Tác giả:

Cứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh…

Chương 164

Siêu Cấp Cưng ChiềuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh… Nghe thế, Thương Uc rụt chân lại, yết hầu lên xuống chống tay vịn đúng dậy: “Đi nào, ăn cơm thôi."Lê Tiếu ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao ráo của anh, vòng tay qua khuỷu tay anh: “Chẳng phải mười phút nữa mới xong sao? Xem hết rồi đi, em cũng không đói đến thế! "Cô còn chưa dứt lời, anh đã trở tay, nắm lấy cánh tay cô nhẹ nhàng kéo lên: "Có thể hỏi Vọng Nguyệt kết quả trúng tuyển."Lê Tiểu không đề phòng, ngay húc đứng dậy chân mềm nhũn, đầu vai va vào trước ngực Thương Úc.Phải rồi, nghiêng người ngủ hai tiếng, chân đã tê rần.Lê Tiếu còn đang cầm áo vest của anh, nửa người nghiêng dựa trước ngực anh.Tuy tư thế không quá mờ ám, nhưng! khó tránh khỏi việc bị nghi ngờ có ý ngă nhào vào lòng.Cô cúi đầu thử nhúc nhích cổ chân, mím môi nhíu mày, vô tội nhìn Thương Úc: "Diễn gia, chân em tê rồi! "Ý là, không phải em cố tình ngã vào lòng anh đầu.Thương Úc khẽ mỉm cười, cánh tay khỏe mạnh vòng qua eo Lê Tiếu, chỉ một câu nói nhẹ nhàng nhưng vô hình trung lại kéo gần khoảng cách của hai người: “Để anh bế em đi?"Tim Lê Tiếu đập như trống, cô cổ ra vẻ bình tĩnh lắc đầu: “Không cần, đợi em một chút là được.""Ừ, em cứ từ từ." Tuy anh nói thế, nhưng tay vòng sau eo vẫn không rút về, thản nhiên ôm lấy cô.Lê Tiếu không nhịn được mà nhếch môi, hơi thở rất nhẹ, trong mắt đều là ý cười.Không bao lâu sau, cảm giác tế chân dần biến mất, Lê Tiếu thử nhúc nhích chân, sau đó ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt sâu thằm đen tuyền của Thương Úc: “Diễn gia, em đỡ hơn rồi."Anh nhướng mày, tay nhẹ nhàng đặt sau gáy cô: “Ừ, đi thôi."…Chiều hôm đó, kết quả đối chiến của Honker Union đã có, Lê Thiếu Quyền đứng thứ ba, trúng tuyển sít sao.Lúc biết được kết quả này, Lê Tiếu đang cầm điện thoại xem trang chủ WeChat của Lê Thiếu Quyền, bục bội tự hỏi liệu có nên cho anh ta vào sổ đen không.Mười phút trước, cô đã biết Lê Thiếu Quyền được Honker Union chọn.Nhưng trong mười phút này, Lê Thiếu Quyền vẫn không ngừng gửi emoticons cho cô, cộng thêm mười cuộc gọi nhưng cô đều ấn từ chối.Tên này chắc điên thật rồi.Lại thêm năm phút nữa, Lê Tiếu không nhịn được nữa, chỉnh WeChat của anh ta thành chớ làm phiền, rồi đứng dậy đi đến phòng giải khát.Bỏ đi, cứ chúc mừng một tiếng vậy.Sau này cô cũng không cần phải nuôi thằng nhóc nào nữa.Trong phòng giải khát, Lê Tiếu gọi điện cho Lê Thiếu Quyền.Máy vừa có người bắt, tiếng nức nở lập tức truyền đến: “Hu hu! Daddy."Anh ta khóc rồi, khóc thật rồi.Lê Tiếu bất đắc dĩ vuốt chân mày: “Thật không có tiền đồ."Lê Thiếu Quyền sụt sit, nghẹn ngào nói: "Em không hiểu đầu, bao nhiêu năm nay anh bị mắng là vô dụng, hôm nay cuối cùng anh đây cũng được nở mặt nở mày rồi, hu hu! "Ngoại trừ thở dài, Lê Tiếu cũng không biết nên nói gì.Cô không giỏi việc an ủi người khác, nhưng đúng là mấy năm nay, Lê Thiều Quyền phải chịu nhiều ấm ức.Ôm giấc mộng anh hùng thuở niên thiếu, chông gai đi qua tám năm, bị bao nhiêu người hiểu lầm, mắng chửi cho rằng đó chi là ngông cuồng tuổi trẻ.Lê Tiếu nghiêng người dựa lên bàn nước, nghe tiếng sụt sịt không ngừng trong điện thoại, ghét bỏ bĩu môi: “Đừng khóc nữa, chúc mừng giấc mộng của anh thành sự thật."“Tiếu Tiếu, anh muốn về nhà! " Lê Thiếu Quyền khóc đủ rồi, cầm điện thoại ấm ức nỉ non.Lâu lắm rồi anh ta không về nhà, một mình chống chênh trên con đường này rất lâu.Thế mà hôm nay mọi chuyện đã thành, anh ta lại nhớ nhà..

