Khu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên…
Chương 450: Giả dối giả dối
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… Không thể không nói, sự tính toán chu toàn của Chủ tịch Ngọc Lôi, quả thực ngườibình thường khó có thể đuổi kịp.Vả lại, từ đầu tới cuối, Lâm Chí Quốc chẳng hay biết gì, vì Lâm Nhược Khê và LâmKhôn làm người bảo hộ suốt 20 mấy năm, là bởi Lâm Nhược Khê không chịu thừa nhậnông ấy là “Ông nội”, Lâm Chí Quốc ắt hẳn muốn bù đắp.Bên cạnh đó, thủ tướng của chính đảng Ninh Quang Diệu cũng ở trong kế hoạchnày.Lâm Nhược Khê mới hơn 20 tuổi đã làm Chủ tịch Ngọc Lôi, ngoại trừ năng lực xuấtchúng của cô, nếu như không có ai giúp đỡ cô, thì sẽ có không ít người ngáng đường cô.Thêm vào đó Lâm Nhược Khê lại không thích giao tiếp, cư xử lạnh nhạt, cứ làm bộdạng khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.Nếu không có người âm thầm quan tâm, thì Lâm Nhược Khê cũng không có ngàyhôm nay, vẫn không biết cái gì.Sợ rằng cũng đã 2 năm nay, Ngọc Lôi đã được Lâm Nhược Khê củng cố từ trênxuống dưới, hơn nữa Lâm Nhược Khê cũng đã trưởng thành rồi, sự hỗ trợ âm thầm mớibớt đi.Dương Thần cũng cảm thấy có chút khó hiểu, hắn và Lâm Nhược Khê chính thứckết hôn chưa được một năm, cô ấy gặp nhiều phiền toái như vậy, lẽ nào trước đây đều làLâm Chí Quốc giúp đỡ cô? Tuy rằng Lâm Chí Quốc có thể âm thầm giúp đỡ, một số việc cóthể lợi hại, ví dụ như trên phương diện thương trường, còn về chính trị, dường như làmkhông tốt, hóa ra, còn có thủ tướng Ninh Quang Diệu giúp đỡ.Có Ninh Quang Diệu đứng đằng sau giúp đỡ, công ty Quốc tế Ngọc Lôi cho dùkhông có quan hệ gì với các cơ quan chính phủ, Lâm Nhược Khê hoàn toàn không xã giao,cũng không ai dám xem thường Ngọc Lôi huống hồ Ngọc Lôi còn có Mạc Thiện Ny xử lý rấttốt trên phương diện quan hệ xã hội, đúng là không phải lo lắng.Quách Tuyết Hoa lại không nghĩ nhiều lắm, chỉ nói:- Năm đó ở trường học, tôi học cùng năm nhất với Tử Tĩnh, thủ tướng Ninh… lúcấy là viện trưởng viện nghiên cứu sinh chúng tôi, cũng là trợ giảng lớp chúng tôi dạy tôi vàTử Tĩnh, chính lúc đấy chúng tôi và chủ tịch Ninh biết nhau…Theo như Quách Tuyết Hoa nói, một số bí ẩn của năm đó, cuối cùng cũng đãđược làm sáng tỏ…Năm đó, 3 người vẫn hào hoa phong nhã, Quách Tuyết Hoa và Tuyết Tử Tĩnh là 2cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, bởi vì Ninh Quang Diệu chuyên môn dạy phụ đạo lớp họ, lại cómấy lần dạy ngoại khóa trong trường học, có chạm mặt, 3 người cũng dần dần trở nênquen thuộc.Ninh Quang Diệu không hề nghi ngờ gì, chính là hoàng tử bạch mã trong lòng vôsố nữ sinh, bối cảnh, gia thế, bằng cấp, diện mạo, bao gồm cả nhân phẩm được ngườibên ngoài ca ngợi, đều có thể đánh cắp được trái tim của bao nhiêu cô gái.Hai người Quách Tuyết Hoa và Tiết Tử Tĩnh đương nhiên cũng không là ngoại lệ,hơn nữa dung mạo của 2 người đều lay động lòng người, xuân lan thu cúc, không phânhơn kém.Kết quả là, hai người thân nhau hơn cả chị em, vì yêu cùng một người, cuối cùngtình cảm cũng thay đổi.Lúc Quách Tuyết Hoa nói bà ấy đã từng thích Ninh Quang Diệu, khuôn mặt bàhiếm thấy đỏ lên, hiển nhiên thời gian kia vẫn là những ký ức, đồng thời theo năm thángcũng không buông tha, bà cũng hối hận trước đây đã cùng Tiết Tử Tĩnh tranh giành NinhQuang Diệu.Bởi vì, Quách Tuyết Hoa sau này mới biết, Ninh Quang Diệu ngay từ đầu đã thíchTiết Tử Tĩnh, đối với Quách Tuyết Hoa chỉ là tình cảm anh em.Dương Thần nghe đến đây, nhớ lại lúc trước ở trong sân của nhà họ Dương, lúcNinh Quang Diệu nghe được Quách Tuyết Hoa bị giam vô cùng tức giận, quả thực theo nhưlời Quách Tuyết Hoa nói là kiểu người anh bảo vệ em, thật