Tác giả:

Cứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh…

Chương 213: Bình tĩnh của cô đâu?

Siêu Cấp Cưng ChiềuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh… Ui, bị phát hiện rồi.Lê Tiếu nhếch môi, lười biếng hé mắt.Cô đang được Thương Úc ôm kiểu công chúa, cổ chân mảnh khảnh thích ý chồng lên nhau, hai tay vòng lấy bả vai anh, nhướng mày cười: "Sao Diễn gia lại phát hiện?"Thương Úc đứng yên, đôi mắt sâu thẳm rọi ánh đèn, yết hầu khẽ trượt, cúi đầu nói bằng giọng khàn khàn bên tai cô: "Lúc hôn em."Ban đầu cô ngủ thật, nhưng sau đó khi anh không kìm được mà hôn mấy cái, hàng mi dày của cô bắt đầu lay động.Cả quãng đường sau đó chắc đều giả vờ ngủ.Lê Tiếu nghe anh nhỏ giọng bên tai, hơi thở ấm nóng phả vào ốc tai mẫn cảm mà không nhịn được rụt cổ.Cô nhướng mày liếc anh, ánh mắt nghiền ngẫm trên môi anh: "Diễn gia, không thể trách em giả vờ ngủ được. Ai bảo anh... hôn em suốt đoạn đường."Cô buồn ngủ thật, nhưng những nụ hôn ngắn thỉnh thoảng rơi trên mặt, cảm giác tê dại đó thật khó lòng đỡ được.Thương Úc nghe cô tố cáo, bắt được ánh mắt của cô đang nhìn chằm chằm môi mình, khóe miệng khẽ nhếch, hai cánh tay dần ghì chặt: "Thế nên?""Thế nên..." Lê Tiếu khó khăn nhìn lên đôi mắt anh, sau đó co rồi duỗi đầu ngón tay đang đặt trên vai anh, dời từ gáy anh sang áo sơ mi, đến gò má, ôm lấy: "Em phải hôn lại, để không bị lỗ."Dứt lời, cô chủ động nghiêng về phía trước, áp môi mình lên môi anh, nhẹ tênh.Cô chẳng có chút kinh nghiệm những vẫn lơ đãng thè đầu lưỡi ra liếm.Như ngọn lửa nhóm lên cùng gió xuân, lập tức cháy hừng hực.Lê Tiếu không ngờ rằng động tác nhỏ này lại khiến Thương Úc phản ứng mạnh như vậy.Bỗng dưng anh siết chặt vòng tay, ghì cô vào lòng, đổi thế chủ động, công thành chiếm đất một cách nhanh chóng.Một nụ hôn sâu kiểu Pháp tiêu chuẩn.Bạn đang đọc truyện tại Truyenmoivn.com.Trong đêm khuya, trước cửa biệt thự Nam Dương được xưng là minh châu trong núi, người đàn ông với bóng lưng cao ngất đứng giữa sảnh ôm một cô gái kiểu công chúa, hai người hôn nhau say đắm nồng nàn.Thỉnh thoảng có mấy vệ sĩ đi ngang qua đều ngây người.Đi tuần cũng phải ăn thức ăn cho chó ngập họng, vui vẻ gì tầm này!?Dứt nụ hôn, khóe môi Lê Tiếu sưng đỏ, ánh mắt mê ly, nằm trên bả vai Thương Úc thở hổn hển.Hơi thở của anh nặng nề hơn, mắt nhìn gò má đỏ ửng của cô, quai hàm cạ cô một cái, anh ổn định nhịp thở rồi ôm cô vào phòng khách.Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi mà độ ẩm của cả hai vẫn có khuynh hướng tăng cao.Mấy giây sau, Lê Tiếu rời khỏi lồng ngực anh, cố bình tĩnh đi đến sofa ngồi xuống. Nếu không phải cổ chân như nhũn ra thì nhìn không có gì khác lạ.Bóng đen từ đỉnh đầu rọi xuống, Lê Tiếu như nghẹn thở, dựa vào sofa, mơ màng ngẩng đầu.Hơi thở nam tính phả vào mặt, dường như đang đầu độc lý trí của Lê Tiếu.Nụ hôn kia còn quẩn quanh trong đầu cô.Lê Tiếu vô thức liếm khóe môi lành lạnh, còn chưa nói gì thì Thương Úc đã chống một tay lên lưng sofa, cúi người, dùng ngón cái ấm áp xoa bên môi cô: "Chưa ăn tối sao?""Phải, hôn quên luôn." Suy nghĩ của Lê Tiếu rối loạn, nhìn chằm chằm môi anh, cứ thế bật thốt thành lời.Hai ba giây sau, thấy đáy mắt sâu thẳm của anh hiện lên ý cười rõ rệt hơn, Lê Tiếu mới ảo não nói tiếp: "À không... ý em là... bận quá nên quên."Bình tĩnh của cô đâu? Kiềm chế của cô đâu? Lý trí khiến cô hãnh diện đâu?

