Khu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên…

Chương 458: Tôi không sợ cậu

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… - Đừng có lộ ra vẻ mặt không dám tin này, các bạn không nghe nhầm, chính làchạy trốn. Chiến thắng cuối cùng mãi mãi thuộc về người sống sót, mà người có thể sốngsót, thường là người chạy trốn thành công. Chỉ cần người còn, thì còn cơ hội.Dương Thần chỉ về bãi biển rộng lớn cách đó không xa.- Ở đây đúng lúc có 1 cái sân không tồi, mấy ngày kế tiếp, Molins và Eydlin sẽ làkẻ thù của các bạn, tiến hành “đuổi bắt” các bạn trên bãi biển này, các bạn có thể làm bấtkỳ chuyện gì, mục đích chỉ có 1, chính là không để 2 người bọn họ đánh bại, chạy đến đầukia của bãi biển.Dương Thần mỉm cười.- Báo cáo sếp, tôi cho rằng việc này căn bản không thể coi là 1 bài huấn luyệnchuyện được. Chúng tôi tổng cộng có 23 người, còn huấn luyện viên chỉ có 2 người, thìkhông thể nào cản trở chúng tôi được.1 gã đàn ông có khuôn mặt gày và dài hơi bất mãn nói.Các đội viên khác hiển nhiên cũng cảm thấy bài huấn luyện này quá vô nghĩa. Bọnhọ có thể đánh bại hàng ngàn người để đến được nơi này, dĩ nhiên có đủ vốn để kiêungạo.Lần này Dương Thần không nói thêm gì nữa, ánh mắt ra hiệu cho Molins và Eydlinở bên cạnh, 2 người này bèn bước về phía trước.- Các bạn, tiếng Trung của tôi không được tốt lắm, nhưng tôi nghĩ các bạn nghehiểu chắc chắn không có vấn đề gì.Molins cười tủm tỉm nói với đám học viên:- Bây giờ, với tư cách là huấn luyện viên của các bạn, tôi tuyên bố - chạy trốn, bắtđầu.Nói dứt lời, tất cả học viên đều không ai động đậy, phần lớn đều hơi khinh thườngnhìn Molins và Eydlin, ai cũng trong bộ dạng “làm gì được tôi”.Bọn họ thực sự không tin, người có thể như Dương Thần dùng 2 ngón tay chỉ vàođầu làm ngã Ba Nhĩ Lạc Cách, có mặt ở khắp nơi.Nhưng mà 1 tíc tắc sau, tât cả mọi người đều hốt hoảng sợ hãi.Chỉ thấy Eydlin vốn đang đứng ở cách đó hơn 3 mét, không biết làm gì sau 1 bướcchân nhanh như sét đánh, 1 cú thúc cùi trỏ đánh thẳng vào ngực của người học viên đứnggần nhất.- Á!1 tiếng la thất thanh vì đau, gã đàn ông xem ra rất là khỏe mạnh đó bị thúc cùi trỏ1 cái văng xa hơn 2 mét!Eydlin vốn vĩ thân hình cao to, tràn đầy đường cong cháy bổng, lúc này liếc mắtnhìn các học viên khác, khóe môi lộ ra 1 nụ cười gian ác.- Đã bắt đầu rồi, chẳng lẽ chưa nghe thấy gì hả?20 mấy người còn lại, 10 mấy người lập tức chọn con đường chạy trốn, còn lại 10người, thì nghiêm chỉnh như đứng đợi ở đó tính liên thủ đánh bại Eydlin và Molins!Thái Nghiên sau khi do dự trong nháy mắt, quay người rút lui về đầu kia của bãibiển, quay đầu lại liếc Dương Thần 1 cái, nhưng không nói lời nào.Rất nhanh sau đó, số học viên ở lại đã ý thức được họ đã tính toán sai lầm.Tổ hợp của Molins và Eydlin tấn công vào chính giữa của bọn họ, hoàn toàn khônggiống như cách đánh không né tránh của Dương Thần vừa rồi, như 20 mấy tia sét sau khilóe sáng, chia nhau ra đón đầu tấn công.Tiểu đội Hải Ưng có thể ngang sức ngang tài chiến đấu với chiến sĩ sinh học ủaAres, dĩ nhiên phải có ý thức chiến đấu và thủ đoạn độc đáo, nói chi đối thủ có thực lựcchêch lệch không nhiều, nhưng về mặt kinh nghiệm lại không thể nào so sánh được.Tuy là 2 người đều không nặng tay, nhưng cạch vận dụng khéo léo, cũng đủ đánhngã đám học viên mà bọn họ cho rằng toàn là gà mờ.Chưa đầy nửa phút, 10 mấy người đã tạm thời bị đánh ngã xuống dưới đất, cònMolins và Eydlin không chút do dự đuổi theo, tốc độ chạy của họ, so với đám học viên đãbỏ chạy trước đó, nhanh hơn gấp nhiều lần!Thái Vân Thành luôn theo dõi tất cả tình hình, nhíu mày trang nghiêm thở dài nói:- Tốc độ như vậy, sức chiến đấu như vậy, đội viên chính thức của Long Tổ cũngkém xa nữa là.- Nếu Long Tổ không tu luyện võ thuật và nội công cổ, đích thực còn kém hơn cảđặc công mũi nhọn.Dương Thần thẳng thắn nói.- Xem ra, đám học viên này muốn chạy trốn thành công, e rằng 10 ngày, thậm chílà nửa tháng cũng khó.Hải Khiếu lắc đầu cười.- Chưa chắc, phải xem họ cố gắng đến mức độ nào.Dương Thần nói.Thái Vân Thành gật đầu, bước lên phía trước vỗ vào vai của Dương Thần, nói:- Có chút chuyện, muốn nói riêng với cậu, có được không?Nhìn người trung niên quyền cao chức trọng trong điệu bộ ôn hòa, Dương Thần dĩnhiên sẽ không từ chối.Đi theo Thái Vân Thành, lặng lẽ bước vào sâu bên trong căn cứ, Hải Khiếu và 1 sốcảnh vệ cũng không đi theo, Dương Thần có dự cảm, chuyện mà Thái Vân Thành muốnnói, chắc chắn có liên quan đến Thái Nghiên.