Triệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ…
Chương 159
Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh RaTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTriệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ… Chương 159Có người đẩy cửa đi vào, Mộ Dung Bắc Quý ngồi trên xe lăn, sắc mặt lạnh lẽo như hồ nước sâu vạn trượng, không còn nửa phần dịu dàng như thường ngày nữa.“Toàn bộ binh lính của Sơn vương phủ đều cho ngươi mượn.”Hắn nhãn nhịn sự phẫn nộ trong lòng nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên: “Lão Tứ, nhất định phải †ìm được nàng về. Cho dù phải lật cả núi Nhạn Lạc lên thì cũng phải tìm được nàng”Mộ Dung Bắc Uyên ở trong viện kiểm tra binh mã, đang chuẩn bị ra cửa thì lúc này Thẩm Hi Nguyệt lại xuất hiện.Ánh mắt của nàng ta đã sáng tỏ nhưng vẫn bày ra một bộ dạng mơ hồ khó hiểu: “Vương gia người đang làm gì vậy? Chẳng lẽ là vương phi xảy ra chuyện rồi ư?”“Không phải. Công vụ triều đình, không liên quan đến vương phi”Mộ Dung Bắc Uyên cau mày: “Vương phi không có chuyện gì, nhưng cơ thể không được khỏe đang ở trong nhà tĩnh dưỡng, cho dù là ai cũng không được quấy rầy”Trên mặt Thẩm Hi Nguyệt lóe lên một tia độc ác dữ tợn.Xem ra Mộ Dung Bắc Uyên muốn che đậy giúp con tiện nhân kia.Rõ ràng đã bị sơn tặc bắt đi, vậy mà hắn còn muốn giả vờ giấu diếm, chẳng qua là muốn giúp nàng ta giữ lại sự trong sạch.Nếu không phải đám người kia không chịu giết người thì Triệu Khương Lan sao có thể còn giữ được mạng.Có điều, cho dù giữ được mạng của nàng ta thì đã sao. Tròn một tháng, ai mà có thể giấu diếm được chứ.Đến lúc đó, nàng ta chính là tàn hoa bại liễu từ trong ổ sơn tặc đi ra, nói không chừng đã bị đám người thô lỗ kia chà đạp đến mức không ra hình người nữa rồi.Sợ rằng không còn mặt mũi mà sống trên thế gian, nên sẽ tự kết liễu mạng sống của mình.Trong lòng Thẩm Hi Nguyệt hiểu rõ, nhưng vẫn phải dịu dàng tươi cười: “Nếu vương phi không sao, vậy thiếp thân không phải lo lắng nữa rồi. Thiếp thân không cản trở công vụ của vương gia nữa, xin được cáo lui.”Gần đến ban đêm, Triệu Khương Lan và Tiểu Bàn Tử cuối cùng cũng xử lý hết bảy người bị thương.Nàng mệt mỏi đến mức cánh tay cũng sắp không nhấc nổi, liền đi đến trong viện lấy nước rửa tay.Tiểu Bàn Tử vẻ mặt sùng bái đi theo phía sau: “Hay là ta bái ngươi làm thầy, ngươi dạy ta một chút đi mà”Vừa dứt lời, bụng của Triệu Khương Lan đã sôi lên.Tiểu Bàn Tử không hiểu chuyện gì, liếc nhìn bốn phía xung quanh: “Này, vừa nãy ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”Triệu Khương Lan trừng mắt nhìn hắn ta: “Bản cung đói bụng rồi. Có ai bái sư như ngươi không, cả một ngày trời cũng không nói đến việc nấu cơm cho ta ăn, muốn ta đói chết sao?”Nàng vừa nói xong, Tiểu Bàn liền chạy thoắt một cái đến nhà bếp, xáo trộn nhà bếp loảng xoảng một hồi, cuối cùng cũng làm được một khay thức ăn nhỏ đi ra.Hắn lại đưa cho Triệu Khương Lan hai cái màn thầu: “Này, bẻ nửa màn thầu ra, sau đó nhét thức ăn vào giữa, mùi vị rất ngon đấy”Triệu Khương Lan cũng không bới móc nữa, cầm lấy màn thầu ăn một miếng thật to, liếc mắt nhìn hắn ta một cái: “Cũng tạm được”Mặt sẹo Dịch Chân cầm bầu rượu đứng ở cạnh cửa, nhìn thấy cảnh này liền chế nhạo một câu: “Ngươi cũng thật dễ nuôi, cơm cạnh đạm bạc thế này cũng không ghét bỏ.”Nàng không nói gì, trong lòng thâm nghĩ nàng còn đã từng đến chiến trường nữa cơ đấy.Thời điểm khó khăn nhất đến máu người còn phải ăn, đây đã được coi là gì.