Khu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên…
Chương 453: Bóng dáng lẻ loi
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… Trước đó Sắc Vi có nhắc đến 1 ông sếp lớn đến từ bên ngoài muốn hợp tác với cổ,cùng nhau mở rộng thế lực xã hội đen ở phương Nam để tổ chức lại các bang phái nhỏ.Dòng máu vốn vĩ đã nguội lạnh và vô vị của Sắc Vi 1 lần nữa lại sôi sùng sục, saukhi nhận được sự đồng ý của Dương Thần, liền tự lên kế hoạch và sắp xếp.Chỉ có điều, Dương Thần luôn có cách nghĩ không muốn tìm hiểu cụ thể bất cứchuyện gì, nên không biết người hợp tác với Sắc Vi là ai.Cho đến bây giờ, Khi Lưu Thanh Sơn lộ ra vẻ mặt “phải thì đã sao”, Dương Thầnmới bừng tỉnh.Mẹ kiếp, “1 trong số các ba vợ” mà lần đầu tiên gặp mặt, chính là đại ca xã hộiđen đến từ nước ngoài? Hơn nữa trước đó ổng còn “làm ăn” ở Yến Kinh, không lẽ cũng làthế lực xã hội đen dưới trướng của vua Yến Kinh?Nghĩ đến Sắc Vi là thủ lĩnh duy nhất của xã hội đen ở Trung Hải hiện giờ, ngườihợp tác có thể khiến cổ đồng ý, chắc chắn không tệ, như vậy, nếu nói Lưu Thanh Sơn làđại ca của xã hội đen Yến Kinh, cũng không có gì lạ.Nhưng, nếu đã như vậy, Lưu Minh Ngọc tại sao lại làm việc ở công ty đàng hoàng,đồng thời, hoàn toàn không cảm thấy cổ có 1 chút gì giống như xã hội đen.Càng kì lạ hơn, Lưu Minh Ngọc dường như cũng mới biết chuyện của ba mình, cònthằng em trai Lưu Minh Hào, thì giống thằng nhóc lưu manh y hệt.Nhưng, có 1 chuyện, Dương Thần chợt nhớ ra, không khỏ suy nghĩ, mở miệng hỏi:- Nói như vậy, chuyện nhà họ Tề của Tề Khải bị giết sạch, cũng là do bác làm?- Không sai, chính tôi kêu người giết cả nhà bọn họ.Lưu Thanh Sơn đắc ý nói, không 1 chút che giấu.Lưu Minh Ngọc bỗng mở to cặp mắt long lanh, kinh sợ la lớn:- Ba… ba… sao ba lại…- Hừ.Lưu Thanh Sơn khinh thường nói:- Cái thằng họ Tề đó có lỗi với con gái của ba, làm bao nhiêu là việc quá đáng, cảnhà chết hết là may phước cho nó lắm rồi. Ngọc Nhi, nếu không phải hồi trước ba phảithống nhất tất cả thế lực ở Yến Kinh, nhà họ Tề lại là gia tộc dưới trướng của nhà họĐường, ba không thể tùy tiện manh động, thì ba đã giúp con giết tên họ Tề đó từ sớm rồi.- Nhưng mà… nhưng mà gia đình họ đâu có làm gì có lỗi với con đâu…Ánh mắt của Lưu Minh Ngọc có chút xót xa, nhưng không phải lưu luyến gì gã TềKhải, chỉ là cả nhà bị giết sạch, cổ cảm thấy không đành lòng.Sắc mặt của Lưu Thanh Sơn nghiêm nghị, nói:- Hồi trước để con ở với mẹ, nói gạt con là ba làm ăn ở Yến Kinh, là sợ liên lụy tớicon, cũng lo lắng 1 người con gái như con bị những chuyện không sạch sẽ làm hoen ố. Bâygiờ mọi việc đã đâu vào đó, con là con gái của Lưu Thanh Sơn, dĩ nhiên không thể để đànông phụ bạc con…Nói xong, Lưu Thanh Sơn còn quay đầu nhìn sang Dương Thần, trong ánh mắt tỏrõ ý đe dọa.- Cho dù không phải là người vợ đàng hoàng, thì cũng không thể để con phải chịuức hiếp.Dương Thần hơi mơ hồ với lời nói của Lưu Thanh Sơn, nhiều điểm của sự việckhông có đầu đuôi, chỉ có thể gượng cười hỏi:- Con nhất định không phụ bạc Minh Ngọc, nhưng mà bác trai ơi, bác cũng khôngthể cứ nói mãi những chuyện con không muốn nghe chứ.Bác gái cười khanh khách nói:- Hãy để tôi kể, Thanh Sơn, anh thật là, sao cứ hù dọa con rể của em vậy, DươngThần à, chuyện là như vậy…Theo lời kể của bác gái, Dương Thần cuối cùng cũng biết hết mọi chuyện.Vài năm trước khi Lưu Thanh Sơn và mẹ của Lưu Minh Ngọc lấy nhau, Lưu ThanhSơn vẫn là đàn em trong 1 bang phái nhỏ ở Yến Kinh, gặp mẹ của Lưu Minh Ngọc và đemlòng yêu thương, sau đó thì kết hôn, nhưng lại lo lắng mình luôn phiêu bạt ở ngoài, sẽ làmhại vợ và con cái sau này.Vì vậy mà từ lúc Lưu Minh Ngọc còn nhỏ, Lưu Thanh Sơn đã sắp xếp cho mẹ conhọ di cư từ Yến Kinh đến Trung Hải để sinh sống, đồng thời, cũng là để cho Lưu Minh Ngọccó thể lớn lên như 1 cô gái bình thường, không bị ảnh hưởng bởi người cha làm xã hội đen,cho nên trước giờ rất ít khi gặp mặt.Người trong giang hồ, ít nhiều gì cũng có áp lực về những chuyện đen tối và khôngthể không lo lắng, trong cách suy nghĩ của Lưu Thanh Sơn, nếu Lưu Minh Ngọc là con trai,dĩ nhiên có thể dẫn theo bên cạnh, để sau này dễ dàng kế thừa tất cả mọi thứ của ổng,nhưng Lưu Minh Ngọc là con gái, ổng không có muốn để cho Lưu Minh Ngọc phải hốthoảng sợ hãi.