Khu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên…
Chương 485: Ngồi xuống nói chuyện
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… Có lẽ do ban ngày ở căn cứ huấn luyện bị Thái Nghiên gợi lên cơn tức chưa nuốttrôi, sắp đến nửa đêm, thời điểm người nhà đều vào phòng đi ngủ. Dương Thần rất khôngchịu thua kém lại bay qua ban công, lướt qua tường vây, nhảy lên ban công nhà Sắc Vi.Vỗn dĩ đã đi vào giấc ngủ, Sắc Vi cảm thấy được có người từ ban công đẩy cửaphòng mình, không khỏi giật mình tỉnh dậy. Khi nhìn thấy người đó là Dương Thần, lại mộtlần không hiểu ra sao cả.- Anh không thể gọi điện thoại để em mở cửa sao?Sắc Vi sẵng giọng lườm người đàn ông một cái.Dương Thần cười ha hả, mông chuyển đến đầu giường, trong tối mờ, Sắc Vi trướcmắt chỉ mặc duy nhất chiếc áo ngủ bằng tơ mỏng manh. Mùi thơm của cơ thể giống nhưcỗ tử lan tràn ngập làm cho người ta say mê.- Như thế này không tiện hơn sao, còn bớt việc. Nếu em đi xuống lầu bị cảm lạnh,không tốt.Dương Thần nói.- Nói xàm, em cao quý như vậy sao?Sắc Vi dở khóc dở cười.Dương Thần đưa tay vào sợi tóc mềm mại của Sắc Vi âu yếm nói:- Vài ngày tới anh sẽ đi Paris tham gia ít hoạt động, chuẩn bị một thời gian khôngđược gặp các em, cho nên đi mấy ngày nay cần thân thiết hơn.- Cũng không phải không trở lại.Sắc Vi bất đắc dĩ nói:- Dù sao lúc anh ở đây, thường thường cũng không gặp được.Dương Thần vỗ vào mông đầy đặn của giai nhân vỗ vỗ:- Làm loạn cái gì, tiểu tinh, lần nào mà không phải là anh đến tìm em, em còn chủđộng đến công ty tìm anh, anh còn cầu không được nữa là.Sắc Vi cười cười ngọt ngào, nhưng làm như vậy hiển nhiên không phải phong cáchcủa cô.Dương Thần chuyển tròng mắt xấu xa, nói:- Đi đến chỗ tiểu Thiện Thiện đi, đã lâu ba người không ở cùng nhau.Nói xong, không để ý đến sự phản đối của Sắc Vi, Dương Thần ôm lấy Sắc Vi, rồisau đó bay nhanh chạy tới phòng ngủ.Rẽ từ hành lang, xông thẳng vào phòng ngủ Mạc Thiện Ny, ngực Sắc Vi vừa thẹnvừa vội, không ngừng vuốt ngực Dương Thần.Dương Thần vẫn hồn nhiên không cần quan tâm, cười ha hả ném Sắc Vi vàogiường Mạc Thiện Ny, thân thể mềm mại đè lên người Mạc Thiện Ny nằm sấp.Đang sắp đi vào giấc ngủ, Mạc Thiện Ny đột nhiên cảm thấy một hương thơmngào ngạt, than người ấm áp vui vẻ đè lên người mình, vừa hoảng sợ, nhưng mùi quenthuộc lại khiến cô biết đó là ai.Theo suốt, nghe được tiếng cười quen thuộc kia của Dương Thần, Mạc Thiện Nymột hồi đỏ bừng, ngay tức khắc rõ ràng sao lại như vậy.- Cả buổi tối, không nghỉ ngơi, chỉ nghĩ làm những việc xấu.Mạc Thiện Ny líu ríu nói.Dương Thần giải phóng những thứ bó buộc trên người, trực tiếp bổ nhào vào giữahai nữ nhân, mỗi tay ôm một người, hai bên đều có thể cảm nhận được sự căng phồnglên, đỉnh ở chính ngực sườn của mình, thích thú đến cực điểm.Giọng điệu hưởng thụ, Dương Thần hôn mỗi bên một cái, mới nói:- Đêm nay anh không gây sức ép cho các em, ai tự nguyện liền lên đi.Nói xong lời này, đợi một hồi lâu, phát hiện ra Sắc Vi và Mạc Thiện Ny vô thanh vôthức, giống như đang ngủ.Dương Thần cảm thấy thất bại, không kìm nổi nói:- Các em như vậy là không xứng hợp, khiến lãnh đạo tôi rất thất vọng, xem ra haylà muốn làm gương tốt…- Anh vừa nói không gây sức ép cho chúng em.Sắc Vi bất mãn nói.Dương Thần đâu quản được nhiều như vậy, liền vồ thân đè lên thân thể nữ nhân:- Vừa rồi vẫn là đêm trước, là đêm qua, hiện tại cũng qua rồi, tính là “đêm nay”,cho nên lời nói vừa rồi không tính.Tất cả âm thanh phản đối u oán đều trở nên vô lực, cả đêm những thanh âmnũng nịu dịu dàng, cho đến bình minh hôm sau.Sáng sớm hôm sau, Dương Thần no đủ đi vào công ty, An Tâm vì phải tham dựcông tác chủ trì chung cuộc ngôi sao Ngọc Lôi, không có tới đi làm, khiến Dương Thần cóchút nhàm chán.Xem một vài tin tạp nham, sau khi nghe Vương Khiết và Triệu Đằng báo cáo xong,sắp đến giờ cơm trưa.Dương Thần đang nghĩ xem tìm ai để cùng đi ăn trưa, hay là đến nhà ăn của NgọcLôi ăn tùy ý chút gì đó. Liền thấy điện thoại mình rung lên.Vừa nghe thì thấy, là Jane gọi tới, người phụ nữ này khi đang làm việc tuyệt đốikhông gọi điện cho mình, nếu gọi tới, khẳng định là nghiên cứu Đường lão gia có kết quả.