Ánh trăng trên núi dường như còn trong trẻo thanh tú hơn so với nơi phồn hoa. Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống mặt đất, ngay cả tâm trạng nặng nề cũng có chút tan biến.Triệu Khương Lan ăn no rồi liền bắt đầu nói chuyện phiếm: “Các ngươi làm sơn tặc đã bao lâu rồi? Tuổi vẫn còn trẻ mà định kéo dài như vậy cả đời sao?”“Không làm sơn tặc thì còn có thể làm gì.Chúng ta đều là người bị ép vào đường cùng, ngay cả một kế sinh nhai chính đáng cũng không tìm được.”Tiểu Bàn chỉ chỉ vào Dịch Chân: “Vị đại ca này có kiếm pháp tuyệt đỉnh, nhưng như thế thì đã sao, hắn vốn định thi làm võ trạng nguyên. Ai ngờ trên đường vào kinh giết chết con trai của một vị tri huyện, lệnh truy nã treo ở khắp nơi, không làm sơn tặc thì còn có thể làm g씓Con trai của tri huyện, vậy không phải là ngươi đã giết người rồi sao?” Triệu Khương Lan nghi hoặc nhìn sang.
Chương 159
Có người đẩy cửa đi vào, Mộ Dung Bắc Quý ngồi trên xe lăn, sắc mặt lạnh lẽo như hồ nước sâu vạn trượng, không còn nửa phần dịu dàng như thường ngày nữa.
“Toàn bộ binh lính của Sơn vương phủ đều cho ngươi mượn.”
Hắn nhãn nhịn sự phẫn nộ trong lòng nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên: “Lão Tứ, nhất định phải †ìm được nàng về. Cho dù phải lật cả núi Nhạn Lạc lên thì cũng phải tìm được nàng”
Mộ Dung Bắc Uyên ở trong viện kiểm tra binh mã, đang chuẩn bị ra cửa thì lúc này Thẩm Hi Nguyệt lại xuất hiện.
Ánh mắt của nàng ta đã sáng tỏ nhưng vẫn bày ra một bộ dạng mơ hồ khó hiểu: “Vương gia người đang làm gì vậy? Chẳng lẽ là vương phi xảy ra chuyện rồi ư?”
“Không phải. Công vụ triều đình, không liên quan đến vương phi”
Mộ Dung Bắc Uyên cau mày: “Vương phi không có chuyện gì, nhưng cơ thể không được khỏe đang ở trong nhà tĩnh dưỡng, cho dù là ai cũng không được quấy rầy”
Trên mặt Thẩm Hi Nguyệt lóe lên một tia độc ác dữ tợn.
Xem ra Mộ Dung Bắc Uyên muốn che đậy giúp con tiện nhân kia.
Rõ ràng đã bị sơn tặc bắt đi, vậy mà hắn còn muốn giả vờ giấu diếm, chẳng qua là muốn giúp nàng ta giữ lại sự trong sạch.
Nếu không phải đám người kia không chịu giết người thì Triệu Khương Lan sao có thể còn giữ được mạng.
Có điều, cho dù giữ được mạng của nàng ta thì đã sao. Tròn một tháng, ai mà có thể giấu diếm được chứ.
Đến lúc đó, nàng ta chính là tàn hoa bại liễu từ trong ổ sơn tặc đi ra, nói không chừng đã bị đám người thô lỗ kia chà đạp đến mức không ra hình người nữa rồi.
Sợ rằng không còn mặt mũi mà sống trên thế gian, nên sẽ tự kết liễu mạng sống của mình.
Trong lòng Thẩm Hi Nguyệt hiểu rõ, nhưng vẫn phải dịu dàng tươi cười: “Nếu vương phi không sao, vậy thiếp thân không phải lo lắng nữa rồi. Thiếp thân không cản trở công vụ của vương gia nữa, xin được cáo lui.”
Gần đến ban đêm, Triệu Khương Lan và Tiểu Bàn Tử cuối cùng cũng xử lý hết bảy người bị thương.
Nàng mệt mỏi đến mức cánh tay cũng sắp không nhấc nổi, liền đi đến trong viện lấy nước rửa tay.
Tiểu Bàn Tử vẻ mặt sùng bái đi theo phía sau: “Hay là ta bái ngươi làm thầy, ngươi dạy ta một chút đi mà”
Vừa dứt lời, bụng của Triệu Khương Lan đã sôi lên.
Tiểu Bàn Tử không hiểu chuyện gì, liếc nhìn bốn phía xung quanh: “Này, vừa nãy ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”
Triệu Khương Lan trừng mắt nhìn hắn ta: “Bản cung đói bụng rồi. Có ai bái sư như ngươi không, cả một ngày trời cũng không nói đến việc nấu cơm cho ta ăn, muốn ta đói chết sao?”
Nàng vừa nói xong, Tiểu Bàn liền chạy thoắt một cái đến nhà bếp, xáo trộn nhà bếp loảng xoảng một hồi, cuối cùng cũng làm được một khay thức ăn nhỏ đi ra.
Hắn lại đưa cho Triệu Khương Lan hai cái màn thầu: “Này, bẻ nửa màn thầu ra, sau đó nhét thức ăn vào giữa, mùi vị rất ngon đấy”
Triệu Khương Lan cũng không bới móc nữa, cầm lấy màn thầu ăn một miếng thật to, liếc mắt nhìn hắn ta một cái: “Cũng tạm được”
Mặt sẹo Dịch Chân cầm bầu rượu đứng ở cạnh cửa, nhìn thấy cảnh này liền chế nhạo một câu: “Ngươi cũng thật dễ nuôi, cơm cạnh đạm bạc thế này cũng không ghét bỏ.”
Nàng không nói gì, trong lòng thâm nghĩ nàng còn đã từng đến chiến trường nữa cơ đấy.
Thời điểm khó khăn nhất đến máu người còn phải ăn, đây đã được coi là gì.
Ánh trăng trên núi dường như còn trong trẻo thanh tú hơn so với nơi phồn hoa. Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống mặt đất, ngay cả tâm trạng nặng nề cũng có chút tan biến.
Triệu Khương Lan ăn no rồi liền bắt đầu nói chuyện phiếm: “Các ngươi làm sơn tặc đã bao lâu rồi? Tuổi vẫn còn trẻ mà định kéo dài như vậy cả đời sao?”
“Không làm sơn tặc thì còn có thể làm gì.
Chúng ta đều là người bị ép vào đường cùng, ngay cả một kế sinh nhai chính đáng cũng không tìm được.”
Tiểu Bàn chỉ chỉ vào Dịch Chân: “Vị đại ca này có kiếm pháp tuyệt đỉnh, nhưng như thế thì đã sao, hắn vốn định thi làm võ trạng nguyên. Ai ngờ trên đường vào kinh giết chết con trai của một vị tri huyện, lệnh truy nã treo ở khắp nơi, không làm sơn tặc thì còn có thể làm gì”
“Con trai của tri huyện, vậy không phải là ngươi đã giết người rồi sao?” Triệu Khương Lan nghi hoặc nhìn sang.
Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh RaTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTriệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ… Chương 159Có người đẩy cửa đi vào, Mộ Dung Bắc Quý ngồi trên xe lăn, sắc mặt lạnh lẽo như hồ nước sâu vạn trượng, không còn nửa phần dịu dàng như thường ngày nữa.“Toàn bộ binh lính của Sơn vương phủ đều cho ngươi mượn.”Hắn nhãn nhịn sự phẫn nộ trong lòng nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên: “Lão Tứ, nhất định phải †ìm được nàng về. Cho dù phải lật cả núi Nhạn Lạc lên thì cũng phải tìm được nàng”Mộ Dung Bắc Uyên ở trong viện kiểm tra binh mã, đang chuẩn bị ra cửa thì lúc này Thẩm Hi Nguyệt lại xuất hiện.Ánh mắt của nàng ta đã sáng tỏ nhưng vẫn bày ra một bộ dạng mơ hồ khó hiểu: “Vương gia người đang làm gì vậy? Chẳng lẽ là vương phi xảy ra chuyện rồi ư?”