Điểm này hoàn toàn trái ngược với ba của Sắc Vi – Tư Đồ Minh Trạch, từ lúc đầuTư Đồ Minh Trạch đã là người thầy đầu tiên dẫn dắt Sắc Vi bước vào con đường xã hộiđen, tuy là Sắc Vi không thể nào chấp nhận được rất nhiều hành vi tội ác của Tư Đồ MinhTrạch, nhưng cũng không thể phủ nhận, trong dòng máu của Sắc Vi, tràn này sự cuồngnhiệt của Tư Đồ Minh Trạch trong xã hội đen.Mấy năm sau, Lưu Thanh Sơn dần dần dựa vào bản lĩnh của mình, trong cuộcchiến nghi kỵ và tiêu diệt lẫn nhau, trở thành 1 trong số đại ca của mấy bang hội lớn ở YếnKinh, nhưng vì vợ con ở Trung Hải, lại không thường về nhà gặp mặt, nên người thanh niêntrẻ tuổi Lưu Thanh Sơn lại yêu 1 người phụ nữ khác.Người phụ nữ đó, chính là mẹ của Lưu Minh Hào, em trai của Lưu Minh Ngọc, là 1phụ nữ mở quán bar ở Yến Kinh.Bác gái biết chồng của mình không phải là người vô ơn bạc nghĩa, cũng biết rằngnhững gì chồng mình đã làm nhiều gấp ngàn lần mình tưởng tượng, năm đó bác gái đãchọn Lưu Thanh Sơn, thì đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, vì vậy mà khi Lưu Thanh Sơn nói vớicổ rằng có người phụ nữ khác, bác gái đã khoan dung chấp nhận.Về sau nữa, cho đến khi Lưu Minh Hào ra đời, người phụ nữ Yến Kinh đó cũng trởthành chị em tốt của bác gái, 1 người ở Trung Hải, 1 người ở Yến Kinh, Lưu Minh Ngọc vàLưu Minh Hào tuy rằng ít gặp nhau, nhưng vì quan hệ của mẹ thân thiết, cho nên cũng coinhau như là chị em cùng mẹ.- Nếu không phải Ngọc Nhi có người cha như tôi, thì nó cũng không thể nào dễdàng chịu bên cạnh cậu, chưa kể cậu đã có vợ rồi.Lưu Thanh Sơn bèn thở dài nói.Mặt của Dương Thần đổ mồ hôi hột, cảm thấy người cha vợ này của mình đã giúpmình 1 chuyện lớn, ông nội này, ngang nhiên chân đạp 2 xuồng.Nhưng mà, để 2 người phụ nữ ở 2 nơi để chăm sóc, đích thật là cách hay, nhưngmà số phụ nữ của mình thì quá nhiều, nếu mà để mỗi người ở 1 nơi, thế thì không phảichạy tới chạy lui cũng đủ mệt chết rồi sao?.Ngồi kế bên, Thần sắc của Lưu Minh Ngọc có chút chua xót, nhìn Dương Thần vớiánh mắt buồn buồn.- Em cũng mới biết thân phận thật sự của ba em mấy ngày trước, em lo lắng anhcho rằng em cố ý giấu anh, bởi vậy mà không biết nói với anh thế nào, anh đừng có tráchem được không…- Hừ, sao nó lại trách con chứ, nó vui mừng còn không kịp nữa là.Lưu Thanh Sơn không hài lòng hừ 1 tiếng, nói:- Phải không, Dương Thần.Dương Thần ho 1 cái, sao cha vợ này của mình khoái nói sự thật dữ vậy chứ.- Anh đương nhiên không trách em, bản thân anh cũng có hay ho gì đâu, điều nàyanh tự hiểu rõ mà.- Được rồi, được rồi, mọi người sao lại nói chuyện đâu đâu không vậy, khó khănlắm anh mới có thể làm hết những chuyện muốn làm, có thể bên cạnh Ngọc Nhi nhiềuhơn, lại còn có con rể vừa ý nữa, mọi người nói chút chuyện vui không được sao?Bác gái than phiền, nói.Lưu Thanh Sơn dường như rất tôn trọng vợ, lập tức không nói gì nữa.Nhân viên phục vụ liền bắt đầu bưng đồ ăn ra, trên bàn ăn, chỉ có Lưu Minh Hàocứ nhìn Dương Thần thật kỹ lưỡng như đang đánh giá, ra vẻ như đang giúp chị của nókiểm tra xem gã này rốt cuộc có đáng tin cậy không.Dương Thần cũng hơi bó tay với thằng em vợ này, độ tuổi này rõ ràng vẫn đang làhọc sinh trung học phổ thông, đúng ra sau khi theo Lưu Thanh Sơn về Trung Hải phải vàohọc ở trường mới.Dương Thần chợt nhớ ra 1 chuyện, hỏi Lưu Thanh Sơn:- Bác trai à, vậy còn 1 người bác gái của con đâu rồi?Người mà Dương Thần hỏi, chính là người phụ nữ kia của Lưu Thanh Sơn, dù tốtdù xấu thì trên danh nghĩa bả cũng là mẹ vợ của mình.Nét mặt của Lưu Thanh Sơn có chút bùi ngùi.- Bà ấy ở Yến Kinh, thay tôi lo liệu 1 số chuyện nhỏ hàng ngày, mấy năm nay,phần lớn thời gian của tôi là ở Yến Kinh, lần này coi như đã gom lại các thế lực ở Yến Kinh,có thể yên tâm về Trung Hải sống với mẹ con Ngọc Nhi, bà ấy tự lên tiếng nói muốn ở lạiYến Kinh giúp tôi trông nom mọi việc. Nói đúng ra, tôi thật sự không có tư cách gì để coithường cậu, tôi cũng chẳng tốt hơn cậu là bao.Dương Thần ngượng ngùng cười, trong lòng thầm nghĩ, ông biết thì tốt.- Ba, mẹ con nói rồi, kêu con coi chừng ba, đừng để có thêm “mẹ” nữa.Lưu Minh Hào gặm con gà chay, nước bọt phun tùm lum, nói với Lưu Thanh Sơn.Lưu Thanh Sơn xém chút phun hết ngụm dấm táo trong miệng, bác gái ngồi kếbên cũng đưa ánh mắt xót xa nhìn qua bên đó.Lưu Thanh Sơn lời lẽ chính đáng, thái độ nghiêm túc vỗ ngực nói:- Ba của con là hạng người đó sao? Ba biết kiếp này tạo nhiều nghiệt chướng, baonhiêu năm nay chỉ ăn chay, vẫn không nhìn thấy tấm lòng của ba sao?