Triệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ…
Chương 844
Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh RaTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTriệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ… Chương 844Lâm Dật Chu căn môi, giống như đã phải đấu tranh rất nhiều mới có thể hạ quyết tâm và lên tiếng nói.“Vương gia, đáng nhẽ ra ngài mới là người có đủ tư cách nhất để làm điều đó. Dựa vào cái gì mà Thần Vương lại có thể trèo lên đầu của ngài trong khi hắn không đạt được bất cứ thành tựu gì chứ? Ngay cả hoàng thượng cũng thiên vị hắn một cách vô lý. Loại đối xử này không công bằng một chút nào. Ngài không muốn đi tranh giành một chút sao?Lê Vương cười khổ: “Tranh giành ư? Phải tranh giành như thế nào đây? Làm gì có ai lại dám đi khống chế suy nghĩ của Hoàng thượng chứ?”“Ai nói rằng không thể khống chế chứ? Vì Vũ Vương tự biết bản thân không tranh giành được nên không phải là đã khởi binh tạo phản sao? Nếu hắn dám hợp tác với ngoại tộc thì tại sao ngài lại không thể làm như thế chứ? Toàn bộ thủy quân Đông Nam và một trăm nghìn con ngựa đều nằm trong tay ngài, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng thì nhất định tất cả huynh đệ của chúng ta đều sẽ tuân theo mệnh lệnh của ngài và đưa ngài lên ngôi vị Hoàng đế”Đôi mắt của Mộ Dung Bắc Yến mở to, suýt nữa thì quên cả hô hấp.Dáng vẻ của Lâm Dật Chu lại giống như không nói đùa một chút nào.Vẻ mặt của hắn chân thành và nói một cách hùng hồn: “Vương gia, mặc dù Hoàng thượng không tin ngài có tài năng cai trị đất nước nhưng thuộc hạ tin và các tướng sĩ cũng tin rằng một ngày nào đó, khi ngài lên ngôi vị hoàng đế thì người trong thiên hạ tự nhiên sẽ nhìn thấy tài năng xuất chúng của ngài”Mộ Dung Bắc Yến cảm thấy sửng sốt.Từ những lời nói của Lâm Dật Chu, hắn cảm nhận được một sự sùng bái gần giống như một tín ngưỡng. Điều này khiến cho hắn cảm thấy thật kỳ lạ.Lẽ nào ở trong lòng những người khác, hắn là một người xuất sắc như vậy sao?Nhưng tại sao phụ hoàng lại cảm thấy hắn là một người ngu ngốc và không thể đảm nhiệm được những nhiệm vụ quan trọng chứ?Chẳng lẽ điều đó là vì phụ hoàng thiên vị những người khác nên mới đi chèn ép hắn ư?Lâm Dật Chu nghĩ đến điều gì đó và tiếp tục thuyết phục hắn: “Nếu ngài không tin ta thì ngài có thể mời vài người phó tướng đến đây, thuộc hạ sẽ thay ngài thăm dò ý kiến của bọn họ. Chỉ cần bọn họ đều sẵn lòng muốn giúp đỡ ngài thì ngài không cần phải kiêng đề gì nữa. Cơ hội như vậy là vô cùng hiếm có, ngài thử suy nghĩ một chút mà xem. Nếu hoàng thượng thật sự trao lại ngôi vị hoàng đế cho Thần Vương thì hắn sẽ có thể mặc kệ việc ngài đang nắm trong tay một số lượng quân đội khổng lồ như vậy sao? Rút ra bài học kinh nghiệm từ Vũ Vương ở trước đó, Thần Vương sẽ chỉ nắm thật chắc binh quyền trong tay mình, sẽ không bao giờ để cho các huynh đệ có được một chút nào.”Những lời nói này lập tức khiến cho Mộ Dung Bắc Yến tỉnh táo lại.