- Dương Thần thân mến, hiện tại anh có rảnh không? Em muốn bàn với anh chútviệc.Giọng của Jane dịu dàng trước sau như một.Dương Thần cười nói:- Có chuyện gì mà em cần anh giúp.Giọng nói từ đầu bên kia cười cười, nói:- Nếu là ở nước ngoài, việc này không phải là vấn đề to tát gì, chỉ là ở Hoa Hạ, emcũng không có nhiều nhân sự đến bảo vệ nhiều mục tiêu như vậy.- Bảo vệ?Dương Thần nhíu mày, hắn ý thức được việc này không phải là sự tình tầmthường.- Đúng vậy, bởi vì tối hôm qua em bị một vài sát thủ không tầm thường ám sát,may mắn có Bát Kì, mơi có thể an toàn vô sự, nhưng em hoài nghi, đối phương sẽ ra taysát hại những nhân vật khác của Đường gia… Cho nên…- Chờ chút, em lọt vào ám sát?Dương Thần từ sau bàn làm việc đứng dậy, bắt đầu đi ra ngoài:- Sự tình này anh đừng nói trước, em hiện tại đến trại an dưỡng gặp anh, đến lúcđó nói tiếp.- Không phải như vậy, em không sao.Jane vội vàng khuyên can nói.Dương Thần cũng không nghe lại, trực tiếp treo điện thoại.Tuy rằng đã từng nghĩ đến trước mắt, nếu Jane đến giúp Đường lão gia chữabệnh, sẽ lọt vào sự thù hận của một vài thành phần, nhưng Dương Thần cũng không nghĩtới, đối phương thật sự to gan như vậy, nói giết liền giết. Phải biết rằng, Jane cũng khôngphải nhân vật tầm thường muốn xảy ra chuyện là được, chỉ cần dùng áp lực quốc tế sẽkhông hề nhỏ, dám ra quyết định như vậy. Đối phương không phải dùng quyền thế làmcho người ta sợ hãi, chính là nhân vật sợ thiên hạ không loạn.Đối phương có thể khiến Jane - nữ nhân như vậy, buộc lòng phải kêu gọi sự giúpđỡ của mình, việc này cũng đã khiến Dương Thần cảm thấy không đơn giản. Nữ nhân vôcùng kiêu ngạo như Jane, chỉ cần cảm thấy cô có thể giải quyết được việc, tuyệt đối sẽkhông yêu cầu người khác trợ giúp nửa điểm. Xem ra hiện giờ, sự việc này nếu mìnhkhông đến nơi gặp mặt một cái, là kiên quyết không thể yên tâm.Nửa giờ sau, Dương Thần chạy xe đến viện dưỡng lão Thường Xuân, tuy rằngkhông có Đường Uyển, nhưng phần lớn nhân viên làm việc cũng đã biết Dương Thần, vậynên không có ai ngăn hắn.Trên đường đi tới chỗ Đường lão gia ở bên trong sân, Jane và Bát Nhã đều ở bênhành lang, nhìn thấy Dương Thần đi tới, đều tới đón.- Em có bị thương gì không?Dương Thần thân thiết hỏi câu, nhiều năm quen biết như vậy, trong lòng tất nhiênlà lo lắng cho Jane.Jane thản nhiên mỉm cười, lắc đầu nói:- Trong mắt anh, em bị thương còn có thể nhìn không ra ngôi sao may mắn bênngười Bát Nhã hay sao? Tuy rằng đối thủ hàng ngày có rèn luyện tác chiến rất mạnh, dùngvũ khí tiên tiến. Nhưng cũng không thể thắng được.Dương Thần nghe đoạn, nhìn liếc mắt Bát Nhã đứng sau Jane, nhìn cô gật đầu:- Cô làm tốt lắm, báo cáo cho tôi một chút tình hình chiến đấu tối hôm qua và tìnhtrạng quân địch.Bát Nhã hơi hơi vuốt cằm:- Vâng. Chủ nhân, rạng sáng đêm qua, khi tiểu thư Jane đang làm việc ở phòngthí nghiệm, Tôi cảm thấy năm đến tám kẻ ẩn dưới tầng trệt, xem những trang bị và kĩ xảocủa mấy kẻ đó, hẳn là bộ đội đặc chủng được huấn luyện tinh nhuệ. Sử dụng vũ khí đều lànhững trang bị đặc công tiên tiến của Mỹ, không giống như như xuất thân từ lính đánhthuê quốc tế. Tôi cho rằng khả năng bọn họ được phái đến từ phía chính phủ lớn hơn,nhưng đáng tiếc bên người bọn họ đều mang theo trang bị, khi đánh bại bọn họ, bọn họđều dùng những trang bị đó tự hủy hết manh mối.- Trang bị?Dương Thần nhíu mày:- Người như vậy, bình thường không phải tôn giáo, cái bóng đằng sau chính làchính phủ.