- Mẹ con biết ba sẽ nói như vậy, nên kêu con nói với ba là năm đó mẹ cũng bị bagạt như vậy đó.Nhìn thấy sắc mặt của Lưu Thanh Sơn xám xịt, trong lòng Dương Thần thầm khenngợi, thằng em vợ Lưu Minh Hào này cũng rất là dễ thương.1 bữa cơm ra mắt người lớn, sự việc cũng tương đối rắc rối, may mà Dương Thầncũng từng gặp qua người ngoài thị trường, tuy không biết Lưu Thanh Sơn hiểu mình baonhiêu, nhưng chắc chắn rằng, ổng biết giá trị của mình tuyệt đối không đơn giản, nếukhông, ổng đâu dễ gì đồng ý chuyện của mình và Lưu Minh Ngọc.Thêm 1 thằng đại ca xã hội đen ăn chay làm cha vợ, Dương Thần uống 1 bụngdấm táo, ăn 1 bụng món ăn chay, đầu óc cảm thấy hơi choáng choáng.Lúc đi ra khỏi nhà hàng, Dương Thần kéo tay của Lưu Minh Ngọc, ghé sát vào taicổ nói:- Xem ra chuyện của chúng ta xong xuôi rồi, kiếp này em chỉ có thể làm tình nhânbé nhỏ của anh thôi, cảm thấy oan ức không hả?- Ít nhất thì anh không như ba em đối xử với má em, 1 năm chỉ có thể gặp mặtmội hai lần, cho nên cũng có thể tạm chấp nhận.Lưu Minh Ngọc thẳng thắn nói thật.- Em nói chuyện có thể dịu dàng thêm 1 chút không, làm nũng 1 chút nói “đángghét”, hay “đồ xấu xa” gì gì đó.Dương Thần mỉm cười nóiLưu Minh Ngọc liếc hắn 1 cái.- Em là em, những thứ đó em không biết.Dương Thần tặc lưỡi:- Sau này để cho Sắc Vi gặp em, cổ là bạn thân của Mạc Thiện Ny, hiện giờ đangở chung, nói như thế nào thì em cũng là con gái của đại ca xã hội đen, sau này học hỏi ởSắc Vi 1 chút lý lẽ trong nghề, không chừng còn có thể kế thừa sự nghiệp của ba gì đó.- Em không cần đâu, em cứ làm công việc văn phòng của em, những việc đó củaba giao cho em trai.Lưu Minh Ngọc nói.- Em đúng là người chị tốt, để cho em trai mình theo xã hội đen.Dương Thần trợn mắt nói.- Không phải có người anh rể như anh giúp đỡ sao.Lưu Minh Ngọc mỉm cười nói.Sắc mặt của Dương Thần chợt rối rắm, có nhiều phụ nữ, những chuyện cần phảigiúp đỡ của họ hàng cũng nhiều hơn, xem ra mình phải kiềm chế 1 chút.Cuối cùng, sau khi tạm biệt vợ chồng Lưu Thanh Sơn và em vợ Lưu Minh Hào, lúcđó cũng gần 11 giờ khuya.Bởi vì đoạn đường này tương đối vắng vẻ, trên đường Dương Thần lái xe về nhà,những chiếc xe trên đường thưa thớt đến đáng thương.Lúc lái xe đến trên cây cầu vượt qua con song dốc cao, Dương Thần bỗng nhìnthấy 1 bóng dáng lẻ loi, ở không xa, trên lan cang bên cầu, có người đứng đó 1 mình.Nếu không phải Dương Thần có cặp mắt sắc bén, thị lực lại rất tốt, thì không thểnào nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm đó được.Lúc này, bóng dáng đó đón lấy luồng gió lạnh trên sông, ở sát mép cầu rộng lớn,chân chạm vào cột trụ lan can nhỏ và dài, dường như lung lay muốn rơi xuống, bất kì lúcnào cũng có thể rơi xuống dưới mấy chục mét, vào trong nước biển cuồn cuộn đang chảyxiết.Đừng nói là con người, cho dù là cục đá nặng mấy trăm ký, nếu rơi xuống nhưvậy, cũng sẽ bị nước sông cuồn cuộn cuốn trôi mất tiêu, thậm chí là lực nước đập vào, cóthể làm cho nội tạng của cơ thể vỡ nát.Có người muốn nhảy sông tự tử?Dương Thần chớp chớp mắt để chắc chắn rằng mình không bị ảo giác, liền đạp gamạnh xông thằng về phía sau bóng dáng đó, sau khi thắng gấp, lập tức xuống xe.Cho dù là không quen biết, bản thân cũng không phải là bồ tát cứu khổ cứu nạngì, nhưng thấy chết mà không cứu thì thất đức quá.Nhưng mà, khi Dương Thần vừa bước xuống xe, nhìn rõ bóng dáng trên cầu, bỗngnhiên, cảm thấy quen thuộc vô cùng…
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… Trước đó Sắc Vi có nhắc đến 1 ông sếp lớn đến từ bên ngoài muốn hợp tác với cổ,cùng nhau mở rộng thế lực xã hội đen ở phương Nam để tổ chức lại các bang phái nhỏ.Dòng máu vốn vĩ đã nguội lạnh và vô vị của Sắc Vi 1 lần nữa lại sôi sùng sục, saukhi nhận được sự đồng ý của Dương Thần, liền tự lên kế hoạch và sắp xếp.Chỉ có điều, Dương Thần luôn có cách nghĩ không muốn tìm hiểu cụ thể bất cứchuyện gì, nên không biết người hợp tác với Sắc Vi là ai.Cho đến bây giờ, Khi Lưu Thanh Sơn lộ ra vẻ mặt “phải thì đã sao”, Dương Thầnmới bừng tỉnh.Mẹ kiếp, “1 trong số các ba vợ” mà lần đầu tiên gặp mặt, chính là đại ca xã hộiđen đến từ nước ngoài? Hơn nữa trước đó ổng còn “làm ăn” ở Yến Kinh, không lẽ cũng làthế lực xã hội đen dưới trướng của vua Yến Kinh?Nghĩ đến Sắc Vi là thủ lĩnh duy nhất của xã hội đen ở Trung Hải hiện giờ, ngườihợp tác có thể khiến cổ đồng ý, chắc chắn không tệ, như vậy, nếu nói Lưu Thanh Sơn làđại ca của xã hội đen Yến Kinh, cũng không có gì lạ.Nhưng, nếu đã như vậy, Lưu Minh Ngọc tại sao lại làm việc ở công ty đàng hoàng,đồng thời, hoàn toàn không cảm thấy cổ có 1 chút gì giống như xã hội đen.Càng kì lạ hơn, Lưu Minh Ngọc dường như cũng mới biết chuyện của ba mình, cònthằng em trai Lưu Minh Hào, thì giống thằng nhóc lưu manh y hệt.Nhưng, có 1 chuyện, Dương Thần chợt nhớ ra, không khỏ suy nghĩ, mở miệng hỏi:- Nói như vậy, chuyện nhà họ Tề của Tề Khải bị giết sạch, cũng là do bác làm?