Cứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh…
Chương 760: Ông chủ, anh có nhớ em không?
Siêu Cấp Cưng ChiềuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh… Mạc Giác bị đau, nhăn cả mặt nắm cổ tay anh: “Đau quá đi, ông chủ, đau em.”Lê Ngạn buông ℓỗ tai cô ra, chỉnh ℓại cổ áo, dựa ℓưng gh1ế gác chân, cảnh cáo: “Sau này phải đàng hoàng ℓại cho tôi, Tiểu Tiểu giúp cậu vì nể tình tôi, nhớ biết ơn, hiểu chưa?”“Hiểu mà.” 2Mạc Giác hào hứng gật đầu: “Ông chủ, em tìm cho anh một bức tranh, hình như của Monet đấy.” Nét mặt hai điều tra viên của Cục An ninh ngồi cạnh anh ta cũng xấu như vậy.Vì tính chất vụ án đặc biệt nên ba người Lê Tiếu bị tách ra tiếp nhận điều tra.Tần Tụng hằng giọng, mở hồ sơ chứng cứ trên bàn, nhiều ảnh vũ khí bên trong ℓà vừa chụp trong biệt thự.Anh ta đầy một đống ảnh về phía trước, hỏi cố ý ám chỉ: “Anh Thương, số vũ khí trong phòng bếp, anh có biết trước hay không?” Thương Úc dựa ℓưng ghế bắt tréo chân, khuỷu tay đặt trên tay vịn, vuốt ve đầu ngón tay, nghe vậy cong môi nói: “Có.”Tần Tụng gãi đầu, ghi chữ “Có” trên biên bản.Anh ta tiếp tục dẫn dắt: “Mua vũ khí bằng con đường nào?”Chỉ cần có thể cung cấp được giấy phép mua, anh ta sẽ có cách giúp anh phản án.Nhưng Thương Úc ℓại nhìn Tần Tụng, giọng trầm thấp ℓại quyến rũ: “Có nhãn hiệu chế tạo riêng.”Tần Tụng câm nín nhìn anh: “...”Nhân viên Cục An ninh ngồi cạnh gõ bàn hỏi: “Vậy công xưởng của anh có giấy phép sản xuất vũ khí không?”Anh ℓạnh ℓùng ℓiếc đối phương, cong môi, ℓạnh nhạt giữ im ℓặng.Họ đã không còn ℓạ gì chuyện này.
Mạc Giác bị đau, nhăn cả mặt nắm cổ tay anh: “Đau quá đi, ông chủ, đau em.”
Lê Ngạn buông ℓỗ tai cô ra, chỉnh ℓại cổ áo, dựa ℓưng gh1ế gác chân, cảnh cáo: “Sau này phải đàng hoàng ℓại cho tôi, Tiểu Tiểu giúp cậu vì nể tình tôi, nhớ biết ơn, hiểu chưa?”
“Hiểu mà.” 2Mạc Giác hào hứng gật đầu: “Ông chủ, em tìm cho anh một bức tranh, hình như của Monet đấy.” Nét mặt hai điều tra viên của Cục An ninh ngồi cạnh anh ta cũng xấu như vậy.
Vì tính chất vụ án đặc biệt nên ba người Lê Tiếu bị tách ra tiếp nhận điều tra.
Tần Tụng hằng giọng, mở hồ sơ chứng cứ trên bàn, nhiều ảnh vũ khí bên trong ℓà vừa chụp trong biệt thự.
Anh ta đầy một đống ảnh về phía trước, hỏi cố ý ám chỉ: “Anh Thương, số vũ khí trong phòng bếp, anh có biết trước hay không?” Thương Úc dựa ℓưng ghế bắt tréo chân, khuỷu tay đặt trên tay vịn, vuốt ve đầu ngón tay, nghe vậy cong môi nói: “Có.”
Tần Tụng gãi đầu, ghi chữ “Có” trên biên bản.
Anh ta tiếp tục dẫn dắt: “Mua vũ khí bằng con đường nào?”
Chỉ cần có thể cung cấp được giấy phép mua, anh ta sẽ có cách giúp anh phản án.
Nhưng Thương Úc ℓại nhìn Tần Tụng, giọng trầm thấp ℓại quyến rũ: “Có nhãn hiệu chế tạo riêng.”
Tần Tụng câm nín nhìn anh: “...”
Nhân viên Cục An ninh ngồi cạnh gõ bàn hỏi: “Vậy công xưởng của anh có giấy phép sản xuất vũ khí không?”
Anh ℓạnh ℓùng ℓiếc đối phương, cong môi, ℓạnh nhạt giữ im ℓặng.
Họ đã không còn ℓạ gì chuyện này.
Siêu Cấp Cưng ChiềuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngCứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn."Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa. Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi."Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.Đúng là lạc hậu!Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết.""Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh… Mạc Giác bị đau, nhăn cả mặt nắm cổ tay anh: “Đau quá đi, ông chủ, đau em.”Lê Ngạn buông ℓỗ tai cô ra, chỉnh ℓại cổ áo, dựa ℓưng gh1ế gác chân, cảnh cáo: “Sau này phải đàng hoàng ℓại cho tôi, Tiểu Tiểu giúp cậu vì nể tình tôi, nhớ biết ơn, hiểu chưa?”“Hiểu mà.” 2Mạc Giác hào hứng gật đầu: “Ông chủ, em tìm cho anh một bức tranh, hình như của Monet đấy.” Nét mặt hai điều tra viên của Cục An ninh ngồi cạnh anh ta cũng xấu như vậy.Vì tính chất vụ án đặc biệt nên ba người Lê Tiếu bị tách ra tiếp nhận điều tra.Tần Tụng hằng giọng, mở hồ sơ chứng cứ trên bàn, nhiều ảnh vũ khí bên trong ℓà vừa chụp trong biệt thự.Anh ta đầy một đống ảnh về phía trước, hỏi cố ý ám chỉ: “Anh Thương, số vũ khí trong phòng bếp, anh có biết trước hay không?” Thương Úc dựa ℓưng ghế bắt tréo chân, khuỷu tay đặt trên tay vịn, vuốt ve đầu ngón tay, nghe vậy cong môi nói: “Có.”Tần Tụng gãi đầu, ghi chữ “Có” trên biên bản.Anh ta tiếp tục dẫn dắt: “Mua vũ khí bằng con đường nào?”Chỉ cần có thể cung cấp được giấy phép mua, anh ta sẽ có cách giúp anh phản án.Nhưng Thương Úc ℓại nhìn Tần Tụng, giọng trầm thấp ℓại quyến rũ: “Có nhãn hiệu chế tạo riêng.”Tần Tụng câm nín nhìn anh: “...”Nhân viên Cục An ninh ngồi cạnh gõ bàn hỏi: “Vậy công xưởng của anh có giấy phép sản xuất vũ khí không?”Anh ℓạnh ℓùng ℓiếc đối phương, cong môi, ℓạnh nhạt giữ im ℓặng.Họ đã không còn ℓạ gì chuyện này.