- Em không cảm thấy việc này có nhiều quan hệ lắm, bất luận bọn họ rất mạnh,chúng ta cũng không cần quá lo lắng, chẳng qua phòng thí nghiệm trong lúc chiến đấu, bịmảnh đạn nổ làm hỏng rồi, tôi cần tìm phòng thí nghiệm khác để tiến hành điều phối dượcliệu.Jane bất mãn bĩu môi.Dương Thần sửng sốt:- Điều phối dược liệu? Em tìm phương pháp điều trị dược liệu cho ông cụ?Jane hơi hơi đắc ý nói:- Tuy rằng không điều trị được hoàn toàn, nhưng tôi đã nghĩ ra một phương án,,từng bước giải quyết bệnh tình có chút đôi có phán định, lão gia gia hẳn là đã bị một ít độctố mãn tính ăn mòn. Còn vì là người bị hạ độc nên vẫn còn một chút độc. Em còn chưa thểxác định đây là loại độc tố gì, nhưng chỉ cần là độc tố, em khẳng định có thể giải quyết.Đối mặt Jane tự tin như vậy, Dương Thần không có chút hoài nghi nào. Nếu nóingười am hiểu chế tạo độc dược nhất trên thế giới này. Nếu là Jane, như vậy, cũng amhiểu giải độc nhất. Cũng không nghi ngờ là cô, dù sao, cô có thể ngăn chặn hắn, một nhày học.- Đúng rồi, em có thể chữa trị bệnh tình cho ông cụ, có nói gì với người kháckhông?Dương Thần lại nghĩ đến cái gì, hỏi.Jane ngẫm nghĩ một lát nói:- Ngày hôm qua, Đường tiểu thư vài người bọn họ đến phòng thí nghiệm, tôi chỉnói thôi, tôi cảm thấy đó là một loại biểu hiện trúng độc ở đây không ít người mắc phải, tôikhông nhớ rõ có những ai.Dương Thần gật gật đầu, đối phương nếu có thể thần thông quảng đại trang bịmáy nghe trộm quân dụng, như vậy khẳng định lấy được tin tức không hề khó, Sở dĩ bứcthiết đến ám sát như vậy, phỏng chừng cũng là lo lắng Jane thật sự chữa khỏi bệnh cholão gia.- Nói như vậy, em để anh giúp, là hy vọng anh tìm những người này đến bảo vệông cụ.Dương Thần nói.- Đúng vậy! Em cảm thấy, nếu muốn bảo vệ lão gia gia, vệ sĩ bình thường khônglàm được.Jane cười nói:- Trên thế giới ưu tú nhất là bộ đội đặc chủng, không phải đều ở dưới tay củaMinh Vương rồi sao?Dương Thần chọc lên trán Jane nói:- Em nói đúng là hay, biết rồi! Anh sẽ để Molins đem đội hải ưng còn lại phái tớiđây, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì!Sau khi nói chuyện phiếm, em gái Đường Uyển đưa vài cô y tá đến tắm rửa cholão gia, Dương Thần và Jane cũng không tiện nhìn lão gia như vậy, liền đi đến nhà ăn củatrại an dưỡng ăn cơm trưa.Tuy rằng tối hôm qua có chút động tĩnh, nhưng Đường Uyển vốn là người quyếtđoán, dứt khoát nhanh gọn, xử lý việc cũng nghiêm túc như vậy. Mấy thi thể đó, đều đượcdọn dẹp sạch sẽ, không để lộ bất cứ điều gì ra bên ngoài.Sau khi ăn cơm trưa xong, Jane mang Bát Nhã đi đến một phòng thí nghiệm khác,tiếp tục điều phối dược phẩm. Dương Thần thì định đến đài truyền hình, xem diễn tậpchung kết ngôi sao Ngọc Lôi như thế nào, thuận tiện cũng xem tình trạng Tuệ Lâm.Không nghĩ tới, mới vừa đi ra trại an dưỡng, có tiếng nói quen thuộc, gọi mìnhđứng lại…- Dương Thần, có rảnh không? Ngồi xuống nói chuyện đi!Dương Thần dừng bước chân, quay đầu lại vừa nhìn, thấy đúng là người đó, sửngsốt một lát, mới có chút mơ hồ gật đầu.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… Có lẽ do ban ngày ở căn cứ huấn luyện bị Thái Nghiên gợi lên cơn tức chưa nuốttrôi, sắp đến nửa đêm, thời điểm người nhà đều vào phòng đi ngủ. Dương Thần rất khôngchịu thua kém lại bay qua ban công, lướt qua tường vây, nhảy lên ban công nhà Sắc Vi.Vỗn dĩ đã đi vào giấc ngủ, Sắc Vi cảm thấy được có người từ ban công đẩy cửaphòng mình, không khỏi giật mình tỉnh dậy. Khi nhìn thấy người đó là Dương Thần, lại mộtlần không hiểu ra sao cả.- Anh không thể gọi điện thoại để em mở cửa sao?Sắc Vi sẵng giọng lườm người đàn ông một cái.Dương Thần cười ha hả, mông chuyển đến đầu giường, trong tối mờ, Sắc Vi trướcmắt chỉ mặc duy nhất chiếc áo ngủ bằng tơ mỏng manh. Mùi thơm của cơ thể giống nhưcỗ tử lan tràn ngập làm cho người ta say mê.- Như thế này không tiện hơn sao, còn bớt việc. Nếu em đi xuống lầu bị cảm lạnh,không tốt.Dương Thần nói.- Nói xàm, em cao quý như vậy sao?Sắc Vi dở khóc dở cười.Dương Thần đưa tay vào sợi tóc mềm mại của Sắc Vi âu yếm nói:- Vài ngày tới anh sẽ đi Paris tham gia ít hoạt động, chuẩn bị một thời gian khôngđược gặp các em, cho nên đi mấy ngày nay cần thân thiết hơn.