Triệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ…

Chowng 586

Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh RaTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTriệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ… Chương 586Mộ Dung Bắc Uyên ngâm khăn vào chậu nước lạnh bên cạnh.Cẩn thận lau trận nàng, sau đó lại cởi quần áo, lau người cho nàng.Bởi vì sau lưng đều là vết thương, nên Triệu Khương Lan chỉ có thể nằm sấp.Mộ Dung Bắc Uyên cẩn thận cởi quần áo trên người nàng.Thấy những vết đỏ đan xen trên làn da trắng như tuyết kia, hắn không kiềm chế được nữa.Nước mắt không ngừng chảy xuống.“Xin lỗi, xin lỗi!”Chỉ có hắn mới rõ nhất, tiếng xin lỗi này không chỉ là áy náy đối với Triệu Khương Lan.Trong khoảng thời gian ngớ ngẩn kéo dài nhiều năm, hắn đã thiểu nợ nàng rất nhiều bởi sự dốt nát và cả tin của mình.Hắn cẩn thận hôn lên trán, lên vai nàng. Sau đó tiếp tục cẩn thận tránh những vết thương kia lau người cho nàng hạ nhiệt một chút.Lúc này, Triệu Khương Lan cảm thấy như có lửa đốt trong người.Sắc mặt nàng đỏ bất thường, môi khô nẻ, khiến nàng khó chịu cau mày.Đến khi cảm nhận được sự mát lạnh từ lưng, các nếp nhăn trên trán cũng giãn ra một chút.Trong mơ hồ, nàng cảm thấy có người ôm mình trong lòng.Sau đó, đút cho nàng từng ngụm chất lỏng không tính là trong veo, thậm chí còn có chút đắng.Mặc dù nàng mơ mơ màng màng, nhưng lúc này hai hàm răng nàng ngậm chặt, cũng không biết đối phương dùng cách nào để cạy miệng nàng đút xuống.Nhưng nàng vẫn cảm giác được, thứ mềm mại trên miệng nàng, giúp nàng nuốt từng ngụm thuốc xuống.Tờ mờ sáng hôm sau, cuối cùng Triệu Khương Lan cũng tỉnh.Nằm một tư thế suốt cả đêm khiến nàng rất khó chịu.Khiển xương cốt muốn rã rời.Đặc biệt khi khẽ động một cái khiến cho phần da sau lưng bị dính vào khiến nàng vừa đau vừa lạnh.Mộ Dung Bắc Uyên cả đêm ngủ rất ít, có thể nói là gần như không ngủ. Cho nên từ khi mới mất đi ý thức đến giờ cũng chỉ được ngắn ngủi một giờ.May là, khi nghe thấy được động tĩnh, hắn đã lập tức tỉnh.“Khương Lan, nàng cảm thấy thế nào?”Mộ Dung Bắc Uyên vừa nói, bàn tay vừa đặt nhẹ lên trán Triệu Khương Lan kiểm tra, sau đó thở phào nhẹ nhõm.“Có vẻ như đã hạ sốt rồi, hôm qua nàng sốt cao, cả người rất nóng!”Triệu Khương Lan muốn mở miệng nói, nhưng trong miệng lại khô rát khó chịu.Mộ Dung Bắc Uyên dường như nhận ra động tác của nàng, hướng ra ngoài cửa gọi một tiếng.Lập tức có một người hầu cung kính bước vào rót nước.Hắn đích thân cho nàng uống từng ngụm nước nhỏ.“Hôm qua là chàng cho thiếp uống thuốc sao?”Triệu Khương Lan khàn giọng nói.Mộ Dung Uyên gật đầu nói: “Nhưng mà không phải thuốc hạ sốt, mà là thuốc mau lành vết thương. Có phải rất đau không?”Nàng nặn ra một nụ cười, sau đó đưa tay từ từ sờ mặt hắn.“Thiếp khiến chàng phải lo lắng rồi!”Mộ Dung Bắc Uyên mím chặt môi, quay mặt sang một bên.Ngón tay Triệu Khương Lan nhẹ nhàng quét qua khóe môi hắn: “Chàng đừng như vậy, thiếp đã khỏe hơn nhiều rồi. Thật đấy, chàng quên rồi sao, thiếp đã ăn hoa sen trân quý kia. Mặc dù nói thứ kia có tác dụng thanh nhiệt giải độc, nhưng nói không chừng nó lại còn có hiệu quả bồi bổ cơ thể, cho nên bây giờ thiếp cảm thấy cơ thể khỏe hơn trước kia rất nhiều rồi”.Thấy Mộ Dung Bắc Uyên không chịu lên tiếng, Triệu Khương an không thể làm gì khác hơn là lại hỏi.“Thẩm Hi Nguyệt sao rồi, nàng ta đang ở đâu?”“Đang ở cách vách, nàng yên tâm, nàng ấy không chết được!”Triệu Khương Lan tựa đầu trên người hắn: “Chàng không cần phải tự trách, ngày hôm qua chàng và thiếp làm vậy đã là biện pháp tốt nhất rồi.Nàng ta không thể ở lại Ngự chương ty, nếu không chúng ta sẽ gặp phải nhiều phiền phức hơn. Ít nhất là làm như vậy, tình cổ sẽ không lập tức tái phát!”

