Cứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh…
Chương 209: Giống như điện kế
Siêu Cấp Cưng ChiềuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh… Khoảng hai mươi phút sau, Đoàn Cảnh Minh dần tỉnh lại.Người nhà họ Đoàn đang ngồi quanh phòng bệnh, năm lần bảy lượt khuyên ông nghe lời bác sĩ dặn, đừng lấy sức khỏe ra làm trò đùa.Ông cụ không nói gì, chỉ sâu kín nhìn Đoàn Diệc Tuyên, mím môi nhìn trần nhà bực bội.Mà ở ngoài hành lang, Lê Tiếu dựa lưng vào tường nghe điện thoại.Là điện thoại của Viện sĩ Giang, hỏi xem cô dự định thế nào.Lê Tiếu đưa ra câu trả lời khẳng định, Viện sĩ Giang cười vui vẻ nói "Trẻ con dễ bảo" rồi kết thúc cuộc gọi.Vừa xoay người, cửa phòng bệnh mở ra, cô va thẳng vào Đoàn Diệc Tuyên.Đoàn Diệc Tuyên cầm ví da chắc đang định rời đi.Đoàn Diệc Tuyên va phải vai Lê Tiếu, khẽ hét lên rồi lui ra sau một bước, nhìn chằm chằm rồi châm chọc: "Ai nấy cũng ở trong phòng bệnh chăm sóc ông, còn cô thì chạy ra đây được yên tĩnh."Đoàn Diệc Tuyên thật sự không xem trọng Lê Tiếu, khi không có người ngoài thì cô ta nói chuyện không hề kiêng kị.Lê Tiếu đang nhìn điện thoại, thoáng ngẩng đầu lên thấy ánh mắt khinh bỉ của Đoàn Diệc Tuyên thì nhíu mày hiểu ra, hời hợt hỏi: "Thư cố cáo ở Cục Cảnh sát Nam Dương là do chị gửi nhỉ?"Câu hỏi đột ngột khiến Đoàn Diệc Tuyên không kịp ứng phó.Cô ta không chuẩn bị trước nên khó tránh sợ hãi nhìn Lê Tiếu, nhưng nhanh chóng cố ép bản thân bình tĩnh lại, và khó hiểu: "Thư tố cáo gì? Cô nói gì thế?"Ánh mắt không thể lừa người, sự hốt hoảng cố nén bên trong đã bán đứng Đoàn Diệc Tuyên.Lê Tiếu liếc cô ta, lười phải nhiều lời nên khi đẩy cửa phòng bệnh ra, nói sâu xa: "Chị đúng là... ngu hết thuốc chữa."Đoàn Diệc Tuyên đứng ngoài cửa mà lo sợ không thôi.Đó là thư tố cáo ẩn danh, dù là Cục Cảnh sát cũng không thể tra ra, sao Lê Tiếu lại biết?Sau khi tỉnh táo phân tích lại, Đoàn Diệc Tuyên cho rằng Lê Tiếu đang gạt mình....Sáng hôm sau, huyết áp của Đoàn Cảnh Minh đã được kiểm soát, người nhà họ Đoàn lại đến bệnh viện bàn bạc phương án trị liệu về sau.Lê Tiếu không đi chung, mười giờ sáng nay cô đến Giang Cảnh Hào Đình.Hôm nay là Chủ nhật, ngày Lê Thiếu Quyền liều chết về nhà.Vì sợ ba chặt chân nên anh ta năn nỉ Lê Tiếu đi cùng.Dưới chung cư, Lê Thiếu Quyền mặc bộ vest đen mới, phối sơ mi trắng bên trong, thắt cà vạt mang cặp táp, chải chuốt cả tóc, trông bảnh bao hơn hẳn.Lê Tiếu đỗ xe cạnh anh ta, câm nín nhìn đối phương lên xe, mãi không nói tiếng nào.Lê Thiếu Quyền thắt dây an toàn, nghiêng đầu thấy ánh mắt của Lê Tiếu thì chỉnh cà vạt lại, cười như thật: "Sao nào? Khá bảnh đúng không?"