- Cũng không phải không trở lại.Sắc Vi bất đắc dĩ nói:- Dù sao lúc anh ở đây, thường thường cũng không gặp được.Dương Thần vỗ vào mông đầy đặn của giai nhân vỗ vỗ:- Làm loạn cái gì, tiểu tinh, lần nào mà không phải là anh đến tìm em, em còn chủđộng đến công ty tìm anh, anh còn cầu không được nữa là.Sắc Vi cười cười ngọt ngào, nhưng làm như vậy hiển nhiên không phải phong cáchcủa cô.Dương Thần chuyển tròng mắt xấu xa, nói:- Đi đến chỗ tiểu Thiện Thiện đi, đã lâu ba người không ở cùng nhau.Nói xong, không để ý đến sự phản đối của Sắc Vi, Dương Thần ôm lấy Sắc Vi, rồisau đó bay nhanh chạy tới phòng ngủ.Rẽ từ hành lang, xông thẳng vào phòng ngủ Mạc Thiện Ny, ngực Sắc Vi vừa thẹnvừa vội, không ngừng vuốt ngực Dương Thần.Dương Thần vẫn hồn nhiên không cần quan tâm, cười ha hả ném Sắc Vi vàogiường Mạc Thiện Ny, thân thể mềm mại đè lên người Mạc Thiện Ny nằm sấp.Đang sắp đi vào giấc ngủ, Mạc Thiện Ny đột nhiên cảm thấy một hương thơmngào ngạt, than người ấm áp vui vẻ đè lên người mình, vừa hoảng sợ, nhưng mùi quenthuộc lại khiến cô biết đó là ai.Theo suốt, nghe được tiếng cười quen thuộc kia của Dương Thần, Mạc Thiện Nymột hồi đỏ bừng, ngay tức khắc rõ ràng sao lại như vậy.- Cả buổi tối, không nghỉ ngơi, chỉ nghĩ làm những việc xấu.Mạc Thiện Ny líu ríu nói.Dương Thần giải phóng những thứ bó buộc trên người, trực tiếp bổ nhào vào giữahai nữ nhân, mỗi tay ôm một người, hai bên đều có thể cảm nhận được sự căng phồnglên, đỉnh ở chính ngực sườn của mình, thích thú đến cực điểm.Giọng điệu hưởng thụ, Dương Thần hôn mỗi bên một cái, mới nói:- Đêm nay anh không gây sức ép cho các em, ai tự nguyện liền lên đi.Nói xong lời này, đợi một hồi lâu, phát hiện ra Sắc Vi và Mạc Thiện Ny vô thanh vôthức, giống như đang ngủ.Dương Thần cảm thấy thất bại, không kìm nổi nói:- Các em như vậy là không xứng hợp, khiến lãnh đạo tôi rất thất vọng, xem ra haylà muốn làm gương tốt…- Anh vừa nói không gây sức ép cho chúng em.Sắc Vi bất mãn nói.Dương Thần đâu quản được nhiều như vậy, liền vồ thân đè lên thân thể nữ nhân:- Vừa rồi vẫn là đêm trước, là đêm qua, hiện tại cũng qua rồi, tính là “đêm nay”,cho nên lời nói vừa rồi không tính.Tất cả âm thanh phản đối u oán đều trở nên vô lực, cả đêm những thanh âmnũng nịu dịu dàng, cho đến bình minh hôm sau.Sáng sớm hôm sau, Dương Thần no đủ đi vào công ty, An Tâm vì phải tham dựcông tác chủ trì chung cuộc ngôi sao Ngọc Lôi, không có tới đi làm, khiến Dương Thần cóchút nhàm chán.Xem một vài tin tạp nham, sau khi nghe Vương Khiết và Triệu Đằng báo cáo xong,sắp đến giờ cơm trưa.Dương Thần đang nghĩ xem tìm ai để cùng đi ăn trưa, hay là đến nhà ăn của NgọcLôi ăn tùy ý chút gì đó. Liền thấy điện thoại mình rung lên.Vừa nghe thì thấy, là Jane gọi tới, người phụ nữ này khi đang làm việc tuyệt đốikhông gọi điện cho mình, nếu gọi tới, khẳng định là nghiên cứu Đường lão gia có kết quả.- Dương Thần thân mến, hiện tại anh có rảnh không? Em muốn bàn với anh chútviệc.Giọng của Jane dịu dàng trước sau như một.Dương Thần cười nói:- Có chuyện gì mà em cần anh giúp.Giọng nói từ đầu bên kia cười cười, nói:- Nếu là ở nước ngoài, việc này không phải là vấn đề to tát gì, chỉ là ở Hoa Hạ, emcũng không có nhiều nhân sự đến bảo vệ nhiều mục tiêu như vậy.- Bảo vệ?Dương Thần nhíu mày, hắn ý thức được việc này không phải là sự tình tầmthường.- Đúng vậy, bởi vì tối hôm qua em bị một vài sát thủ không tầm thường ám sát,may mắn có Bát Kì, mơi có thể an toàn vô sự, nhưng em hoài nghi, đối phương sẽ ra taysát hại những nhân vật khác của Đường gia… Cho nên…- Chờ chút, em lọt vào ám sát?Dương Thần từ sau bàn làm việc đứng dậy, bắt đầu đi ra ngoài:- Sự tình này anh đừng nói trước, em hiện tại đến trại an dưỡng gặp anh, đến lúcđó nói tiếp.