Ui, bị phát hiện rồi.

Lê Tiếu nhếch môi, lười biếng hé mắt.

Cô đang được Thương Úc ôm kiểu công chúa, cổ chân mảnh khảnh thích ý chồng lên nhau, hai tay vòng lấy bả vai anh, nhướng mày cười: "Sao Diễn gia lại phát hiện?"

Thương Úc đứng yên, đôi mắt sâu thẳm rọi ánh đèn, yết hầu khẽ trượt, cúi đầu nói bằng giọng khàn khàn bên tai cô: "Lúc hôn em."

Ban đầu cô ngủ thật, nhưng sau đó khi anh không kìm được mà hôn mấy cái, hàng mi dày của cô bắt đầu lay động.

Cả quãng đường sau đó chắc đều giả vờ ngủ.

Lê Tiếu nghe anh nhỏ giọng bên tai, hơi thở ấm nóng phả vào ốc tai mẫn cảm mà không nhịn được rụt cổ.

Cô nhướng mày liếc anh, ánh mắt nghiền ngẫm trên môi anh: "Diễn gia, không thể trách em giả vờ ngủ được. Ai bảo anh... hôn em suốt đoạn đường."

Cô buồn ngủ thật, nhưng những nụ hôn ngắn thỉnh thoảng rơi trên mặt, cảm giác tê dại đó thật khó lòng đỡ được.

Thương Úc nghe cô tố cáo, bắt được ánh mắt của cô đang nhìn chằm chằm môi mình, khóe miệng khẽ nhếch, hai cánh tay dần ghì chặt: "Thế nên?"

"Thế nên..." Lê Tiếu khó khăn nhìn lên đôi mắt anh, sau đó co rồi duỗi đầu ngón tay đang đặt trên vai anh, dời từ gáy anh sang áo sơ mi, đến gò má, ôm lấy: "Em phải hôn lại, để không bị lỗ."

Dứt lời, cô chủ động nghiêng về phía trước, áp môi mình lên môi anh, nhẹ tênh.

Cô chẳng có chút kinh nghiệm những vẫn lơ đãng thè đầu lưỡi ra liếm.

Như ngọn lửa nhóm lên cùng gió xuân, lập tức cháy hừng hực.

Lê Tiếu không ngờ rằng động tác nhỏ này lại khiến Thương Úc phản ứng mạnh như vậy.

Bỗng dưng anh siết chặt vòng tay, ghì cô vào lòng, đổi thế chủ động, công thành chiếm đất một cách nhanh chóng.

Một nụ hôn sâu kiểu Pháp tiêu chuẩn.

Bạn đang đọc truyện tại Truyenmoivn.com.

Trong đêm khuya, trước cửa biệt thự Nam Dương được xưng là minh châu trong núi, người đàn ông với bóng lưng cao ngất đứng giữa sảnh ôm một cô gái kiểu công chúa, hai người hôn nhau say đắm nồng nàn.

Thỉnh thoảng có mấy vệ sĩ đi ngang qua đều ngây người.

Đi tuần cũng phải ăn thức ăn cho chó ngập họng, vui vẻ gì tầm này!?

Dứt nụ hôn, khóe môi Lê Tiếu sưng đỏ, ánh mắt mê ly, nằm trên bả vai Thương Úc thở hổn hển.

Hơi thở của anh nặng nề hơn, mắt nhìn gò má đỏ ửng của cô, quai hàm cạ cô một cái, anh ổn định nhịp thở rồi ôm cô vào phòng khách.

Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi mà độ ẩm của cả hai vẫn có khuynh hướng tăng cao.

Mấy giây sau, Lê Tiếu rời khỏi lồng ngực anh, cố bình tĩnh đi đến sofa ngồi xuống. Nếu không phải cổ chân như nhũn ra thì nhìn không có gì khác lạ.

Bóng đen từ đỉnh đầu rọi xuống, Lê Tiếu như nghẹn thở, dựa vào sofa, mơ màng ngẩng đầu.

Hơi thở nam tính phả vào mặt, dường như đang đầu độc lý trí của Lê Tiếu.

Nụ hôn kia còn quẩn quanh trong đầu cô.

Lê Tiếu vô thức liếm khóe môi lành lạnh, còn chưa nói gì thì Thương Úc đã chống một tay lên lưng sofa, cúi người, dùng ngón cái ấm áp xoa bên môi cô: "Chưa ăn tối sao?"

"Phải, hôn quên luôn." Suy nghĩ của Lê Tiếu rối loạn, nhìn chằm chằm môi anh, cứ thế bật thốt thành lời.

Hai ba giây sau, thấy đáy mắt sâu thẳm của anh hiện lên ý cười rõ rệt hơn, Lê Tiếu mới ảo não nói tiếp: "À không... ý em là... bận quá nên quên."

Bình tĩnh của cô đâu? Kiềm chế của cô đâu? Lý trí khiến cô hãnh diện đâu?

