Tác giả:

Cứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh…

Chương 28: 28: Anh Ta Là Người Của Thương Úc

Siêu Cấp Cưng ChiềuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh… Ý cười trên môi Truy Phong càng sâu, anh ta nhìn chằm chằm cánh tay đang ôm Lê Tiếu của Lê Ngạn, trào phúng nói: “Vừa rồi ông có nghe anh ta gọi cô ấy là "bé cưng" không? Ông nói xem quan hệ của họ thể nào?”“Ôi, đàn ông mà, đến một nơi thế này hầu hết đều dẫn theo con gái để giữ thể diện.” Lão Lưu kết luận rành mạch.Thấy đáng vẻ muốn theo đuôi Lê Tiếu của Trụy Phong, ông ta không do dự nữa mà nói thẳng: “Cậu Phong đừng lo, Lê Ngạn không có yêu thích gì khác ngoài danh họ”Nếu cậu thật sự yêu thích cô gái ấy, tôi lấy hai bức danh họa trao đổi với cậu ta là êm thôi.”Truy Phong cố nghĩ đến cái tên Lê Ngạn, một lúc sau mới đưa ra câu đánh giá: “Anh ta chính là Lê Ngạn? Người tự xưng là doanh nhân kiêm nghệ thuật gia của Nam Dương?”Lão Lưu vỗ đùi: “Đúng! Chính là cậu ta! Nói dễ nghe là doanh nhân kiêm nghệ thuật gia, nhưng thẳng thắn thì một doanh nhân sang tay các danh họa thôi.”Truy Phong hiểu ra, bĩu môi, chậm rãi đứng dậy, chỉnh sửa cổ áo sơ mi đen in hoa: “Đi thôi.”“Nào, mời cậu đi bên này!”...Chưa đến hai mươi phút, Lê Tiếu đã xem qua hết tất cả danh họa ở Hành Lang Nghệ Thuật.Ngoại trừ “The Reaper” thì các bức khác không cần thiết phải mua lại.Cô vơi bớt hứng thú, dựa vào một đoạn rẽ hành lang, cầm điện thoại tra cứu về Parma.Lúc này, tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.Lê Tiếu tắt màn hình, từ từ nghiêng đầu, chỉ thấy hai người đàn ông đang đi về phía mình.Không quen.Lê Tiếu liếc qua rồi dời tầm mắt.Thấy thế, Truy Phong vô thức nhíu mày.Có người ngó lơ… gương mặt này của anh ta?Nên biết rằng, gương mặt của anh ta đã từng thu hút bao nhiêu trai gái theo đuổi.Cô ấy… mù sao?Lão Lưu trộm liếc vẻ mặt của Truy Phong, ánh mắt lóe lên, nhỏ giọng với anh ta: “Cậu Phong, cậu trò chuyện với cô ấy trước đi, để tôi đi tìm Lê Ngạn.”Truy Phong chỉ ừ, đợi Lão Lưu đi rồi mới chậm rãi đi đến trước mặt Lê Tiếu học theo tư thế của cô mà ngả ngớn dựa vai vào tường: “Cô em, có hứng thú làm quen một chút không?”Lúc này, Lê Tiếu mới nhìn vào mắt Truy Phong.Hai người đều lười biếng dựa tường, hơn nữa còn mặc quần áo cùng màu trông rất ăn ý.Cô lạnh nhạt từ chối: “Không hứng thú.”Truy Phong nghẹn họng, giơ tay vuốt lông mày.Có cá tính, anh ta càng muốn theo đuổi.“Quen hơn rồi chẳng phải sẽ có hứng sao? Tôi tự giới thiệu trước, tôi là Truy Phong.”Truy Phong?Cái tên này rất hiếm gặp.Lê Tiếu liếc nhìn vẻ tùy tiện của Truy Phong, dường như khá quen.Bỗng dưng, cô nghĩ đến một khả năng, rủ hàng mi, nheo mắt nghiền ngẫm: “Cái tên Truy Phong này khiến tôi nghĩ đến Lưu Vân.”“Hử? Cô em biết Lưu Vân?”Quả nhiên anh ta là người của Thương Úc!Phong thái y hệt nhau!Hàng mi Lê Tiếu khẽ run, cô cười ung dung: “Không quen.Tôi có bạn đặt tên trên mạng là Truy Phong Lưu Vân.”“Quá khéo rồi!” Truy Phong hoàn toàn không để ý đến ánh mắt cáo già của Lê Tiếu, tự cảm thấy hài lòng mà nghiêng người về phía cô: “Vậy cô em nói xem, thế này có phải duyên phận hay không?”Truy Phong là một chàng công tử trời sinh phóng túng, thích nhất là người đẹp có phong thái riêng biệt.Mà đôi mắt nai trong trẻo mơ màng kia của Lê Tiếu khiến anh ta rung động như bị điện giật.Lúc này, Lê Tiếu nhìn Truy Phong, khẽ mỉm cười: “Anh Truy Phong là người của Tập đoàn Diễn Hoàng?”Truy Phong hơi nghẹn thở, kinh ngạc nhìn nụ cười của Lê Tiếu, cảm giác cả người tê tê: “Phải, kẻ hèn này bất tài, là Tổng Giám đốc điều hành của Diễn Hoàng.”.

