Cứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh…
Chương 55: 55: Đây Phải Là Một Bàn Thờ Sống!
Siêu Cấp Cưng ChiềuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh… Hai vệ sĩ thấy Lê Tiểu thì thoáng sửng sốt rồi lắp bắp: "Cô Lê! "Gặp quỷ rồi!Sao cô Lê lại ở ngay cạnh phòng lão đại?"Diễn gia có ở đây không?" Lê Tiểu chậm rãi bước đến trước cửa phòng VIP999 xem thử.Một vệ sĩ liếc mắt, nén nỗi kinh ngạc mà gật đầu: "Có."Lê Tiểu mím môi, cúi đầu ngẫm nên mở miệng thế nào, nhưng bất ngờ lại thấy trên thảm xanh có vết máu chưa khô.Anh bị thương rồi?Lê Tiếu căng thẳng, những bình tĩnh hất cằm về phía cửa phòng: “"Tôi có thể vào chứ?"Vệ sĩ trố mắt nhìn nhau, trải qua một giây đắn đo, thuần thục xoay người văn chốt cửa: “Mời cô Lê."Cả đám vệ sĩ đều biết rõ độ khoan dung của lão đại nhà mình đối với cô Lê.Họ đoán rằng, đây phải là một Bàn Thờ sống nên không thể trêu chọc được đâu!Cửa mở, trong căn phòng sang trọng lập tức thoang thoảng mùi thuốc lá nhàn nhạt.Lê Tiếu vòng qua sảnh cửa chính, tùy ý liếc mắt tranh vẽ trừu tượng trên tường, đạp lên thảm dày đi vào phòng khách.Mùi máu tanh nồng hơn.Trong phòng khách, trên kỷ trà có mấy tấm vải gat thấm máu, Lưu Vân để tay trần ngồi trên ghế sofa, mặc cho một người đàn ông lạ mặt lau vết thương trên tay trái cho mình.Lúc này, Thương Úc ngồi trên sofa một người.Hình như anh mới tắm xong, áo sơ mi đen mới tinh chi gài mấy nút dưới, tóc rối phủ trán, ngực với xương quai xanh còn hơi ẩm.Đôi chân mặc quần tây bắt treo trước người, đầu ngón tay kep điếu thuốc cháy phân nửa, nghe tiếng bước chân thì liếc mắt: “Dây rồi?"Lê Tiếu “Ừ" một tiếng.Thấy ánh mắt tỏ ý của anh, cô liền lên trước ngồi, đánh giá vết thương của Lưu Vân.Vết dao 7 centimet, đâm sâu tấc rưỡi.Thương Úc nhìn gò má Lê Tiếu, hứng thú nhướng đuôi mắt: "Không sợ à?"Lê Tiểu dời mắt khỏi vết thương của Lưu Vân, nhàn nhạt mở miệng: “Sợ gì cơ?"Điều kinh khủng cô từng gặp nghiêm trọng hơn hẳn vết dao này nhiều.Chắc do Lê Tiếu quá lạnh lùng và ung dung nên cả Lưu Vân và người đàn ông bên cạnh đang xử lý vết thương cũng không nhịn được mà nhìn về phía cô.Biểu hiện của cô Lê này quá bình tĩnh.Con gái ở độ tuổi này như cô lại có thể thản nhiên đối mặt với tình cảnh máu tanh như vậy? Ngay lúc này, người nọ cầm kim khẩu xuyên qua bắp thịt của Lưu Vân còn chưa khẩu mũi kế tiếp thì Lê Tiếu bỗng chậm rãi mở miệng: "Vết thương của anh ta chưa được xếp hợp lý, cách anh khâu như vậy sẽ khiến kết cấu dưới bắp thịt anh ta bị phân tầng."Người đàn ông la mặt lập tức dùừng tay, sợ hãi nhìn Lê Tiếu: “Cố Lê biết khâu vết thương?" Lê Tiểu ung dung gục đầu xuống: "Có biết một chút."