Siêu Cấp Cưng ChiềuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh… Ui, bị phát hiện rồi.Lê Tiếu nhếch môi, lười biếng hé mắt.Cô đang được Thương Úc ôm kiểu công chúa, cổ chân mảnh khảnh thích ý chồng lên nhau, hai tay vòng lấy bả vai anh, nhướng mày cười: "Sao Diễn gia lại phát hiện?"Thương Úc đứng yên, đôi mắt sâu thẳm rọi ánh đèn, yết hầu khẽ trượt, cúi đầu nói bằng giọng khàn khàn bên tai cô: "Lúc hôn em."Ban đầu cô ngủ thật, nhưng sau đó khi anh không kìm được mà hôn mấy cái, hàng mi dày của cô bắt đầu lay động.Cả quãng đường sau đó chắc đều giả vờ ngủ.Lê Tiếu nghe anh nhỏ giọng bên tai, hơi thở ấm nóng phả vào ốc tai mẫn cảm mà không nhịn được rụt cổ.Cô nhướng mày liếc anh, ánh mắt nghiền ngẫm trên môi anh: "Diễn gia, không thể trách em giả vờ ngủ được. Ai bảo anh... hôn em suốt đoạn đường."Cô buồn ngủ thật, nhưng những nụ hôn ngắn thỉnh thoảng rơi trên mặt, cảm giác tê dại đó thật khó lòng đỡ được.Thương Úc nghe cô tố cáo, bắt được ánh mắt của cô đang nhìn chằm chằm môi mình, khóe miệng khẽ nhếch, hai cánh tay dần ghì chặt: "Thế nên?""Thế nên..." Lê Tiếu khó khăn nhìn lên đôi mắt anh, sau đó co rồi duỗi đầu ngón tay đang đặt trên vai anh, dời từ gáy anh sang áo sơ mi, đến gò má, ôm lấy: "Em phải hôn lại, để không bị lỗ."Dứt lời, cô chủ động nghiêng về phía trước, áp môi mình lên môi anh, nhẹ tênh.Cô chẳng có chút kinh nghiệm những vẫn lơ đãng thè đầu lưỡi ra liếm.Như ngọn lửa nhóm lên cùng gió xuân, lập tức cháy hừng hực.Lê Tiếu không ngờ rằng động tác nhỏ này lại khiến Thương Úc phản ứng mạnh như vậy.Bỗng dưng anh siết chặt vòng tay, ghì cô vào lòng, đổi thế chủ động, công thành chiếm đất một cách nhanh chóng.Một nụ hôn sâu kiểu Pháp tiêu chuẩn.Bạn đang đọc truyện tại Truyenmoivn.com.Trong đêm khuya, trước cửa biệt thự Nam Dương được xưng là minh châu trong núi, người đàn ông với bóng lưng cao ngất đứng giữa sảnh ôm một cô gái kiểu công chúa, hai người hôn nhau say đắm nồng nàn.Thỉnh thoảng có mấy vệ sĩ đi ngang qua đều ngây người.Đi tuần cũng phải ăn thức ăn cho chó ngập họng, vui vẻ gì tầm này!?Dứt nụ hôn, khóe môi Lê Tiếu sưng đỏ, ánh mắt mê ly, nằm trên bả vai Thương Úc thở hổn hển.Hơi thở của anh nặng nề hơn, mắt nhìn gò má đỏ ửng của cô, quai hàm cạ cô một cái, anh ổn định nhịp thở rồi ôm cô vào phòng khách.Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi mà độ ẩm của cả hai vẫn có khuynh hướng tăng cao.Mấy giây sau, Lê Tiếu rời khỏi lồng ngực anh, cố bình tĩnh đi đến sofa ngồi xuống. Nếu không phải cổ chân như nhũn ra thì nhìn không có gì khác lạ.Bóng đen từ đỉnh đầu rọi xuống, Lê Tiếu như nghẹn thở, dựa vào sofa, mơ màng ngẩng đầu.Hơi thở nam tính phả vào mặt, dường như đang đầu độc lý trí của Lê Tiếu.Nụ hôn kia còn quẩn quanh trong đầu cô.Lê Tiếu vô thức liếm khóe môi lành lạnh, còn chưa nói gì thì Thương Úc đã chống một tay lên lưng sofa, cúi người, dùng ngón cái ấm áp xoa bên môi cô: "Chưa ăn tối sao?""Phải, hôn quên luôn." Suy nghĩ của Lê Tiếu rối loạn, nhìn chằm chằm môi anh, cứ thế bật thốt thành lời.Hai ba giây sau, thấy đáy mắt sâu thẳm của anh hiện lên ý cười rõ rệt hơn, Lê Tiếu mới ảo não nói tiếp: "À không... ý em là... bận quá nên quên."Bình tĩnh của cô đâu? Kiềm chế của cô đâu? Lý trí khiến cô hãnh diện đâu?

Chương 213: Bình tĩnh của cô đâu?