Đúng vậy, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ cho phép hắn tiếp tục nắm giữ binh quyền ở trong tay sao? Chắc chắn là không.Cho dù hiện tại quan hệ huynh đệ của bọn họ có tốt đi chăng nữa, nhưng nếu ngày đó thật sự đến thì với tư cách là một vị hoàng đế, hắn nhất định sẽ kiêng dè.Đến lúc đó, Mộ Dung Bắc Yến hắn chỉ có thể ngã xuống như một kẻ thua cuộc và biến thành cát bụi.Hắn sẽ lại quay trở lại trạng thái khiêm tốn và nhãn nhịn chịu đựng.Hắn đã chịu đủ rồi, thật sự là quá đủ rồi.Không đợi Mộ Dung Bắc Yến ra lệnh, Lâm Dật Chu đã đi tìm vài người phó tướng và gọi họ đến đây.“Đúng vậy, nếu như hoàng thượng muốn lập thái tử thì đáng nhẽ ra phải chọn Lê Vương của chúng ra mới đúng. Làm sao Thần Vương có thể so sánh được với Lê Vương điện hạ chứ? Hắn chưa từng ra chiến trường chiến đấu nên sau này mà lên ngôi thì nhất định sẽ đối xử khắt khe với những binh lính như chúng ta.Họ càng nói càng kích động và khiến cho sự nhiệt huyết ở trong lòng Lê Vương càng thêm dâng trào.Một ý tưởng mà hắn chưa bao giờ dám nghĩ đến đang bắt đầu mọc rễ và phát triển mạnh mẽ ở trong lòng của hắn.
Chương 844
Lâm Dật Chu căn môi, giống như đã phải đấu tranh rất nhiều mới có thể hạ quyết tâm và lên tiếng nói.
“Vương gia, đáng nhẽ ra ngài mới là người có đủ tư cách nhất để làm điều đó. Dựa vào cái gì mà Thần Vương lại có thể trèo lên đầu của ngài trong khi hắn không đạt được bất cứ thành tựu gì chứ? Ngay cả hoàng thượng cũng thiên vị hắn một cách vô lý. Loại đối xử này không công bằng một chút nào. Ngài không muốn đi tranh giành một chút sao?
Lê Vương cười khổ: “Tranh giành ư? Phải tranh giành như thế nào đây? Làm gì có ai lại dám đi khống chế suy nghĩ của Hoàng thượng chứ?”
“Ai nói rằng không thể khống chế chứ? Vì Vũ Vương tự biết bản thân không tranh giành được nên không phải là đã khởi binh tạo phản sao? Nếu hắn dám hợp tác với ngoại tộc thì tại sao ngài lại không thể làm như thế chứ? Toàn bộ thủy quân Đông Nam và một trăm nghìn con ngựa đều nằm trong tay ngài, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng thì nhất định tất cả huynh đệ của chúng ta đều sẽ tuân theo mệnh lệnh của ngài và đưa ngài lên ngôi vị Hoàng đế”
Đôi mắt của Mộ Dung Bắc Yến mở to, suýt nữa thì quên cả hô hấp.
Dáng vẻ của Lâm Dật Chu lại giống như không nói đùa một chút nào.
Vẻ mặt của hắn chân thành và nói một cách hùng hồn: “Vương gia, mặc dù Hoàng thượng không tin ngài có tài năng cai trị đất nước nhưng thuộc hạ tin và các tướng sĩ cũng tin rằng một ngày nào đó, khi ngài lên ngôi vị hoàng đế thì người trong thiên hạ tự nhiên sẽ nhìn thấy tài năng xuất chúng của ngài”
Mộ Dung Bắc Yến cảm thấy sửng sốt.
Từ những lời nói của Lâm Dật Chu, hắn cảm nhận được một sự sùng bái gần giống như một tín ngưỡng. Điều này khiến cho hắn cảm thấy thật kỳ lạ.
Lẽ nào ở trong lòng những người khác, hắn là một người xuất sắc như vậy sao?
Nhưng tại sao phụ hoàng lại cảm thấy hắn là một người ngu ngốc và không thể đảm nhiệm được những nhiệm vụ quan trọng chứ?
Chẳng lẽ điều đó là vì phụ hoàng thiên vị những người khác nên mới đi chèn ép hắn ư?