- Không sai, chính tôi kêu người giết cả nhà bọn họ.Lưu Thanh Sơn đắc ý nói, không 1 chút che giấu.Lưu Minh Ngọc bỗng mở to cặp mắt long lanh, kinh sợ la lớn:- Ba… ba… sao ba lại…- Hừ.Lưu Thanh Sơn khinh thường nói:- Cái thằng họ Tề đó có lỗi với con gái của ba, làm bao nhiêu là việc quá đáng, cảnhà chết hết là may phước cho nó lắm rồi. Ngọc Nhi, nếu không phải hồi trước ba phảithống nhất tất cả thế lực ở Yến Kinh, nhà họ Tề lại là gia tộc dưới trướng của nhà họĐường, ba không thể tùy tiện manh động, thì ba đã giúp con giết tên họ Tề đó từ sớm rồi.- Nhưng mà… nhưng mà gia đình họ đâu có làm gì có lỗi với con đâu…Ánh mắt của Lưu Minh Ngọc có chút xót xa, nhưng không phải lưu luyến gì gã TềKhải, chỉ là cả nhà bị giết sạch, cổ cảm thấy không đành lòng.Sắc mặt của Lưu Thanh Sơn nghiêm nghị, nói:- Hồi trước để con ở với mẹ, nói gạt con là ba làm ăn ở Yến Kinh, là sợ liên lụy tớicon, cũng lo lắng 1 người con gái như con bị những chuyện không sạch sẽ làm hoen ố. Bâygiờ mọi việc đã đâu vào đó, con là con gái của Lưu Thanh Sơn, dĩ nhiên không thể để đànông phụ bạc con…Nói xong, Lưu Thanh Sơn còn quay đầu nhìn sang Dương Thần, trong ánh mắt tỏrõ ý đe dọa.- Cho dù không phải là người vợ đàng hoàng, thì cũng không thể để con phải chịuức hiếp.Dương Thần hơi mơ hồ với lời nói của Lưu Thanh Sơn, nhiều điểm của sự việckhông có đầu đuôi, chỉ có thể gượng cười hỏi:- Con nhất định không phụ bạc Minh Ngọc, nhưng mà bác trai ơi, bác cũng khôngthể cứ nói mãi những chuyện con không muốn nghe chứ.Bác gái cười khanh khách nói:- Hãy để tôi kể, Thanh Sơn, anh thật là, sao cứ hù dọa con rể của em vậy, DươngThần à, chuyện là như vậy…Theo lời kể của bác gái, Dương Thần cuối cùng cũng biết hết mọi chuyện.Vài năm trước khi Lưu Thanh Sơn và mẹ của Lưu Minh Ngọc lấy nhau, Lưu ThanhSơn vẫn là đàn em trong 1 bang phái nhỏ ở Yến Kinh, gặp mẹ của Lưu Minh Ngọc và đemlòng yêu thương, sau đó thì kết hôn, nhưng lại lo lắng mình luôn phiêu bạt ở ngoài, sẽ làmhại vợ và con cái sau này.Vì vậy mà từ lúc Lưu Minh Ngọc còn nhỏ, Lưu Thanh Sơn đã sắp xếp cho mẹ conhọ di cư từ Yến Kinh đến Trung Hải để sinh sống, đồng thời, cũng là để cho Lưu Minh Ngọccó thể lớn lên như 1 cô gái bình thường, không bị ảnh hưởng bởi người cha làm xã hội đen,cho nên trước giờ rất ít khi gặp mặt.Người trong giang hồ, ít nhiều gì cũng có áp lực về những chuyện đen tối và khôngthể không lo lắng, trong cách suy nghĩ của Lưu Thanh Sơn, nếu Lưu Minh Ngọc là con trai,dĩ nhiên có thể dẫn theo bên cạnh, để sau này dễ dàng kế thừa tất cả mọi thứ của ổng,nhưng Lưu Minh Ngọc là con gái, ổng không có muốn để cho Lưu Minh Ngọc phải hốthoảng sợ hãi.Điểm này hoàn toàn trái ngược với ba của Sắc Vi – Tư Đồ Minh Trạch, từ lúc đầuTư Đồ Minh Trạch đã là người thầy đầu tiên dẫn dắt Sắc Vi bước vào con đường xã hộiđen, tuy là Sắc Vi không thể nào chấp nhận được rất nhiều hành vi tội ác của Tư Đồ MinhTrạch, nhưng cũng không thể phủ nhận, trong dòng máu của Sắc Vi, tràn này sự cuồngnhiệt của Tư Đồ Minh Trạch trong xã hội đen.Mấy năm sau, Lưu Thanh Sơn dần dần dựa vào bản lĩnh của mình, trong cuộcchiến nghi kỵ và tiêu diệt lẫn nhau, trở thành 1 trong số đại ca của mấy bang hội lớn ở YếnKinh, nhưng vì vợ con ở Trung Hải, lại không thường về nhà gặp mặt, nên người thanh niêntrẻ tuổi Lưu Thanh Sơn lại yêu 1 người phụ nữ khác.Người phụ nữ đó, chính là mẹ của Lưu Minh Hào, em trai của Lưu Minh Ngọc, là 1phụ nữ mở quán bar ở Yến Kinh.Bác gái biết chồng của mình không phải là người vô ơn bạc nghĩa, cũng biết rằngnhững gì chồng mình đã làm nhiều gấp ngàn lần mình tưởng tượng, năm đó bác gái đãchọn Lưu Thanh Sơn, thì đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, vì vậy mà khi Lưu Thanh Sơn nói vớicổ rằng có người phụ nữ khác, bác gái đã khoan dung chấp nhận.Về sau nữa, cho đến khi Lưu Minh Hào ra đời, người phụ nữ Yến Kinh đó cũng trởthành chị em tốt của bác gái, 1 người ở Trung Hải, 1 người ở Yến Kinh, Lưu Minh Ngọc vàLưu Minh Hào tuy rằng ít gặp nhau, nhưng vì quan hệ của mẹ thân thiết, cho nên cũng coinhau như là chị em cùng mẹ.- Nếu không phải Ngọc Nhi có người cha như tôi, thì nó cũng không thể nào dễdàng chịu bên cạnh cậu, chưa kể cậu đã có vợ rồi.Lưu Thanh Sơn bèn thở dài nói.Mặt của Dương Thần đổ mồ hôi hột, cảm thấy người cha vợ này của mình đã giúpmình 1 chuyện lớn, ông nội này, ngang nhiên chân đạp 2 xuồng.Nhưng mà, để 2 người phụ nữ ở 2 nơi để chăm sóc, đích thật là cách hay, nhưngmà số phụ nữ của mình thì quá nhiều, nếu mà để mỗi người ở 1 nơi, thế thì không phảichạy tới chạy lui cũng đủ mệt chết rồi sao?.Ngồi kế bên, Thần sắc của Lưu Minh Ngọc có chút chua xót, nhìn Dương Thần vớiánh mắt buồn buồn.