- Không phải như vậy, em không sao.Jane vội vàng khuyên can nói.Dương Thần cũng không nghe lại, trực tiếp treo điện thoại.Tuy rằng đã từng nghĩ đến trước mắt, nếu Jane đến giúp Đường lão gia chữabệnh, sẽ lọt vào sự thù hận của một vài thành phần, nhưng Dương Thần cũng không nghĩtới, đối phương thật sự to gan như vậy, nói giết liền giết. Phải biết rằng, Jane cũng khôngphải nhân vật tầm thường muốn xảy ra chuyện là được, chỉ cần dùng áp lực quốc tế sẽkhông hề nhỏ, dám ra quyết định như vậy. Đối phương không phải dùng quyền thế làmcho người ta sợ hãi, chính là nhân vật sợ thiên hạ không loạn.Đối phương có thể khiến Jane - nữ nhân như vậy, buộc lòng phải kêu gọi sự giúpđỡ của mình, việc này cũng đã khiến Dương Thần cảm thấy không đơn giản. Nữ nhân vôcùng kiêu ngạo như Jane, chỉ cần cảm thấy cô có thể giải quyết được việc, tuyệt đối sẽkhông yêu cầu người khác trợ giúp nửa điểm. Xem ra hiện giờ, sự việc này nếu mìnhkhông đến nơi gặp mặt một cái, là kiên quyết không thể yên tâm.Nửa giờ sau, Dương Thần chạy xe đến viện dưỡng lão Thường Xuân, tuy rằngkhông có Đường Uyển, nhưng phần lớn nhân viên làm việc cũng đã biết Dương Thần, vậynên không có ai ngăn hắn.Trên đường đi tới chỗ Đường lão gia ở bên trong sân, Jane và Bát Nhã đều ở bênhành lang, nhìn thấy Dương Thần đi tới, đều tới đón.- Em có bị thương gì không?Dương Thần thân thiết hỏi câu, nhiều năm quen biết như vậy, trong lòng tất nhiênlà lo lắng cho Jane.Jane thản nhiên mỉm cười, lắc đầu nói:- Trong mắt anh, em bị thương còn có thể nhìn không ra ngôi sao may mắn bênngười Bát Nhã hay sao? Tuy rằng đối thủ hàng ngày có rèn luyện tác chiến rất mạnh, dùngvũ khí tiên tiến. Nhưng cũng không thể thắng được.Dương Thần nghe đoạn, nhìn liếc mắt Bát Nhã đứng sau Jane, nhìn cô gật đầu:- Cô làm tốt lắm, báo cáo cho tôi một chút tình hình chiến đấu tối hôm qua và tìnhtrạng quân địch.Bát Nhã hơi hơi vuốt cằm:- Vâng. Chủ nhân, rạng sáng đêm qua, khi tiểu thư Jane đang làm việc ở phòngthí nghiệm, Tôi cảm thấy năm đến tám kẻ ẩn dưới tầng trệt, xem những trang bị và kĩ xảocủa mấy kẻ đó, hẳn là bộ đội đặc chủng được huấn luyện tinh nhuệ. Sử dụng vũ khí đều lànhững trang bị đặc công tiên tiến của Mỹ, không giống như như xuất thân từ lính đánhthuê quốc tế. Tôi cho rằng khả năng bọn họ được phái đến từ phía chính phủ lớn hơn,nhưng đáng tiếc bên người bọn họ đều mang theo trang bị, khi đánh bại bọn họ, bọn họđều dùng những trang bị đó tự hủy hết manh mối.- Trang bị?Dương Thần nhíu mày:- Người như vậy, bình thường không phải tôn giáo, cái bóng đằng sau chính làchính phủ.- Em không cảm thấy việc này có nhiều quan hệ lắm, bất luận bọn họ rất mạnh,chúng ta cũng không cần quá lo lắng, chẳng qua phòng thí nghiệm trong lúc chiến đấu, bịmảnh đạn nổ làm hỏng rồi, tôi cần tìm phòng thí nghiệm khác để tiến hành điều phối dượcliệu.Jane bất mãn bĩu môi.Dương Thần sửng sốt:- Điều phối dược liệu? Em tìm phương pháp điều trị dược liệu cho ông cụ?Jane hơi hơi đắc ý nói:- Tuy rằng không điều trị được hoàn toàn, nhưng tôi đã nghĩ ra một phương án,,từng bước giải quyết bệnh tình có chút đôi có phán định, lão gia gia hẳn là đã bị một ít độctố mãn tính ăn mòn. Còn vì là người bị hạ độc nên vẫn còn một chút độc. Em còn chưa thểxác định đây là loại độc tố gì, nhưng chỉ cần là độc tố, em khẳng định có thể giải quyết.Đối mặt Jane tự tin như vậy, Dương Thần không có chút hoài nghi nào. Nếu nóingười am hiểu chế tạo độc dược nhất trên thế giới này. Nếu là Jane, như vậy, cũng amhiểu giải độc nhất. Cũng không nghi ngờ là cô, dù sao, cô có thể ngăn chặn hắn, một nhày học.- Đúng rồi, em có thể chữa trị bệnh tình cho ông cụ, có nói gì với người kháckhông?Dương Thần lại nghĩ đến cái gì, hỏi.Jane ngẫm nghĩ một lát nói:- Ngày hôm qua, Đường tiểu thư vài người bọn họ đến phòng thí nghiệm, tôi chỉnói thôi, tôi cảm thấy đó là một loại biểu hiện trúng độc ở đây không ít người mắc phải, tôikhông nhớ rõ có những ai.Dương Thần gật gật đầu, đối phương nếu có thể thần thông quảng đại trang bịmáy nghe trộm quân dụng, như vậy khẳng định lấy được tin tức không hề khó, Sở dĩ bứcthiết đến ám sát như vậy, phỏng chừng cũng là lo lắng Jane thật sự chữa khỏi bệnh cholão gia.