Lâm Dật Chu nghĩ đến điều gì đó và tiếp tục thuyết phục hắn: “Nếu ngài không tin ta thì ngài có thể mời vài người phó tướng đến đây, thuộc hạ sẽ thay ngài thăm dò ý kiến của bọn họ. Chỉ cần bọn họ đều sẵn lòng muốn giúp đỡ ngài thì ngài không cần phải kiêng đề gì nữa. Cơ hội như vậy là vô cùng hiếm có, ngài thử suy nghĩ một chút mà xem. Nếu hoàng thượng thật sự trao lại ngôi vị hoàng đế cho Thần Vương thì hắn sẽ có thể mặc kệ việc ngài đang nắm trong tay một số lượng quân đội khổng lồ như vậy sao? Rút ra bài học kinh nghiệm từ Vũ Vương ở trước đó, Thần Vương sẽ chỉ nắm thật chắc binh quyền trong tay mình, sẽ không bao giờ để cho các huynh đệ có được một chút nào.”
Những lời nói này lập tức khiến cho Mộ Dung Bắc Yến tỉnh táo lại.
Đúng vậy, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ cho phép hắn tiếp tục nắm giữ binh quyền ở trong tay sao? Chắc chắn là không.
Cho dù hiện tại quan hệ huynh đệ của bọn họ có tốt đi chăng nữa, nhưng nếu ngày đó thật sự đến thì với tư cách là một vị hoàng đế, hắn nhất định sẽ kiêng dè.
Đến lúc đó, Mộ Dung Bắc Yến hắn chỉ có thể ngã xuống như một kẻ thua cuộc và biến thành cát bụi.
Hắn sẽ lại quay trở lại trạng thái khiêm tốn và nhãn nhịn chịu đựng.
Hắn đã chịu đủ rồi, thật sự là quá đủ rồi.
Không đợi Mộ Dung Bắc Yến ra lệnh, Lâm Dật Chu đã đi tìm vài người phó tướng và gọi họ đến đây.
“Đúng vậy, nếu như hoàng thượng muốn lập thái tử thì đáng nhẽ ra phải chọn Lê Vương của chúng ra mới đúng. Làm sao Thần Vương có thể so sánh được với Lê Vương điện hạ chứ? Hắn chưa từng ra chiến trường chiến đấu nên sau này mà lên ngôi thì nhất định sẽ đối xử khắt khe với những binh lính như chúng ta.
Họ càng nói càng kích động và khiến cho sự nhiệt huyết ở trong lòng Lê Vương càng thêm dâng trào.
Một ý tưởng mà hắn chưa bao giờ dám nghĩ đến đang bắt đầu mọc rễ và phát triển mạnh mẽ ở trong lòng của hắn.
Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh RaTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTriệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ… Chương 844Lâm Dật Chu căn môi, giống như đã phải đấu tranh rất nhiều mới có thể hạ quyết tâm và lên tiếng nói.“Vương gia, đáng nhẽ ra ngài mới là người có đủ tư cách nhất để làm điều đó. Dựa vào cái gì mà Thần Vương lại có thể trèo lên đầu của ngài trong khi hắn không đạt được bất cứ thành tựu gì chứ? Ngay cả hoàng thượng cũng thiên vị hắn một cách vô lý. Loại đối xử này không công bằng một chút nào. Ngài không muốn đi tranh giành một chút sao?Lê Vương cười khổ: “Tranh giành ư? Phải tranh giành như thế nào đây? Làm gì có ai lại dám đi khống chế suy nghĩ của Hoàng thượng chứ?”