ra không hề là giả.Tuy nhiên, tình cảm nam nữ trên thế giới này, phần lớn là do duyên phận.Bởi vì năm đó Quách Tuyết Hoa dần dần phát hiện ra tranh giành với Tiết Tử Tĩnhkhông được, giận dữ mà đoạn tuyệt với Tiết Tử Tĩnh, cứ tưởng rằng Tiết Tử Tĩnh và NinhQuang Diệu sẽ kết hôn, nhưng bà ấy lại kinh ngạc nghe được tin Ninh Quang Diệu cưới vợ,chính là tiểu thư nhà họ La lúc đó đang cực kỳ hưng thịnh ở Yến Kinh, La Thúy San.Sau này, Tiết Tử Tĩnh ở nhà họ Tiết, không biết vì sao phần lớn mọi người đều rờiYến Kinh, đi ra hải ngoại, chỉ để lại một mình Tiết Tử Tĩnh ở Yến Kinh không ai nương tựa.- Nghĩ lại, lúc tôi nhắc đến Tử Tĩnh, trong lòng luôn áy náy, bởi vì lúc trước tôi oánhận cô ấy, ngốc đến nỗi không giúp cô ấy, qua vài năm, nghe thấy cô ấy bị người đến giatộc nào đó ở phía nam đưa về làm vợ, cũng cắt đứt liên lạc.Quách Tuyết Hoa áy náy nhìn Lâm Nhược Khê, nói:- Nhược Khê, thật lòng mẹ rất muốn nói một tiếng “Xin lỗi” mẹ con, năm đó mẹthật sự không hiểu việc gì, mẹ không nên vì chuyện tình cảm, mà đoạn tuyệt tình chị emđáng tiếc kia, bây giờ nói gì cũng muộn rồi.- Vậy sao lại nói bố Nhược Khê có thể là thủ tướng Ninh?Dương Thần hỏi.Lâm Nhược Khê cũng có chút nghi ngờ nhìn Quách Tuyết Hoa, muốn nghe nguyênnhân chính xác.Quách Tuyết Hoa thở dài, nhắm 2 mắt nói:- Năm đó mẹ vì giận dỗi, liền chấp nhận… chấp nhận sự theo đuổi của Phá Quân,vài năm sau, gả cho ông ấy, đương nhiên mẹ và Phá Quân lâu ngày cũng nảy sinh tìnhcảm, cũng không còn giận dỗi. Mẹ nhớ lúc mới kết hôn không lâu, lúc mẹ cùng Phá Quânđi Trung Hải, không ngờ đã chạm mặt thủ tướng Ninh… Mẹ nói không ngờ là vì ông ấydường như cố ý muốn tránh mặt, nếu không phải không thể trốn tránh, ông ấy căn bản làkhông muốn để ý đến chúng ta, làm bộ như không nhìn thấy, mẹ nhớ không rõ, nhưng mẹtính đi tính lại lúc Nhược Khê sinh ra… Khi đó… Ông ấy hẳn là tới Trung Hải tìm Tử Tĩnh…- Vậy… Lúc đó, ông ấy đã kết hôn phải không.Giọng Lâm Nhược Khê có chút run rẩy.Quách Tuyết Hoa nhíu mày:- Đúng vậy, nếu tính đúng thời gian, khi đó ông ấy cũng sinh con trai là Ninh QuốcĐống.- Tại sao ông ấy lại muốn như vậy… Ông ấy không cảm thấy xấu hổ sao?Lâm Nhược Khê dường như tự nhủ hỏi.Quách Tuyết Hoa im lặng, vú Vương lau nhẹ khóe mắt.- Ai mà biết được, ngoại trừ bọn họ, không ai biết, tất cả là vì sao…Sau một lúc lâu, Quách Tuyết Hoa mới bất đắc dĩ nói.Lâm Nhược Khê đứng dậy, mặt không chút thay đổi đi lên lầu.- Tiểu thư, cô không sao chứ?Vú Vương lo lắng đứng dậy hỏi.Lâm Nhược Khê coi như không nghe thấy cái gì, bước chân có chút không vững,nhưng cũng có tay vịn cầu thang bảo vệ, miễn cưỡng đi lên.Đúng lúc này, điện thoại trong phòng khách vang lên.Mọi người nhìn lại, vú Vương nói:- Để tôi nhận.Lâm Nhược Khê chỉ cho rằng người của công ty gọi điện thoại cho cô không bắtmáy, liền gọi về nhà, xuất phát từ trách nhiệm, vẫn là dừng chân lại.Không ngờ, vú Vương vừa mới nhận điện thoại, thì ngây người ra, một lúc sau,mới do dự nhìn Lâm Nhược Khê nói:- Tiểu thư, là tìm cô.Lâm Nhược Khê hít sâu, lấy lại tinh thần, giọng nói mệt mỏi:- Là công ty sao?- Không phải…- Vâng?- Nói… Nói là… thủ tướng Ninh…Vú Vương run run nói.Lâm Nhược Khê vừa mới nhận điện thoại thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại xuốngsàn, nhưng rõ ràng trong đôi mắt lộ ra sự lo sợ và vô cùng hỗn loạn.Dương Thần trong mắt có phần phức tạp, không nói gì, nhìn Lâm Nhược Khê, cònQuách Tuyết Hoa thì thở dài.Sau một lúc lâu, Lâm Nhược Khê mới cầm lấy điện thoại, trấn tĩnh nói:- Xin chào, tôi là Lâm Nhược Khê.Ninh Quang Diệu ở đầu dây bên kia dường như cũng không vì thế mà tức giận,giọng nói an ủi và ấm áp nói:- Tôi là Ninh Quang Diệu, gọi điện như vậy có chút đường đột, tổng giám đốc Lâmkhông phiền chứ.Có thể khiến thủ tướng một quốc gia nói những lời khách sáo như vậy, chỉ sợ TổngThống nước ngoài cũng khó mà gặp được.