Ý cười trên môi Truy Phong càng sâu, anh ta nhìn chằm chằm cánh tay đang ôm Lê Tiếu của Lê Ngạn, trào phúng nói: “Vừa rồi ông có nghe anh ta gọi cô ấy là "bé cưng" không? Ông nói xem quan hệ của họ thể nào?”

“Ôi, đàn ông mà, đến một nơi thế này hầu hết đều dẫn theo con gái để giữ thể diện.” Lão Lưu kết luận rành mạch.

Thấy đáng vẻ muốn theo đuôi Lê Tiếu của Trụy Phong, ông ta không do dự nữa mà nói thẳng: “Cậu Phong đừng lo, Lê Ngạn không có yêu thích gì khác ngoài danh họ”

Nếu cậu thật sự yêu thích cô gái ấy, tôi lấy hai bức danh họa trao đổi với cậu ta là êm thôi.”

Truy Phong cố nghĩ đến cái tên Lê Ngạn, một lúc sau mới đưa ra câu đánh giá: “Anh ta chính là Lê Ngạn? Người tự xưng là doanh nhân kiêm nghệ thuật gia của Nam Dương?”

Lão Lưu vỗ đùi: “Đúng! Chính là cậu ta! Nói dễ nghe là doanh nhân kiêm nghệ thuật gia, nhưng thẳng thắn thì một doanh nhân sang tay các danh họa thôi.”

Truy Phong hiểu ra, bĩu môi, chậm rãi đứng dậy, chỉnh sửa cổ áo sơ mi đen in hoa: “Đi thôi.”

“Nào, mời cậu đi bên này!”

...

Chưa đến hai mươi phút, Lê Tiếu đã xem qua hết tất cả danh họa ở Hành Lang Nghệ Thuật.

Ngoại trừ “The Reaper” thì các bức khác không cần thiết phải mua lại.

Cô vơi bớt hứng thú, dựa vào một đoạn rẽ hành lang, cầm điện thoại tra cứu về Parma.

Lúc này, tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.

Lê Tiếu tắt màn hình, từ từ nghiêng đầu, chỉ thấy hai người đàn ông đang đi về phía mình.

Không quen.

Lê Tiếu liếc qua rồi dời tầm mắt.

Thấy thế, Truy Phong vô thức nhíu mày.

Có người ngó lơ… gương mặt này của anh ta?

Nên biết rằng, gương mặt của anh ta đã từng thu hút bao nhiêu trai gái theo đuổi.

Cô ấy… mù sao?