Chương 586

Mộ Dung Bắc Uyên ngâm khăn vào chậu nước lạnh bên cạnh.

Cẩn thận lau trận nàng, sau đó lại cởi quần áo, lau người cho nàng.

Bởi vì sau lưng đều là vết thương, nên Triệu Khương Lan chỉ có thể nằm sấp.

Mộ Dung Bắc Uyên cẩn thận cởi quần áo trên người nàng.

Thấy những vết đỏ đan xen trên làn da trắng như tuyết kia, hắn không kiềm chế được nữa.

Nước mắt không ngừng chảy xuống.

“Xin lỗi, xin lỗi!”

Chỉ có hắn mới rõ nhất, tiếng xin lỗi này không chỉ là áy náy đối với Triệu Khương Lan.

Trong khoảng thời gian ngớ ngẩn kéo dài nhiều năm, hắn đã thiểu nợ nàng rất nhiều bởi sự dốt nát và cả tin của mình.

Hắn cẩn thận hôn lên trán, lên vai nàng. Sau đó tiếp tục cẩn thận tránh những vết thương kia lau người cho nàng hạ nhiệt một chút.

Lúc này, Triệu Khương Lan cảm thấy như có lửa đốt trong người.

Sắc mặt nàng đỏ bất thường, môi khô nẻ, khiến nàng khó chịu cau mày.

Đến khi cảm nhận được sự mát lạnh từ lưng, các nếp nhăn trên trán cũng giãn ra một chút.

Trong mơ hồ, nàng cảm thấy có người ôm mình trong lòng.

Sau đó, đút cho nàng từng ngụm chất lỏng không tính là trong veo, thậm chí còn có chút đắng.

Mặc dù nàng mơ mơ màng màng, nhưng lúc này hai hàm răng nàng ngậm chặt, cũng không biết đối phương dùng cách nào để cạy miệng nàng đút xuống.

Nhưng nàng vẫn cảm giác được, thứ mềm mại trên miệng nàng, giúp nàng nuốt từng ngụm thuốc xuống.

Tờ mờ sáng hôm sau, cuối cùng Triệu Khương Lan cũng tỉnh.

Nằm một tư thế suốt cả đêm khiến nàng rất khó chịu.

Khiển xương cốt muốn rã rời.

Đặc biệt khi khẽ động một cái khiến cho phần da sau lưng bị dính vào khiến nàng vừa đau vừa lạnh.

Mộ Dung Bắc Uyên cả đêm ngủ rất ít, có thể nói là gần như không ngủ. Cho nên từ khi mới mất đi ý thức đến giờ cũng chỉ được ngắn ngủi một giờ.