Đúng vậy, Thái Vân Thành vừa mở miệng đã than thở nói:- Có phải cậu cảm thấy kỳ lạ, vì sao tôi lại để cho Thái Nghiên tham gia vào kếhoạch của lần tuyển chọn này.Dương Thần như cười nhưng không phải cười, nói:- Ông có chuyện thì cứ nói thẳng, đâu cần phải cố tình hỏi khi đã biết rõ.- Người thanh niên này…Thái Vân Thành bị nói trúng tim đen cũng không ngần ngại, cười ha hả:- Thực ra thì, chuyện của cậu và Nghiên Nghiên, tôi cũng biết sơ sơ.- Ông là ba của cổ, biết cũng đâu có gì kì lạ.Dương Thần nói.- Sai rồi.Thái Vân Thành có chút xấu hổ toát mồ hôi nói:- Sở dĩ tôi biết, nói ra xấu hổ, không phải vì bản thân tôi quan tâm mà biết được,là sau khi sự việc xảy ra, con gái lớn Thái Ngưng nói với tôi 1 số chuyện, tôi mới hiểu sựtình từ đầu đến cuối.Trong đầu lóe lên hình ảnh của người phụ nữ ngắm sao tối hôm qua, Dương Thầnkhông kìm được gượng cười nơi khóe miệng, trong thâm tâm của cô ấy, đúng là biết khôngít chuyện riêng tư của mình.Thái Vân Thành khẽ cười, chậm rãi giải thích:- Con gái lớn Thái Ngưng của tôi, vì từ nhỏ đã là 1 tâm gương sáng, có thể nói,Nghiên Nghiên đã lớn lên trong vầng sáng bao trùm của chị. Mục tiêu từ nhỏ của NghiênNghiên, chính là có thể như chị của nó, trở thành cao thủ đi mây về gió. Tuy rằng cho đếngần đây nó mới biết chị nó cụ thể làm những việc gì, nhưng điều này không làm cho sựsùng bái chị ít đi.- Cũng có thể là do nhà họ Thái chúng tôi địa vị không tồi, lại có Ngưng Nhi là 1trong số nhân vật của Bát Bộ. Từ nhỏ Ngưng Nhi đã hơi kêu ngạo, làm việc gì cũng hayđắc tội người khác. Từ nhỏ đến lớn, không ít lần tôi đã thu dọn tàn cuộc cho nó. Nhưng màbản tính của Nghiên Nghiên thì lương thiện, có thể nói, lầ 1 đứa con rất dịu dàng. Chỉ là,nó yêu cầu đối với bản thân quá cao, lại càng muốn đuổi theo bước chân của chị, cho nêntrong công việc và cuộc sống, đều hơi ẩu tả 1 chút.- Tôi biết khoảng thời gian cậu vừa mới về nước, Nghiên Nghiên đã gặp mặt cậukhông ít, xem ra chắc là từ lúc đó, 2 người bắt đầu nảy sinh tìm cảm. Nhưng nói ra cũngkỳ lạ, 2 người vốn như lửa với nước, Nghiên Nhi không ngờ lại thích cậu, thực sự khiến chongười làm cha như tôi, biết được cũng cảm thấy khó tin.Nghe Thái Vân Thành nói xong, Dương Thần kìm không được vuốt mũi 1 cái, khỏinói ổng, bản thân Dương Thần cũng cảm thấy kỳ lạ nữa là, nhưng không biết tại sao, bâygiờ nhớ lại lúc Thái Nghiên thổ lộ tình cảm, lại không có chút gì xấu hổ.- Dương Thần, lúc Nghiên Nhi muốn tham gia và lợt tuyển chọn đặc biệt này củaLong Tổ, tôi và mẹ của nó kịch liệt phản đối, chị Thái Ngưng của nó, cũng muốn cản nó.Nhưng mà con bé đó tính tình bứng bỉnh, 100 con trâu cũng không ngăn cản nó được.Nghiên Nghiên thậm chí không nhận cả họ hàng, cũng muốn chui vào cuộc thi này, điềunày khiến cho tôi về mẹ của nó, cảm thấy vô cùng khó hiểu.Thái Vân Thành thở dài lắc đầu.- Về sau, Ngưng Nhi kể cho chúng tôi biết chuyện của cậu và nó, chúng tôi mớibừng tỉnh ngộ, con bé này… không ngờ vì thất tình, mà chọn lực đi vào con đường giankhổ để trốn tránh mọi thứ…Dương Thần có chút sững sờ, nguyên nhân của sự việc, đúng là vì mình?- Cậu cũng cảm thấy kỳ lạ sao?Thái Vân Thành mỉm cười, nói:- Thực ra, không chỉ là trốn tránh mà thôi. Có lẽ là trong lòng của Nghiên Nghiên,nó không xứng với cậu. Thực sự thì thực lực của nó chêch lệch quá xa với cậu, trong ánhmắt của cô bé, thực lực có sức thuyết phục mạnh hơn tiền bạc, địa vị và quyền lực. Vì vậy,trong tiềm thức của nó, chắc chắn là hy vọng có thể ở gần cậu hơn…- Cậu biết không, từ khi nó tham gia vào cuộc tuyển chọn cho đến nay, trở thànhđội viên nữ duy nhất trong số 23 người, nhà họ Thái chúng tôi, kể cả chút xíu quan tâm nócũng không có.Nền tảng của Nghiên Nghiên không phải là tốt nhất, nhưng sự liều mạng tập luyệncủa nó, hoàn toàn không màng đến chuyện sống chết, khiến nó đi đến chặng đường ngàyhôm nay, đứng trước mặt của cậu…Nghe lời kể chân thành của Thái Vân Thành, trong lòng Dương Thần không khỏicó chút hối hận, bây giờ nghĩ lại, bản thân thực sự hơi tàn nhẫn, cho dù lúc đó không chấpnhận tình cảm của Thái Nghiên, thì cũng không nên mặc kệ không thèm hỏi thăm.Hắn là chuyên gia huấn luyện đặc chủng, dĩ nhiên hiểu rõ, nền tảng của TháiNghiên muốn bước đến chặng đường của ngày hôm nay, thực sự khó khăn cỡ nào, ngườiphụ nữ này… chịu bấy nhiêu là khổ cực, chỉ vì muốn đến gần mình thêm 1 chút xíu thôisao?Thái Vân Thành nhìn thấy Dương Thần im lặng, trong ánh mắt có chút hài lòng vàbất đắc dĩ, chậm rãi nói:- Tôi là cha của Nghiên Nghiên, đối với tôi mà nói, nếu đã không thể nào cản congái lựa chọn con đường gian nan đầy chông gai, vậy thì… tôi chỉ có thể ủng hộ nó, cố hếtsức để mà giúp nó.