Khu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên…
Chương 686: Ông thật sự muốn sao?
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… - Xem ra đêm nay đoàn tụ sum vầy, hãy vào phòng ngủ thôi.Vốn chỉ là một câu nói đùa nhưng Lâm Nhược Khê sau khi nghe xong, cuối cùng tinh thần vô cùng phức tạp, nhìn lại mình rồi sau đó dường như hạ quyết tâm gì đó, cắn môi, nói:- Thật sự muốn …Thời gian mong chờ đã lâu, bỗng nhiên thứ đó đến trước mắt mình sẽ trở tay không kịp.Dương Thần hoài nghi mình đã nghe nhầm, cứng giọng hỏi:- Em nói gì?Má lúm đồng tiền của Lâm Nhược Khê ửng hồng, ánh mắt như tràn đầy nước hỏi:- Nếu thật sự rất muốn tối nay… Có thể thử xem…Nói xong Lâm Nhược Khê dường như hao kiệt hết sức lực toàn thân mềm nhũn như muốn hòa tan trên mặt đất, không nghi ngờ gì đối với người bảo thủ, đó là sự giãi bày đến mức cao nhất.Có thể bởi vì chung sống với nhau rất lâu hoặc có thể hôm nay có sự thay đổi lớn, hoặc từng ngày từng ngày tình cảm đã gom góp lại, tóm lại trong lòng không giống như muốn từ bỏ mối quan hệ này.Dương Thần ngơ ngác nhìn người phụ nữ hồi lâu, cười tự nhiên rồi nói:- Làm sao có thể tùy tiện, xem ra vẫn chưa chuẩn bị tốt, không nói nữa, đợi cho chuẩn bị xong cho đám cưới, đến lúc đó cũng không muộn… Nếu không sẽ có cảm giác như anh dồn ép, áp lực em kí vào giấy chứng nhận, còn tính toán chuyện gì nữa.Nghe thấy lời nói đó, vẻ mặt của Lâm Nhược Khê đang dâng trào cảm động, ngẩng đầu lên, cuối cùng chủ động nghiêng về phía trước hôn vào môi của Dương Thần.Hôn xong, giống như sự xấu hổ không được phép, lập tức quay người chạy vào trong phòng mình.Dương Thần vẫn đứng đó cười khổ, sờ nhẹ lên chỗ đã bị hôn ở mặt vẫn còn hương thơm ươn át lưu lại.Dương Thần à, Dương Thần đầu heo à, lúc đó còn giả vờ thanh cao cái gì, giả vờ người đàn ông tốt cái gì chứ… Hắn tự nhủ, đứng ở đó khẽ lắc đầu, rồi cũng theo đó trở vào phòng.Vốn định sẽ nằm trên giường xem chút tin tức rồi ngủ nhưng bị Lâm Nhược Khê nhắc đến những chuyện đó, trong lòng hắn cũng khó tránh được những ý nghĩ phức tạp.Dương Thần lập tức bước ra bên ngoài ban công.Không khí ấm áp, gió thổi vào mặt, trong màn đêm yên tĩnh, vầng trăng thanh tú sáng trong như tuyết.Dương Thần đứng lặng một lúc, bỗng nhiên bỗng nhiên trong khóe mắt hiện ra ánh sáng bay bồng bềnh màu trắng…Nhìn ra phía bên trái, chỉ nhìn thấy cây tường vi bên cạnh ở ban công tầng hai nơi cách đó không xa với bóng dáng lừng lững, với sự mảnh mai đang dựa vào lan can trên ban công, chính là Mạc Thiện Ny.Một mình cô lẻ loi mặc chiếc váy ngủ chất liệu bông màu trắng rộng thùng thình vượt quá đầu gối, mái tóc đen bay lả tả rối tung đón gió, khuôn mặt của người con gái đẹp hướng về phía không gian với ánh trăng hiện rõ sự nhợt nhạt thất thần.Dường như cảm nhận được người đang nhìn mình, cô quay đầu lại vừa lúc nhìn đối diện với Dương Thần.Cả hai cùng lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu, đều không mở miệng nói câu gì, bên tai