Đối phương nghiên ngẫm, chọt nhìn Thương Úc, dò xét hỏi: “Lão đại, chi bằng! để cô Lê làm giúp?"Người này là một trong bốn trợ thủ của Thương Úc, Vọng Nguyệt.Nhưng Vọng Nguyệt không phải bác sĩ, xử lý vết thương cho Lưu Vân cũng chỉ là tuân mệnh khi gặp nguy.Lúc này, Thương Úc nghiêng người khẩy tàn thuốc, nhìn vė mặt lạnh nhạt của Lê Tiếu, cất giọng mang ý tứ sâu xa: "Từng xử lý vết thương do dao?"Lê Tiếu đã nhóm người dậy, khi đi về phía Lưu Vân thì khẽ mim cười: “Phải, đã từng xử lý." Hơn nữa còn rất nhiều lần.Nhưng cô không nói ra câu cuối cùng.Lưu Vân nhìn Lê Tiểu thản nhiên như vậy thì cung kính gật đầu: “Vậy phiền cô Lê rồi.""Không phiền!" Lê Tiếu thành thạo đeo bao tay, tiến hành khử trùng đơn giản, sau đó nhận lấy kim khẩu và kéo phẫu thuật bắt đầu khẩu miệng vết thương giúp Lưu Vân..
Hai vệ sĩ thấy Lê Tiểu thì thoáng sửng sốt rồi lắp bắp: "Cô Lê! "
Gặp quỷ rồi!
Sao cô Lê lại ở ngay cạnh phòng lão đại?
"Diễn gia có ở đây không?" Lê Tiểu chậm rãi bước đến trước cửa phòng VIP999 xem thử.
Một vệ sĩ liếc mắt, nén nỗi kinh ngạc mà gật đầu: "Có.
"
Lê Tiểu mím môi, cúi đầu ngẫm nên mở miệng thế nào, nhưng bất ngờ lại thấy trên thảm xanh có vết máu chưa khô.
Anh bị thương rồi?
Lê Tiếu căng thẳng, những bình tĩnh hất cằm về phía cửa phòng: “"Tôi có thể vào chứ?"
Vệ sĩ trố mắt nhìn nhau, trải qua một giây đắn đo, thuần thục xoay người văn chốt cửa: “Mời cô Lê.
"
Cả đám vệ sĩ đều biết rõ độ khoan dung của lão đại nhà mình đối với cô Lê.
Họ đoán rằng, đây phải là một Bàn Thờ sống nên không thể trêu chọc được đâu!
Cửa mở, trong căn phòng sang trọng lập tức thoang thoảng mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Lê Tiếu vòng qua sảnh cửa chính, tùy ý liếc mắt tranh vẽ trừu tượng trên tường, đạp lên thảm dày đi vào phòng khách.
Mùi máu tanh nồng hơn.
Trong phòng khách, trên kỷ trà có mấy tấm vải gat thấm máu, Lưu Vân để tay trần ngồi trên ghế sofa, mặc cho một người đàn ông lạ mặt lau vết thương trên tay trái cho mình.
Lúc này, Thương Úc ngồi trên sofa một người.
Hình như anh mới tắm xong, áo sơ mi đen mới tinh chi gài mấy nút dưới, tóc rối phủ trán, ngực với xương quai xanh còn hơi ẩm.
Đôi chân mặc quần tây bắt treo trước người, đầu ngón tay kep điếu thuốc cháy phân nửa, nghe tiếng bước chân thì liếc mắt: “Dây rồi?"
Lê Tiếu “Ừ" một tiếng.
Thấy ánh mắt tỏ ý của anh, cô liền lên trước ngồi, đánh giá vết thương của Lưu Vân.
Vết dao 7 centimet, đâm sâu tấc rưỡi.
Thương Úc nhìn gò má Lê Tiếu, hứng thú nhướng đuôi mắt: "Không sợ à?"