- Nói như vậy, em để anh giúp, là hy vọng anh tìm những người này đến bảo vệông cụ.Dương Thần nói.- Đúng vậy! Em cảm thấy, nếu muốn bảo vệ lão gia gia, vệ sĩ bình thường khônglàm được.Jane cười nói:- Trên thế giới ưu tú nhất là bộ đội đặc chủng, không phải đều ở dưới tay củaMinh Vương rồi sao?Dương Thần chọc lên trán Jane nói:- Em nói đúng là hay, biết rồi! Anh sẽ để Molins đem đội hải ưng còn lại phái tớiđây, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì!Sau khi nói chuyện phiếm, em gái Đường Uyển đưa vài cô y tá đến tắm rửa cholão gia, Dương Thần và Jane cũng không tiện nhìn lão gia như vậy, liền đi đến nhà ăn củatrại an dưỡng ăn cơm trưa.Tuy rằng tối hôm qua có chút động tĩnh, nhưng Đường Uyển vốn là người quyếtđoán, dứt khoát nhanh gọn, xử lý việc cũng nghiêm túc như vậy. Mấy thi thể đó, đều đượcdọn dẹp sạch sẽ, không để lộ bất cứ điều gì ra bên ngoài.Sau khi ăn cơm trưa xong, Jane mang Bát Nhã đi đến một phòng thí nghiệm khác,tiếp tục điều phối dược phẩm. Dương Thần thì định đến đài truyền hình, xem diễn tậpchung kết ngôi sao Ngọc Lôi như thế nào, thuận tiện cũng xem tình trạng Tuệ Lâm.Không nghĩ tới, mới vừa đi ra trại an dưỡng, có tiếng nói quen thuộc, gọi mìnhđứng lại…- Dương Thần, có rảnh không? Ngồi xuống nói chuyện đi!Dương Thần dừng bước chân, quay đầu lại vừa nhìn, thấy đúng là người đó, sửngsốt một lát, mới có chút mơ hồ gật đầu.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… Có lẽ do ban ngày ở căn cứ huấn luyện bị Thái Nghiên gợi lên cơn tức chưa nuốttrôi, sắp đến nửa đêm, thời điểm người nhà đều vào phòng đi ngủ. Dương Thần rất khôngchịu thua kém lại bay qua ban công, lướt qua tường vây, nhảy lên ban công nhà Sắc Vi.Vỗn dĩ đã đi vào giấc ngủ, Sắc Vi cảm thấy được có người từ ban công đẩy cửaphòng mình, không khỏi giật mình tỉnh dậy. Khi nhìn thấy người đó là Dương Thần, lại mộtlần không hiểu ra sao cả.- Anh không thể gọi điện thoại để em mở cửa sao?Sắc Vi sẵng giọng lườm người đàn ông một cái.Dương Thần cười ha hả, mông chuyển đến đầu giường, trong tối mờ, Sắc Vi trướcmắt chỉ mặc duy nhất chiếc áo ngủ bằng tơ mỏng manh. Mùi thơm của cơ thể giống nhưcỗ tử lan tràn ngập làm cho người ta say mê.- Như thế này không tiện hơn sao, còn bớt việc. Nếu em đi xuống lầu bị cảm lạnh,không tốt.Dương Thần nói.- Nói xàm, em cao quý như vậy sao?Sắc Vi dở khóc dở cười.Dương Thần đưa tay vào sợi tóc mềm mại của Sắc Vi âu yếm nói:- Vài ngày tới anh sẽ đi Paris tham gia ít hoạt động, chuẩn bị một thời gian khôngđược gặp các em, cho nên đi mấy ngày nay cần thân thiết hơn.- Cũng không phải không trở lại.Sắc Vi bất đắc dĩ nói:- Dù sao lúc anh ở đây, thường thường cũng không gặp được.Dương Thần vỗ vào mông đầy đặn của giai nhân vỗ vỗ:- Làm loạn cái gì, tiểu tinh, lần nào mà không phải là anh đến tìm em, em còn chủđộng đến công ty tìm anh, anh còn cầu không được nữa là.Sắc Vi cười cười ngọt ngào, nhưng làm như vậy hiển nhiên không phải phong cáchcủa cô.Dương Thần chuyển tròng mắt xấu xa, nói:- Đi đến chỗ tiểu Thiện Thiện đi, đã lâu ba người không ở cùng nhau.Nói xong, không để ý đến sự phản đối của Sắc Vi, Dương Thần ôm lấy Sắc Vi, rồisau đó bay nhanh chạy tới phòng ngủ.Rẽ từ hành lang, xông thẳng vào phòng ngủ Mạc Thiện Ny, ngực Sắc Vi vừa thẹnvừa vội, không ngừng vuốt ngực Dương Thần.Dương Thần vẫn hồn nhiên không cần quan tâm, cười ha hả ném Sắc Vi vàogiường Mạc Thiện Ny, thân thể mềm mại đè lên người Mạc Thiện Ny nằm sấp.Đang sắp đi vào giấc ngủ, Mạc Thiện Ny đột nhiên cảm thấy một hương thơmngào ngạt, than người ấm áp vui vẻ đè lên người mình, vừa hoảng sợ, nhưng mùi quenthuộc lại khiến cô biết đó là ai.Theo suốt, nghe được tiếng cười quen thuộc kia của Dương Thần, Mạc Thiện Nymột hồi đỏ bừng, ngay tức khắc rõ ràng sao lại như vậy.