- Dương Thần, tôi có nhờ cậu 1 việc không?Dương Thần ngẩng đầu lên, gật đầu nói:- Ông nói đi.- Bất luận thế nào, hãy để cho Nghiên Nhi sống sót, tôi không hy vọng vì lần tuyểnchọn này, vì bài test thực chiến cuối cùng, nhà họ Thái chúng tôi, phải mất đi 1 trong 2đứng con gái.Thái Vân Thành trịnh trọng nói:- Đây không phải lấy danh nghĩa là chủ nhân của nhà họ Thái, hay thủ trưởng củaquân đội, càng không phải lấy thân phận tướng quân của Viêm Hoàng Thiết Lữ, đây chỉ là1 lời thỉnh cầu của người cha bình thường… bất luận cuối cùng cậu chọn lựa ra sao, đừngđể tôi và mẹ của nó, phải mất đi đứa con gái này.Dương Thần lặng lẽ và Thái Vân Thành nhìn nhau 1 hồi, hỏi:- Ông tin tưởng tôi đến như vậy sao, chắc ông biết là tôi có rất nhiều phụ nữ.- Nhưng trước giờ cậu không hề phụ bạc người phụ nữ của mình, không phải sao?Thái Vân Thành nói:- Nếu Nghiên Nhi đã không thể nào yêu người đàn ông khác, vậy thì, cho dù nhậnđược 1 chút yêu thương của người mình yêu, cũng là kết cục tốt nhất rồi.Dương Thần không ngờ Thái Vân Thành lại bỗng nhiên phóng khoáng đến mức độnày, hào phóng không thương tiếc đề nghị giao con gái làm tình nhân của mình.- Ông thực sự có khí phách hơn cả Lâm Chí Quốc, ông ấy thực sự chăm chú đềphòng tôi, ông cũng hay, mới lên nhậm chức, thì giao con gái ruột đến tận cửa.Dương Thần mừng rỡ cười ra tiếng.Thái Vân Thành không trả lời, mà chỉ nhìn về hướng bãi cát ở đằng xa, lúc này,Molins và Eydlin đang đuổi bắt đội viên lính dự bị lần 2, bài huấn luyện đã triển khai trongkhí thế hừng hực.1 hồi lâu, Thái Vân Thành quay đầu lại, mỉm cười nói:- Sở dĩ Lâm Chí Quốc luôn chăm chú đề phòng cậu, chính là vì ông ấy sợ cậu, ổngbiết là quyền quyết sách nằm trong tay cậu.Còn tôi thì khác, tôi đã biết có các tiền bối “Hồng Mông” ở phía sau hỗ trợ, tôi cóthể buông tay tin tưởng cậu là người bạn tốt. Tôi không sợ cậu, dĩ nhiên cũng sẽ không suynghĩ nhiều, không dám vi phạm sai lầm cấp tiến. Đối với tôi mà nói, hợp tác với cậu là lựachọn tốt nhất.Dương Thần híp mắt, xem ra người ở trên đó chọn Thái Vân Thành làm chủ nhânmới của Viêm Hoàng Thiết Lữ, đã suy xét kỹ lưỡng rồi, giờ đây xem ra, Viêm Hoàng ThiếtLữ muốn phục hưng, chỉ còn là chuyện sớm muộn thôi.Đúng vào lúc Dương Thần định hỏi xem người phụ nữ Thái Ngưng đó ra sao, cókhi nào vì giúp mình mà gặp phải phiền toái, thì điện thoại trong túi reo vang, Dương Thầnlấy ra xem, thì ra là Triệu Đằng ở trong công ty gọi đến.Vì trước ngày diễn ra vòng loại Ngôi Sao Ngọc Lôi, rất nhiều việc đều tương đốigấp, Dương Thần cũng không thể lo chuyện khác, bắt máy nghe trước.- Phó giám đốc, có thể về công ty gấp không?Trong điện thoại, Triệu Đằng hơi bất đắc dĩ và sốt ruột nói:- Có vị khách quý muốn gặp anh.

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… - Đừng có lộ ra vẻ mặt không dám tin này, các bạn không nghe nhầm, chính làchạy trốn. Chiến thắng cuối cùng mãi mãi thuộc về người sống sót, mà người có thể sốngsót, thường là người chạy trốn thành công. Chỉ cần người còn, thì còn cơ hội.Dương Thần chỉ về bãi biển rộng lớn cách đó không xa.- Ở đây đúng lúc có 1 cái sân không tồi, mấy ngày kế tiếp, Molins và Eydlin sẽ làkẻ thù của các bạn, tiến hành “đuổi bắt” các bạn trên bãi biển này, các bạn có thể làm bấtkỳ chuyện gì, mục đích chỉ có 1, chính là không để 2 người bọn họ đánh bại, chạy đến đầukia của bãi biển.Dương Thần mỉm cười.- Báo cáo sếp, tôi cho rằng việc này căn bản không thể coi là 1 bài huấn luyệnchuyện được. Chúng tôi tổng cộng có 23 người, còn huấn luyện viên chỉ có 2 người, thìkhông thể nào cản trở chúng tôi được.1 gã đàn ông có khuôn mặt gày và dài hơi bất mãn nói.Các đội viên khác hiển nhiên cũng cảm thấy bài huấn luyện này quá vô nghĩa. Bọnhọ có thể đánh bại hàng ngàn người để đến được nơi này, dĩ nhiên có đủ vốn để kiêungạo.Lần này Dương Thần không nói thêm gì nữa, ánh mắt ra hiệu cho Molins và Eydlinở bên cạnh, 2 người này bèn bước về phía trước.