May là, khi nghe thấy được động tĩnh, hắn đã lập tức tỉnh.

“Khương Lan, nàng cảm thấy thế nào?”

Mộ Dung Bắc Uyên vừa nói, bàn tay vừa đặt nhẹ lên trán Triệu Khương Lan kiểm tra, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

“Có vẻ như đã hạ sốt rồi, hôm qua nàng sốt cao, cả người rất nóng!”

Triệu Khương Lan muốn mở miệng nói, nhưng trong miệng lại khô rát khó chịu.

Mộ Dung Bắc Uyên dường như nhận ra động tác của nàng, hướng ra ngoài cửa gọi một tiếng.

Lập tức có một người hầu cung kính bước vào rót nước.

Hắn đích thân cho nàng uống từng ngụm nước nhỏ.

“Hôm qua là chàng cho thiếp uống thuốc sao?”

Triệu Khương Lan khàn giọng nói.

Mộ Dung Uyên gật đầu nói: “Nhưng mà không phải thuốc hạ sốt, mà là thuốc mau lành vết thương. Có phải rất đau không?”

Nàng nặn ra một nụ cười, sau đó đưa tay từ từ sờ mặt hắn.

“Thiếp khiến chàng phải lo lắng rồi!”

Mộ Dung Bắc Uyên mím chặt môi, quay mặt sang một bên.

Ngón tay Triệu Khương Lan nhẹ nhàng quét qua khóe môi hắn: “Chàng đừng như vậy, thiếp đã khỏe hơn nhiều rồi. Thật đấy, chàng quên rồi sao, thiếp đã ăn hoa sen trân quý kia. Mặc dù nói thứ kia có tác dụng thanh nhiệt giải độc, nhưng nói không chừng nó lại còn có hiệu quả bồi bổ cơ thể, cho nên bây giờ thiếp cảm thấy cơ thể khỏe hơn trước kia rất nhiều rồi”.

Thấy Mộ Dung Bắc Uyên không chịu lên tiếng, Triệu Khương an không thể làm gì khác hơn là lại hỏi.

“Thẩm Hi Nguyệt sao rồi, nàng ta đang ở đâu?”

“Đang ở cách vách, nàng yên tâm, nàng ấy không chết được!”

Triệu Khương Lan tựa đầu trên người hắn: “Chàng không cần phải tự trách, ngày hôm qua chàng và thiếp làm vậy đã là biện pháp tốt nhất rồi.

Nàng ta không thể ở lại Ngự chương ty, nếu không chúng ta sẽ gặp phải nhiều phiền phức hơn. Ít nhất là làm như vậy, tình cổ sẽ không lập tức tái phát!”

Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh RaTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTriệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ… Chương 586Mộ Dung Bắc Uyên ngâm khăn vào chậu nước lạnh bên cạnh.Cẩn thận lau trận nàng, sau đó lại cởi quần áo, lau người cho nàng.Bởi vì sau lưng đều là vết thương, nên Triệu Khương Lan chỉ có thể nằm sấp.Mộ Dung Bắc Uyên cẩn thận cởi quần áo trên người nàng.Thấy những vết đỏ đan xen trên làn da trắng như tuyết kia, hắn không kiềm chế được nữa.Nước mắt không ngừng chảy xuống.“Xin lỗi, xin lỗi!”Chỉ có hắn mới rõ nhất, tiếng xin lỗi này không chỉ là áy náy đối với Triệu Khương Lan.Trong khoảng thời gian ngớ ngẩn kéo dài nhiều năm, hắn đã thiểu nợ nàng rất nhiều bởi sự dốt nát và cả tin của mình.Hắn cẩn thận hôn lên trán, lên vai nàng. Sau đó tiếp tục cẩn thận tránh những vết thương kia lau người cho nàng hạ nhiệt một chút.Lúc này, Triệu Khương Lan cảm thấy như có lửa đốt trong người.Sắc mặt nàng đỏ bất thường, môi khô nẻ, khiến nàng khó chịu cau mày.Đến khi cảm nhận được sự mát lạnh từ lưng, các nếp nhăn trên trán cũng giãn ra một chút.Trong mơ hồ, nàng cảm thấy có người ôm mình trong lòng.Sau đó, đút cho nàng từng ngụm chất lỏng không tính là trong veo, thậm chí còn có chút đắng.Mặc dù nàng mơ mơ màng màng, nhưng lúc này hai hàm răng nàng ngậm chặt, cũng không biết đối phương dùng cách nào để cạy miệng nàng đút xuống.Nhưng nàng vẫn cảm giác được, thứ mềm mại trên miệng nàng, giúp nàng nuốt từng ngụm thuốc xuống.Tờ mờ sáng hôm sau, cuối cùng Triệu Khương Lan cũng tỉnh.Nằm một tư thế suốt cả đêm khiến nàng rất khó chịu.Khiển xương cốt muốn rã rời.Đặc biệt khi khẽ động một cái khiến cho phần da sau lưng bị dính vào khiến nàng vừa đau vừa lạnh.Mộ Dung Bắc Uyên cả đêm ngủ rất ít, có thể nói là gần như không ngủ. Cho nên từ khi mới mất đi ý thức đến giờ cũng chỉ được ngắn ngủi một giờ.May là, khi nghe thấy được động tĩnh, hắn đã lập tức tỉnh.“Khương Lan, nàng cảm thấy thế nào?”Mộ Dung Bắc Uyên vừa nói, bàn tay vừa đặt nhẹ lên trán Triệu Khương Lan kiểm tra, sau đó thở phào nhẹ nhõm.“Có vẻ như đã hạ sốt rồi, hôm qua nàng sốt cao, cả người rất nóng!”Triệu Khương Lan muốn mở miệng nói, nhưng trong miệng lại khô rát khó chịu.Mộ Dung Bắc Uyên dường như nhận ra động tác của nàng, hướng ra ngoài cửa gọi một tiếng.Lập tức có một người hầu cung kính bước vào rót nước.Hắn đích thân cho nàng uống từng ngụm nước nhỏ.“Hôm qua là chàng cho thiếp uống thuốc sao?”Triệu Khương Lan khàn giọng nói.Mộ Dung Uyên gật đầu nói: “Nhưng mà không phải thuốc hạ sốt, mà là thuốc mau lành vết thương. Có phải rất đau không?”Nàng nặn ra một nụ cười, sau đó đưa tay từ từ sờ mặt hắn.“Thiếp khiến chàng phải lo lắng rồi!”Mộ Dung Bắc Uyên mím chặt môi, quay mặt sang một bên.Ngón tay Triệu Khương Lan nhẹ nhàng quét qua khóe môi hắn: “Chàng đừng như vậy, thiếp đã khỏe hơn nhiều rồi. Thật đấy, chàng quên rồi sao, thiếp đã ăn hoa sen trân quý kia. Mặc dù nói thứ kia có tác dụng thanh nhiệt giải độc, nhưng nói không chừng nó lại còn có hiệu quả bồi bổ cơ thể, cho nên bây giờ thiếp cảm thấy cơ thể khỏe hơn trước kia rất nhiều rồi”.Thấy Mộ Dung Bắc Uyên không chịu lên tiếng, Triệu Khương an không thể làm gì khác hơn là lại hỏi.“Thẩm Hi Nguyệt sao rồi, nàng ta đang ở đâu?”“Đang ở cách vách, nàng yên tâm, nàng ấy không chết được!”Triệu Khương Lan tựa đầu trên người hắn: “Chàng không cần phải tự trách, ngày hôm qua chàng và thiếp làm vậy đã là biện pháp tốt nhất rồi.Nàng ta không thể ở lại Ngự chương ty, nếu không chúng ta sẽ gặp phải nhiều phiền phức hơn. Ít nhất là làm như vậy, tình cổ sẽ không lập tức tái phát!”

Chowng 586