Khu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên…

Chương 1080: Sát thủ mặt cười

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… Tuy ngôn ngữ mà cô người hầu sử dụng là tiếng Hàn, nhưng Trinh Tú vẫn có thể nghe hiểu, vì khi cô còn nhỏ mẹ cô cũng có dạy một chút.Chỉ có điều, nếu cô nói tiếng Hàn thì không được tốt cho lắm, mấy ngày này trở lại Hàn Quốc, gia tộc đã mời một thầy giáo đến trực tiếp dạy dỗ riêng cho cô, không chỉ dạy cho Trinh Tú khẩu ngữ và chữ Hàn, mà còn dạy cả tiếng Anh.Trở thành người thừa kế trong tương lai của tập đoàn Tinh Nguyệt, biết tiếng Anh là điều tất yếu, hơn nữa Trinh Tú tuổi còn nhỏ, có căn bản tốt, khi học sẽ không vất vả cho lắm.Đấy còn chưa là gì, vì muốn giúp Trinh Tú nhanh chóng nắm bắt được các quyết sách cao cấp của tập đoàn, tập đoàn còn cắt cử các cán bộ cốt cán luân phiên đến giảng dạy cho cô về quản lí, tiền tệ,…Sau khi dạy xong, sẽ có giáo viên trực tiếp giám sát cô làm bài tập.Đối với một Trinh Tú từ nhỏ không hề được tiếp xúc với những thứ này mà nói quả thực là khổ cực vô cùng.- Chịm Jeong, tôi buồn ngủ lắm, cho tôi ngủ thêm chút nữa đi.Trinh Tú nói bằng giọng mũi vẻ lười biếng, vẫn nằm im trên giường không nhúc nhích.Cô giúp việcm Jeong cười cười nói:- Tiểu thư Trinh Tú, cô Vivian đã nói rồi, bài hôm qua vẫn chưa giảng xong, nếu hôm nay cũng không hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ đi nói lại với hội trưởng.- Tiểu thư Trinh Tú cũng biết đấy, Hội trưởng vì sự trở về của cô, mấy ngày nay sức khỏe đã khá hơn rất nhiều, có thể xuống giường đi được vài bước, bác sĩ cũng đã nói, việc có thể khống chế được tế bào ung thư hay không có quan hệ rất lớn tới tinh thần của người.Nếu như biết được tiểu thư Trinh Tú không nỗ lực học tập, ngủ nướng không chịu đi học, sẽ khiến cho Hội trưởng đau lòng, Hội trưởng yêu chiều cô như vậy, tuy sẽ không mắng cô, nhưng không biết chừng sẽ nằm liệt trên giường không dậy nổi nữa…Trinh Tú vừa nghe, thì cảm thấy lạnh người, ấm ức ngồi dậy, xoa bóp hai thái dương, thở ra một hơi, hai mắt mở to.- Được rồi…chịm Jeong, chả trách tôi nghe mọi người trong nhà nói chị là sát thủ mặt cười mà các quản gia trong nhà đều sợ, dùng nụ cười ngọt ngào ấy nói với tôi những lời não nề, chẳng thà chị cứ lôi tôi dậy là được.

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… Tuy ngôn ngữ mà cô người hầu sử dụng là tiếng Hàn, nhưng Trinh Tú vẫn có thể nghe hiểu, vì khi cô còn nhỏ mẹ cô cũng có dạy một chút.Chỉ có điều, nếu cô nói tiếng Hàn thì không được tốt cho lắm, mấy ngày này trở lại Hàn Quốc, gia tộc đã mời một thầy giáo đến trực tiếp dạy dỗ riêng cho cô, không chỉ dạy cho Trinh Tú khẩu ngữ và chữ Hàn, mà còn dạy cả tiếng Anh.Trở thành người thừa kế trong tương lai của tập đoàn Tinh Nguyệt, biết tiếng Anh là điều tất yếu, hơn nữa Trinh Tú tuổi còn nhỏ, có căn bản tốt, khi học sẽ không vất vả cho lắm.Đấy còn chưa là gì, vì muốn giúp Trinh Tú nhanh chóng nắm bắt được các quyết sách cao cấp của tập đoàn, tập đoàn còn cắt cử các cán bộ cốt cán luân phiên đến giảng dạy cho cô về quản lí, tiền tệ,…Sau khi dạy xong, sẽ có giáo viên trực tiếp giám sát cô làm bài tập.Đối với một Trinh Tú từ nhỏ không hề được tiếp xúc với những thứ này mà nói quả thực là khổ cực vô cùng.- Chịm Jeong, tôi buồn ngủ lắm, cho tôi ngủ thêm chút nữa đi.Trinh Tú nói bằng giọng mũi vẻ lười biếng, vẫn nằm im trên giường không nhúc nhích.Cô giúp việcm Jeong cười cười nói:- Tiểu thư Trinh Tú, cô Vivian đã nói rồi, bài hôm qua vẫn chưa giảng xong, nếu hôm nay cũng không hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ đi nói lại với hội trưởng.- Tiểu thư Trinh Tú cũng biết đấy, Hội trưởng vì sự trở về của cô, mấy ngày nay sức khỏe đã khá hơn rất nhiều, có thể xuống giường đi được vài bước, bác sĩ cũng đã nói, việc có thể khống chế được tế bào ung thư hay không có quan hệ rất lớn tới tinh thần của người.Nếu như biết được tiểu thư Trinh Tú không nỗ lực học tập, ngủ nướng không chịu đi học, sẽ khiến cho Hội trưởng đau lòng, Hội trưởng yêu chiều cô như vậy, tuy sẽ không mắng cô, nhưng không biết chừng sẽ nằm liệt trên giường không dậy nổi nữa…Trinh Tú vừa nghe, thì cảm thấy lạnh người, ấm ức ngồi dậy, xoa bóp hai thái dương, thở ra một hơi, hai mắt mở to.- Được rồi…chịm Jeong, chả trách tôi nghe mọi người trong nhà nói chị là sát thủ mặt cười mà các quản gia trong nhà đều sợ, dùng nụ cười ngọt ngào ấy nói với tôi những lời não nề, chẳng thà chị cứ lôi tôi dậy là được.