- Các bạn, tiếng Trung của tôi không được tốt lắm, nhưng tôi nghĩ các bạn nghehiểu chắc chắn không có vấn đề gì.Molins cười tủm tỉm nói với đám học viên:- Bây giờ, với tư cách là huấn luyện viên của các bạn, tôi tuyên bố - chạy trốn, bắtđầu.Nói dứt lời, tất cả học viên đều không ai động đậy, phần lớn đều hơi khinh thườngnhìn Molins và Eydlin, ai cũng trong bộ dạng “làm gì được tôi”.Bọn họ thực sự không tin, người có thể như Dương Thần dùng 2 ngón tay chỉ vàođầu làm ngã Ba Nhĩ Lạc Cách, có mặt ở khắp nơi.Nhưng mà 1 tíc tắc sau, tât cả mọi người đều hốt hoảng sợ hãi.Chỉ thấy Eydlin vốn đang đứng ở cách đó hơn 3 mét, không biết làm gì sau 1 bướcchân nhanh như sét đánh, 1 cú thúc cùi trỏ đánh thẳng vào ngực của người học viên đứnggần nhất.- Á!1 tiếng la thất thanh vì đau, gã đàn ông xem ra rất là khỏe mạnh đó bị thúc cùi trỏ1 cái văng xa hơn 2 mét!Eydlin vốn vĩ thân hình cao to, tràn đầy đường cong cháy bổng, lúc này liếc mắtnhìn các học viên khác, khóe môi lộ ra 1 nụ cười gian ác.- Đã bắt đầu rồi, chẳng lẽ chưa nghe thấy gì hả?20 mấy người còn lại, 10 mấy người lập tức chọn con đường chạy trốn, còn lại 10người, thì nghiêm chỉnh như đứng đợi ở đó tính liên thủ đánh bại Eydlin và Molins!Thái Nghiên sau khi do dự trong nháy mắt, quay người rút lui về đầu kia của bãibiển, quay đầu lại liếc Dương Thần 1 cái, nhưng không nói lời nào.Rất nhanh sau đó, số học viên ở lại đã ý thức được họ đã tính toán sai lầm.Tổ hợp của Molins và Eydlin tấn công vào chính giữa của bọn họ, hoàn toàn khônggiống như cách đánh không né tránh của Dương Thần vừa rồi, như 20 mấy tia sét sau khilóe sáng, chia nhau ra đón đầu tấn công.Tiểu đội Hải Ưng có thể ngang sức ngang tài chiến đấu với chiến sĩ sinh học ủaAres, dĩ nhiên phải có ý thức chiến đấu và thủ đoạn độc đáo, nói chi đối thủ có thực lựcchêch lệch không nhiều, nhưng về mặt kinh nghiệm lại không thể nào so sánh được.Tuy là 2 người đều không nặng tay, nhưng cạch vận dụng khéo léo, cũng đủ đánhngã đám học viên mà bọn họ cho rằng toàn là gà mờ.Chưa đầy nửa phút, 10 mấy người đã tạm thời bị đánh ngã xuống dưới đất, cònMolins và Eydlin không chút do dự đuổi theo, tốc độ chạy của họ, so với đám học viên đãbỏ chạy trước đó, nhanh hơn gấp nhiều lần!Thái Vân Thành luôn theo dõi tất cả tình hình, nhíu mày trang nghiêm thở dài nói:- Tốc độ như vậy, sức chiến đấu như vậy, đội viên chính thức của Long Tổ cũngkém xa nữa là.- Nếu Long Tổ không tu luyện võ thuật và nội công cổ, đích thực còn kém hơn cảđặc công mũi nhọn.Dương Thần thẳng thắn nói.- Xem ra, đám học viên này muốn chạy trốn thành công, e rằng 10 ngày, thậm chílà nửa tháng cũng khó.Hải Khiếu lắc đầu cười.- Chưa chắc, phải xem họ cố gắng đến mức độ nào.Dương Thần nói.Thái Vân Thành gật đầu, bước lên phía trước vỗ vào vai của Dương Thần, nói:- Có chút chuyện, muốn nói riêng với cậu, có được không?Nhìn người trung niên quyền cao chức trọng trong điệu bộ ôn hòa, Dương Thần dĩnhiên sẽ không từ chối.Đi theo Thái Vân Thành, lặng lẽ bước vào sâu bên trong căn cứ, Hải Khiếu và 1 sốcảnh vệ cũng không đi theo, Dương Thần có dự cảm, chuyện mà Thái Vân Thành muốnnói, chắc chắn có liên quan đến Thái Nghiên.Đúng vậy, Thái Vân Thành vừa mở miệng đã than thở nói:- Có phải cậu cảm thấy kỳ lạ, vì sao tôi lại để cho Thái Nghiên tham gia vào kếhoạch của lần tuyển chọn này.Dương Thần như cười nhưng không phải cười, nói:- Ông có chuyện thì cứ nói thẳng, đâu cần phải cố tình hỏi khi đã biết rõ.- Người thanh niên này…Thái Vân Thành bị nói trúng tim đen cũng không ngần ngại, cười ha hả:- Thực ra thì, chuyện của cậu và Nghiên Nghiên, tôi cũng biết sơ sơ.- Ông là ba của cổ, biết cũng đâu có gì kì lạ.Dương Thần nói.- Sai rồi.Thái Vân Thành có chút xấu hổ toát mồ hôi nói:- Sở dĩ tôi biết, nói ra xấu hổ, không phải vì bản thân tôi quan tâm mà biết được,là sau khi sự việc xảy ra, con gái lớn Thái Ngưng nói với tôi 1 số chuyện, tôi mới hiểu sựtình từ đầu đến cuối.Trong đầu lóe lên hình ảnh của người phụ nữ ngắm sao tối hôm qua, Dương Thầnkhông kìm được gượng cười nơi khóe miệng, trong thâm tâm của cô ấy, đúng là biết khôngít chuyện riêng tư của mình.Thái Vân Thành khẽ cười, chậm rãi giải thích:- Con gái lớn Thái Ngưng của tôi, vì từ nhỏ đã là 1 tâm gương sáng, có thể nói,Nghiên Nghiên đã lớn lên trong vầng sáng bao trùm của chị. Mục tiêu từ nhỏ của NghiênNghiên, chính là có thể như chị của nó, trở thành cao thủ đi mây về gió. Tuy rằng cho đếngần đây nó mới biết chị nó cụ thể làm những việc gì, nhưng điều này không làm cho sựsùng bái chị ít đi.