Cứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh…
Chương 188: Có phải con quen bạn trai không?
Siêu Cấp Cưng ChiềuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh… Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lê Tiếu và Lạc Vũ ăn bữa tối nhanh gọn rồi về nhà họ Lê.Vừa vào cửa, cô nhìn thấy Lê Quảng Minh và Đoàn Thục Viện ngồi trong phòng khách, một người uống trà, người kia hút thuốc. Nghe tiếng bước chân, cả hai không hẹn mà cùng nhìn sang.Bầu không khí có hơi khác lạ.Lê Tiếu bước chậm lại, chào ba mẹ rồi xoay người tính lên tầng.Sau lưng, Lê Quảng Minh nghiêm túc gọi cô lại: "Con gái à, con đợi đã."Lê Tiếu đứng lại, quay đầu nhìn hai người, đôi mắt lóe lên, đi đến ngồi đối diện họ: "Ba mẹ có việc tìm con?"Bình thường vợ chồng nhà họ Lê ai cũng bận rộn, khá thoáng trong việc dạy dỗ Lê Tiếu, rất ít khi nghiêm túc thế này.Nhưng lúc này Lê Quảng Minh hút xì gà, lúc nhả khói mù còn sặc một tiếng, sau đó cúi người dụi tàn thuốc. Một loạt động tác mà cả buổi chẳng nói gì.Đoàn Thục Viện đoan trang ngồi cạnh ông, hai tay nâng tách trà, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, cũng không lên tiếng.Lê Tiếu ngồi hai ba phút vẫn không nghe ai nói tiếng nào.Cô đỡ tay vịn, chống cằm nhìn hai người, nén nhịn mà hỏi: "Ba mẹ, có chuyện gì không?""Có!" Lê Quảng Minh sợ cô không đợi được nên vội gật đầu. Nhưng đối mặt với vẻ mặt vô tội của Lê Tiếu, ông lại lâm vào rối rắm.Nên ông quyết hướng về phía Đoàn Thục Viện, đẩy vấn đề sang cho bà: "Mẹ con có chuyện muốn nói với con."Động tác nâng tách trà của Đoàn Thục Viện ngừng giữa không trung. Chạm phải tầm mắt của Lê Tiếu, bà lập tức nghiêng đầu trợn mắt với Lê Quảng Minh, đá vào bắp chân ông: "Rõ ràng chính anh có chuyện muốn nói với Tiếu Tiếu, liên quan gì đến em?"Lê Tiếu: "..."Cô nhìn hai người đùn đẩy nhau mà hứng thú.Thấy họ không ngừng tranh chấp, Lê Tiếu rút điện thoại ra khỏi túi, mở app game, thản nhiên chơi game.Chơi cực kỳ vui.Sau khi qua được hai cửa game, Lê Tiếu tắt app, ngẩng đầu nhìn, thản nhiên đứng dậy chuẩn bị lên lầu.Thấy thế, vợ chồng họ Lê ở sau đồng thanh hỏi: "Con gái à, tối qua đi đâu thế?"À, khởi binh vấn tội.Lê Tiếu dừng bước, lúc xoay người còn chưa giải thích thì Đoàn Thục Viện đã đứng dậy đi đến trước mặt cô, chân thành nói: "Bé cưng à, ba mẹ không có ý gì khác, chỉ là... gần đây con thường xuyên không về nhà ngủ, con đi đâu thế? Nói một chút cho ba mẹ nghe xem."Đoàn Thục Viện vừa nói vừa kéo tay cô, sau đó lôi cô ngồi xuống sofa gần đó.Lúc này, Lê Quảng Minh híp mắt nhả khói, phụ họa như thật: "Con gái à, không phải ba mẹ hạn chế tự do của con, nhưng con là con gái, đêm không về thật sự không an toàn.""Nếu con là con trai, ba sẽ không hỏi han đâu. Xem anh Hai con đấy, đã lâu không về nhà, ba thèm quản sao?""Nhưng con thì khác, con còn nhỏ, chưa từng chứng kiến cuộc đời hiểm ác, lòng người khó dò. Dù bên ngoài có tốt cỡ nào đi nữa, cũng đâu có an toàn như ở nhà? Con nói có đúng không?"Lê Tiếu chưa từng chứng kiến cuộc đời hiểm ác: "..."Lời này nghe sao là lạ.Cô vuốt màn hình điện thoại, nhìn ba rồi lại nhìn mẹ: "Ba mẹ, rốt cuộc hai người muốn nói gì?"Nghe thế, Đoàn Thục Viện và Lê Quảng Minh nhìn nhau. Giây kế tiếp Lê Quảng Minh hằng giọng, bày ra vẻ người cha nghiêm túc: "Con gái à, nói thật ba nghe, có phải gần đây... con quen bạn trai không?"Vừa khéo đúng là thế.Lê Tiếu chợt cúi đầu cười, lúc nhìn về phía Lê Quảng Minh thì khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt: "Sao ba lại hỏi thế?"