Nghe thế, Thương Uc rụt chân lại, yết hầu lên xuống chống tay vịn đúng dậy: “Đi nào, ăn cơm thôi.

"

Lê Tiếu ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao ráo của anh, vòng tay qua khuỷu tay anh: “Chẳng phải mười phút nữa mới xong sao? Xem hết rồi đi, em cũng không đói đến thế! "

Cô còn chưa dứt lời, anh đã trở tay, nắm lấy cánh tay cô nhẹ nhàng kéo lên: "Có thể hỏi Vọng Nguyệt kết quả trúng tuyển.

"

Lê Tiểu không đề phòng, ngay húc đứng dậy chân mềm nhũn, đầu vai va vào trước ngực Thương Úc.

Phải rồi, nghiêng người ngủ hai tiếng, chân đã tê rần.

Lê Tiếu còn đang cầm áo vest của anh, nửa người nghiêng dựa trước ngực anh.

Tuy tư thế không quá mờ ám, nhưng! khó tránh khỏi việc bị nghi ngờ có ý ngă nhào vào lòng.

Cô cúi đầu thử nhúc nhích cổ chân, mím môi nhíu mày, vô tội nhìn Thương Úc: "Diễn gia, chân em tê rồi! "

Ý là, không phải em cố tình ngã vào lòng anh đầu.

Thương Úc khẽ mỉm cười, cánh tay khỏe mạnh vòng qua eo Lê Tiếu, chỉ một câu nói nhẹ nhàng nhưng vô hình trung lại kéo gần khoảng cách của hai người: “Để anh bế em đi?"

Tim Lê Tiếu đập như trống, cô cổ ra vẻ bình tĩnh lắc đầu: “Không cần, đợi em một chút là được.

"

"Ừ, em cứ từ từ.

" Tuy anh nói thế, nhưng tay vòng sau eo vẫn không rút về, thản nhiên ôm lấy cô.

Lê Tiếu không nhịn được mà nhếch môi, hơi thở rất nhẹ, trong mắt đều là ý cười.

Không bao lâu sau, cảm giác tế chân dần biến mất, Lê Tiếu thử nhúc nhích chân, sau đó ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt sâu thằm đen tuyền của Thương Úc: “Diễn gia, em đỡ hơn rồi.

"

Anh nhướng mày, tay nhẹ nhàng đặt sau gáy cô: “Ừ, đi thôi.

"

Chiều hôm đó, kết quả đối chiến của Honker Union đã có, Lê Thiếu Quyền đứng thứ ba, trúng tuyển sít sao.

Lúc biết được kết quả này, Lê Tiếu đang cầm điện thoại xem trang chủ WeChat của Lê Thiếu Quyền, bục bội tự hỏi liệu có nên cho anh ta vào sổ đen không.

Mười phút trước, cô đã biết Lê Thiếu Quyền được Honker Union chọn.

Nhưng trong mười phút này, Lê Thiếu Quyền vẫn không ngừng gửi emoticons cho cô, cộng thêm mười cuộc gọi nhưng cô đều ấn từ chối.

Tên này chắc điên thật rồi.

Lại thêm năm phút nữa, Lê Tiếu không nhịn được nữa, chỉnh WeChat của anh ta thành chớ làm phiền, rồi đứng dậy đi đến phòng giải khát.

Bỏ đi, cứ chúc mừng một tiếng vậy.

Sau này cô cũng không cần phải nuôi thằng nhóc nào nữa.

Trong phòng giải khát, Lê Tiếu gọi điện cho Lê Thiếu Quyền.

Máy vừa có người bắt, tiếng nức nở lập tức truyền đến: “Hu hu! Daddy.

"

Anh ta khóc rồi, khóc thật rồi.

Lê Tiếu bất đắc dĩ vuốt chân mày: “Thật không có tiền đồ.

"

Lê Thiếu Quyền sụt sit, nghẹn ngào nói: "Em không hiểu đầu, bao nhiêu năm nay anh bị mắng là vô dụng, hôm nay cuối cùng anh đây cũng được nở mặt nở mày rồi, hu hu! "

Ngoại trừ thở dài, Lê Tiếu cũng không biết nên nói gì.

Cô không giỏi việc an ủi người khác, nhưng đúng là mấy năm nay, Lê Thiều Quyền phải chịu nhiều ấm ức.

Ôm giấc mộng anh hùng thuở niên thiếu, chông gai đi qua tám năm, bị bao nhiêu người hiểu lầm, mắng chửi cho rằng đó chi là ngông cuồng tuổi trẻ.

Lê Tiếu nghiêng người dựa lên bàn nước, nghe tiếng sụt sịt không ngừng trong điện thoại, ghét bỏ bĩu môi: “Đừng khóc nữa, chúc mừng giấc mộng của anh thành sự thật.

"

“Tiếu Tiếu, anh muốn về nhà! " Lê Thiếu Quyền khóc đủ rồi, cầm điện thoại ấm ức nỉ non.

Lâu lắm rồi anh ta không về nhà, một mình chống chênh trên con đường này rất lâu.

Thế mà hôm nay mọi chuyện đã thành, anh ta lại nhớ nhà.