- Cũng có thể là do nhà họ Thái chúng tôi địa vị không tồi, lại có Ngưng Nhi là 1trong số nhân vật của Bát Bộ. Từ nhỏ Ngưng Nhi đã hơi kêu ngạo, làm việc gì cũng hayđắc tội người khác. Từ nhỏ đến lớn, không ít lần tôi đã thu dọn tàn cuộc cho nó. Nhưng màbản tính của Nghiên Nghiên thì lương thiện, có thể nói, lầ 1 đứa con rất dịu dàng. Chỉ là,nó yêu cầu đối với bản thân quá cao, lại càng muốn đuổi theo bước chân của chị, cho nêntrong công việc và cuộc sống, đều hơi ẩu tả 1 chút.- Tôi biết khoảng thời gian cậu vừa mới về nước, Nghiên Nghiên đã gặp mặt cậukhông ít, xem ra chắc là từ lúc đó, 2 người bắt đầu nảy sinh tìm cảm. Nhưng nói ra cũngkỳ lạ, 2 người vốn như lửa với nước, Nghiên Nhi không ngờ lại thích cậu, thực sự khiến chongười làm cha như tôi, biết được cũng cảm thấy khó tin.Nghe Thái Vân Thành nói xong, Dương Thần kìm không được vuốt mũi 1 cái, khỏinói ổng, bản thân Dương Thần cũng cảm thấy kỳ lạ nữa là, nhưng không biết tại sao, bâygiờ nhớ lại lúc Thái Nghiên thổ lộ tình cảm, lại không có chút gì xấu hổ.- Dương Thần, lúc Nghiên Nhi muốn tham gia và lợt tuyển chọn đặc biệt này củaLong Tổ, tôi và mẹ của nó kịch liệt phản đối, chị Thái Ngưng của nó, cũng muốn cản nó.Nhưng mà con bé đó tính tình bứng bỉnh, 100 con trâu cũng không ngăn cản nó được.Nghiên Nghiên thậm chí không nhận cả họ hàng, cũng muốn chui vào cuộc thi này, điềunày khiến cho tôi về mẹ của nó, cảm thấy vô cùng khó hiểu.Thái Vân Thành thở dài lắc đầu.- Về sau, Ngưng Nhi kể cho chúng tôi biết chuyện của cậu và nó, chúng tôi mớibừng tỉnh ngộ, con bé này… không ngờ vì thất tình, mà chọn lực đi vào con đường giankhổ để trốn tránh mọi thứ…Dương Thần có chút sững sờ, nguyên nhân của sự việc, đúng là vì mình?- Cậu cũng cảm thấy kỳ lạ sao?Thái Vân Thành mỉm cười, nói:- Thực ra, không chỉ là trốn tránh mà thôi. Có lẽ là trong lòng của Nghiên Nghiên,nó không xứng với cậu. Thực sự thì thực lực của nó chêch lệch quá xa với cậu, trong ánhmắt của cô bé, thực lực có sức thuyết phục mạnh hơn tiền bạc, địa vị và quyền lực. Vì vậy,trong tiềm thức của nó, chắc chắn là hy vọng có thể ở gần cậu hơn…- Cậu biết không, từ khi nó tham gia vào cuộc tuyển chọn cho đến nay, trở thànhđội viên nữ duy nhất trong số 23 người, nhà họ Thái chúng tôi, kể cả chút xíu quan tâm nócũng không có.Nền tảng của Nghiên Nghiên không phải là tốt nhất, nhưng sự liều mạng tập luyệncủa nó, hoàn toàn không màng đến chuyện sống chết, khiến nó đi đến chặng đường ngàyhôm nay, đứng trước mặt của cậu…Nghe lời kể chân thành của Thái Vân Thành, trong lòng Dương Thần không khỏicó chút hối hận, bây giờ nghĩ lại, bản thân thực sự hơi tàn nhẫn, cho dù lúc đó không chấpnhận tình cảm của Thái Nghiên, thì cũng không nên mặc kệ không thèm hỏi thăm.Hắn là chuyên gia huấn luyện đặc chủng, dĩ nhiên hiểu rõ, nền tảng của TháiNghiên muốn bước đến chặng đường của ngày hôm nay, thực sự khó khăn cỡ nào, ngườiphụ nữ này… chịu bấy nhiêu là khổ cực, chỉ vì muốn đến gần mình thêm 1 chút xíu thôisao?Thái Vân Thành nhìn thấy Dương Thần im lặng, trong ánh mắt có chút hài lòng vàbất đắc dĩ, chậm rãi nói:- Tôi là cha của Nghiên Nghiên, đối với tôi mà nói, nếu đã không thể nào cản congái lựa chọn con đường gian nan đầy chông gai, vậy thì… tôi chỉ có thể ủng hộ nó, cố hếtsức để mà giúp nó.- Dương Thần, tôi có nhờ cậu 1 việc không?Dương Thần ngẩng đầu lên, gật đầu nói:- Ông nói đi.- Bất luận thế nào, hãy để cho Nghiên Nhi sống sót, tôi không hy vọng vì lần tuyểnchọn này, vì bài test thực chiến cuối cùng, nhà họ Thái chúng tôi, phải mất đi 1 trong 2đứng con gái.Thái Vân Thành trịnh trọng nói:- Đây không phải lấy danh nghĩa là chủ nhân của nhà họ Thái, hay thủ trưởng củaquân đội, càng không phải lấy thân phận tướng quân của Viêm Hoàng Thiết Lữ, đây chỉ là1 lời thỉnh cầu của người cha bình thường… bất luận cuối cùng cậu chọn lựa ra sao, đừngđể tôi và mẹ của nó, phải mất đi đứa con gái này.Dương Thần lặng lẽ và Thái Vân Thành nhìn nhau 1 hồi, hỏi:- Ông tin tưởng tôi đến như vậy sao, chắc ông biết là tôi có rất nhiều phụ nữ.- Nhưng trước giờ cậu không hề phụ bạc người phụ nữ của mình, không phải sao?Thái Vân Thành nói:- Nếu Nghiên Nhi đã không thể nào yêu người đàn ông khác, vậy thì, cho dù nhậnđược 1 chút yêu thương của người mình yêu, cũng là kết cục tốt nhất rồi.Dương Thần không ngờ Thái Vân Thành lại bỗng nhiên phóng khoáng đến mức độnày, hào phóng không thương tiếc đề nghị giao con gái làm tình nhân của mình.