- Em cũng mới biết thân phận thật sự của ba em mấy ngày trước, em lo lắng anhcho rằng em cố ý giấu anh, bởi vậy mà không biết nói với anh thế nào, anh đừng có tráchem được không…- Hừ, sao nó lại trách con chứ, nó vui mừng còn không kịp nữa là.Lưu Thanh Sơn không hài lòng hừ 1 tiếng, nói:- Phải không, Dương Thần.Dương Thần ho 1 cái, sao cha vợ này của mình khoái nói sự thật dữ vậy chứ.- Anh đương nhiên không trách em, bản thân anh cũng có hay ho gì đâu, điều nàyanh tự hiểu rõ mà.- Được rồi, được rồi, mọi người sao lại nói chuyện đâu đâu không vậy, khó khănlắm anh mới có thể làm hết những chuyện muốn làm, có thể bên cạnh Ngọc Nhi nhiềuhơn, lại còn có con rể vừa ý nữa, mọi người nói chút chuyện vui không được sao?Bác gái than phiền, nói.Lưu Thanh Sơn dường như rất tôn trọng vợ, lập tức không nói gì nữa.Nhân viên phục vụ liền bắt đầu bưng đồ ăn ra, trên bàn ăn, chỉ có Lưu Minh Hàocứ nhìn Dương Thần thật kỹ lưỡng như đang đánh giá, ra vẻ như đang giúp chị của nókiểm tra xem gã này rốt cuộc có đáng tin cậy không.Dương Thần cũng hơi bó tay với thằng em vợ này, độ tuổi này rõ ràng vẫn đang làhọc sinh trung học phổ thông, đúng ra sau khi theo Lưu Thanh Sơn về Trung Hải phải vàohọc ở trường mới.Dương Thần chợt nhớ ra 1 chuyện, hỏi Lưu Thanh Sơn:- Bác trai à, vậy còn 1 người bác gái của con đâu rồi?Người mà Dương Thần hỏi, chính là người phụ nữ kia của Lưu Thanh Sơn, dù tốtdù xấu thì trên danh nghĩa bả cũng là mẹ vợ của mình.Nét mặt của Lưu Thanh Sơn có chút bùi ngùi.- Bà ấy ở Yến Kinh, thay tôi lo liệu 1 số chuyện nhỏ hàng ngày, mấy năm nay,phần lớn thời gian của tôi là ở Yến Kinh, lần này coi như đã gom lại các thế lực ở Yến Kinh,có thể yên tâm về Trung Hải sống với mẹ con Ngọc Nhi, bà ấy tự lên tiếng nói muốn ở lạiYến Kinh giúp tôi trông nom mọi việc. Nói đúng ra, tôi thật sự không có tư cách gì để coithường cậu, tôi cũng chẳng tốt hơn cậu là bao.Dương Thần ngượng ngùng cười, trong lòng thầm nghĩ, ông biết thì tốt.- Ba, mẹ con nói rồi, kêu con coi chừng ba, đừng để có thêm “mẹ” nữa.Lưu Minh Hào gặm con gà chay, nước bọt phun tùm lum, nói với Lưu Thanh Sơn.Lưu Thanh Sơn xém chút phun hết ngụm dấm táo trong miệng, bác gái ngồi kếbên cũng đưa ánh mắt xót xa nhìn qua bên đó.Lưu Thanh Sơn lời lẽ chính đáng, thái độ nghiêm túc vỗ ngực nói:- Ba của con là hạng người đó sao? Ba biết kiếp này tạo nhiều nghiệt chướng, baonhiêu năm nay chỉ ăn chay, vẫn không nhìn thấy tấm lòng của ba sao?- Mẹ con biết ba sẽ nói như vậy, nên kêu con nói với ba là năm đó mẹ cũng bị bagạt như vậy đó.Nhìn thấy sắc mặt của Lưu Thanh Sơn xám xịt, trong lòng Dương Thần thầm khenngợi, thằng em vợ Lưu Minh Hào này cũng rất là dễ thương.1 bữa cơm ra mắt người lớn, sự việc cũng tương đối rắc rối, may mà Dương Thầncũng từng gặp qua người ngoài thị trường, tuy không biết Lưu Thanh Sơn hiểu mình baonhiêu, nhưng chắc chắn rằng, ổng biết giá trị của mình tuyệt đối không đơn giản, nếukhông, ổng đâu dễ gì đồng ý chuyện của mình và Lưu Minh Ngọc.Thêm 1 thằng đại ca xã hội đen ăn chay làm cha vợ, Dương Thần uống 1 bụngdấm táo, ăn 1 bụng món ăn chay, đầu óc cảm thấy hơi choáng choáng.Lúc đi ra khỏi nhà hàng, Dương Thần kéo tay của Lưu Minh Ngọc, ghé sát vào taicổ nói:- Xem ra chuyện của chúng ta xong xuôi rồi, kiếp này em chỉ có thể làm tình nhânbé nhỏ của anh thôi, cảm thấy oan ức không hả?- Ít nhất thì anh không như ba em đối xử với má em, 1 năm chỉ có thể gặp mặtmội hai lần, cho nên cũng có thể tạm chấp nhận.Lưu Minh Ngọc thẳng thắn nói thật.- Em nói chuyện có thể dịu dàng thêm 1 chút không, làm nũng 1 chút nói “đángghét”, hay “đồ xấu xa” gì gì đó.Dương Thần mỉm cười nóiLưu Minh Ngọc liếc hắn 1 cái.- Em là em, những thứ đó em không biết.Dương Thần tặc lưỡi:- Sau này để cho Sắc Vi gặp em, cổ là bạn thân của Mạc Thiện Ny, hiện giờ đangở chung, nói như thế nào thì em cũng là con gái của đại ca xã hội đen, sau này học hỏi ởSắc Vi 1 chút lý lẽ trong nghề, không chừng còn có thể kế thừa sự nghiệp của ba gì đó.- Em không cần đâu, em cứ làm công việc văn phòng của em, những việc đó củaba giao cho em trai.Lưu Minh Ngọc nói.- Em đúng là người chị tốt, để cho em trai mình theo xã hội đen.Dương Thần trợn mắt nói.