chỉ nghe tiếng gió vi vu thổi qua khe hở của căn nhà lớn.Cuối cùng Mạc Thiện Ny thản nhiên hiện ra nụ cười, tựa như giờ khắc im lặng cũng khiến cảm thấy buồn cười.Trong lòng Dương Thần khó có thể kìm chế được tái tê, giữa hai người với khoảng cách chỉ có hơn mười mét, nhưng dường như đoạn đường sâu hàng vạn trượng khó có thể vượt qua được.Mà mấy tuần trước thậm chí cả hai vẫn còn gặp mặt nhau với tình yêu gắn bó như keo sơn.Dương Thần muốn mở miệng nói câu gì đó với Mạc Thiện Ny, nhưng không đợi Dương Thần mở miệng Mạc Thiện Ny đã ra hiệu không cần lên tiếng.Mạc Thiện Ny cười khẽ lắc đầu, cũng không sợ bị Mã Quế Phương nói đến chuyện hai người gặp nhau, vẫn còn cảm thấy không có điều gì cần nói.Sau đó lại duỗi ngón tay chỉ lên vầng trăng sáng trên trời, xoay người đi chỗ khác nhìn bầu trời tựa như si mê.Dương Thần buồn bã nhìn hồi lâu mà nở nụ cười, không ngờ rằng cả hai bây giờ ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, cũng đành phải quay người trở lại, ngẩng đầu lên, người con gái bắt đầu thưởng thức ánh trăng.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… - Xem ra đêm nay đoàn tụ sum vầy, hãy vào phòng ngủ thôi.Vốn chỉ là một câu nói đùa nhưng Lâm Nhược Khê sau khi nghe xong, cuối cùng tinh thần vô cùng phức tạp, nhìn lại mình rồi sau đó dường như hạ quyết tâm gì đó, cắn môi, nói:- Thật sự muốn …Thời gian mong chờ đã lâu, bỗng nhiên thứ đó đến trước mắt mình sẽ trở tay không kịp.Dương Thần hoài nghi mình đã nghe nhầm, cứng giọng hỏi:- Em nói gì?Má lúm đồng tiền của Lâm Nhược Khê ửng hồng, ánh mắt như tràn đầy nước hỏi:- Nếu thật sự rất muốn tối nay… Có thể thử xem…Nói xong Lâm Nhược Khê dường như hao kiệt hết sức lực toàn thân mềm nhũn như muốn hòa tan trên mặt đất, không nghi ngờ gì đối với người bảo thủ, đó là sự giãi bày đến mức cao nhất.Có thể bởi vì chung sống với nhau rất lâu hoặc có thể hôm nay có sự thay đổi lớn, hoặc từng ngày từng ngày tình cảm đã gom góp lại, tóm lại trong lòng không giống như muốn từ bỏ mối quan hệ này.Dương Thần ngơ ngác nhìn người phụ nữ hồi lâu, cười tự nhiên rồi nói:- Làm sao có thể tùy tiện, xem ra vẫn chưa chuẩn bị tốt, không nói nữa, đợi cho chuẩn bị xong cho đám cưới, đến lúc đó cũng không muộn… Nếu không sẽ có cảm giác như anh dồn ép, áp lực em kí vào giấy chứng nhận, còn tính toán chuyện gì nữa.Nghe thấy lời nói đó, vẻ mặt của Lâm Nhược Khê đang dâng trào cảm động, ngẩng đầu lên, cuối cùng chủ động nghiêng về phía trước hôn vào môi của Dương Thần.Hôn xong, giống như sự xấu hổ không được phép, lập tức quay người chạy vào trong phòng mình.Dương Thần vẫn đứng đó cười khổ, sờ nhẹ lên chỗ đã bị hôn ở mặt vẫn còn hương thơm ươn át lưu lại.Dương Thần à, Dương Thần đầu heo à, lúc đó còn giả vờ thanh cao cái gì, giả vờ người đàn ông tốt cái gì chứ… Hắn tự nhủ, đứng ở đó khẽ lắc đầu, rồi cũng theo đó trở vào phòng.Vốn định sẽ nằm trên giường xem chút tin tức rồi ngủ nhưng bị Lâm Nhược Khê nhắc đến những chuyện đó, trong lòng