- Ông thực sự có khí phách hơn cả Lâm Chí Quốc, ông ấy thực sự chăm chú đềphòng tôi, ông cũng hay, mới lên nhậm chức, thì giao con gái ruột đến tận cửa.Dương Thần mừng rỡ cười ra tiếng.Thái Vân Thành không trả lời, mà chỉ nhìn về hướng bãi cát ở đằng xa, lúc này,Molins và Eydlin đang đuổi bắt đội viên lính dự bị lần 2, bài huấn luyện đã triển khai trongkhí thế hừng hực.1 hồi lâu, Thái Vân Thành quay đầu lại, mỉm cười nói:- Sở dĩ Lâm Chí Quốc luôn chăm chú đề phòng cậu, chính là vì ông ấy sợ cậu, ổngbiết là quyền quyết sách nằm trong tay cậu.Còn tôi thì khác, tôi đã biết có các tiền bối “Hồng Mông” ở phía sau hỗ trợ, tôi cóthể buông tay tin tưởng cậu là người bạn tốt. Tôi không sợ cậu, dĩ nhiên cũng sẽ không suynghĩ nhiều, không dám vi phạm sai lầm cấp tiến. Đối với tôi mà nói, hợp tác với cậu là lựachọn tốt nhất.Dương Thần híp mắt, xem ra người ở trên đó chọn Thái Vân Thành làm chủ nhânmới của Viêm Hoàng Thiết Lữ, đã suy xét kỹ lưỡng rồi, giờ đây xem ra, Viêm Hoàng ThiếtLữ muốn phục hưng, chỉ còn là chuyện sớm muộn thôi.Đúng vào lúc Dương Thần định hỏi xem người phụ nữ Thái Ngưng đó ra sao, cókhi nào vì giúp mình mà gặp phải phiền toái, thì điện thoại trong túi reo vang, Dương Thầnlấy ra xem, thì ra là Triệu Đằng ở trong công ty gọi đến.Vì trước ngày diễn ra vòng loại Ngôi Sao Ngọc Lôi, rất nhiều việc đều tương đốigấp, Dương Thần cũng không thể lo chuyện khác, bắt máy nghe trước.- Phó giám đốc, có thể về công ty gấp không?Trong điện thoại, Triệu Đằng hơi bất đắc dĩ và sốt ruột nói:- Có vị khách quý muốn gặp anh.

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… - Đừng có lộ ra vẻ mặt không dám tin này, các bạn không nghe nhầm, chính làchạy trốn. Chiến thắng cuối cùng mãi mãi thuộc về người sống sót, mà người có thể sốngsót, thường là người chạy trốn thành công. Chỉ cần người còn, thì còn cơ hội.Dương Thần chỉ về bãi biển rộng lớn cách đó không xa.- Ở đây đúng lúc có 1 cái sân không tồi, mấy ngày kế tiếp, Molins và Eydlin sẽ làkẻ thù của các bạn, tiến hành “đuổi bắt” các bạn trên bãi biển này, các bạn có thể làm bấtkỳ chuyện gì, mục đích chỉ có 1, chính là không để 2 người bọn họ đánh bại, chạy đến đầukia của bãi biển.Dương Thần mỉm cười.- Báo cáo sếp, tôi cho rằng việc này căn bản không thể coi là 1 bài huấn luyệnchuyện được. Chúng tôi tổng cộng có 23 người, còn huấn luyện viên chỉ có 2 người, thìkhông thể nào cản trở chúng tôi được.1 gã đàn ông có khuôn mặt gày và dài hơi bất mãn nói.Các đội viên khác hiển nhiên cũng cảm thấy bài huấn luyện này quá vô nghĩa. Bọnhọ có thể đánh bại hàng ngàn người để đến được nơi này, dĩ nhiên có đủ vốn để kiêungạo.Lần này Dương Thần không nói thêm gì nữa, ánh mắt ra hiệu cho Molins và Eydlinở bên cạnh, 2 người này bèn bước về phía trước.- Các bạn, tiếng Trung của tôi không được tốt lắm, nhưng tôi nghĩ các bạn nghehiểu chắc chắn không có vấn đề gì.Molins cười tủm tỉm nói với đám học viên:- Bây giờ, với tư cách là huấn luyện viên của các bạn, tôi tuyên bố - chạy trốn, bắtđầu.Nói dứt lời, tất cả học viên đều không ai động đậy, phần lớn đều hơi khinh thườngnhìn Molins và Eydlin, ai cũng trong bộ dạng “làm gì được tôi”.Bọn họ thực sự không tin, người có thể như Dương Thần dùng 2 ngón tay chỉ vàođầu làm ngã Ba Nhĩ Lạc Cách, có mặt ở khắp nơi.Nhưng mà 1 tíc tắc sau, tât cả mọi người đều hốt hoảng sợ hãi.Chỉ thấy Eydlin vốn đang đứng ở cách đó hơn 3 mét, không biết làm gì sau 1 bướcchân nhanh như sét đánh, 1 cú thúc cùi trỏ đánh thẳng vào ngực của người học viên đứnggần nhất.- Á!1 tiếng la thất thanh vì đau, gã đàn ông xem ra rất là khỏe mạnh đó bị thúc cùi trỏ1 cái văng xa hơn 2 mét!Eydlin vốn vĩ thân hình cao to, tràn đầy đường cong cháy bổng, lúc này liếc mắtnhìn các học viên khác, khóe môi lộ ra 1 nụ cười gian ác.- Đã bắt đầu rồi, chẳng lẽ chưa nghe thấy gì hả?20 mấy người còn lại, 10 mấy người lập tức chọn con đường chạy trốn, còn lại 10người, thì nghiêm chỉnh như đứng đợi ở đó tính liên thủ đánh bại Eydlin và Molins!Thái Nghiên sau khi do dự trong nháy mắt, quay người rút lui về đầu kia của bãibiển, quay đầu lại liếc Dương Thần 1 cái, nhưng không nói lời nào.Rất nhanh sau đó, số học viên ở lại đã ý thức được họ đã tính toán sai lầm.Tổ hợp của Molins và Eydlin tấn công vào chính giữa của bọn họ, hoàn toàn khônggiống như cách đánh không né tránh của Dương Thần vừa rồi, như 20 mấy tia sét sau khilóe sáng, chia nhau ra đón đầu tấn công.Tiểu đội Hải Ưng có thể ngang sức ngang tài chiến đấu với chiến sĩ sinh học