Ừ đẹp trai lắm, y như cái điện kế vậy.Bạn đang đọc truyện tại Truyện Mới. Truyenmoi.orgLê Tiếu nhìn anh ta, im lặng khởi động xe.Trên đường đi, Lê Thiếu Quyền như ngồi trên bàn chông. Quãng đường về nhà càng gần hơn thì anh ta càng thêm bất an.Không bao lâu sau, biệt thự bác Hai Lê Quảng Mậu đã ở ngay trước mắt.Lê Thiếu Quyền lại sửa sang bộ cánh, ôm chặt cặp táp, ánh mắt lộ rõ sự hồi hộp trông mong.Xe dừng lại, trước hàng rào tre bên ngoài cửa biệt thự có hai người, là vợ chồng Lê Quảng Mậu.Thấy xe của Lê Tiếu, Lê Quảng Mậu chậm rãi đi đến. Tuy đã hơn năm mươi, nhưng nét mặt ông vẫn uy nghiêm, năm tháng bể dâu nhưng không hề già đi.Lê Thiếu Quyền là con trai một nhà bác Hai. Mấy năm nay anh ta không về nhà, giờ bỗng thấy đôi tóc mai bạc trắng của ba mình mà mím môi muốn khóc.Lê Tiếu đẩy cửa xuống xe đi đến trước mặt Lê Quảng Mậu, cười chào hỏi: "Chào hai bác."Lê Quảng Mậu thoáng dò xét trong chiếc Mercedes rồi nhìn Lê Tiếu, gật đầu nói: "Tiếu Tiếu à, cực cho cháu rồi."
Khoảng hai mươi phút sau, Đoàn Cảnh Minh dần tỉnh lại.
Người nhà họ Đoàn đang ngồi quanh phòng bệnh, năm lần bảy lượt khuyên ông nghe lời bác sĩ dặn, đừng lấy sức khỏe ra làm trò đùa.
Ông cụ không nói gì, chỉ sâu kín nhìn Đoàn Diệc Tuyên, mím môi nhìn trần nhà bực bội.
Mà ở ngoài hành lang, Lê Tiếu dựa lưng vào tường nghe điện thoại.
Là điện thoại của Viện sĩ Giang, hỏi xem cô dự định thế nào.
Lê Tiếu đưa ra câu trả lời khẳng định, Viện sĩ Giang cười vui vẻ nói "Trẻ con dễ bảo" rồi kết thúc cuộc gọi.
Vừa xoay người, cửa phòng bệnh mở ra, cô va thẳng vào Đoàn Diệc Tuyên.
Đoàn Diệc Tuyên cầm ví da chắc đang định rời đi.
Đoàn Diệc Tuyên va phải vai Lê Tiếu, khẽ hét lên rồi lui ra sau một bước, nhìn chằm chằm rồi châm chọc: "Ai nấy cũng ở trong phòng bệnh chăm sóc ông, còn cô thì chạy ra đây được yên tĩnh."
Đoàn Diệc Tuyên thật sự không xem trọng Lê Tiếu, khi không có người ngoài thì cô ta nói chuyện không hề kiêng kị.
Lê Tiếu đang nhìn điện thoại, thoáng ngẩng đầu lên thấy ánh mắt khinh bỉ của Đoàn Diệc Tuyên thì nhíu mày hiểu ra, hời hợt hỏi: "Thư cố cáo ở Cục Cảnh sát Nam Dương là do chị gửi nhỉ?"
Câu hỏi đột ngột khiến Đoàn Diệc Tuyên không kịp ứng phó.
Cô ta không chuẩn bị trước nên khó tránh sợ hãi nhìn Lê Tiếu, nhưng nhanh chóng cố ép bản thân bình tĩnh lại, và khó hiểu: "Thư tố cáo gì? Cô nói gì thế?"
Ánh mắt không thể lừa người, sự hốt hoảng cố nén bên trong đã bán đứng Đoàn Diệc Tuyên.
Lê Tiếu liếc cô ta, lười phải nhiều lời nên khi đẩy cửa phòng bệnh ra, nói sâu xa: "Chị đúng là... ngu hết thuốc chữa."
Đoàn Diệc Tuyên đứng ngoài cửa mà lo sợ không thôi.
Đó là thư tố cáo ẩn danh, dù là Cục Cảnh sát cũng không thể tra ra, sao Lê Tiếu lại biết?