- Cả buổi tối, không nghỉ ngơi, chỉ nghĩ làm những việc xấu.Mạc Thiện Ny líu ríu nói.Dương Thần giải phóng những thứ bó buộc trên người, trực tiếp bổ nhào vào giữahai nữ nhân, mỗi tay ôm một người, hai bên đều có thể cảm nhận được sự căng phồnglên, đỉnh ở chính ngực sườn của mình, thích thú đến cực điểm.Giọng điệu hưởng thụ, Dương Thần hôn mỗi bên một cái, mới nói:- Đêm nay anh không gây sức ép cho các em, ai tự nguyện liền lên đi.Nói xong lời này, đợi một hồi lâu, phát hiện ra Sắc Vi và Mạc Thiện Ny vô thanh vôthức, giống như đang ngủ.Dương Thần cảm thấy thất bại, không kìm nổi nói:- Các em như vậy là không xứng hợp, khiến lãnh đạo tôi rất thất vọng, xem ra haylà muốn làm gương tốt…- Anh vừa nói không gây sức ép cho chúng em.Sắc Vi bất mãn nói.Dương Thần đâu quản được nhiều như vậy, liền vồ thân đè lên thân thể nữ nhân:- Vừa rồi vẫn là đêm trước, là đêm qua, hiện tại cũng qua rồi, tính là “đêm nay”,cho nên lời nói vừa rồi không tính.Tất cả âm thanh phản đối u oán đều trở nên vô lực, cả đêm những thanh âmnũng nịu dịu dàng, cho đến bình minh hôm sau.Sáng sớm hôm sau, Dương Thần no đủ đi vào công ty, An Tâm vì phải tham dựcông tác chủ trì chung cuộc ngôi sao Ngọc Lôi, không có tới đi làm, khiến Dương Thần cóchút nhàm chán.Xem một vài tin tạp nham, sau khi nghe Vương Khiết và Triệu Đằng báo cáo xong,sắp đến giờ cơm trưa.Dương Thần đang nghĩ xem tìm ai để cùng đi ăn trưa, hay là đến nhà ăn của NgọcLôi ăn tùy ý chút gì đó. Liền thấy điện thoại mình rung lên.Vừa nghe thì thấy, là Jane gọi tới, người phụ nữ này khi đang làm việc tuyệt đốikhông gọi điện cho mình, nếu gọi tới, khẳng định là nghiên cứu Đường lão gia có kết quả.- Dương Thần thân mến, hiện tại anh có rảnh không? Em muốn bàn với anh chútviệc.Giọng của Jane dịu dàng trước sau như một.Dương Thần cười nói:- Có chuyện gì mà em cần anh giúp.Giọng nói từ đầu bên kia cười cười, nói:- Nếu là ở nước ngoài, việc này không phải là vấn đề to tát gì, chỉ là ở Hoa Hạ, emcũng không có nhiều nhân sự đến bảo vệ nhiều mục tiêu như vậy.- Bảo vệ?Dương Thần nhíu mày, hắn ý thức được việc này không phải là sự tình tầmthường.- Đúng vậy, bởi vì tối hôm qua em bị một vài sát thủ không tầm thường ám sát,may mắn có Bát Kì, mơi có thể an toàn vô sự, nhưng em hoài nghi, đối phương sẽ ra taysát hại những nhân vật khác của Đường gia… Cho nên…- Chờ chút, em lọt vào ám sát?Dương Thần từ sau bàn làm việc đứng dậy, bắt đầu đi ra ngoài:- Sự tình này anh đừng nói trước, em hiện tại đến trại an dưỡng gặp anh, đến lúcđó nói tiếp.- Không phải như vậy, em không sao.Jane vội vàng khuyên can nói.Dương Thần cũng không nghe lại, trực tiếp treo điện thoại.Tuy rằng đã từng nghĩ đến trước mắt, nếu Jane đến giúp Đường lão gia chữabệnh, sẽ lọt vào sự thù hận của một vài thành phần, nhưng Dương Thần cũng không nghĩtới, đối phương thật sự to gan như vậy, nói giết liền giết. Phải biết rằng, Jane cũng khôngphải nhân vật tầm thường muốn xảy ra chuyện là được, chỉ cần dùng áp lực quốc tế sẽkhông hề nhỏ, dám ra quyết định như vậy. Đối phương không phải dùng quyền thế làmcho người ta sợ hãi, chính là nhân vật sợ thiên hạ không loạn.Đối phương có thể khiến Jane - nữ nhân như vậy, buộc lòng phải kêu gọi sự giúpđỡ của mình, việc này cũng đã khiến Dương Thần cảm thấy không đơn giản. Nữ nhân vôcùng kiêu ngạo như Jane, chỉ cần cảm thấy cô có thể giải quyết được việc, tuyệt đối sẽkhông yêu cầu người khác trợ giúp nửa điểm. Xem ra hiện giờ, sự việc này nếu mìnhkhông đến nơi gặp mặt một cái, là kiên quyết không thể yên tâm.Nửa giờ sau, Dương Thần chạy xe đến viện dưỡng lão Thường Xuân, tuy rằngkhông có Đường Uyển, nhưng phần lớn nhân viên làm việc cũng đã biết Dương Thần, vậynên không có ai ngăn hắn.Trên đường đi tới chỗ Đường lão gia ở bên trong sân, Jane và Bát Nhã đều ở bênhành lang, nhìn thấy Dương Thần đi tới, đều tới đón.