- Vâng…Lâm Nhược Khê khẽ nói, xem như là câu trả lời.Ninh Quang Diệu cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục cười nói:- Là như vậy, việc mà thằng con trai tôi làm có phần quá đáng, tôi vừa mới nhậnđược thông tin, tôi bảo đảm với tổng giám đốc Lâm, chuyện này tôi sẽ nghiêm minh xử lý,tuyệt đối không để tổng giám đốc Lâm và quý công ty gặp phiền phức.- Xử lý?Lâm Nhược Khê chua xót nói:- Xử lý như thế nào?Ninh Quang Diệu dường như không ngờ rằng Lâm Nhược Khê lại bình tĩnh, nhưngvẫn trịnh trọng nói:- Tổng giám đốc Lâm đã nhìn thấy bệnh án kia, đều là bệnh án giả, tổng giám đốcLâm hoàn toàn không cần lo lắng những chuyện lộn xộn, tôi đã gửi văn kiện chặn cácphương tiện truyền thông, sẽ không có bất kỳ thông tin bất lợi nào cho tổng giám đốc Lâmbị rò rỉ, sau này, con tôi cũng sẽ không quấy rầy Lâm tổng nữa.Giả? Giả? Giả??Ông ấy nói tất cả đều là giả?Lâm Nhược Khê cười, gần như có chút không khống chế được nói:- Thủ tướng nói là giả, đương nhiên là giả rồi, nếu không có việc gì, tôi cúp máyđây.Nói xong, căn bản là không để cho Ninh Quang Diệu nói bất kỳ điều gì nữa, ngaylập tức dập máy.Bởi vì trong phòng rất im lặng, âm thanh trong điện thoại dường như nghe rất rõ.Vú Vương, Quách Tuyết Hoa đều rất buồn thương nhìn sắc mặt buồn bã của LâmNhược Khê, cũng là không biết an ủi thế nào.Dương Thần nắm tay, trong lòng cũng rất khó chịu, khổ sở.Cha ruột là giả, tình cảm bản thân nỗ lực và sự đau khổ phải chịu đựng hoàn toànlà uổng phí tâm huyết, bà nội yêu quý nhất lừa cô, vì không làm bà nội thất vọng, làm việcngày đêm cũng thấy nực cười như vậy, mẹ ruột lại chính là người vụng trộm với người đànông khác sinh ra cô…Lúc tất cả mọi việc có vẻ trầm trọng, cha ruột… lại nói với cô tất cả đều là giả.Ông ấy cũng không có ý nghĩ thừa nhận tất cả.Trong mắt Lâm Nhược Khê không nhìn thấy sự bi thương và cơn thịnh nộ nào,nhưng sự lãnh đạm này giống như là ở địa cực đóng băng.Dương Thần bỗng nhiên cảm thấy hắn có chút buồn cười, cho dù có thể đối mặtthiên quân vạn mã, hỏa tiễn đạn đạo, thì làm như thế nào? Giờ phút này hắn chỉ nghĩ chovợ hắn, không muốn cô lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, nhưng đành bất lực.Bỗng nhiên, Lâm Nhược Khê mơ mơ màng màng, nhắm mắt lại, ngất tại chỗ…
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… Không thể không nói, sự tính toán chu toàn của Chủ tịch Ngọc Lôi, quả thực ngườibình thường khó có thể đuổi kịp.Vả lại, từ đầu tới cuối, Lâm Chí Quốc chẳng hay biết gì, vì Lâm Nhược Khê và LâmKhôn làm người bảo hộ suốt 20 mấy năm, là bởi Lâm Nhược Khê không chịu thừa nhậnông ấy là “Ông nội”, Lâm Chí Quốc ắt hẳn muốn bù đắp.Bên cạnh đó, thủ tướng của chính đảng Ninh Quang Diệu cũng ở trong kế hoạchnày.Lâm Nhược Khê mới hơn 20 tuổi đã làm Chủ tịch Ngọc Lôi, ngoại trừ năng lực xuấtchúng của cô, nếu như không có ai giúp đỡ cô, thì sẽ có không ít người ngáng đường cô.Thêm vào đó Lâm Nhược Khê lại không thích giao tiếp, cư xử lạnh nhạt, cứ làm bộdạng khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.Nếu không có người âm thầm quan tâm, thì Lâm Nhược Khê cũng không có ngàyhôm nay, vẫn không biết cái gì.Sợ rằng cũng đã 2 năm nay, Ngọc Lôi đã được Lâm Nhược Khê củng cố từ trênxuống dưới, hơn nữa Lâm Nhược Khê cũng đã trưởng thành rồi, sự hỗ trợ âm thầm mớibớt đi.Dương Thần cũng cảm thấy có chút khó hiểu, hắn và Lâm Nhược Khê chính thứckết hôn chưa được một năm, cô