thích em mà bướng bỉnh nữa, tôi cũng thích Tuyết Nhi bao nhiêu, em cũng rõ ràng rồi đấy.” “..” Đáy lòng Quý Quân Tuyết hoảng hốt, ban ngày hôm nay, cậu đã tận mắt nhìn thấy anh ta dùng súng bắn chết Tuyết NhiHơn nữa nghe giọng của Phong Thiên Lãnh tuyệt không giống đang nói giỡn, kiểu người liếm đao mà sống như bọn họ, hễ rảnh liên thích rút súng à? Thái dương Quý Quân Tuyết giật giật, cậu không có cốt khí như nam chính trong phim, có9thể thấy súng mà không sợ.
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Loảng xoảng” một tiếng, còng tay rơi vào bồn rửa kim loại.Anh ta lạnh nhạt nói.“Em xem đi, em lựa chọn tự mình đeo vào, hay là tôi giúp em đeo vào.” Quý Quân Tuyết cúi đầu, chú ý tới thứ mà Phong Thiên Lãnh ném vào là một còng tay được chế tạo tinh xảo.Không đúng! Hẳn là công chân, nó to hơn còng tay, dây nối ở giữa còn được khảm nhiều đá quý hoa lệ cách nhau một đoạn.Quả nhiên là biến thái, trong nhà mà lại có cái thứ nàyPhong Thiên Lãnh dường như biết cậu suy nghĩ gì, cắn quả táo một cái, lạnh nhạt nói“Xinh đẹp không? Tạo ra dành riêng cho em đấy, hôm qua vốn định đeo lên3cho em, kết quả thấy em ngoan nên không lấy ra, xem ra là tôi nghĩ sai rồi.”“...” Quý Quân Tuyết khóc không ra nước mắtCậu trông như đứa trẻ ngoan lấy lòng, ra vẻ ngỡ ngàng giải thích“Tôi..khát nước, nên xuống tầng uống nước, kết quả..phòng bếp này tối om, tôi cũng không biết công tắc bật đèn ở đâu, cho nên mới mở cửa sổ, có phải anh hiểu lầm gì không?” Nói xong, Quý Quân Tuyết ngơ ngác chớp mắt“Mở cửa sổ cần ngồi xổm trên bồn rửa à?” Phong Thiên Lãnh không chút lưu tình nào đâm vỡ lời nói dối của cậu“Tay ngắn, với không tới cửa sổ, quá tối.”“Uống nước cần cạy khóa?” “Tôi chỉ biết phòng bếp có nước...”Mặt0Phong Thiên Lãnh sầm xuống, ném quả táo trong tay đi, lạnh lùng cảnh cáo“Ít nói dối đi, kiên nhẫn của tôi có hạn, em xem đi, tự em ngoan ngoãn đeo hay là tôi giúp em?” “...” Quý Quân Tuyết sầm mặt, thu vẻ giả vờ ngoan ngoãn trên mặt lại.M* nó, Phong Thiên Lãnh này mềm cứng đều không ăn? Đeo vòng chân giống như phạm nhân vậy, để cậu về sau gặp người ta thế nào đây? Cậu cũng đâu phải thú cưng chứ? Quý Quân Tuyết hận đến mức nghiến răng, cậu không cam lòng, đã chạy đến đây rồi, chỉ cách một bức tường là cậu được tự do rồiTrong tình huống này mà bị Phong Thiên Lãnh bắt được, bảo5cậu cam tâm thế nào được? Nghĩ vậy, Quý Quân Tuyết liếc tường cao ngay trước mặt một cái, sau đó tầm mắt trở lại trên người Phong Thiên Lãnh.Cậu chuẩn bị liều chết một trậnTên Phong Thiên Lãnh này chỉ cao hơn cậu mấy centimetre, nếu thật sự đánh nhau thì chưa chắc cậu đã là đối thủ của anh ta.Tuy rằng đã sớm nghe nói thân thủ của ti ủy Lãnh lợi hại nhất trong tám đại ti ủy, cậu cũng chưa thấy qua, là thật là giả, ai biết được?Nghĩ đến đây, Quý Quân Tuyết bỗng đứng lên nhảy ra bên ngoàiNhưng cậu vừa định đứng lên, Phong Thiên Lãnh đột nhiên duỗi cánh tay ra, giơ một khẩu súng đen tuyền xuất4hiện trước mặt Quý Quân Tuyết, lại cảnh cáo lần nữa: “Tôi không thích lằng nhằng vô nghĩa, đối với em, tôi đã ngoại lệ vô số lần, Quân Tuyết, đừng ỷ vào tối thích em mà bướng bỉnh nữa, tôi cũng thích Tuyết Nhi bao nhiêu, em cũng rõ ràng rồi đấy.” “..” Đáy lòng Quý Quân Tuyết hoảng hốt, ban ngày hôm nay, cậu đã tận mắt nhìn thấy anh ta dùng súng bắn chết Tuyết NhiHơn nữa nghe giọng của Phong Thiên Lãnh tuyệt không giống đang nói giỡn, kiểu người liếm đao mà sống như bọn họ, hễ rảnh liên thích rút súng à? Thái dương Quý Quân Tuyết giật giật, cậu không có cốt khí như nam chính trong phim, có9thể thấy súng mà không sợ.