- Không phải có người anh rể như anh giúp đỡ sao.Lưu Minh Ngọc mỉm cười nói.Sắc mặt của Dương Thần chợt rối rắm, có nhiều phụ nữ, những chuyện cần phảigiúp đỡ của họ hàng cũng nhiều hơn, xem ra mình phải kiềm chế 1 chút.Cuối cùng, sau khi tạm biệt vợ chồng Lưu Thanh Sơn và em vợ Lưu Minh Hào, lúcđó cũng gần 11 giờ khuya.Bởi vì đoạn đường này tương đối vắng vẻ, trên đường Dương Thần lái xe về nhà,những chiếc xe trên đường thưa thớt đến đáng thương.Lúc lái xe đến trên cây cầu vượt qua con song dốc cao, Dương Thần bỗng nhìnthấy 1 bóng dáng lẻ loi, ở không xa, trên lan cang bên cầu, có người đứng đó 1 mình.Nếu không phải Dương Thần có cặp mắt sắc bén, thị lực lại rất tốt, thì không thểnào nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm đó được.Lúc này, bóng dáng đó đón lấy luồng gió lạnh trên sông, ở sát mép cầu rộng lớn,chân chạm vào cột trụ lan can nhỏ và dài, dường như lung lay muốn rơi xuống, bất kì lúcnào cũng có thể rơi xuống dưới mấy chục mét, vào trong nước biển cuồn cuộn đang chảyxiết.Đừng nói là con người, cho dù là cục đá nặng mấy trăm ký, nếu rơi xuống nhưvậy, cũng sẽ bị nước sông cuồn cuộn cuốn trôi mất tiêu, thậm chí là lực nước đập vào, cóthể làm cho nội tạng của cơ thể vỡ nát.Có người muốn nhảy sông tự tử?Dương Thần chớp chớp mắt để chắc chắn rằng mình không bị ảo giác, liền đạp gamạnh xông thằng về phía sau bóng dáng đó, sau khi thắng gấp, lập tức xuống xe.Cho dù là không quen biết, bản thân cũng không phải là bồ tát cứu khổ cứu nạngì, nhưng thấy chết mà không cứu thì thất đức quá.Nhưng mà, khi Dương Thần vừa bước xuống xe, nhìn rõ bóng dáng trên cầu, bỗngnhiên, cảm thấy quen thuộc vô cùng…
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… Trước đó Sắc Vi có nhắc đến 1 ông sếp lớn đến từ bên ngoài muốn hợp tác với cổ,cùng nhau mở rộng thế lực xã hội đen ở phương Nam để tổ chức lại các bang phái nhỏ.Dòng máu vốn vĩ đã nguội lạnh và vô vị của Sắc Vi 1 lần nữa lại sôi sùng sục, saukhi nhận được sự đồng ý của Dương Thần, liền tự lên kế hoạch và sắp xếp.Chỉ có điều, Dương Thần luôn có cách nghĩ không muốn tìm hiểu cụ thể bất cứchuyện gì, nên không biết người hợp tác với Sắc Vi là ai.Cho đến bây giờ, Khi Lưu Thanh Sơn lộ ra vẻ mặt “phải thì đã sao”, Dương Thầnmới bừng tỉnh.Mẹ kiếp, “1 trong số các ba vợ” mà lần đầu tiên gặp mặt, chính là đại ca xã hộiđen đến từ nước ngoài? Hơn nữa trước đó ổng còn “làm ăn” ở Yến Kinh, không lẽ cũng làthế lực xã hội đen dưới trướng của vua Yến Kinh?Nghĩ đến Sắc Vi là thủ lĩnh duy nhất của xã hội đen ở Trung Hải hiện giờ, ngườihợp tác có thể khiến cổ đồng ý, chắc chắn không tệ, như vậy, nếu nói Lưu Thanh Sơn làđại ca của xã hội đen Yến Kinh, cũng không có gì lạ.Nhưng, nếu đã như vậy, Lưu Minh Ngọc tại sao lại làm việc ở công ty đàng hoàng,đồng thời, hoàn toàn không cảm thấy cổ có 1 chút gì giống như xã hội đen.Càng kì lạ hơn, Lưu Minh Ngọc dường như cũng mới biết chuyện của ba mình, cònthằng em trai Lưu Minh Hào, thì giống thằng nhóc lưu manh y hệt.Nhưng, có 1 chuyện, Dương Thần chợt nhớ ra, không khỏ suy nghĩ, mở miệng hỏi:- Nói như vậy, chuyện nhà họ Tề của Tề Khải bị giết sạch, cũng là do bác làm?- Không sai, chính tôi kêu người giết cả nhà bọn họ.Lưu Thanh Sơn đắc ý nói, không 1 chút che giấu.Lưu Minh Ngọc bỗng mở to cặp mắt long lanh, kinh sợ la lớn:- Ba… ba… sao ba lại…- Hừ.Lưu Thanh Sơn khinh thường nói:- Cái thằng họ Tề đó có lỗi với con gái của ba, làm bao nhiêu là việc quá đáng, cảnhà chết hết là may phước cho nó lắm rồi. Ngọc Nhi, nếu không phải hồi trước ba phảithống nhất tất cả thế lực ở Yến Kinh, nhà họ Tề lại là gia tộc dưới trướng của nhà họĐường, ba không thể tùy tiện manh động, thì ba đã giúp con giết tên họ Tề đó từ sớm rồi.- Nhưng mà… nhưng mà gia đình họ đâu có làm gì có lỗi với con đâu…Ánh mắt của Lưu Minh Ngọc có chút xót xa, nhưng không phải lưu luyến gì gã TềKhải, chỉ là cả nhà bị giết sạch, cổ cảm thấy không đành lòng.Sắc mặt của Lưu Thanh Sơn nghiêm nghị, nói:- Hồi trước để con ở với mẹ, nói gạt con là ba làm ăn ở Yến Kinh, là sợ liên lụy tớicon, cũng lo lắng 1 người con gái như con bị những chuyện không sạch sẽ làm hoen ố. Bâygiờ mọi việc đã đâu vào đó, con là con gái của Lưu Thanh Sơn, dĩ nhiên không thể để đànông phụ bạc con…Nói xong, Lưu Thanh Sơn còn quay đầu nhìn sang Dương Thần, trong ánh mắt tỏrõ ý đe dọa.