ủaAres, dĩ nhiên phải có ý thức chiến đấu và thủ đoạn độc đáo, nói chi đối thủ có thực lựcchêch lệch không nhiều, nhưng về mặt kinh nghiệm lại không thể nào so sánh được.Tuy là 2 người đều không nặng tay, nhưng cạch vận dụng khéo léo, cũng đủ đánhngã đám học viên mà bọn họ cho rằng toàn là gà mờ.Chưa đầy nửa phút, 10 mấy người đã tạm thời bị đánh ngã xuống dưới đất, cònMolins và Eydlin không chút do dự đuổi theo, tốc độ chạy của họ, so với đám học viên đãbỏ chạy trước đó, nhanh hơn gấp nhiều lần!Thái Vân Thành luôn theo dõi tất cả tình hình, nhíu mày trang nghiêm thở dài nói:- Tốc độ như vậy, sức chiến đấu như vậy, đội viên chính thức của Long Tổ cũngkém xa nữa là.- Nếu Long Tổ không tu luyện võ thuật và nội công cổ, đích thực còn kém hơn cảđặc công mũi nhọn.Dương Thần thẳng thắn nói.- Xem ra, đám học viên này muốn chạy trốn thành công, e rằng 10 ngày, thậm chílà nửa tháng cũng khó.Hải Khiếu lắc đầu cười.- Chưa chắc, phải xem họ cố gắng đến mức độ nào.Dương Thần nói.Thái Vân Thành gật đầu, bước lên phía trước vỗ vào vai của Dương Thần, nói:- Có chút chuyện, muốn nói riêng với cậu, có được không?Nhìn người trung niên quyền cao chức trọng trong điệu bộ ôn hòa, Dương Thần dĩnhiên sẽ không từ chối.Đi theo Thái Vân Thành, lặng lẽ bước vào sâu bên trong căn cứ, Hải Khiếu và 1 sốcảnh vệ cũng không đi theo, Dương Thần có dự cảm, chuyện mà Thái Vân Thành muốnnói, chắc chắn có liên quan đến Thái Nghiên.Đúng vậy, Thái Vân Thành vừa mở miệng đã than thở nói:- Có phải cậu cảm thấy kỳ lạ, vì sao tôi lại để cho Thái Nghiên tham gia vào kếhoạch của lần tuyển chọn này.Dương Thần như cười nhưng không phải cười, nói:- Ông có chuyện thì cứ nói thẳng, đâu cần phải cố tình hỏi khi đã biết rõ.- Người thanh niên này…Thái Vân Thành bị nói trúng tim đen cũng không ngần ngại, cười ha hả:- Thực ra thì, chuyện của cậu và Nghiên Nghiên, tôi cũng biết sơ sơ.- Ông là ba của cổ, biết cũng đâu có gì kì lạ.Dương Thần nói.- Sai rồi.Thái Vân Thành có chút xấu hổ toát mồ hôi nói:- Sở dĩ tôi biết, nói ra xấu hổ, không phải vì bản thân tôi quan tâm mà biết được,là sau khi sự việc xảy ra, con gái lớn Thái Ngưng nói với tôi 1 số chuyện, tôi mới hiểu sựtình từ đầu đến cuối.Trong đầu lóe lên hình ảnh của người phụ nữ ngắm sao tối hôm qua, Dương Thầnkhông kìm được gượng cười nơi khóe miệng, trong thâm tâm của cô ấy, đúng là biết khôngít chuyện riêng tư của mình.Thái Vân Thành khẽ cười, chậm rãi giải thích:- Con gái lớn Thái Ngưng của tôi, vì từ nhỏ đã là 1 tâm gương sáng, có thể nói,Nghiên Nghiên đã lớn lên trong vầng sáng bao trùm của chị. Mục tiêu từ nhỏ của NghiênNghiên, chính là có thể như chị của nó, trở thành cao thủ đi mây về gió. Tuy rằng cho đếngần đây nó mới biết chị nó cụ thể làm những việc gì, nhưng điều này không làm cho sựsùng bái chị ít đi.- Cũng có thể là do nhà họ Thái chúng tôi địa vị không tồi, lại có Ngưng Nhi là 1trong số nhân vật của Bát Bộ. Từ nhỏ Ngưng Nhi đã hơi kêu ngạo, làm việc gì cũng hayđắc tội người khác. Từ nhỏ đến lớn, không ít lần tôi đã thu dọn tàn cuộc cho nó. Nhưng màbản tính của Nghiên Nghiên thì lương thiện, có thể nói, lầ 1 đứa con rất dịu dàng. Chỉ là,nó yêu cầu đối với bản thân quá cao, lại càng muốn đuổi theo bước chân của chị, cho nêntrong công việc và cuộc sống, đều hơi ẩu tả 1 chút.- Tôi biết khoảng thời gian cậu vừa mới về nước, Nghiên Nghiên đã gặp mặt cậukhông ít, xem ra chắc là từ lúc đó, 2 người bắt đầu nảy sinh tìm cảm. Nhưng nói ra cũngkỳ lạ, 2 người vốn như lửa với nước, Nghiên Nhi không ngờ lại thích cậu, thực sự khiến chongười làm cha như tôi, biết được cũng cảm thấy khó tin.Nghe Thái Vân Thành nói xong, Dương Thần kìm không được vuốt mũi 1 cái, khỏinói ổng, bản thân Dương Thần cũng cảm thấy kỳ lạ nữa là, nhưng không biết tại sao, bâygiờ nhớ lại lúc Thái Nghiên thổ lộ tình cảm, lại không có chút gì xấu hổ.- Dương Thần, lúc Nghiên Nhi muốn tham gia và lợt tuyển chọn đặc biệt này củaLong Tổ, tôi và mẹ của nó kịch liệt phản đối, chị Thái Ngưng của nó, cũng muốn cản nó.Nhưng mà con bé đó tính tình bứng bỉnh, 100 con trâu cũng không ngăn cản nó được.Nghiên Nghiên thậm chí không nhận cả họ hàng, cũng muốn chui vào cuộc thi này, điềunày khiến cho tôi về mẹ của nó, cảm thấy vô cùng khó hiểu.Thái Vân Thành thở dài lắc đầu.- Về sau, Ngưng Nhi kể cho chúng tôi biết chuyện của cậu và nó, chúng tôi mớibừng tỉnh ngộ, con bé này… không ngờ vì thất tình, mà chọn lực đi vào con đường giankhổ để trốn tránh mọi thứ…Dương Thần có chút sững sờ, nguyên nhân của sự việc, đúng là vì mình?