ấy gặp nhiều phiền toái như vậy, lẽ nào trước đây đều làLâm Chí Quốc giúp đỡ cô? Tuy rằng Lâm Chí Quốc có thể âm thầm giúp đỡ, một số việc cóthể lợi hại, ví dụ như trên phương diện thương trường, còn về chính trị, dường như làmkhông tốt, hóa ra, còn có thủ tướng Ninh Quang Diệu giúp đỡ.Có Ninh Quang Diệu đứng đằng sau giúp đỡ, công ty Quốc tế Ngọc Lôi cho dùkhông có quan hệ gì với các cơ quan chính phủ, Lâm Nhược Khê hoàn toàn không xã giao,cũng không ai dám xem thường Ngọc Lôi huống hồ Ngọc Lôi còn có Mạc Thiện Ny xử lý rấttốt trên phương diện quan hệ xã hội, đúng là không phải lo lắng.Quách Tuyết Hoa lại không nghĩ nhiều lắm, chỉ nói:- Năm đó ở trường học, tôi học cùng năm nhất với Tử Tĩnh, thủ tướng Ninh… lúcấy là viện trưởng viện nghiên cứu sinh chúng tôi, cũng là trợ giảng lớp chúng tôi dạy tôi vàTử Tĩnh, chính lúc đấy chúng tôi và chủ tịch Ninh biết nhau…Theo như Quách Tuyết Hoa nói, một số bí ẩn của năm đó, cuối cùng cũng đãđược làm sáng tỏ…Năm đó, 3 người vẫn hào hoa phong nhã, Quách Tuyết Hoa và Tuyết Tử Tĩnh là 2cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, bởi vì Ninh Quang Diệu chuyên môn dạy phụ đạo lớp họ, lại cómấy lần dạy ngoại khóa trong trường học, có chạm mặt, 3 người cũng dần dần trở nênquen thuộc.Ninh Quang Diệu không hề nghi ngờ gì, chính là hoàng tử bạch mã trong lòng vôsố nữ sinh, bối cảnh, gia thế, bằng cấp, diện mạo, bao gồm cả nhân phẩm được ngườibên ngoài ca ngợi, đều có thể đánh cắp được trái tim của bao nhiêu cô gái.Hai người Quách Tuyết Hoa và Tiết Tử Tĩnh đương nhiên cũng không là ngoại lệ,hơn nữa dung mạo của 2 người đều lay động lòng người, xuân lan thu cúc, không phânhơn kém.Kết quả là, hai người thân nhau hơn cả chị em, vì yêu cùng một người, cuối cùngtình cảm cũng thay đổi.Lúc Quách Tuyết Hoa nói bà ấy đã từng thích Ninh Quang Diệu, khuôn mặt bàhiếm thấy đỏ lên, hiển nhiên thời gian kia vẫn là những ký ức, đồng thời theo năm thángcũng không buông tha, bà cũng hối hận trước đây đã cùng Tiết Tử Tĩnh tranh giành NinhQuang Diệu.Bởi vì, Quách Tuyết Hoa sau này mới biết, Ninh Quang Diệu ngay từ đầu đã thíchTiết Tử Tĩnh, đối với Quách Tuyết Hoa chỉ là tình cảm anh em.Dương Thần nghe đến đây, nhớ lại lúc trước ở trong sân của nhà họ Dương, lúcNinh Quang Diệu nghe được Quách Tuyết Hoa bị giam vô cùng tức giận, quả thực theo nhưlời Quách Tuyết Hoa nói là kiểu người anh bảo vệ em, thật ra không hề là giả.Tuy nhiên, tình cảm nam nữ trên thế giới này, phần lớn là do duyên phận.Bởi vì năm đó Quách Tuyết Hoa dần dần phát hiện ra tranh giành với Tiết Tử Tĩnhkhông được, giận dữ mà đoạn tuyệt với Tiết Tử Tĩnh, cứ tưởng rằng Tiết Tử Tĩnh và NinhQuang Diệu sẽ kết hôn, nhưng bà ấy lại kinh ngạc nghe được tin Ninh Quang Diệu cưới vợ,chính là tiểu thư nhà họ La lúc đó đang cực kỳ hưng thịnh ở Yến Kinh, La Thúy San.Sau này, Tiết Tử Tĩnh ở nhà họ Tiết, không biết vì sao phần lớn mọi người đều rờiYến Kinh, đi ra hải ngoại, chỉ để lại một mình Tiết Tử Tĩnh ở Yến Kinh không ai nương tựa.- Nghĩ lại, lúc tôi nhắc đến Tử Tĩnh, trong lòng luôn áy náy, bởi vì lúc trước tôi oánhận cô ấy, ngốc đến nỗi không giúp cô ấy, qua vài năm, nghe thấy cô ấy bị người đến giatộc nào đó ở phía nam đưa về làm vợ, cũng cắt đứt liên lạc.Quách Tuyết Hoa áy náy nhìn Lâm Nhược Khê, nói:- Nhược Khê, thật lòng mẹ rất muốn nói một tiếng “Xin lỗi” mẹ con, năm đó mẹthật sự không hiểu việc gì, mẹ không nên vì chuyện tình cảm, mà đoạn tuyệt tình chị emđáng tiếc kia, bây giờ nói gì cũng muộn rồi.