Tác giả:

Cứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh…

Chương 72: 72: Xuống Lầu

Siêu Cấp Cưng ChiềuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh… Lúc này, Trọng Cửu Công tháo khẩu trang đen trên mặt xuống, chân mày giãn ra, thở dài: "Diễn gia khách sáo rồi.Đứa nhỏ này còn trẻ đã qua đời, quả thật hơi đáng tiếc.Nhưng có một người chủ như Diễn gia tổ chức hậu sự cho, cũng xem như không uồng đời này."Yết hầu Thương Úc khẽ trượt, anh chỉ đối mặt với Trọng Cửu Công trong thoáng chốc, rồi quay đầu căn dặn Lưu Vân ở phía sau: "Tiễn Cửu Công đến biệt thự nghỉ ngơi, mưa ngừng thì tiễn họ xuống núi.""Vâng."...Mười mấy phút sau, tại biệt viện núi Nam Dương, ba chiếc xe màu đen đỗ trước cửa.Lưu Vân sắp xếp người giúp việc của biệt viện chăm sóc cẩn thận, sau đó chạy về biệt thự Nam Dưrơng cách đó hai cây số.Sau khi vào cửa, Lê Tiểu mới tháo xuống khẩu trang, theo người giúp việc đến phòng khách tạm nghi ngơi.Lúc này, Mặc Tê v cùng thán phục và phòng khách xa hoa khí phái.Đây chỉ là biệt viện nghi ngơi tạm thời mà thôi, nhưng nếu nói là lộng lẫy nguy nga thì cũng không quá.Anh ta thầm tặc lưỡi, không khỏi xúc động trước sức hấp dẫn của tiền tài quyền lực: “Thầy ơi, thầy quen thân với vị Diễn gia kia sao?"Anh ta vừa dứt lời, Lê Tiếu ngồi trên sofa đơn cũng chậm rãi ngầng đầu.Lúc này ở nghĩa trang, họ có đeo khẩu trang, từ đầu đến cuối Lê Tiểu cũng chưa hề nói với Thương Úc một câu, nên không biết liệu anh có nhận ra cô hay không.Nhưng theo cách nói của Cửu Công với Thương Úc thì hẳn họ có quen biết.Lúc này, Trọng Cửu Công đỡ lấy ly trà người giúp việc đưa đến, thổi hơi nóng, bình tĩnh nói: “Từng giúp cậu ta làm thủ tục nhập liệm cho thủ hạ qua đời mấy lần, cũng xem như có quen.""Thể lần này thấy cũng đích thân đến nghĩa trang tiến đưa sao?" Mặc Tê lại hỏi, dù gì trong quy trình sổ sách của thợ nhập liệm thì không bao gồm khẩu tiễn đưa.Nhưng hôm nay, dưới sự hướng dẫn của Citu Công, họ mới có thể cùng đi qua.Nghe hỏi thể Trọng Cửu Công nhấp ngụm trà nóng, mệt mỏi, tức giận trừng anh ta: “Sao con hỏi lắm thể?"Rõ ràng Cửu Công không muốn trả lời.Mặc Tề sờ mũi, liếc nhìn Lê Tiếu, vẫn lầẩm bẩm: “Con chỉ tò mò mà thôi!""Điều cần hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì đừng tò mò."Đúng lúc này, người giúp việc đã sửa sang lại phòng khách và đến mời họ vào nghỉ.Toàn bộ hành trình, Lê Tiếu đều không nói lời nào, theo người giúp việc đến phòng khách tầng hai.Sau khi vào cửa, cô ngồi trên ghế trước cửa sổ ngắm mưa, bắt đầu ngẩn người.Buổi tiễn đưa hôm nay khiến cô lại có nhận thức mới về Thương Úc.Trong lời đồn, anh là bá chủ thần bí cố chấp thành tính, ngao mạn muốn vật của Nam Dương.Nhưng trong mắt cô, hôm nay anh rõ ràng là lão đại trong tình trọng nghĩa của Diễn Hoàng.Có lẽ những thủ hạ vô cùng trung thành kia cũng vì vậy mà thần phục anh chăng.Lúc này, điện thoại vẫn luôn đặt trong túi bỗng rung lên.Lê Tiếu cầm lấy rồi nhìn lướt qua mà con tim bất chợt rung động.Là tin nhắn WeChat của Thương Úc.Chỉ đơn giản hai chữ: Xuống lầu.Nhip tim của Lê Tiếu loạn lên, sau đó cô đứng dậy vội ra ngoài cửa.Lúc này, phòng khách không một bóng người.Lê Tiếu xuống lầu, băng qua sảnh cửa chính, đẩy cánh cửa nâu của biệt thự ra.Bóng dáng người đàn ông bung ô lụa đen đúng trong mưa đập vào mắt cô.Anh vẫn mặc vest đen, đứng trong mưa gió, chói mắt đến mức mọi vật xung quanh trở nên mờ ảo.Lê Tiếu mím môi, khóe mắt hơi mệt mỏi, từng bước một đi về phía anh.Dưới ô, ánh sáng hơi tối, cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt sâu thằm của Thương Úc, mim cười hỏi: "Diễn gia nhận ra tôi lúc nào thể?".