- Cho dù không phải là người vợ đàng hoàng, thì cũng không thể để con phải chịuức hiếp.Dương Thần hơi mơ hồ với lời nói của Lưu Thanh Sơn, nhiều điểm của sự việckhông có đầu đuôi, chỉ có thể gượng cười hỏi:- Con nhất định không phụ bạc Minh Ngọc, nhưng mà bác trai ơi, bác cũng khôngthể cứ nói mãi những chuyện con không muốn nghe chứ.Bác gái cười khanh khách nói:- Hãy để tôi kể, Thanh Sơn, anh thật là, sao cứ hù dọa con rể của em vậy, DươngThần à, chuyện là như vậy…Theo lời kể của bác gái, Dương Thần cuối cùng cũng biết hết mọi chuyện.Vài năm trước khi Lưu Thanh Sơn và mẹ của Lưu Minh Ngọc lấy nhau, Lưu ThanhSơn vẫn là đàn em trong 1 bang phái nhỏ ở Yến Kinh, gặp mẹ của Lưu Minh Ngọc và đemlòng yêu thương, sau đó thì kết hôn, nhưng lại lo lắng mình luôn phiêu bạt ở ngoài, sẽ làmhại vợ và con cái sau này.Vì vậy mà từ lúc Lưu Minh Ngọc còn nhỏ, Lưu Thanh Sơn đã sắp xếp cho mẹ conhọ di cư từ Yến Kinh đến Trung Hải để sinh sống, đồng thời, cũng là để cho Lưu Minh Ngọccó thể lớn lên như 1 cô gái bình thường, không bị ảnh hưởng bởi người cha làm xã hội đen,cho nên trước giờ rất ít khi gặp mặt.Người trong giang hồ, ít nhiều gì cũng có áp lực về những chuyện đen tối và khôngthể không lo lắng, trong cách suy nghĩ của Lưu Thanh Sơn, nếu Lưu Minh Ngọc là con trai,dĩ nhiên có thể dẫn theo bên cạnh, để sau này dễ dàng kế thừa tất cả mọi thứ của ổng,nhưng Lưu Minh Ngọc là con gái, ổng không có muốn để cho Lưu Minh Ngọc phải hốthoảng sợ hãi.Điểm này hoàn toàn trái ngược với ba của Sắc Vi – Tư Đồ Minh Trạch, từ lúc đầuTư Đồ Minh Trạch đã là người thầy đầu tiên dẫn dắt Sắc Vi bước vào con đường xã hộiđen, tuy là Sắc Vi không thể nào chấp nhận được rất nhiều hành vi tội ác của Tư Đồ MinhTrạch, nhưng cũng không thể phủ nhận, trong dòng máu của Sắc Vi, tràn này sự cuồngnhiệt của Tư Đồ Minh Trạch trong xã hội đen.Mấy năm sau, Lưu Thanh Sơn dần dần dựa vào bản lĩnh của mình, trong cuộcchiến nghi kỵ và tiêu diệt lẫn nhau, trở thành 1 trong số đại ca của mấy bang hội lớn ở YếnKinh, nhưng vì vợ con ở Trung Hải, lại không thường về nhà gặp mặt, nên người thanh niêntrẻ tuổi Lưu Thanh Sơn lại yêu 1 người phụ nữ khác.Người phụ nữ đó, chính là mẹ của Lưu Minh Hào, em trai của Lưu Minh Ngọc, là 1phụ nữ mở quán bar ở Yến Kinh.Bác gái biết chồng của mình không phải là người vô ơn bạc nghĩa, cũng biết rằngnhững gì chồng mình đã làm nhiều gấp ngàn lần mình tưởng tượng, năm đó bác gái đãchọn Lưu Thanh Sơn, thì đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, vì vậy mà khi Lưu Thanh Sơn nói vớicổ rằng có người phụ nữ khác, bác gái đã khoan dung chấp nhận.Về sau nữa, cho đến khi Lưu Minh Hào ra đời, người phụ nữ Yến Kinh đó cũng trởthành chị em tốt của bác gái, 1 người ở Trung Hải, 1 người ở Yến Kinh, Lưu Minh Ngọc vàLưu Minh Hào tuy rằng ít gặp nhau, nhưng vì quan hệ của mẹ thân thiết, cho nên cũng coinhau như là chị em cùng mẹ.- Nếu không phải Ngọc Nhi có người cha như tôi, thì nó cũng không thể nào dễdàng chịu bên cạnh cậu, chưa kể cậu đã có vợ rồi.Lưu Thanh Sơn bèn thở dài nói.Mặt của Dương Thần đổ mồ hôi hột, cảm thấy người cha vợ này của mình đã giúpmình 1 chuyện lớn, ông nội này, ngang nhiên chân đạp 2 xuồng.Nhưng mà, để 2 người phụ nữ ở 2 nơi để chăm sóc, đích thật là cách hay, nhưngmà số phụ nữ của mình thì quá nhiều, nếu mà để mỗi người ở 1 nơi, thế thì không phảichạy tới chạy lui cũng đủ mệt chết rồi sao?.Ngồi kế bên, Thần sắc của Lưu Minh Ngọc có chút chua xót, nhìn Dương Thần vớiánh mắt buồn buồn.- Em cũng mới biết thân phận thật sự của ba em mấy ngày trước, em lo lắng anhcho rằng em cố ý giấu anh, bởi vậy mà không biết nói với anh thế nào, anh đừng có tráchem được không…- Hừ, sao nó lại trách con chứ, nó vui mừng còn không kịp nữa là.Lưu Thanh Sơn không hài lòng hừ 1 tiếng, nói:- Phải không, Dương Thần.Dương Thần ho 1 cái, sao cha vợ này của mình khoái nói sự thật dữ vậy chứ.- Anh đương nhiên không trách em, bản thân anh cũng có hay ho gì đâu, điều nàyanh tự hiểu rõ mà.- Được rồi, được rồi, mọi người sao lại nói chuyện đâu đâu không vậy, khó khănlắm anh mới có thể làm hết những chuyện muốn làm, có thể bên cạnh Ngọc Nhi nhiềuhơn, lại còn có con rể vừa ý nữa, mọi người nói chút chuyện vui không được sao?Bác gái than phiền, nói.Lưu Thanh Sơn dường như rất tôn trọng vợ, lập tức không nói gì nữa.Nhân viên phục vụ liền bắt đầu bưng đồ ăn ra, trên bàn ăn, chỉ có Lưu Minh Hàocứ nhìn Dương Thần thật kỹ lưỡng như đang đánh giá, ra vẻ như đang giúp chị của nókiểm tra xem gã này rốt cuộc có đáng tin cậy không.Dương Thần cũng hơi bó tay với thằng em vợ này, độ tuổi này rõ ràng vẫn đang làhọc sinh trung học phổ thông, đúng ra sau khi theo Lưu Thanh Sơn về Trung Hải phải vàohọc ở trường mới.Dương Thần chợt nhớ ra 1 chuyện, hỏi Lưu Thanh Sơn:- Bác trai à, vậy còn 1 người bác gái của con đâu rồi?Người mà Dương Thần hỏi, chính là người phụ nữ kia của Lưu Thanh Sơn, dù tốtdù xấu thì trên danh nghĩa bả cũng là mẹ vợ của mình.Nét mặt của Lưu Thanh Sơn có chút bùi ngùi.