- Vậy sao lại nói bố Nhược Khê có thể là thủ tướng Ninh?Dương Thần hỏi.Lâm Nhược Khê cũng có chút nghi ngờ nhìn Quách Tuyết Hoa, muốn nghe nguyênnhân chính xác.Quách Tuyết Hoa thở dài, nhắm 2 mắt nói:- Năm đó mẹ vì giận dỗi, liền chấp nhận… chấp nhận sự theo đuổi của Phá Quân,vài năm sau, gả cho ông ấy, đương nhiên mẹ và Phá Quân lâu ngày cũng nảy sinh tìnhcảm, cũng không còn giận dỗi. Mẹ nhớ lúc mới kết hôn không lâu, lúc mẹ cùng Phá Quânđi Trung Hải, không ngờ đã chạm mặt thủ tướng Ninh… Mẹ nói không ngờ là vì ông ấydường như cố ý muốn tránh mặt, nếu không phải không thể trốn tránh, ông ấy căn bản làkhông muốn để ý đến chúng ta, làm bộ như không nhìn thấy, mẹ nhớ không rõ, nhưng mẹtính đi tính lại lúc Nhược Khê sinh ra… Khi đó… Ông ấy hẳn là tới Trung Hải tìm Tử Tĩnh…- Vậy… Lúc đó, ông ấy đã kết hôn phải không.Giọng Lâm Nhược Khê có chút run rẩy.Quách Tuyết Hoa nhíu mày:- Đúng vậy, nếu tính đúng thời gian, khi đó ông ấy cũng sinh con trai là Ninh QuốcĐống.- Tại sao ông ấy lại muốn như vậy… Ông ấy không cảm thấy xấu hổ sao?Lâm Nhược Khê dường như tự nhủ hỏi.Quách Tuyết Hoa im lặng, vú Vương lau nhẹ khóe mắt.- Ai mà biết được, ngoại trừ bọn họ, không ai biết, tất cả là vì sao…Sau một lúc lâu, Quách Tuyết Hoa mới bất đắc dĩ nói.Lâm Nhược Khê đứng dậy, mặt không chút thay đổi đi lên lầu.- Tiểu thư, cô không sao chứ?Vú Vương lo lắng đứng dậy hỏi.Lâm Nhược Khê coi như không nghe thấy cái gì, bước chân có chút không vững,nhưng cũng có tay vịn cầu thang bảo vệ, miễn cưỡng đi lên.Đúng lúc này, điện thoại trong phòng khách vang lên.Mọi người nhìn lại, vú Vương nói:- Để tôi nhận.Lâm Nhược Khê chỉ cho rằng người của công ty gọi điện thoại cho cô không bắtmáy, liền gọi về nhà, xuất phát từ trách nhiệm, vẫn là dừng chân lại.Không ngờ, vú Vương vừa mới nhận điện thoại, thì ngây người ra, một lúc sau,mới do dự nhìn Lâm Nhược Khê nói:- Tiểu thư, là tìm cô.Lâm Nhược Khê hít sâu, lấy lại tinh thần, giọng nói mệt mỏi:- Là công ty sao?- Không phải…- Vâng?- Nói… Nói là… thủ tướng Ninh…Vú Vương run run nói.Lâm Nhược Khê vừa mới nhận điện thoại thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại xuốngsàn, nhưng rõ ràng trong đôi mắt lộ ra sự lo sợ và vô cùng hỗn loạn.Dương Thần trong mắt có phần phức tạp, không nói gì, nhìn Lâm Nhược Khê, cònQuách Tuyết Hoa thì thở dài.Sau một lúc lâu, Lâm Nhược Khê mới cầm lấy điện thoại, trấn tĩnh nói:- Xin chào, tôi là Lâm Nhược Khê.Ninh Quang Diệu ở đầu dây bên kia dường như cũng không vì thế mà tức giận,giọng nói an ủi và ấm áp nói:- Tôi là Ninh Quang Diệu, gọi điện như vậy có chút đường đột, tổng giám đốc Lâmkhông phiền chứ.Có thể khiến thủ tướng một quốc gia nói những lời khách sáo như vậy, chỉ sợ TổngThống nước ngoài cũng khó mà gặp được.- Vâng…Lâm Nhược Khê khẽ nói, xem như là câu trả lời.Ninh Quang Diệu cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục cười nói:- Là như vậy, việc mà thằng con trai tôi làm có phần quá đáng, tôi vừa mới nhậnđược thông tin, tôi bảo đảm với tổng giám đốc Lâm, chuyện này tôi sẽ nghiêm minh xử lý,tuyệt đối không để tổng giám đốc Lâm và quý công ty gặp phiền phức.- Xử lý?Lâm Nhược Khê chua xót nói:- Xử lý như thế nào?Ninh Quang Diệu dường như không ngờ rằng Lâm Nhược Khê lại bình tĩnh, nhưngvẫn trịnh trọng nói:- Tổng giám đốc Lâm đã nhìn thấy bệnh án kia, đều là bệnh án giả, tổng giám đốcLâm hoàn toàn không cần lo lắng những chuyện lộn xộn, tôi đã gửi văn kiện chặn cácphương tiện truyền thông, sẽ không có bất kỳ thông tin bất lợi nào cho tổng giám đốc Lâmbị rò rỉ, sau này, con tôi cũng sẽ không quấy rầy Lâm tổng nữa.Giả? Giả? Giả??