Lúc này, Trọng Cửu Công tháo khẩu trang đen trên mặt xuống, chân mày giãn ra, thở dài: "Diễn gia khách sáo rồi.

Đứa nhỏ này còn trẻ đã qua đời, quả thật hơi đáng tiếc.

Nhưng có một người chủ như Diễn gia tổ chức hậu sự cho, cũng xem như không uồng đời này."

Yết hầu Thương Úc khẽ trượt, anh chỉ đối mặt với Trọng Cửu Công trong thoáng chốc, rồi quay đầu căn dặn Lưu Vân ở phía sau: "Tiễn Cửu Công đến biệt thự nghỉ ngơi, mưa ngừng thì tiễn họ xuống núi."

"Vâng."

...

Mười mấy phút sau, tại biệt viện núi Nam Dương, ba chiếc xe màu đen đỗ trước cửa.

Lưu Vân sắp xếp người giúp việc của biệt viện chăm sóc cẩn thận, sau đó chạy về biệt thự Nam Dưrơng cách đó hai cây số.

Sau khi vào cửa, Lê Tiểu mới tháo xuống khẩu trang, theo người giúp việc đến phòng khách tạm nghi ngơi.

Lúc này, Mặc Tê v cùng thán phục và phòng khách xa hoa khí phái.

Đây chỉ là biệt viện nghi ngơi tạm thời mà thôi, nhưng nếu nói là lộng lẫy nguy nga thì cũng không quá.

Anh ta thầm tặc lưỡi, không khỏi xúc động trước sức hấp dẫn của tiền tài quyền lực: “Thầy ơi, thầy quen thân với vị Diễn gia kia sao?"

Anh ta vừa dứt lời, Lê Tiếu ngồi trên sofa đơn cũng chậm rãi ngầng đầu.

Lúc này ở nghĩa trang, họ có đeo khẩu trang, từ đầu đến cuối Lê Tiểu cũng chưa hề nói với Thương Úc một câu, nên không biết liệu anh có nhận ra cô hay không.

Nhưng theo cách nói của Cửu Công với Thương Úc thì hẳn họ có quen biết.

Lúc này, Trọng Cửu Công đỡ lấy ly trà người giúp việc đưa đến, thổi hơi nóng, bình tĩnh nói: “Từng giúp cậu ta làm thủ tục nhập liệm cho thủ hạ qua đời mấy lần, cũng xem như có quen."

"Thể lần này thấy cũng đích thân đến nghĩa trang tiến đưa sao?" Mặc Tê lại hỏi, dù gì trong quy trình sổ sách của thợ nhập liệm thì không bao gồm khẩu tiễn đưa.