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lê Tiếu và Lạc Vũ ăn bữa tối nhanh gọn rồi về nhà họ Lê.
Vừa vào cửa, cô nhìn thấy Lê Quảng Minh và Đoàn Thục Viện ngồi trong phòng khách, một người uống trà, người kia hút thuốc. Nghe tiếng bước chân, cả hai không hẹn mà cùng nhìn sang.
Bầu không khí có hơi khác lạ.
Lê Tiếu bước chậm lại, chào ba mẹ rồi xoay người tính lên tầng.
Sau lưng, Lê Quảng Minh nghiêm túc gọi cô lại: "Con gái à, con đợi đã."
Lê Tiếu đứng lại, quay đầu nhìn hai người, đôi mắt lóe lên, đi đến ngồi đối diện họ: "Ba mẹ có việc tìm con?"
Bình thường vợ chồng nhà họ Lê ai cũng bận rộn, khá thoáng trong việc dạy dỗ Lê Tiếu, rất ít khi nghiêm túc thế này.
Nhưng lúc này Lê Quảng Minh hút xì gà, lúc nhả khói mù còn sặc một tiếng, sau đó cúi người dụi tàn thuốc. Một loạt động tác mà cả buổi chẳng nói gì.
Đoàn Thục Viện đoan trang ngồi cạnh ông, hai tay nâng tách trà, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, cũng không lên tiếng.
Lê Tiếu ngồi hai ba phút vẫn không nghe ai nói tiếng nào.
Cô đỡ tay vịn, chống cằm nhìn hai người, nén nhịn mà hỏi: "Ba mẹ, có chuyện gì không?"
"Có!" Lê Quảng Minh sợ cô không đợi được nên vội gật đầu. Nhưng đối mặt với vẻ mặt vô tội của Lê Tiếu, ông lại lâm vào rối rắm.
Nên ông quyết hướng về phía Đoàn Thục Viện, đẩy vấn đề sang cho bà: "Mẹ con có chuyện muốn nói với con."
Động tác nâng tách trà của Đoàn Thục Viện ngừng giữa không trung. Chạm phải tầm mắt của Lê Tiếu, bà lập tức nghiêng đầu trợn mắt với Lê Quảng Minh, đá vào bắp chân ông: "Rõ ràng chính anh có chuyện muốn nói với Tiếu Tiếu, liên quan gì đến em?"
Lê Tiếu: "..."
Cô nhìn hai người đùn đẩy nhau mà hứng thú.
Thấy họ không ngừng tranh chấp, Lê Tiếu rút điện thoại ra khỏi túi, mở app game, thản nhiên chơi game.
Chơi cực kỳ vui.
Sau khi qua được hai cửa game, Lê Tiếu tắt app, ngẩng đầu nhìn, thản nhiên đứng dậy chuẩn bị lên lầu.
Thấy thế, vợ chồng họ Lê ở sau đồng thanh hỏi: "Con gái à, tối qua đi đâu thế?"
À, khởi binh vấn tội.
Lê Tiếu dừng bước, lúc xoay người còn chưa giải thích thì Đoàn Thục Viện đã đứng dậy đi đến trước mặt cô, chân thành nói: "Bé cưng à, ba mẹ không có ý gì khác, chỉ là... gần đây con thường xuyên không về nhà ngủ, con đi đâu thế? Nói một chút cho ba mẹ nghe xem."
Đoàn Thục Viện vừa nói vừa kéo tay cô, sau đó lôi cô ngồi xuống sofa gần đó.
Lúc này, Lê Quảng Minh híp mắt nhả khói, phụ họa như thật: "Con gái à, không phải ba mẹ hạn chế tự do của con, nhưng con là con gái, đêm không về thật sự không an toàn."
"Nếu con là con trai, ba sẽ không hỏi han đâu. Xem anh Hai con đấy, đã lâu không về nhà, ba thèm quản sao?"
"Nhưng con thì khác, con còn nhỏ, chưa từng chứng kiến cuộc đời hiểm ác, lòng người khó dò. Dù bên ngoài có tốt cỡ nào đi nữa, cũng đâu có an toàn như ở nhà? Con nói có đúng không?"
Lê Tiếu chưa từng chứng kiến cuộc đời hiểm ác: "..."
Lời này nghe sao là lạ.
Cô vuốt màn hình điện thoại, nhìn ba rồi lại nhìn mẹ: "Ba mẹ, rốt cuộc hai người muốn nói gì?"
Nghe thế, Đoàn Thục Viện và Lê Quảng Minh nhìn nhau. Giây kế tiếp Lê Quảng Minh hằng giọng, bày ra vẻ người cha nghiêm túc: "Con gái à, nói thật ba nghe, có phải gần đây... con quen bạn trai không?"
Vừa khéo đúng là thế.
Lê Tiếu chợt cúi đầu cười, lúc nhìn về phía Lê Quảng Minh thì khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt: "Sao ba lại hỏi thế?"