Ông ấy nói tất cả đều là giả?Lâm Nhược Khê cười, gần như có chút không khống chế được nói:- Thủ tướng nói là giả, đương nhiên là giả rồi, nếu không có việc gì, tôi cúp máyđây.Nói xong, căn bản là không để cho Ninh Quang Diệu nói bất kỳ điều gì nữa, ngaylập tức dập máy.Bởi vì trong phòng rất im lặng, âm thanh trong điện thoại dường như nghe rất rõ.Vú Vương, Quách Tuyết Hoa đều rất buồn thương nhìn sắc mặt buồn bã của LâmNhược Khê, cũng là không biết an ủi thế nào.Dương Thần nắm tay, trong lòng cũng rất khó chịu, khổ sở.Cha ruột là giả, tình cảm bản thân nỗ lực và sự đau khổ phải chịu đựng hoàn toànlà uổng phí tâm huyết, bà nội yêu quý nhất lừa cô, vì không làm bà nội thất vọng, làm việcngày đêm cũng thấy nực cười như vậy, mẹ ruột lại chính là người vụng trộm với người đànông khác sinh ra cô…Lúc tất cả mọi việc có vẻ trầm trọng, cha ruột… lại nói với cô tất cả đều là giả.Ông ấy cũng không có ý nghĩ thừa nhận tất cả.Trong mắt Lâm Nhược Khê không nhìn thấy sự bi thương và cơn thịnh nộ nào,nhưng sự lãnh đạm này giống như là ở địa cực đóng băng.Dương Thần bỗng nhiên cảm thấy hắn có chút buồn cười, cho dù có thể đối mặtthiên quân vạn mã, hỏa tiễn đạn đạo, thì làm như thế nào? Giờ phút này hắn chỉ nghĩ chovợ hắn, không muốn cô lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, nhưng đành bất lực.Bỗng nhiên, Lâm Nhược Khê mơ mơ màng màng, nhắm mắt lại, ngất tại chỗ…
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… Không thể không nói, sự tính toán chu toàn của Chủ tịch Ngọc Lôi, quả thực ngườibình thường khó có thể đuổi kịp.Vả lại, từ đầu tới cuối, Lâm Chí Quốc chẳng hay biết gì, vì Lâm Nhược Khê và LâmKhôn làm người bảo hộ suốt 20 mấy năm, là bởi Lâm Nhược Khê không chịu thừa nhậnông ấy là “Ông nội”, Lâm Chí Quốc ắt hẳn muốn bù đắp.Bên cạnh đó, thủ tướng của chính đảng Ninh Quang Diệu cũng ở trong kế hoạchnày.Lâm Nhược Khê mới hơn 20 tuổi đã làm Chủ tịch Ngọc Lôi, ngoại trừ năng lực xuấtchúng của cô, nếu như không có ai giúp đỡ cô, thì sẽ có không ít người ngáng đường cô.Thêm vào đó Lâm Nhược Khê lại không thích giao tiếp, cư xử lạnh nhạt, cứ làm bộdạng khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.Nếu không có người âm thầm quan tâm, thì Lâm Nhược Khê cũng không có ngàyhôm nay, vẫn không biết cái gì.Sợ rằng cũng đã 2 năm nay, Ngọc Lôi đã được Lâm Nhược Khê củng cố từ trênxuống dưới, hơn nữa Lâm Nhược Khê cũng đã trưởng thành rồi, sự hỗ trợ âm thầm mớibớt đi.Dương Thần cũng cảm thấy có chút khó hiểu, hắn và Lâm Nhược Khê chính thứckết hôn chưa được một năm, cô ấy gặp nhiều phiền toái như vậy, lẽ nào trước đây đều làLâm Chí Quốc giúp đỡ cô? Tuy rằng Lâm Chí Quốc có thể âm thầm giúp đỡ, một số việc cóthể lợi hại, ví dụ như trên phương diện thương trường, còn về chính trị, dường như làmkhông tốt, hóa ra, còn có thủ tướng Ninh Quang Diệu giúp đỡ.Có Ninh Quang Diệu đứng đằng sau giúp đỡ, công ty Quốc tế Ngọc Lôi cho dùkhông có quan hệ gì với các cơ quan chính phủ, Lâm Nhược Khê hoàn toàn không xã giao,cũng không ai dám xem thường Ngọc Lôi huống hồ Ngọc Lôi còn có Mạc Thiện Ny xử lý rấttốt trên phương diện quan hệ xã hội, đúng là không phải lo lắng.Quách Tuyết Hoa lại không nghĩ nhiều lắm, chỉ nói:- Năm đó ở trường học, tôi học cùng năm nhất với Tử Tĩnh, thủ tướng Ninh… lúcấy là viện trưởng viện nghiên cứu sinh chúng tôi, cũng là trợ giảng lớp chúng tôi dạy tôi vàTử Tĩnh, chính lúc đấy chúng tôi và chủ tịch Ninh biết nhau…Theo như Quách Tuyết Hoa nói, một số bí ẩn của năm đó, cuối cùng cũng đãđược làm sáng tỏ…Năm đó, 3 người vẫn hào hoa phong nhã, Quách Tuyết Hoa và Tuyết Tử Tĩnh là 2cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, bởi vì Ninh Quang Diệu chuyên môn dạy phụ đạo lớp họ, lại cómấy lần dạy ngoại khóa trong trường học, có chạm mặt, 3 người cũng dần