Lão Lưu trộm liếc vẻ mặt của Truy Phong, ánh mắt lóe lên, nhỏ giọng với anh ta: “Cậu Phong, cậu trò chuyện với cô ấy trước đi, để tôi đi tìm Lê Ngạn.”

Truy Phong chỉ ừ, đợi Lão Lưu đi rồi mới chậm rãi đi đến trước mặt Lê Tiếu học theo tư thế của cô mà ngả ngớn dựa vai vào tường: “Cô em, có hứng thú làm quen một chút không?”

Lúc này, Lê Tiếu mới nhìn vào mắt Truy Phong.

Hai người đều lười biếng dựa tường, hơn nữa còn mặc quần áo cùng màu trông rất ăn ý.

Cô lạnh nhạt từ chối: “Không hứng thú.”

Truy Phong nghẹn họng, giơ tay vuốt lông mày.

Có cá tính, anh ta càng muốn theo đuổi.

“Quen hơn rồi chẳng phải sẽ có hứng sao? Tôi tự giới thiệu trước, tôi là Truy Phong.”

Truy Phong?

Cái tên này rất hiếm gặp.

Lê Tiếu liếc nhìn vẻ tùy tiện của Truy Phong, dường như khá quen.

Bỗng dưng, cô nghĩ đến một khả năng, rủ hàng mi, nheo mắt nghiền ngẫm: “Cái tên Truy Phong này khiến tôi nghĩ đến Lưu Vân.”

“Hử? Cô em biết Lưu Vân?”

Quả nhiên anh ta là người của Thương Úc!

Phong thái y hệt nhau!

Hàng mi Lê Tiếu khẽ run, cô cười ung dung: “Không quen.

Tôi có bạn đặt tên trên mạng là Truy Phong Lưu Vân.”

“Quá khéo rồi!” Truy Phong hoàn toàn không để ý đến ánh mắt cáo già của Lê Tiếu, tự cảm thấy hài lòng mà nghiêng người về phía cô: “Vậy cô em nói xem, thế này có phải duyên phận hay không?”

Truy Phong là một chàng công tử trời sinh phóng túng, thích nhất là người đẹp có phong thái riêng biệt.

Mà đôi mắt nai trong trẻo mơ màng kia của Lê Tiếu khiến anh ta rung động như bị điện giật.

Lúc này, Lê Tiếu nhìn Truy Phong, khẽ mỉm cười: “Anh Truy Phong là người của Tập đoàn Diễn Hoàng?”

Truy Phong hơi nghẹn thở, kinh ngạc nhìn nụ cười của Lê Tiếu, cảm giác cả người tê tê: “Phải, kẻ hèn này bất tài, là Tổng Giám đốc điều hành của Diễn Hoàng.”.