Siêu Cấp Cưng ChiềuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh… Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lê Tiếu và Lạc Vũ ăn bữa tối nhanh gọn rồi về nhà họ Lê.Vừa vào cửa, cô nhìn thấy Lê Quảng Minh và Đoàn Thục Viện ngồi trong phòng khách, một người uống trà, người kia hút thuốc. Nghe tiếng bước chân, cả hai không hẹn mà cùng nhìn sang.Bầu không khí có hơi khác lạ.Lê Tiếu bước chậm lại, chào ba mẹ rồi xoay người tính lên tầng.Sau lưng, Lê Quảng Minh nghiêm túc gọi cô lại: "Con gái à, con đợi đã."Lê Tiếu đứng lại, quay đầu nhìn hai người, đôi mắt lóe lên, đi đến ngồi đối diện họ: "Ba mẹ có việc tìm con?"Bình thường vợ chồng nhà họ Lê ai cũng bận rộn, khá thoáng trong việc dạy dỗ Lê Tiếu, rất ít khi nghiêm túc thế này.Nhưng lúc này Lê Quảng Minh hút xì gà, lúc nhả khói mù còn sặc một tiếng, sau đó cúi người dụi tàn thuốc. Một loạt động tác mà cả buổi chẳng nói gì.Đoàn Thục Viện đoan trang ngồi cạnh ông, hai tay nâng tách trà, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, cũng không lên tiếng.Lê Tiếu ngồi hai ba phút vẫn không nghe ai nói tiếng nào.Cô đỡ tay vịn, chống cằm nhìn hai người, nén nhịn mà hỏi: "Ba mẹ, có chuyện gì không?""Có!" Lê Quảng Minh sợ cô không đợi được nên vội gật đầu. Nhưng đối mặt với vẻ mặt vô tội của Lê Tiếu, ông lại lâm vào rối rắm.Nên ông quyết hướng về phía Đoàn Thục Viện, đẩy vấn đề sang cho bà: "Mẹ con có chuyện muốn nói với con."Động tác nâng tách trà của Đoàn Thục Viện ngừng giữa không trung. Chạm phải tầm mắt của Lê Tiếu, bà lập tức nghiêng đầu trợn mắt với Lê Quảng Minh, đá vào bắp chân ông: "Rõ ràng chính anh có chuyện muốn nói với Tiếu Tiếu, liên quan gì đến em?"Lê Tiếu: "..."Cô nhìn hai người đùn đẩy nhau mà hứng thú.Thấy họ không ngừng tranh chấp, Lê Tiếu rút điện thoại ra khỏi túi, mở app game, thản nhiên chơi game.Chơi cực kỳ vui.Sau khi qua được hai cửa game, Lê Tiếu tắt app, ngẩng đầu nhìn, thản nhiên đứng dậy chuẩn bị lên lầu.Thấy thế, vợ chồng họ Lê ở sau đồng thanh hỏi: "Con gái à, tối qua đi đâu thế?"À, khởi binh vấn tội.Lê Tiếu dừng bước, lúc xoay người còn chưa giải thích thì Đoàn Thục Viện đã đứng dậy đi đến trước mặt cô, chân thành nói: "Bé cưng à, ba mẹ không có ý gì khác, chỉ là... gần đây con thường xuyên không về nhà ngủ, con đi đâu thế? Nói một chút cho ba mẹ nghe xem."Đoàn Thục Viện vừa nói vừa kéo tay cô, sau đó lôi cô ngồi xuống sofa gần đó.Lúc này, Lê Quảng Minh híp mắt nhả khói, phụ họa như thật: "Con gái à, không phải ba mẹ hạn chế tự do của con, nhưng con là con gái, đêm không về thật sự không an toàn.""Nếu con là con trai, ba sẽ không hỏi han đâu. Xem anh Hai con đấy, đã lâu không về nhà, ba thèm quản sao?""Nhưng con thì khác, con còn nhỏ, chưa từng chứng kiến cuộc đời hiểm ác, lòng người khó dò. Dù bên ngoài có tốt cỡ nào đi nữa, cũng đâu có an toàn như ở nhà? Con nói có đúng không?"Lê Tiếu chưa từng chứng kiến cuộc đời hiểm ác: "..."Lời này nghe sao là lạ.Cô vuốt màn hình điện thoại, nhìn ba rồi lại nhìn mẹ: "Ba mẹ, rốt cuộc hai người muốn nói gì?"Nghe thế, Đoàn Thục Viện và Lê Quảng Minh nhìn nhau. Giây kế tiếp Lê Quảng Minh hằng giọng, bày ra vẻ người cha nghiêm túc: "Con gái à, nói thật ba nghe, có phải gần đây... con quen bạn trai không?"Vừa khéo đúng là thế.Lê Tiếu chợt cúi đầu cười, lúc nhìn về phía Lê Quảng Minh thì khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt: "Sao ba lại hỏi thế?"