- Cậu cũng cảm thấy kỳ lạ sao?Thái Vân Thành mỉm cười, nói:- Thực ra, không chỉ là trốn tránh mà thôi. Có lẽ là trong lòng của Nghiên Nghiên,nó không xứng với cậu. Thực sự thì thực lực của nó chêch lệch quá xa với cậu, trong ánhmắt của cô bé, thực lực có sức thuyết phục mạnh hơn tiền bạc, địa vị và quyền lực. Vì vậy,trong tiềm thức của nó, chắc chắn là hy vọng có thể ở gần cậu hơn…- Cậu biết không, từ khi nó tham gia vào cuộc tuyển chọn cho đến nay, trở thànhđội viên nữ duy nhất trong số 23 người, nhà họ Thái chúng tôi, kể cả chút xíu quan tâm nócũng không có.Nền tảng của Nghiên Nghiên không phải là tốt nhất, nhưng sự liều mạng tập luyệncủa nó, hoàn toàn không màng đến chuyện sống chết, khiến nó đi đến chặng đường ngàyhôm nay, đứng trước mặt của cậu…Nghe lời kể chân thành của Thái Vân Thành, trong lòng Dương Thần không khỏicó chút hối hận, bây giờ nghĩ lại, bản thân thực sự hơi tàn nhẫn, cho dù lúc đó không chấpnhận tình cảm của Thái Nghiên, thì cũng không nên mặc kệ không thèm hỏi thăm.Hắn là chuyên gia huấn luyện đặc chủng, dĩ nhiên hiểu rõ, nền tảng của TháiNghiên muốn bước đến chặng đường của ngày hôm nay, thực sự khó khăn cỡ nào, ngườiphụ nữ này… chịu bấy nhiêu là khổ cực, chỉ vì muốn đến gần mình thêm 1 chút xíu thôisao?Thái Vân Thành nhìn thấy Dương Thần im lặng, trong ánh mắt có chút hài lòng vàbất đắc dĩ, chậm rãi nói:- Tôi là cha của Nghiên Nghiên, đối với tôi mà nói, nếu đã không thể nào cản congái lựa chọn con đường gian nan đầy chông gai, vậy thì… tôi chỉ có thể ủng hộ nó, cố hếtsức để mà giúp nó.- Dương Thần, tôi có nhờ cậu 1 việc không?Dương Thần ngẩng đầu lên, gật đầu nói:- Ông nói đi.- Bất luận thế nào, hãy để cho Nghiên Nhi sống sót, tôi không hy vọng vì lần tuyểnchọn này, vì bài test thực chiến cuối cùng, nhà họ Thái chúng tôi, phải mất đi 1 trong 2đứng con gái.Thái Vân Thành trịnh trọng nói:- Đây không phải lấy danh nghĩa là chủ nhân của nhà họ Thái, hay thủ trưởng củaquân đội, càng không phải lấy thân phận tướng quân của Viêm Hoàng Thiết Lữ, đây chỉ là1 lời thỉnh cầu của người cha bình thường… bất luận cuối cùng cậu chọn lựa ra sao, đừngđể tôi và mẹ của nó, phải mất đi đứa con gái này.Dương Thần lặng lẽ và Thái Vân Thành nhìn nhau 1 hồi, hỏi:- Ông tin tưởng tôi đến như vậy sao, chắc ông biết là tôi có rất nhiều phụ nữ.- Nhưng trước giờ cậu không hề phụ bạc người phụ nữ của mình, không phải sao?Thái Vân Thành nói:- Nếu Nghiên Nhi đã không thể nào yêu người đàn ông khác, vậy thì, cho dù nhậnđược 1 chút yêu thương của người mình yêu, cũng là kết cục tốt nhất rồi.Dương Thần không ngờ Thái Vân Thành lại bỗng nhiên phóng khoáng đến mức độnày, hào phóng không thương tiếc đề nghị giao con gái làm tình nhân của mình.- Ông thực sự có khí phách hơn cả Lâm Chí Quốc, ông ấy thực sự chăm chú đềphòng tôi, ông cũng hay, mới lên nhậm chức, thì giao con gái ruột đến tận cửa.Dương Thần mừng rỡ cười ra tiếng.Thái Vân Thành không trả lời, mà chỉ nhìn về hướng bãi cát ở đằng xa, lúc này,Molins và Eydlin đang đuổi bắt đội viên lính dự bị lần 2, bài huấn luyện đã triển khai trongkhí thế hừng hực.1 hồi lâu, Thái Vân Thành quay đầu lại, mỉm cười nói:- Sở dĩ Lâm Chí Quốc luôn chăm chú đề phòng cậu, chính là vì ông ấy sợ cậu, ổngbiết là quyền quyết sách nằm trong tay cậu.Còn tôi thì khác, tôi đã biết có các tiền bối “Hồng Mông” ở phía sau hỗ trợ, tôi cóthể buông tay tin tưởng cậu là người bạn tốt. Tôi không sợ cậu, dĩ nhiên cũng sẽ không suynghĩ nhiều, không dám vi phạm sai lầm cấp tiến. Đối với tôi mà nói, hợp tác với cậu là lựachọn tốt nhất.Dương Thần híp mắt, xem ra người ở trên đó chọn Thái Vân Thành làm chủ nhânmới của Viêm Hoàng Thiết Lữ, đã suy xét kỹ lưỡng rồi, giờ đây xem ra, Viêm Hoàng ThiếtLữ muốn phục hưng, chỉ còn là chuyện sớm muộn thôi.Đúng vào lúc Dương Thần định hỏi xem người phụ nữ Thái Ngưng đó ra sao, cókhi nào vì giúp mình mà gặp phải phiền toái, thì điện thoại trong túi reo vang, Dương Thầnlấy ra xem, thì ra là Triệu Đằng ở trong công ty gọi đến.Vì trước ngày diễn ra vòng loại Ngôi Sao Ngọc Lôi, rất nhiều việc đều tương đốigấp, Dương Thần cũng không thể lo chuyện khác, bắt máy nghe trước.- Phó giám đốc, có thể về công ty gấp không?Trong điện thoại, Triệu Đằng hơi bất đắc dĩ và sốt ruột nói:- Có vị khách quý muốn gặp anh.

Chương 458: Tôi không sợ cậu