Nhưng hôm nay, dưới sự hướng dẫn của Citu Công, họ mới có thể cùng đi qua.

Nghe hỏi thể Trọng Cửu Công nhấp ngụm trà nóng, mệt mỏi, tức giận trừng anh ta: “Sao con hỏi lắm thể?"

Rõ ràng Cửu Công không muốn trả lời.

Mặc Tề sờ mũi, liếc nhìn Lê Tiếu, vẫn lầẩm bẩm: “Con chỉ tò mò mà thôi!"

"Điều cần hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì đừng tò mò."

Đúng lúc này, người giúp việc đã sửa sang lại phòng khách và đến mời họ vào nghỉ.

Toàn bộ hành trình, Lê Tiếu đều không nói lời nào, theo người giúp việc đến phòng khách tầng hai.

Sau khi vào cửa, cô ngồi trên ghế trước cửa sổ ngắm mưa, bắt đầu ngẩn người.

Buổi tiễn đưa hôm nay khiến cô lại có nhận thức mới về Thương Úc.

Trong lời đồn, anh là bá chủ thần bí cố chấp thành tính, ngao mạn muốn vật của Nam Dương.

Nhưng trong mắt cô, hôm nay anh rõ ràng là lão đại trong tình trọng nghĩa của Diễn Hoàng.

Có lẽ những thủ hạ vô cùng trung thành kia cũng vì vậy mà thần phục anh chăng.

Lúc này, điện thoại vẫn luôn đặt trong túi bỗng rung lên.

Lê Tiếu cầm lấy rồi nhìn lướt qua mà con tim bất chợt rung động.

Là tin nhắn WeChat của Thương Úc.

Chỉ đơn giản hai chữ: Xuống lầu.

Nhip tim của Lê Tiếu loạn lên, sau đó cô đứng dậy vội ra ngoài cửa.

Lúc này, phòng khách không một bóng người.

Lê Tiếu xuống lầu, băng qua sảnh cửa chính, đẩy cánh cửa nâu của biệt thự ra.

Bóng dáng người đàn ông bung ô lụa đen đúng trong mưa đập vào mắt cô.

Anh vẫn mặc vest đen, đứng trong mưa gió, chói mắt đến mức mọi vật xung quanh trở nên mờ ảo.

Lê Tiếu mím môi, khóe mắt hơi mệt mỏi, từng bước một đi về phía anh.

Dưới ô, ánh sáng hơi tối, cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt sâu thằm của Thương Úc, mim cười hỏi: "Diễn gia nhận ra tôi lúc nào thể?".