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của TôiTác giả: Mai Can Thái Thiếu BínhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhKhu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn. Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại nữa. Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu. Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam. Người thanh niên… Tuy ngôn ngữ mà cô người hầu sử dụng là tiếng Hàn, nhưng Trinh Tú vẫn có thể nghe hiểu, vì khi cô còn nhỏ mẹ cô cũng có dạy một chút.Chỉ có điều, nếu cô nói tiếng Hàn thì không được tốt cho lắm, mấy ngày này trở lại Hàn Quốc, gia tộc đã mời một thầy giáo đến trực tiếp dạy dỗ riêng cho cô, không chỉ dạy cho Trinh Tú khẩu ngữ và chữ Hàn, mà còn dạy cả tiếng Anh.Trở thành người thừa kế trong tương lai của tập đoàn Tinh Nguyệt, biết tiếng Anh là điều tất yếu, hơn nữa Trinh Tú tuổi còn nhỏ, có căn bản tốt, khi học sẽ không vất vả cho lắm.Đấy còn chưa là gì, vì muốn giúp Trinh Tú nhanh chóng nắm bắt được các quyết sách cao cấp của tập đoàn, tập đoàn còn cắt cử các cán bộ cốt cán luân phiên đến giảng dạy cho cô về quản lí, tiền tệ,…Sau khi dạy xong, sẽ có giáo viên trực tiếp giám sát cô làm bài tập.Đối với một Trinh Tú từ nhỏ không hề được tiếp xúc với những thứ này mà nói quả thực là khổ cực vô cùng.- Chịm Jeong, tôi buồn ngủ lắm, cho tôi ngủ thêm chút nữa đi.Trinh Tú nói bằng giọng mũi vẻ lười biếng, vẫn nằm im trên giường không nhúc nhích.Cô giúp việcm Jeong cười cười nói:- Tiểu thư Trinh Tú, cô Vivian đã nói rồi, bài hôm qua vẫn chưa giảng xong, nếu hôm nay cũng không hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ đi nói lại với hội trưởng.- Tiểu thư Trinh Tú cũng biết đấy, Hội trưởng vì sự trở về của cô, mấy ngày nay sức khỏe đã khá hơn rất nhiều, có thể xuống giường đi được vài bước, bác sĩ cũng đã nói, việc có thể khống chế được tế bào ung thư hay không có quan hệ rất lớn tới tinh thần của người.Nếu như biết được tiểu thư Trinh Tú không nỗ lực học tập, ngủ nướng không chịu đi học, sẽ khiến cho Hội trưởng đau lòng, Hội trưởng yêu chiều cô như vậy, tuy sẽ không mắng cô, nhưng không biết chừng sẽ nằm liệt trên giường không dậy nổi nữa…Trinh Tú vừa nghe, thì cảm thấy lạnh người, ấm ức ngồi dậy, xoa bóp hai thái dương, thở ra một hơi, hai mắt mở to.- Được rồi…chịm Jeong, chả trách tôi nghe mọi người trong nhà nói chị là sát thủ mặt cười mà các quản gia trong nhà đều sợ, dùng nụ cười ngọt ngào ấy nói với tôi những lời não nề, chẳng thà chị cứ lôi tôi dậy là được.

Chương 1080: Sát thủ mặt cười