- Bà ấy ở Yến Kinh, thay tôi lo liệu 1 số chuyện nhỏ hàng ngày, mấy năm nay,phần lớn thời gian của tôi là ở Yến Kinh, lần này coi như đã gom lại các thế lực ở Yến Kinh,có thể yên tâm về Trung Hải sống với mẹ con Ngọc Nhi, bà ấy tự lên tiếng nói muốn ở lạiYến Kinh giúp tôi trông nom mọi việc. Nói đúng ra, tôi thật sự không có tư cách gì để coithường cậu, tôi cũng chẳng tốt hơn cậu là bao.Dương Thần ngượng ngùng cười, trong lòng thầm nghĩ, ông biết thì tốt.- Ba, mẹ con nói rồi, kêu con coi chừng ba, đừng để có thêm “mẹ” nữa.Lưu Minh Hào gặm con gà chay, nước bọt phun tùm lum, nói với Lưu Thanh Sơn.Lưu Thanh Sơn xém chút phun hết ngụm dấm táo trong miệng, bác gái ngồi kếbên cũng đưa ánh mắt xót xa nhìn qua bên đó.Lưu Thanh Sơn lời lẽ chính đáng, thái độ nghiêm túc vỗ ngực nói:- Ba của con là hạng người đó sao? Ba biết kiếp này tạo nhiều nghiệt chướng, baonhiêu năm nay chỉ ăn chay, vẫn không nhìn thấy tấm lòng của ba sao?- Mẹ con biết ba sẽ nói như vậy, nên kêu con nói với ba là năm đó mẹ cũng bị bagạt như vậy đó.Nhìn thấy sắc mặt của Lưu Thanh Sơn xám xịt, trong lòng Dương Thần thầm khenngợi, thằng em vợ Lưu Minh Hào này cũng rất là dễ thương.1 bữa cơm ra mắt người lớn, sự việc cũng tương đối rắc rối, may mà Dương Thầncũng từng gặp qua người ngoài thị trường, tuy không biết Lưu Thanh Sơn hiểu mình baonhiêu, nhưng chắc chắn rằng, ổng biết giá trị của mình tuyệt đối không đơn giản, nếukhông, ổng đâu dễ gì đồng ý chuyện của mình và Lưu Minh Ngọc.Thêm 1 thằng đại ca xã hội đen ăn chay làm cha vợ, Dương Thần uống 1 bụngdấm táo, ăn 1 bụng món ăn chay, đầu óc cảm thấy hơi choáng choáng.Lúc đi ra khỏi nhà hàng, Dương Thần kéo tay của Lưu Minh Ngọc, ghé sát vào taicổ nói:- Xem ra chuyện của chúng ta xong xuôi rồi, kiếp này em chỉ có thể làm tình nhânbé nhỏ của anh thôi, cảm thấy oan ức không hả?- Ít nhất thì anh không như ba em đối xử với má em, 1 năm chỉ có thể gặp mặtmội hai lần, cho nên cũng có thể tạm chấp nhận.Lưu Minh Ngọc thẳng thắn nói thật.- Em nói chuyện có thể dịu dàng thêm 1 chút không, làm nũng 1 chút nói “đángghét”, hay “đồ xấu xa” gì gì đó.Dương Thần mỉm cười nóiLưu Minh Ngọc liếc hắn 1 cái.- Em là em, những thứ đó em không biết.Dương Thần tặc lưỡi:- Sau này để cho Sắc Vi gặp em, cổ là bạn thân của Mạc Thiện Ny, hiện giờ đangở chung, nói như thế nào thì em cũng là con gái của đại ca xã hội đen, sau này học hỏi ởSắc Vi 1 chút lý lẽ trong nghề, không chừng còn có thể kế thừa sự nghiệp của ba gì đó.- Em không cần đâu, em cứ làm công việc văn phòng của em, những việc đó củaba giao cho em trai.Lưu Minh Ngọc nói.- Em đúng là người chị tốt, để cho em trai mình theo xã hội đen.Dương Thần trợn mắt nói.- Không phải có người anh rể như anh giúp đỡ sao.Lưu Minh Ngọc mỉm cười nói.Sắc mặt của Dương Thần chợt rối rắm, có nhiều phụ nữ, những chuyện cần phảigiúp đỡ của họ hàng cũng nhiều hơn, xem ra mình phải kiềm chế 1 chút.Cuối cùng, sau khi tạm biệt vợ chồng Lưu Thanh Sơn và em vợ Lưu Minh Hào, lúcđó cũng gần 11 giờ khuya.Bởi vì đoạn đường này tương đối vắng vẻ, trên đường Dương Thần lái xe về nhà,những chiếc xe trên đường thưa thớt đến đáng thương.Lúc lái xe đến trên cây cầu vượt qua con song dốc cao, Dương Thần bỗng nhìnthấy 1 bóng dáng lẻ loi, ở không xa, trên lan cang bên cầu, có người đứng đó 1 mình.Nếu không phải Dương Thần có cặp mắt sắc bén, thị lực lại rất tốt, thì không thểnào nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm đó được.Lúc này, bóng dáng đó đón lấy luồng gió lạnh trên sông, ở sát mép cầu rộng lớn,chân chạm vào cột trụ lan can nhỏ và dài, dường như lung lay muốn rơi xuống, bất kì lúcnào cũng có thể rơi xuống dưới mấy chục mét, vào trong nước biển cuồn cuộn đang chảyxiết.Đừng nói là con người, cho dù là cục đá nặng mấy trăm ký, nếu rơi xuống nhưvậy, cũng sẽ bị nước sông cuồn cuộn cuốn trôi mất tiêu, thậm chí là lực nước đập vào, cóthể làm cho nội tạng của cơ thể vỡ nát.Có người muốn nhảy sông tự tử?Dương Thần chớp chớp mắt để chắc chắn rằng mình không bị ảo giác, liền đạp gamạnh xông thằng về phía sau bóng dáng đó, sau khi thắng gấp, lập tức xuống xe.Cho dù là không quen biết, bản thân cũng không phải là bồ tát cứu khổ cứu nạngì, nhưng thấy chết mà không cứu thì thất đức quá.Nhưng mà, khi Dương Thần vừa bước xuống xe, nhìn rõ bóng dáng trên cầu, bỗngnhiên, cảm thấy quen thuộc vô cùng…