Siêu Cấp Cưng ChiềuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh… Ý cười trên môi Truy Phong càng sâu, anh ta nhìn chằm chằm cánh tay đang ôm Lê Tiếu của Lê Ngạn, trào phúng nói: “Vừa rồi ông có nghe anh ta gọi cô ấy là "bé cưng" không? Ông nói xem quan hệ của họ thể nào?”“Ôi, đàn ông mà, đến một nơi thế này hầu hết đều dẫn theo con gái để giữ thể diện.” Lão Lưu kết luận rành mạch.Thấy đáng vẻ muốn theo đuôi Lê Tiếu của Trụy Phong, ông ta không do dự nữa mà nói thẳng: “Cậu Phong đừng lo, Lê Ngạn không có yêu thích gì khác ngoài danh họ”Nếu cậu thật sự yêu thích cô gái ấy, tôi lấy hai bức danh họa trao đổi với cậu ta là êm thôi.”Truy Phong cố nghĩ đến cái tên Lê Ngạn, một lúc sau mới đưa ra câu đánh giá: “Anh ta chính là Lê Ngạn? Người tự xưng là doanh nhân kiêm nghệ thuật gia của Nam Dương?”Lão Lưu vỗ đùi: “Đúng! Chính là cậu ta! Nói dễ nghe là doanh nhân kiêm nghệ thuật gia, nhưng thẳng thắn thì một doanh nhân sang tay các danh họa thôi.”Truy Phong hiểu ra, bĩu môi, chậm rãi đứng dậy, chỉnh sửa cổ áo sơ mi đen in hoa: “Đi thôi.”“Nào, mời cậu đi bên này!”...Chưa đến hai mươi phút, Lê Tiếu đã xem qua hết tất cả danh họa ở Hành Lang Nghệ Thuật.Ngoại trừ “The Reaper” thì các bức khác không cần thiết phải mua lại.Cô vơi bớt hứng thú, dựa vào một đoạn rẽ hành lang, cầm điện thoại tra cứu về Parma.Lúc này, tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.Lê Tiếu tắt màn hình, từ từ nghiêng đầu, chỉ thấy hai người đàn ông đang đi về phía mình.Không quen.Lê Tiếu liếc qua rồi dời tầm mắt.Thấy thế, Truy Phong vô thức nhíu mày.Có người ngó lơ… gương mặt này của anh ta?Nên biết rằng, gương mặt của anh ta đã từng thu hút bao nhiêu trai gái theo đuổi.Cô ấy… mù sao?Lão Lưu trộm liếc vẻ mặt của Truy Phong, ánh mắt lóe lên, nhỏ giọng với anh ta: “Cậu Phong, cậu trò chuyện với cô ấy trước đi, để tôi đi tìm Lê Ngạn.”Truy Phong chỉ ừ, đợi Lão Lưu đi rồi mới chậm rãi đi đến trước mặt Lê Tiếu học theo tư thế của cô mà ngả ngớn dựa vai vào tường: “Cô em, có hứng thú làm quen một chút không?”Lúc này, Lê Tiếu mới nhìn vào mắt Truy Phong.Hai người đều lười biếng dựa tường, hơn nữa còn mặc quần áo cùng màu trông rất ăn ý.Cô lạnh nhạt từ chối: “Không hứng thú.”Truy Phong nghẹn họng, giơ tay vuốt lông mày.Có cá tính, anh ta càng muốn theo đuổi.“Quen hơn rồi chẳng phải sẽ có hứng sao? Tôi tự giới thiệu trước, tôi là Truy Phong.”Truy Phong?Cái tên này rất hiếm gặp.Lê Tiếu liếc nhìn vẻ tùy tiện của Truy Phong, dường như khá quen.Bỗng dưng, cô nghĩ đến một khả năng, rủ hàng mi, nheo mắt nghiền ngẫm: “Cái tên Truy Phong này khiến tôi nghĩ đến Lưu Vân.”“Hử? Cô em biết Lưu Vân?”Quả nhiên anh ta là người của Thương Úc!Phong thái y hệt nhau!Hàng mi Lê Tiếu khẽ run, cô cười ung dung: “Không quen.Tôi có bạn đặt tên trên mạng là Truy Phong Lưu Vân.”“Quá khéo rồi!” Truy Phong hoàn toàn không để ý đến ánh mắt cáo già của Lê Tiếu, tự cảm thấy hài lòng mà nghiêng người về phía cô: “Vậy cô em nói xem, thế này có phải duyên phận hay không?”Truy Phong là một chàng công tử trời sinh phóng túng, thích nhất là người đẹp có phong thái riêng biệt.Mà đôi mắt nai trong trẻo mơ màng kia của Lê Tiếu khiến anh ta rung động như bị điện giật.Lúc này, Lê Tiếu nhìn Truy Phong, khẽ mỉm cười: “Anh Truy Phong là người của Tập đoàn Diễn Hoàng?”Truy Phong hơi nghẹn thở, kinh ngạc nhìn nụ cười của Lê Tiếu, cảm giác cả người tê tê: “Phải, kẻ hèn này bất tài, là Tổng Giám đốc điều hành của Diễn Hoàng.”.

Chương 28: 28: Anh Ta Là Người Của Thương Úc