“Ai nói rằng không thể khống chế chứ? Vì Vũ Vương tự biết bản thân không tranh giành được nên không phải là đã khởi binh tạo phản sao? Nếu hắn dám hợp tác với ngoại tộc thì tại sao ngài lại không thể làm như thế chứ? Toàn bộ thủy quân Đông Nam và một trăm nghìn con ngựa đều nằm trong tay ngài, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng thì nhất định tất cả huynh đệ của chúng ta đều sẽ tuân theo mệnh lệnh của ngài và đưa ngài lên ngôi vị Hoàng đế”Đôi mắt của Mộ Dung Bắc Yến mở to, suýt nữa thì quên cả hô hấp.Dáng vẻ của Lâm Dật Chu lại giống như không nói đùa một chút nào.Vẻ mặt của hắn chân thành và nói một cách hùng hồn: “Vương gia, mặc dù Hoàng thượng không tin ngài có tài năng cai trị đất nước nhưng thuộc hạ tin và các tướng sĩ cũng tin rằng một ngày nào đó, khi ngài lên ngôi vị hoàng đế thì người trong thiên hạ tự nhiên sẽ nhìn thấy tài năng xuất chúng của ngài”Mộ Dung Bắc Yến cảm thấy sửng sốt.Từ những lời nói của Lâm Dật Chu, hắn cảm nhận được một sự sùng bái gần giống như một tín ngưỡng. Điều này khiến cho hắn cảm thấy thật kỳ lạ.Lẽ nào ở trong lòng những người khác, hắn là một người xuất sắc như vậy sao?Nhưng tại sao phụ hoàng lại cảm thấy hắn là một người ngu ngốc và không thể đảm nhiệm được những nhiệm vụ quan trọng chứ?Chẳng lẽ điều đó là vì phụ hoàng thiên vị những người khác nên mới đi chèn ép hắn ư?Lâm Dật Chu nghĩ đến điều gì đó và tiếp tục thuyết phục hắn: “Nếu ngài không tin ta thì ngài có thể mời vài người phó tướng đến đây, thuộc hạ sẽ thay ngài thăm dò ý kiến của bọn họ. Chỉ cần bọn họ đều sẵn lòng muốn giúp đỡ ngài thì ngài không cần phải kiêng đề gì nữa. Cơ hội như vậy là vô cùng hiếm có, ngài thử suy nghĩ một chút mà xem. Nếu hoàng thượng thật sự trao lại ngôi vị hoàng đế cho Thần Vương thì hắn sẽ có thể mặc kệ việc ngài đang nắm trong tay một số lượng quân đội khổng lồ như vậy sao? Rút ra bài học kinh nghiệm từ Vũ Vương ở trước đó, Thần Vương sẽ chỉ nắm thật chắc binh quyền trong tay mình, sẽ không bao giờ để cho các huynh đệ có được một chút nào.”Những lời nói này lập tức khiến cho Mộ Dung Bắc Yến tỉnh táo lại.Đúng vậy, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ cho phép hắn tiếp tục nắm giữ binh quyền ở trong tay sao? Chắc chắn là không.Cho dù hiện tại quan hệ huynh đệ của bọn họ có tốt đi chăng nữa, nhưng nếu ngày đó thật sự đến thì với tư cách là một vị hoàng đế, hắn nhất định sẽ kiêng dè.Đến lúc đó, Mộ Dung Bắc Yến hắn chỉ có thể ngã xuống như một kẻ thua cuộc và biến thành cát bụi.Hắn sẽ lại quay trở lại trạng thái khiêm tốn và nhãn nhịn chịu đựng.Hắn đã chịu đủ rồi, thật sự là quá đủ rồi.Không đợi Mộ Dung Bắc Yến ra lệnh, Lâm Dật Chu đã đi tìm vài người phó tướng và gọi họ đến đây.“Đúng vậy, nếu như hoàng thượng muốn lập thái tử thì đáng nhẽ ra phải chọn Lê Vương của chúng ra mới đúng. Làm sao Thần Vương có thể so sánh được với Lê Vương điện hạ chứ? Hắn chưa từng ra chiến trường chiến đấu nên sau này mà lên ngôi thì nhất định sẽ đối xử khắt khe với những binh lính như chúng ta.Họ càng nói càng kích động và khiến cho sự nhiệt huyết ở trong lòng Lê Vương càng thêm dâng trào.Một ý tưởng mà hắn chưa bao giờ dám nghĩ đến đang bắt đầu mọc rễ và phát triển mạnh mẽ ở trong lòng của hắn.