dần trở nênquen thuộc.Ninh Quang Diệu không hề nghi ngờ gì, chính là hoàng tử bạch mã trong lòng vôsố nữ sinh, bối cảnh, gia thế, bằng cấp, diện mạo, bao gồm cả nhân phẩm được ngườibên ngoài ca ngợi, đều có thể đánh cắp được trái tim của bao nhiêu cô gái.Hai người Quách Tuyết Hoa và Tiết Tử Tĩnh đương nhiên cũng không là ngoại lệ,hơn nữa dung mạo của 2 người đều lay động lòng người, xuân lan thu cúc, không phânhơn kém.Kết quả là, hai người thân nhau hơn cả chị em, vì yêu cùng một người, cuối cùngtình cảm cũng thay đổi.Lúc Quách Tuyết Hoa nói bà ấy đã từng thích Ninh Quang Diệu, khuôn mặt bàhiếm thấy đỏ lên, hiển nhiên thời gian kia vẫn là những ký ức, đồng thời theo năm thángcũng không buông tha, bà cũng hối hận trước đây đã cùng Tiết Tử Tĩnh tranh giành NinhQuang Diệu.Bởi vì, Quách Tuyết Hoa sau này mới biết, Ninh Quang Diệu ngay từ đầu đã thíchTiết Tử Tĩnh, đối với Quách Tuyết Hoa chỉ là tình cảm anh em.Dương Thần nghe đến đây, nhớ lại lúc trước ở trong sân của nhà họ Dương, lúcNinh Quang Diệu nghe được Quách Tuyết Hoa bị giam vô cùng tức giận, quả thực theo nhưlời Quách Tuyết Hoa nói là kiểu người anh bảo vệ em, thật ra không hề là giả.Tuy nhiên, tình cảm nam nữ trên thế giới này, phần lớn là do duyên phận.Bởi vì năm đó Quách Tuyết Hoa dần dần phát hiện ra tranh giành với Tiết Tử Tĩnhkhông được, giận dữ mà đoạn tuyệt với Tiết Tử Tĩnh, cứ tưởng rằng Tiết Tử Tĩnh và NinhQuang Diệu sẽ kết hôn, nhưng bà ấy lại kinh ngạc nghe được tin Ninh Quang Diệu cưới vợ,chính là tiểu thư nhà họ La lúc đó đang cực kỳ hưng thịnh ở Yến Kinh, La Thúy San.Sau này, Tiết Tử Tĩnh ở nhà họ Tiết, không biết vì sao phần lớn mọi người đều rờiYến Kinh, đi ra hải ngoại, chỉ để lại một mình Tiết Tử Tĩnh ở Yến Kinh không ai nương tựa.- Nghĩ lại, lúc tôi nhắc đến Tử Tĩnh, trong lòng luôn áy náy, bởi vì lúc trước tôi oánhận cô ấy, ngốc đến nỗi không giúp cô ấy, qua vài năm, nghe thấy cô ấy bị người đến giatộc nào đó ở phía nam đưa về làm vợ, cũng cắt đứt liên lạc.Quách Tuyết Hoa áy náy nhìn Lâm Nhược Khê, nói:- Nhược Khê, thật lòng mẹ rất muốn nói một tiếng “Xin lỗi” mẹ con, năm đó mẹthật sự không hiểu việc gì, mẹ không nên vì chuyện tình cảm, mà đoạn tuyệt tình chị emđáng tiếc kia, bây giờ nói gì cũng muộn rồi.- Vậy sao lại nói bố Nhược Khê có thể là thủ tướng Ninh?Dương Thần hỏi.Lâm Nhược Khê cũng có chút nghi ngờ nhìn Quách Tuyết Hoa, muốn nghe nguyênnhân chính xác.Quách Tuyết Hoa thở dài, nhắm 2 mắt nói:- Năm đó mẹ vì giận dỗi, liền chấp nhận… chấp nhận sự theo đuổi của Phá Quân,vài năm sau, gả cho ông ấy, đương nhiên mẹ và Phá Quân lâu ngày cũng nảy sinh tìnhcảm, cũng không còn giận dỗi. Mẹ nhớ lúc mới kết hôn không lâu, lúc mẹ cùng Phá Quânđi Trung Hải, không ngờ đã chạm mặt thủ tướng Ninh… Mẹ nói không ngờ là vì ông ấydường như cố ý muốn tránh mặt, nếu không phải không thể trốn tránh, ông ấy căn bản làkhông muốn để ý đến chúng ta, làm bộ như không nhìn thấy, mẹ nhớ không rõ, nhưng mẹtính đi tính lại lúc Nhược Khê sinh ra… Khi đó… Ông ấy hẳn là tới Trung Hải tìm Tử Tĩnh…- Vậy… Lúc đó, ông ấy đã kết hôn phải không.Giọng Lâm Nhược Khê có chút run rẩy.Quách Tuyết Hoa nhíu mày:- Đúng vậy, nếu tính đúng thời gian, khi đó ông ấy cũng sinh con trai là Ninh QuốcĐống.- Tại sao ông ấy lại muốn như vậy… Ông ấy không cảm thấy xấu hổ sao?Lâm Nhược Khê dường như tự nhủ hỏi.Quách Tuyết Hoa im lặng, vú Vương lau nhẹ khóe mắt.- Ai mà biết được, ngoại trừ bọn họ, không ai biết, tất cả là vì sao…Sau một lúc lâu, Quách Tuyết Hoa mới bất đắc dĩ nói.Lâm Nhược Khê đứng dậy, mặt không chút thay đổi đi lên lầu.