- Em có bị thương gì không?Dương Thần thân thiết hỏi câu, nhiều năm quen biết như vậy, trong lòng tất nhiênlà lo lắng cho Jane.Jane thản nhiên mỉm cười, lắc đầu nói:- Trong mắt anh, em bị thương còn có thể nhìn không ra ngôi sao may mắn bênngười Bát Nhã hay sao? Tuy rằng đối thủ hàng ngày có rèn luyện tác chiến rất mạnh, dùngvũ khí tiên tiến. Nhưng cũng không thể thắng được.Dương Thần nghe đoạn, nhìn liếc mắt Bát Nhã đứng sau Jane, nhìn cô gật đầu:- Cô làm tốt lắm, báo cáo cho tôi một chút tình hình chiến đấu tối hôm qua và tìnhtrạng quân địch.Bát Nhã hơi hơi vuốt cằm:- Vâng. Chủ nhân, rạng sáng đêm qua, khi tiểu thư Jane đang làm việc ở phòngthí nghiệm, Tôi cảm thấy năm đến tám kẻ ẩn dưới tầng trệt, xem những trang bị và kĩ xảocủa mấy kẻ đó, hẳn là bộ đội đặc chủng được huấn luyện tinh nhuệ. Sử dụng vũ khí đều lànhững trang bị đặc công tiên tiến của Mỹ, không giống như như xuất thân từ lính đánhthuê quốc tế. Tôi cho rằng khả năng bọn họ được phái đến từ phía chính phủ lớn hơn,nhưng đáng tiếc bên người bọn họ đều mang theo trang bị, khi đánh bại bọn họ, bọn họđều dùng những trang bị đó tự hủy hết manh mối.- Trang bị?Dương Thần nhíu mày:- Người như vậy, bình thường không phải tôn giáo, cái bóng đằng sau chính làchính phủ.- Em không cảm thấy việc này có nhiều quan hệ lắm, bất luận bọn họ rất mạnh,chúng ta cũng không cần quá lo lắng, chẳng qua phòng thí nghiệm trong lúc chiến đấu, bịmảnh đạn nổ làm hỏng rồi, tôi cần tìm phòng thí nghiệm khác để tiến hành điều phối dượcliệu.Jane bất mãn bĩu môi.Dương Thần sửng sốt:- Điều phối dược liệu? Em tìm phương pháp điều trị dược liệu cho ông cụ?Jane hơi hơi đắc ý nói:- Tuy rằng không điều trị được hoàn toàn, nhưng tôi đã nghĩ ra một phương án,,từng bước giải quyết bệnh tình có chút đôi có phán định, lão gia gia hẳn là đã bị một ít độctố mãn tính ăn mòn. Còn vì là người bị hạ độc nên vẫn còn một chút độc. Em còn chưa thểxác định đây là loại độc tố gì, nhưng chỉ cần là độc tố, em khẳng định có thể giải quyết.Đối mặt Jane tự tin như vậy, Dương Thần không có chút hoài nghi nào. Nếu nóingười am hiểu chế tạo độc dược nhất trên thế giới này. Nếu là Jane, như vậy, cũng amhiểu giải độc nhất. Cũng không nghi ngờ là cô, dù sao, cô có thể ngăn chặn hắn, một nhày học.- Đúng rồi, em có thể chữa trị bệnh tình cho ông cụ, có nói gì với người kháckhông?Dương Thần lại nghĩ đến cái gì, hỏi.Jane ngẫm nghĩ một lát nói:- Ngày hôm qua, Đường tiểu thư vài người bọn họ đến phòng thí nghiệm, tôi chỉnói thôi, tôi cảm thấy đó là một loại biểu hiện trúng độc ở đây không ít người mắc phải, tôikhông nhớ rõ có những ai.Dương Thần gật gật đầu, đối phương nếu có thể thần thông quảng đại trang bịmáy nghe trộm quân dụng, như vậy khẳng định lấy được tin tức không hề khó, Sở dĩ bứcthiết đến ám sát như vậy, phỏng chừng cũng là lo lắng Jane thật sự chữa khỏi bệnh cholão gia.- Nói như vậy, em để anh giúp, là hy vọng anh tìm những người này đến bảo vệông cụ.Dương Thần nói.- Đúng vậy! Em cảm thấy, nếu muốn bảo vệ lão gia gia, vệ sĩ bình thường khônglàm được.Jane cười nói:- Trên thế giới ưu tú nhất là bộ đội đặc chủng, không phải đều ở dưới tay củaMinh Vương rồi sao?Dương Thần chọc lên trán Jane nói:- Em nói đúng là hay, biết rồi! Anh sẽ để Molins đem đội hải ưng còn lại phái tớiđây, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì!Sau khi nói chuyện phiếm, em gái Đường Uyển đưa vài cô y tá đến tắm rửa cholão gia, Dương Thần và Jane cũng không tiện nhìn lão gia như vậy, liền đi đến nhà ăn củatrại an dưỡng ăn cơm trưa.Tuy rằng tối hôm qua có chút động tĩnh, nhưng Đường Uyển vốn là người quyếtđoán, dứt khoát nhanh gọn, xử lý việc cũng nghiêm túc như vậy. Mấy thi thể đó, đều đượcdọn dẹp sạch sẽ, không để lộ bất cứ điều gì ra bên ngoài.Sau khi ăn cơm trưa xong, Jane mang Bát Nhã đi đến một phòng thí nghiệm khác,tiếp tục điều phối dược phẩm. Dương Thần thì định đến đài truyền hình, xem diễn tậpchung kết ngôi sao Ngọc Lôi như thế nào, thuận tiện cũng xem tình trạng Tuệ Lâm.Không nghĩ tới, mới vừa đi ra trại an dưỡng, có tiếng nói quen thuộc, gọi mìnhđứng lại…- Dương Thần, có rảnh không? Ngồi xuống nói chuyện đi!Dương Thần dừng bước chân, quay đầu lại vừa nhìn, thấy đúng là người đó, sửngsốt một lát, mới có chút mơ hồ gật đầu.