Lê Tiểu dời mắt khỏi vết thương của Lưu Vân, nhàn nhạt mở miệng: “Sợ gì cơ?"
Điều kinh khủng cô từng gặp nghiêm trọng hơn hẳn vết dao này nhiều.
Chắc do Lê Tiếu quá lạnh lùng và ung dung nên cả Lưu Vân và người đàn ông bên cạnh đang xử lý vết thương cũng không nhịn được mà nhìn về phía cô.
Biểu hiện của cô Lê này quá bình tĩnh.
Con gái ở độ tuổi này như cô lại có thể thản nhiên đối mặt với tình cảnh máu tanh như vậy? Ngay lúc này, người nọ cầm kim khẩu xuyên qua bắp thịt của Lưu Vân còn chưa khẩu mũi kế tiếp thì Lê Tiếu bỗng chậm rãi mở miệng: "Vết thương của anh ta chưa được xếp hợp lý, cách anh khâu như vậy sẽ khiến kết cấu dưới bắp thịt anh ta bị phân tầng.
"
Người đàn ông la mặt lập tức dùừng tay, sợ hãi nhìn Lê Tiếu: “Cố Lê biết khâu vết thương?" Lê Tiểu ung dung gục đầu xuống: "Có biết một chút.
"
Đối phương nghiên ngẫm, chọt nhìn Thương Úc, dò xét hỏi: “Lão đại, chi bằng! để cô Lê làm giúp?"
Người này là một trong bốn trợ thủ của Thương Úc, Vọng Nguyệt.
Nhưng Vọng Nguyệt không phải bác sĩ, xử lý vết thương cho Lưu Vân cũng chỉ là tuân mệnh khi gặp nguy.
Lúc này, Thương Úc nghiêng người khẩy tàn thuốc, nhìn vė mặt lạnh nhạt của Lê Tiếu, cất giọng mang ý tứ sâu xa: "Từng xử lý vết thương do dao?"
Lê Tiếu đã nhóm người dậy, khi đi về phía Lưu Vân thì khẽ mim cười: “Phải, đã từng xử lý.
" Hơn nữa còn rất nhiều lần.
Nhưng cô không nói ra câu cuối cùng.
Lưu Vân nhìn Lê Tiểu thản nhiên như vậy thì cung kính gật đầu: “Vậy phiền cô Lê rồi.
"
"Không phiền!" Lê Tiếu thành thạo đeo bao tay, tiến hành khử trùng đơn giản, sau đó nhận lấy kim khẩu và kéo phẫu thuật bắt đầu khẩu miệng vết thương giúp Lưu Vân.
.
Siêu Cấp Cưng ChiềuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh… Hai vệ sĩ thấy Lê Tiểu thì thoáng sửng sốt rồi lắp bắp: "Cô Lê! "Gặp quỷ rồi!Sao cô Lê lại ở ngay cạnh phòng lão đại?"Diễn gia có ở đây không?" Lê Tiểu chậm rãi bước đến trước cửa phòng VIP999 xem thử.Một vệ sĩ liếc mắt, nén nỗi kinh ngạc mà gật đầu: "Có."Lê Tiểu mím môi, cúi đầu ngẫm nên mở miệng thế nào, nhưng bất ngờ lại thấy trên thảm xanh có vết máu chưa khô.Anh bị thương rồi?Lê Tiếu căng thẳng, những bình tĩnh hất cằm về phía cửa phòng: “"Tôi có thể vào chứ?"Vệ sĩ trố mắt nhìn nhau, trải qua một giây đắn đo, thuần thục xoay người văn chốt cửa: “Mời cô Lê."Cả đám vệ sĩ đều biết rõ độ khoan dung của lão đại nhà mình đối với cô Lê.Họ đoán rằng, đây phải là một Bàn Thờ sống nên không thể trêu chọc được đâu!Cửa mở, trong căn phòng sang trọng lập tức