hắn cũng khó tránh được những ý nghĩ phức tạp.Dương Thần lập tức bước ra bên ngoài ban công.Không khí ấm áp, gió thổi vào mặt, trong màn đêm yên tĩnh, vầng trăng thanh tú sáng trong như tuyết.Dương Thần đứng lặng một lúc, bỗng nhiên bỗng nhiên trong khóe mắt hiện ra ánh sáng bay bồng bềnh màu trắng…Nhìn ra phía bên trái, chỉ nhìn thấy cây tường vi bên cạnh ở ban công tầng hai nơi cách đó không xa với bóng dáng lừng lững, với sự mảnh mai đang dựa vào lan can trên ban công, chính là Mạc Thiện Ny.Một mình cô lẻ loi mặc chiếc váy ngủ chất liệu bông màu trắng rộng thùng thình vượt quá đầu gối, mái tóc đen bay lả tả rối tung đón gió, khuôn mặt của người con gái đẹp hướng về phía không gian với ánh trăng hiện rõ sự nhợt nhạt thất thần.Dường như cảm nhận được người đang nhìn mình, cô quay đầu lại vừa lúc nhìn đối diện với Dương Thần.Cả hai cùng lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu, đều không mở miệng nói câu gì, bên tai chỉ nghe tiếng gió vi vu thổi qua khe hở của căn nhà lớn.Cuối cùng Mạc Thiện Ny thản nhiên hiện ra nụ cười, tựa như giờ khắc im lặng cũng khiến cảm thấy buồn cười.Trong lòng Dương Thần khó có thể kìm chế được tái tê, giữa hai người với khoảng cách chỉ có hơn mười mét, nhưng dường như đoạn đường sâu hàng vạn trượng khó có thể vượt qua được.Mà mấy tuần trước thậm chí cả hai vẫn còn gặp mặt nhau với tình yêu gắn bó như keo sơn.Dương Thần muốn mở miệng nói câu gì đó với Mạc Thiện Ny, nhưng không đợi Dương Thần mở miệng Mạc Thiện Ny đã ra hiệu không cần lên tiếng.Mạc Thiện Ny cười khẽ lắc đầu, cũng không sợ bị Mã Quế Phương nói đến chuyện hai người gặp nhau, vẫn còn cảm thấy không có điều gì cần nói.Sau đó lại duỗi ngón tay chỉ lên vầng trăng sáng trên trời, xoay người đi chỗ khác nhìn bầu trời tựa như si mê.Dương Thần buồn bã nhìn hồi lâu mà nở nụ cười, không ngờ rằng cả hai bây giờ ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, cũng đành phải quay người trở lại, ngẩng đầu lên, người con gái bắt đầu thưởng thức ánh trăng.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… - Xem ra đêm nay đoàn tụ sum vầy, hãy vào phòng ngủ thôi.Vốn chỉ là một câu nói đùa nhưng Lâm Nhược Khê sau khi nghe xong, cuối cùng tinh thần vô cùng phức tạp, nhìn lại mình rồi sau đó dường như hạ quyết tâm gì đó, cắn môi, nói:- Thật sự muốn …Thời gian mong chờ đã lâu, bỗng nhiên thứ đó đến trước mắt mình sẽ trở tay không kịp.Dương Thần hoài nghi mình đã nghe nhầm, cứng giọng hỏi:- Em nói gì?Má lúm đồng tiền của Lâm Nhược Khê ửng hồng, ánh mắt như tràn đầy nước hỏi:- Nếu thật sự rất muốn tối nay… Có thể thử xem…Nói xong Lâm Nhược Khê dường như hao kiệt hết sức lực toàn thân mềm nhũn như muốn hòa tan trên mặt đất, không nghi ngờ gì đối với người bảo thủ, đó là sự giãi bày đến mức cao nhất.Có thể bởi vì chung sống với nhau rất lâu hoặc có thể hôm nay có sự thay đổi lớn, hoặc từng ngày từng ngày tình cảm đã gom góp lại, tóm lại trong lòng không giống như muốn từ bỏ mối quan hệ này.Dương Thần ngơ ngác nhìn người phụ nữ hồi lâu, cười tự nhiên rồi nói:- Làm sao có thể tùy tiện, xem ra vẫn chưa chuẩn bị tốt, không nói nữa, đợi cho chuẩn bị xong cho đám cưới, đến lúc đó cũng không muộn… Nếu không sẽ có cảm giác như anh dồn ép, áp lực em kí vào giấy chứng nhận, còn tính toán chuyện gì nữa.Nghe thấy lời nói đó, vẻ mặt của Lâm Nhược Khê đang dâng trào cảm động, ngẩng đầu lên, cuối cùng chủ động nghiêng về phía trước hôn vào môi của Dương Thần.Hôn xong, giống như sự xấu hổ không được phép, lập tức quay người chạy vào trong phòng mình.Dương Thần vẫn đứng đó cười khổ, sờ nhẹ lên chỗ đã bị hôn ở mặt vẫn còn hương thơm ươn át lưu lại.Dương Thần à, Dương Thần đầu heo à, lúc đó còn giả vờ thanh cao cái gì, giả vờ người đàn ông tốt cái gì chứ… Hắn tự nhủ, đứng ở đó khẽ lắc đầu, rồi cũng theo đó trở vào phòng.Vốn định sẽ nằm trên giường xem chút tin tức rồi ngủ nhưng bị Lâm Nhược Khê nhắc đến những chuyện đó, trong lòng hắn cũng khó tránh được những ý nghĩ phức tạp.Dương Thần lập tức bước ra bên ngoài ban công.Không khí ấm áp, gió thổi vào mặt, trong màn đêm yên tĩnh, vầng trăng thanh tú sáng trong như tuyết.Dương Thần đứng lặng một lúc, bỗng nhiên bỗng nhiên trong khóe mắt hiện ra ánh sáng bay bồng bềnh màu trắng…Nhìn ra phía bên trái, chỉ nhìn thấy cây tường vi bên cạnh ở ban công tầng hai nơi cách đó không xa với bóng dáng lừng lững, với sự mảnh mai đang dựa vào lan can trên ban công, chính là Mạc Thiện Ny.Một mình cô lẻ loi mặc chiếc váy ngủ chất liệu bông màu trắng rộng thùng thình vượt quá đầu gối, mái tóc đen bay lả tả rối tung đón gió, khuôn mặt của người con gái đẹp hướng về phía không gian với ánh trăng hiện rõ sự nhợt nhạt thất thần.Dường như cảm nhận được người đang nhìn mình, cô quay đầu lại vừa lúc nhìn đối diện với Dương Thần.Cả hai cùng lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu, đều không mở miệng nói câu gì, bên tai chỉ nghe tiếng gió vi vu thổi qua khe hở của căn nhà lớn.Cuối cùng Mạc Thiện Ny thản nhiên hiện ra nụ cười, tựa như giờ khắc im lặng cũng khiến cảm thấy buồn cười.Trong lòng Dương Thần khó có thể kìm chế được tái tê, giữa hai người với khoảng cách chỉ có hơn mười mét, nhưng dường như đoạn đường sâu hàng vạn trượng khó có thể vượt qua được.Mà mấy tuần trước thậm chí cả hai vẫn còn gặp mặt nhau với tình yêu gắn bó như keo sơn.Dương Thần muốn mở miệng nói câu gì đó với Mạc Thiện Ny, nhưng không đợi Dương Thần mở miệng Mạc Thiện Ny đã ra hiệu không cần lên tiếng.Mạc Thiện Ny cười khẽ lắc đầu, cũng không sợ bị Mã Quế Phương nói đến chuyện hai người gặp nhau, vẫn còn cảm thấy không có điều gì cần nói.Sau đó lại duỗi ngón tay chỉ lên vầng trăng sáng trên trời, xoay người đi chỗ khác nhìn bầu trời tựa như si mê.Dương Thần buồn bã nhìn hồi lâu mà nở nụ cười, không ngờ rằng cả hai bây giờ ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, cũng đành phải quay người trở lại, ngẩng đầu lên, người con gái bắt đầu thưởng thức ánh trăng.