- Tiểu thư, cô không sao chứ?Vú Vương lo lắng đứng dậy hỏi.Lâm Nhược Khê coi như không nghe thấy cái gì, bước chân có chút không vững,nhưng cũng có tay vịn cầu thang bảo vệ, miễn cưỡng đi lên.Đúng lúc này, điện thoại trong phòng khách vang lên.Mọi người nhìn lại, vú Vương nói:- Để tôi nhận.Lâm Nhược Khê chỉ cho rằng người của công ty gọi điện thoại cho cô không bắtmáy, liền gọi về nhà, xuất phát từ trách nhiệm, vẫn là dừng chân lại.Không ngờ, vú Vương vừa mới nhận điện thoại, thì ngây người ra, một lúc sau,mới do dự nhìn Lâm Nhược Khê nói:- Tiểu thư, là tìm cô.Lâm Nhược Khê hít sâu, lấy lại tinh thần, giọng nói mệt mỏi:- Là công ty sao?- Không phải…- Vâng?- Nói… Nói là… thủ tướng Ninh…Vú Vương run run nói.Lâm Nhược Khê vừa mới nhận điện thoại thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại xuốngsàn, nhưng rõ ràng trong đôi mắt lộ ra sự lo sợ và vô cùng hỗn loạn.Dương Thần trong mắt có phần phức tạp, không nói gì, nhìn Lâm Nhược Khê, cònQuách Tuyết Hoa thì thở dài.Sau một lúc lâu, Lâm Nhược Khê mới cầm lấy điện thoại, trấn tĩnh nói:- Xin chào, tôi là Lâm Nhược Khê.Ninh Quang Diệu ở đầu dây bên kia dường như cũng không vì thế mà tức giận,giọng nói an ủi và ấm áp nói:- Tôi là Ninh Quang Diệu, gọi điện như vậy có chút đường đột, tổng giám đốc Lâmkhông phiền chứ.Có thể khiến thủ tướng một quốc gia nói những lời khách sáo như vậy, chỉ sợ TổngThống nước ngoài cũng khó mà gặp được.- Vâng…Lâm Nhược Khê khẽ nói, xem như là câu trả lời.Ninh Quang Diệu cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục cười nói:- Là như vậy, việc mà thằng con trai tôi làm có phần quá đáng, tôi vừa mới nhậnđược thông tin, tôi bảo đảm với tổng giám đốc Lâm, chuyện này tôi sẽ nghiêm minh xử lý,tuyệt đối không để tổng giám đốc Lâm và quý công ty gặp phiền phức.- Xử lý?Lâm Nhược Khê chua xót nói:- Xử lý như thế nào?Ninh Quang Diệu dường như không ngờ rằng Lâm Nhược Khê lại bình tĩnh, nhưngvẫn trịnh trọng nói:- Tổng giám đốc Lâm đã nhìn thấy bệnh án kia, đều là bệnh án giả, tổng giám đốcLâm hoàn toàn không cần lo lắng những chuyện lộn xộn, tôi đã gửi văn kiện chặn cácphương tiện truyền thông, sẽ không có bất kỳ thông tin bất lợi nào cho tổng giám đốc Lâmbị rò rỉ, sau này, con tôi cũng sẽ không quấy rầy Lâm tổng nữa.Giả? Giả? Giả??Ông ấy nói tất cả đều là giả?Lâm Nhược Khê cười, gần như có chút không khống chế được nói:- Thủ tướng nói là giả, đương nhiên là giả rồi, nếu không có việc gì, tôi cúp máyđây.Nói xong, căn bản là không để cho Ninh Quang Diệu nói bất kỳ điều gì nữa, ngaylập tức dập máy.Bởi vì trong phòng rất im lặng, âm thanh trong điện thoại dường như nghe rất rõ.Vú Vương, Quách Tuyết Hoa đều rất buồn thương nhìn sắc mặt buồn bã của LâmNhược Khê, cũng là không biết an ủi thế nào.Dương Thần nắm tay, trong lòng cũng rất khó chịu, khổ sở.Cha ruột là giả, tình cảm bản thân nỗ lực và sự đau khổ phải chịu đựng hoàn toànlà uổng phí tâm huyết, bà nội yêu quý nhất lừa cô, vì không làm bà nội thất vọng, làm việcngày đêm cũng thấy nực cười như vậy, mẹ ruột lại chính là người vụng trộm với người đànông khác sinh ra cô…Lúc tất cả mọi việc có vẻ trầm trọng, cha ruột… lại nói với cô tất cả đều là giả.Ông ấy cũng không có ý nghĩ thừa nhận tất cả.Trong mắt Lâm Nhược Khê không nhìn thấy sự bi thương và cơn thịnh nộ nào,nhưng sự lãnh đạm này giống như là ở địa cực đóng băng.Dương Thần bỗng nhiên cảm thấy hắn có chút buồn cười, cho dù có thể đối mặtthiên quân vạn mã, hỏa tiễn đạn đạo, thì làm như thế nào? Giờ phút này hắn chỉ nghĩ chovợ hắn, không muốn cô lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, nhưng đành bất lực.Bỗng nhiên, Lâm Nhược Khê mơ mơ màng màng, nhắm mắt lại, ngất tại chỗ…