Sau khi tỉnh táo phân tích lại, Đoàn Diệc Tuyên cho rằng Lê Tiếu đang gạt mình.
...
Sáng hôm sau, huyết áp của Đoàn Cảnh Minh đã được kiểm soát, người nhà họ Đoàn lại đến bệnh viện bàn bạc phương án trị liệu về sau.
Lê Tiếu không đi chung, mười giờ sáng nay cô đến Giang Cảnh Hào Đình.
Hôm nay là Chủ nhật, ngày Lê Thiếu Quyền liều chết về nhà.
Vì sợ ba chặt chân nên anh ta năn nỉ Lê Tiếu đi cùng.
Dưới chung cư, Lê Thiếu Quyền mặc bộ vest đen mới, phối sơ mi trắng bên trong, thắt cà vạt mang cặp táp, chải chuốt cả tóc, trông bảnh bao hơn hẳn.
Lê Tiếu đỗ xe cạnh anh ta, câm nín nhìn đối phương lên xe, mãi không nói tiếng nào.
Lê Thiếu Quyền thắt dây an toàn, nghiêng đầu thấy ánh mắt của Lê Tiếu thì chỉnh cà vạt lại, cười như thật: "Sao nào? Khá bảnh đúng không?"
Ừ đẹp trai lắm, y như cái điện kế vậy.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện Mới. Truyenmoi.org
Lê Tiếu nhìn anh ta, im lặng khởi động xe.
Trên đường đi, Lê Thiếu Quyền như ngồi trên bàn chông. Quãng đường về nhà càng gần hơn thì anh ta càng thêm bất an.
Không bao lâu sau, biệt thự bác Hai Lê Quảng Mậu đã ở ngay trước mắt.
Lê Thiếu Quyền lại sửa sang bộ cánh, ôm chặt cặp táp, ánh mắt lộ rõ sự hồi hộp trông mong.
Xe dừng lại, trước hàng rào tre bên ngoài cửa biệt thự có hai người, là vợ chồng Lê Quảng Mậu.
Thấy xe của Lê Tiếu, Lê Quảng Mậu chậm rãi đi đến. Tuy đã hơn năm mươi, nhưng nét mặt ông vẫn uy nghiêm, năm tháng bể dâu nhưng không hề già đi.
Lê Thiếu Quyền là con trai một nhà bác Hai. Mấy năm nay anh ta không về nhà, giờ bỗng thấy đôi tóc mai bạc trắng của ba mình mà mím môi muốn khóc.
Lê Tiếu đẩy cửa xuống xe đi đến trước mặt Lê Quảng Mậu, cười chào hỏi: "Chào hai bác."
Lê Quảng Mậu thoáng dò xét trong chiếc Mercedes rồi nhìn Lê Tiếu, gật đầu nói: "Tiếu Tiếu à, cực cho cháu rồi."
Siêu Cấp Cưng ChiềuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh… Khoảng hai mươi phút sau, Đoàn Cảnh Minh dần tỉnh lại.Người nhà họ Đoàn đang ngồi quanh phòng bệnh, năm lần bảy lượt khuyên ông nghe lời bác sĩ dặn, đừng lấy sức khỏe ra làm trò đùa.Ông cụ không nói gì, chỉ sâu kín nhìn Đoàn Diệc Tuyên, mím môi nhìn trần nhà bực bội.Mà ở ngoài hành lang, Lê Tiếu dựa lưng vào tường nghe điện thoại.Là điện thoại của Viện sĩ Giang, hỏi xem cô dự định thế nào.Lê Tiếu đưa ra câu trả lời khẳng định, Viện sĩ Giang cười vui vẻ nói "Trẻ con dễ bảo" rồi kết thúc cuộc gọi.Vừa xoay người, cửa phòng bệnh mở ra, cô va thẳng vào Đoàn Diệc Tuyên.Đoàn Diệc Tuyên cầm ví da chắc đang định rời đi.Đoàn Diệc Tuyên va phải vai Lê Tiếu, khẽ hét lên rồi lui ra sau một bước, nhìn chằm chằm rồi châm chọc: "Ai nấy cũng ở trong phòng bệnh chăm sóc ông, còn cô thì chạy ra đây được yên tĩnh."