“Không phải. Công vụ triều đình, không liên quan đến vương phi”Mộ Dung Bắc Uyên cau mày: “Vương phi không có chuyện gì, nhưng cơ thể không được khỏe đang ở trong nhà tĩnh dưỡng, cho dù là ai cũng không được quấy rầy”Trên mặt Thẩm Hi Nguyệt lóe lên một tia độc ác dữ tợn.Xem ra Mộ Dung Bắc Uyên muốn che đậy giúp con tiện nhân kia.Rõ ràng đã bị sơn tặc bắt đi, vậy mà hắn còn muốn giả vờ giấu diếm, chẳng qua là muốn giúp nàng ta giữ lại sự trong sạch.Nếu không phải đám người kia không chịu giết người thì Triệu Khương Lan sao có thể còn giữ được mạng.Có điều, cho dù giữ được mạng của nàng ta thì đã sao. Tròn một tháng, ai mà có thể giấu diếm được chứ.Đến lúc đó, nàng ta chính là tàn hoa bại liễu từ trong ổ sơn tặc đi ra, nói không chừng đã bị đám người thô lỗ kia chà đạp đến mức không ra hình người nữa rồi.Sợ rằng không còn mặt mũi mà sống trên thế gian, nên sẽ tự kết liễu mạng sống của mình.Trong lòng Thẩm Hi Nguyệt hiểu rõ, nhưng vẫn phải dịu dàng tươi cười: “Nếu vương phi không sao, vậy thiếp thân không phải lo lắng nữa rồi. Thiếp thân không cản trở công vụ của vương gia nữa, xin được cáo lui.”Gần đến ban đêm, Triệu Khương Lan và Tiểu Bàn Tử cuối cùng cũng xử lý hết bảy người bị thương.Nàng mệt mỏi đến mức cánh tay cũng sắp không nhấc nổi, liền đi đến trong viện lấy nước rửa tay.Tiểu Bàn Tử vẻ mặt sùng bái đi theo phía sau: “Hay là ta bái ngươi làm thầy, ngươi dạy ta một chút đi mà”Vừa dứt lời, bụng của Triệu Khương Lan đã sôi lên.Tiểu Bàn Tử không hiểu chuyện gì, liếc nhìn bốn phía xung quanh: “Này, vừa nãy ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”Triệu Khương Lan trừng mắt nhìn hắn ta: “Bản cung đói bụng rồi. Có ai bái sư như ngươi không, cả một ngày trời cũng không nói đến việc nấu cơm cho ta ăn, muốn ta đói chết sao?”Nàng vừa nói xong, Tiểu Bàn liền chạy thoắt một cái đến nhà bếp, xáo trộn nhà bếp loảng xoảng một hồi, cuối cùng cũng làm được một khay thức ăn nhỏ đi ra.Hắn lại đưa cho Triệu Khương Lan hai cái màn thầu: “Này, bẻ nửa màn thầu ra, sau đó nhét thức ăn vào giữa, mùi vị rất ngon đấy”Triệu Khương Lan cũng không bới móc nữa, cầm lấy màn thầu ăn một miếng thật to, liếc mắt nhìn hắn ta một cái: “Cũng tạm được”Mặt sẹo Dịch Chân cầm bầu rượu đứng ở cạnh cửa, nhìn thấy cảnh này liền chế nhạo một câu: “Ngươi cũng thật dễ nuôi, cơm cạnh đạm bạc thế này cũng không ghét bỏ.”Nàng không nói gì, trong lòng thâm nghĩ nàng còn đã từng đến chiến trường nữa cơ đấy.Thời điểm khó khăn nhất đến máu người còn phải ăn, đây đã được coi là gì.Ánh trăng trên núi dường như còn trong trẻo thanh tú hơn so với nơi phồn hoa. Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống mặt đất, ngay cả tâm trạng nặng nề cũng có chút tan biến.Triệu Khương Lan ăn no rồi liền bắt đầu nói chuyện phiếm: “Các ngươi làm sơn tặc đã bao lâu rồi? Tuổi vẫn còn trẻ mà định kéo dài như vậy cả đời sao?”“Không làm sơn tặc thì còn có thể làm gì.Chúng ta đều là người bị ép vào đường cùng, ngay cả một kế sinh nhai chính đáng cũng không tìm được.”Tiểu Bàn chỉ chỉ vào Dịch Chân: “Vị đại ca này có kiếm pháp tuyệt đỉnh, nhưng như thế thì đã sao, hắn vốn định thi làm võ trạng nguyên. Ai ngờ trên đường vào kinh giết chết con trai của một vị tri huyện, lệnh truy nã treo ở khắp nơi, không làm sơn tặc thì còn có thể làm g씓Con trai của tri huyện, vậy không phải là ngươi đã giết người rồi sao?” Triệu Khương Lan nghi hoặc nhìn sang.