.

Siêu Cấp Cưng ChiềuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh… Nghe thế, Thương Uc rụt chân lại, yết hầu lên xuống chống tay vịn đúng dậy: “Đi nào, ăn cơm thôi."Lê Tiếu ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao ráo của anh, vòng tay qua khuỷu tay anh: “Chẳng phải mười phút nữa mới xong sao? Xem hết rồi đi, em cũng không đói đến thế! "Cô còn chưa dứt lời, anh đã trở tay, nắm lấy cánh tay cô nhẹ nhàng kéo lên: "Có thể hỏi Vọng Nguyệt kết quả trúng tuyển."Lê Tiểu không đề phòng, ngay húc đứng dậy chân mềm nhũn, đầu vai va vào trước ngực Thương Úc.Phải rồi, nghiêng người ngủ hai tiếng, chân đã tê rần.Lê Tiếu còn đang cầm áo vest của anh, nửa người nghiêng dựa trước ngực anh.Tuy tư thế không quá mờ ám, nhưng! khó tránh khỏi việc bị nghi ngờ có ý ngă nhào vào lòng.Cô cúi đầu thử nhúc nhích cổ chân, mím môi nhíu mày, vô tội nhìn Thương Úc: "Diễn gia, chân em tê rồi! "Ý là, không phải em cố tình ngã vào lòng anh đầu.Thương Úc khẽ mỉm cười, cánh tay khỏe mạnh vòng qua eo Lê Tiếu, chỉ một câu nói nhẹ nhàng nhưng vô hình trung lại kéo gần khoảng cách của hai người: “Để anh bế em đi?"Tim Lê Tiếu đập như trống, cô cổ ra vẻ bình tĩnh lắc đầu: “Không cần, đợi em một chút là được.""Ừ, em cứ từ từ." Tuy anh nói thế, nhưng tay vòng sau eo vẫn không rút về, thản nhiên ôm lấy cô.Lê Tiếu không nhịn được mà nhếch môi, hơi thở rất nhẹ, trong mắt đều là ý cười.Không bao lâu sau, cảm giác tế chân dần biến mất, Lê Tiếu thử nhúc nhích chân, sau đó ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt sâu thằm đen tuyền của Thương Úc: “Diễn gia, em đỡ hơn rồi."Anh nhướng mày, tay nhẹ nhàng đặt sau gáy cô: “Ừ, đi thôi."…Chiều hôm đó, kết quả đối chiến của Honker Union đã có, Lê Thiếu Quyền đứng thứ ba, trúng tuyển sít sao.Lúc biết được kết quả này, Lê Tiếu đang cầm điện thoại xem trang chủ WeChat của Lê Thiếu Quyền, bục bội tự hỏi liệu có nên cho anh ta vào sổ đen không.Mười phút trước, cô đã biết Lê Thiếu Quyền được Honker Union chọn.Nhưng trong mười phút này, Lê Thiếu Quyền vẫn không ngừng gửi emoticons cho cô, cộng thêm mười cuộc gọi nhưng cô đều ấn từ chối.Tên này chắc điên thật rồi.Lại thêm năm phút nữa, Lê Tiếu không nhịn được nữa, chỉnh WeChat của anh ta thành chớ làm phiền, rồi đứng dậy đi đến phòng giải khát.Bỏ đi, cứ chúc mừng một tiếng vậy.Sau này cô cũng không cần phải nuôi thằng nhóc nào nữa.Trong phòng giải khát, Lê Tiếu gọi điện cho Lê Thiếu Quyền.Máy vừa có người bắt, tiếng nức nở lập tức truyền đến: “Hu hu! Daddy."Anh ta khóc rồi, khóc thật rồi.Lê Tiếu bất đắc dĩ vuốt chân mày: “Thật không có tiền đồ."Lê Thiếu Quyền sụt sit, nghẹn ngào nói: "Em không hiểu đầu, bao nhiêu năm nay anh bị mắng là vô dụng, hôm nay cuối cùng anh đây cũng được nở mặt nở mày rồi, hu hu! "Ngoại trừ thở dài, Lê Tiếu cũng không biết nên nói gì.Cô không giỏi việc an ủi người khác, nhưng đúng là mấy năm nay, Lê Thiều Quyền phải chịu nhiều ấm ức.Ôm giấc mộng anh hùng thuở niên thiếu, chông gai đi qua tám năm, bị bao nhiêu người hiểu lầm, mắng chửi cho rằng đó chi là ngông cuồng tuổi trẻ.Lê Tiếu nghiêng người dựa lên bàn nước, nghe tiếng sụt sịt không ngừng trong điện thoại, ghét bỏ bĩu môi: “Đừng khóc nữa, chúc mừng giấc mộng của anh thành sự thật."“Tiếu Tiếu, anh muốn về nhà! " Lê Thiếu Quyền khóc đủ rồi, cầm điện thoại ấm ức nỉ non.Lâu lắm rồi anh ta không về nhà, một mình chống chênh trên con đường này rất lâu.Thế mà hôm nay mọi chuyện đã thành, anh ta lại nhớ nhà..

Chương 164