Đoàn Diệc Tuyên thật sự không xem trọng Lê Tiếu, khi không có người ngoài thì cô ta nói chuyện không hề kiêng kị.Lê Tiếu đang nhìn điện thoại, thoáng ngẩng đầu lên thấy ánh mắt khinh bỉ của Đoàn Diệc Tuyên thì nhíu mày hiểu ra, hời hợt hỏi: "Thư cố cáo ở Cục Cảnh sát Nam Dương là do chị gửi nhỉ?"Câu hỏi đột ngột khiến Đoàn Diệc Tuyên không kịp ứng phó.Cô ta không chuẩn bị trước nên khó tránh sợ hãi nhìn Lê Tiếu, nhưng nhanh chóng cố ép bản thân bình tĩnh lại, và khó hiểu: "Thư tố cáo gì? Cô nói gì thế?"Ánh mắt không thể lừa người, sự hốt hoảng cố nén bên trong đã bán đứng Đoàn Diệc Tuyên.Lê Tiếu liếc cô ta, lười phải nhiều lời nên khi đẩy cửa phòng bệnh ra, nói sâu xa: "Chị đúng là... ngu hết thuốc chữa."Đoàn Diệc Tuyên đứng ngoài cửa mà lo sợ không thôi.Đó là thư tố cáo ẩn danh, dù là Cục Cảnh sát cũng không thể tra ra, sao Lê Tiếu lại biết?Sau khi tỉnh táo phân tích lại, Đoàn Diệc Tuyên cho rằng Lê Tiếu đang gạt mình....Sáng hôm sau, huyết áp của Đoàn Cảnh Minh đã được kiểm soát, người nhà họ Đoàn lại đến bệnh viện bàn bạc phương án trị liệu về sau.Lê Tiếu không đi chung, mười giờ sáng nay cô đến Giang Cảnh Hào Đình.Hôm nay là Chủ nhật, ngày Lê Thiếu Quyền liều chết về nhà.Vì sợ ba chặt chân nên anh ta năn nỉ Lê Tiếu đi cùng.Dưới chung cư, Lê Thiếu Quyền mặc bộ vest đen mới, phối sơ mi trắng bên trong, thắt cà vạt mang cặp táp, chải chuốt cả tóc, trông bảnh bao hơn hẳn.Lê Tiếu đỗ xe cạnh anh ta, câm nín nhìn đối phương lên xe, mãi không nói tiếng nào.Lê Thiếu Quyền thắt dây an toàn, nghiêng đầu thấy ánh mắt của Lê Tiếu thì chỉnh cà vạt lại, cười như thật: "Sao nào? Khá bảnh đúng không?"Ừ đẹp trai lắm, y như cái điện kế vậy.Bạn đang đọc truyện tại Truyện Mới. Truyenmoi.orgLê Tiếu nhìn anh ta, im lặng khởi động xe.Trên đường đi, Lê Thiếu Quyền như ngồi trên bàn chông. Quãng đường về nhà càng gần hơn thì anh ta càng thêm bất an.Không bao lâu sau, biệt thự bác Hai Lê Quảng Mậu đã ở ngay trước mắt.Lê Thiếu Quyền lại sửa sang bộ cánh, ôm chặt cặp táp, ánh mắt lộ rõ sự hồi hộp trông mong.Xe dừng lại, trước hàng rào tre bên ngoài cửa biệt thự có hai người, là vợ chồng Lê Quảng Mậu.Thấy xe của Lê Tiếu, Lê Quảng Mậu chậm rãi đi đến. Tuy đã hơn năm mươi, nhưng nét mặt ông vẫn uy nghiêm, năm tháng bể dâu nhưng không hề già đi.Lê Thiếu Quyền là con trai một nhà bác Hai. Mấy năm nay anh ta không về nhà, giờ bỗng thấy đôi tóc mai bạc trắng của ba mình mà mím môi muốn khóc.Lê Tiếu đẩy cửa xuống xe đi đến trước mặt Lê Quảng Mậu, cười chào hỏi: "Chào hai bác."Lê Quảng Mậu thoáng dò xét trong chiếc Mercedes rồi nhìn Lê Tiếu, gật đầu nói: "Tiếu Tiếu à, cực cho cháu rồi."