thoang thoảng mùi thuốc lá nhàn nhạt.Lê Tiếu vòng qua sảnh cửa chính, tùy ý liếc mắt tranh vẽ trừu tượng trên tường, đạp lên thảm dày đi vào phòng khách.Mùi máu tanh nồng hơn.Trong phòng khách, trên kỷ trà có mấy tấm vải gat thấm máu, Lưu Vân để tay trần ngồi trên ghế sofa, mặc cho một người đàn ông lạ mặt lau vết thương trên tay trái cho mình.Lúc này, Thương Úc ngồi trên sofa một người.Hình như anh mới tắm xong, áo sơ mi đen mới tinh chi gài mấy nút dưới, tóc rối phủ trán, ngực với xương quai xanh còn hơi ẩm.Đôi chân mặc quần tây bắt treo trước người, đầu ngón tay kep điếu thuốc cháy phân nửa, nghe tiếng bước chân thì liếc mắt: “Dây rồi?"Lê Tiếu “Ừ" một tiếng.Thấy ánh mắt tỏ ý của anh, cô liền lên trước ngồi, đánh giá vết thương của Lưu Vân.Vết dao 7 centimet, đâm sâu tấc rưỡi.Thương Úc nhìn gò má Lê Tiếu, hứng thú nhướng đuôi mắt: "Không sợ à?"Lê Tiểu dời mắt khỏi vết thương của Lưu Vân, nhàn nhạt mở miệng: “Sợ gì cơ?"Điều kinh khủng cô từng gặp nghiêm trọng hơn hẳn vết dao này nhiều.Chắc do Lê Tiếu quá lạnh lùng và ung dung nên cả Lưu Vân và người đàn ông bên cạnh đang xử lý vết thương cũng không nhịn được mà nhìn về phía cô.Biểu hiện của cô Lê này quá bình tĩnh.Con gái ở độ tuổi này như cô lại có thể thản nhiên đối mặt với tình cảnh máu tanh như vậy? Ngay lúc này, người nọ cầm kim khẩu xuyên qua bắp thịt của Lưu Vân còn chưa khẩu mũi kế tiếp thì Lê Tiếu bỗng chậm rãi mở miệng: "Vết thương của anh ta chưa được xếp hợp lý, cách anh khâu như vậy sẽ khiến kết cấu dưới bắp thịt anh ta bị phân tầng."Người đàn ông la mặt lập tức dùừng tay, sợ hãi nhìn Lê Tiếu: “Cố Lê biết khâu vết thương?" Lê Tiểu ung dung gục đầu xuống: "Có biết một chút."Đối phương nghiên ngẫm, chọt nhìn Thương Úc, dò xét hỏi: “Lão đại, chi bằng! để cô Lê làm giúp?"Người này là một trong bốn trợ thủ của Thương Úc, Vọng Nguyệt.Nhưng Vọng Nguyệt không phải bác sĩ, xử lý vết thương cho Lưu Vân cũng chỉ là tuân mệnh khi gặp nguy.Lúc này, Thương Úc nghiêng người khẩy tàn thuốc, nhìn vė mặt lạnh nhạt của Lê Tiếu, cất giọng mang ý tứ sâu xa: "Từng xử lý vết thương do dao?"Lê Tiếu đã nhóm người dậy, khi đi về phía Lưu Vân thì khẽ mim cười: “Phải, đã từng xử lý." Hơn nữa còn rất nhiều lần.Nhưng cô không nói ra câu cuối cùng.Lưu Vân nhìn Lê Tiểu thản nhiên như vậy thì cung kính gật đầu: “Vậy phiền cô Lê rồi.""Không phiền!" Lê Tiếu thành thạo đeo bao tay, tiến hành khử trùng đơn giản, sau đó nhận lấy kim khẩu và kéo phẫu thuật bắt đầu khẩu miệng vết thương giúp Lưu Vân..