Siêu Cấp Cưng ChiềuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh… Lúc này, Trọng Cửu Công tháo khẩu trang đen trên mặt xuống, chân mày giãn ra, thở dài: "Diễn gia khách sáo rồi.Đứa nhỏ này còn trẻ đã qua đời, quả thật hơi đáng tiếc.Nhưng có một người chủ như Diễn gia tổ chức hậu sự cho, cũng xem như không uồng đời này."Yết hầu Thương Úc khẽ trượt, anh chỉ đối mặt với Trọng Cửu Công trong thoáng chốc, rồi quay đầu căn dặn Lưu Vân ở phía sau: "Tiễn Cửu Công đến biệt thự nghỉ ngơi, mưa ngừng thì tiễn họ xuống núi.""Vâng."...Mười mấy phút sau, tại biệt viện núi Nam Dương, ba chiếc xe màu đen đỗ trước cửa.Lưu Vân sắp xếp người giúp việc của biệt viện chăm sóc cẩn thận, sau đó chạy về biệt thự Nam Dưrơng cách đó hai cây số.Sau khi vào cửa, Lê Tiểu mới tháo xuống khẩu trang, theo người giúp việc đến phòng khách tạm nghi ngơi.Lúc này, Mặc Tê v cùng thán phục và phòng khách xa hoa khí phái.Đây chỉ là biệt viện nghi ngơi tạm thời mà thôi, nhưng nếu nói là lộng lẫy nguy nga thì cũng không quá.Anh ta thầm tặc lưỡi, không khỏi xúc động trước sức hấp dẫn của tiền tài quyền lực: “Thầy ơi, thầy quen thân với vị Diễn gia kia sao?"Anh ta vừa dứt lời, Lê Tiếu ngồi trên sofa đơn cũng chậm rãi ngầng đầu.Lúc này ở nghĩa trang, họ có đeo khẩu trang, từ đầu đến cuối Lê Tiểu cũng chưa hề nói với Thương Úc một câu, nên không biết liệu anh có nhận ra cô hay không.Nhưng theo cách nói của Cửu Công với Thương Úc thì hẳn họ có quen biết.Lúc này, Trọng Cửu Công đỡ lấy ly trà người giúp việc đưa đến, thổi hơi nóng, bình tĩnh nói: “Từng giúp cậu ta làm thủ tục nhập liệm cho thủ hạ qua đời mấy lần, cũng xem như có quen.""Thể lần này thấy cũng đích thân đến nghĩa trang tiến đưa sao?" Mặc Tê lại hỏi, dù gì trong quy trình sổ sách của thợ nhập liệm thì không bao gồm khẩu tiễn đưa.Nhưng hôm nay, dưới sự hướng dẫn của Citu Công, họ mới có thể cùng đi qua.Nghe hỏi thể Trọng Cửu Công nhấp ngụm trà nóng, mệt mỏi, tức giận trừng anh ta: “Sao con hỏi lắm thể?"Rõ ràng Cửu Công không muốn trả lời.Mặc Tề sờ mũi, liếc nhìn Lê Tiếu, vẫn lầẩm bẩm: “Con chỉ tò mò mà thôi!""Điều cần hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì đừng tò mò."Đúng lúc này, người giúp việc đã sửa sang lại phòng khách và đến mời họ vào nghỉ.Toàn bộ hành trình, Lê Tiếu đều không nói lời nào, theo người giúp việc đến phòng khách tầng hai.Sau khi vào cửa, cô ngồi trên ghế trước cửa sổ ngắm mưa, bắt đầu ngẩn người.Buổi tiễn đưa hôm nay khiến cô lại có nhận thức mới về Thương Úc.Trong lời đồn, anh là bá chủ thần bí cố chấp thành tính, ngao mạn muốn vật của Nam Dương.Nhưng trong mắt cô, hôm nay anh rõ ràng là lão đại trong tình trọng nghĩa của Diễn Hoàng.Có lẽ những thủ hạ vô cùng trung thành kia cũng vì vậy mà thần phục anh chăng.Lúc này, điện thoại vẫn luôn đặt trong túi bỗng rung lên.Lê Tiếu cầm lấy rồi nhìn lướt qua mà con tim bất chợt rung động.Là tin nhắn WeChat của Thương Úc.Chỉ đơn giản hai chữ: Xuống lầu.Nhip tim của Lê Tiếu loạn lên, sau đó cô đứng dậy vội ra ngoài cửa.Lúc này, phòng khách không một bóng người.Lê Tiếu xuống lầu, băng qua sảnh cửa chính, đẩy cánh cửa nâu của biệt thự ra.Bóng dáng người đàn ông bung ô lụa đen đúng trong mưa đập vào mắt cô.Anh vẫn mặc vest đen, đứng trong mưa gió, chói mắt đến mức mọi vật xung quanh trở nên mờ ảo.Lê Tiếu mím môi, khóe mắt hơi mệt mỏi, từng bước một đi về phía anh.Dưới ô, ánh sáng hơi tối, cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt sâu thằm của Thương Úc, mim cười hỏi: "Diễn gia nhận ra tôi lúc nào thể?".

Chương 72: 72: Xuống Lầu