Triệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ…

Chương 982

Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh RaTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTriệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ… Chương 982Vũ Mai nhỏ giọng nói: “Nhìn thái độ của Hoàng thượng đối với ngài, nô tỳ cũng biết ngài ấy đã nhận ra ngài, hơn nữa chúng nô tỳ đều rất rõ ràng, Hoàng thượng đối với ngài mãi mãi không quên, chắc chắn lần này sẽ không lặp lại sai lầm, ngài ấy cũng không ra tay độc ác như vậy nữa, nương nương sẽ ở lại lâu dài chứ.”“Không”Triệu Khương Lan từ chối luôn: “Thân phận của ta, hai người các ngươi biết là được, những người khác tuyệt đối không được tiết lộ. Bây giờ ta đã là Thần vương phi của Thịnh Khang, chờ mục đích của chuyến đi này đạt được, có lẽ phải trở về. Thế nhưng…”Nàng hạ thấp giọng nói của mình: “Bổn cung lo lắng răng hoàng thượng có ý nhằm vào ta. Đến lúc đó lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người nhất định phải giúp ta trốn thoát”Hai người mặc dù cũng không nỡ, nhưng vẫn gật đầu: “Ngài yên tâm! Phượng Vệ tồn tại chính vì bảo vệ ngài, cho dù là Hoàng thượng cũng không thể làm gì được.”Lúc này Triệu Khương Lan mới nở nụ cười, xoa xoa đầu các nàng: “Được rồi, đứng dậy đi, trên mặt đất rất lạnh. Trà còn chưa pha kia, bồn cung bận rộn cả ngày, khát nước vô cùng.”Vũ Mai lau nước mắt và cười: “Tất nhiên sẽ pha cho người ngay bây giờ. Trùng hợp đúng lúc nương nương quay lại, năm nay Vân Châu lại tiến công trà mới, Hoàng thượng đều đưa đến Vị Ương”“Gửi đến đây để làm gì?”.“Đôi khi ngài ấy đến uống trà, nghe nói trà Diễm Khê là loại mà người yêu thích nhất, cho nên mỗi lần đều để nô tỳ pha trà Diễm Khê mang lên”.Triệu Khương Lan không để ý mắng một câu: “Đồ giả tạo!”Cả đêm, Vũ Mai và Cần Lan đều không chịu rời đi, cả hai đều quấn lấy Triệu Khương Lan cùng nàng ngủ.Ba người chen chúc trên một cái giường lớn, các nàng lải nhải không ngừng hỏi: “Hiện tại ngài có thích người khác không, vị Thần vương điện hạ kia là người như thế nào, sao lại tốt như vậy, chẳng lẽ còn tốt hơn cả Hoàng thượng?”“Đó là một người đàn ông tốt hơn so với hoàng thượng của các người” Triệu Khương Lan nói không chút khách sáo nào.Hai người cười nhạo, cười xong lại có chút chua xót.“Nương nương. Vậy ngài rời khỏi đây, nô tỳ còn có thể gặp ngài sao? Những ngày này, không có ngài ở đây, nô tỳ đều cảm thấy bối rối, không biết làm gì.”Triệu Khương Lan nhìn trần nhà: “Không thấy cũng không sao. Các ngươi chỉ cần biết, bổn cung còn sống là được, cùng các ngươi sống dưới một bầu trời, chia sẻ cùng một vòng trăng tròn, như vậy không phải là đủ rồi sao?”“Kinh Thành Thịnh Khang có Phượng Vệ, ngài đã từng gặp qua các nàng chưa?” “Đã gặp rồi, các nàng cũng đã làm việc cho bổn cung, yên tâm đi.”“Nhưng nương nương, làm hoàng hậu không tốt sao? Đây là nơi ngài sinh ra và lớn lên, người quen thuộc với Vinh Dường như vậy, vì sao nhất định phải trở về Thịnh Khang. Tuy rằng Hoàng thượng phạm sai lầm, nhưng hiện giờ nhất định đã thấy hối hận, có thể cùng ngài ấy ở chung, không phải trước kia đó là chuyện ngài hy vọng nhất sao?”“Nhưng ta đã có một người để yêu thương rồi.”Nghĩ đến Mộ Dung Bắc Uyên, cả người nàng lại dịu dàng hơn: “Hắn là người vô cùng tốt. Ở cùng hắn, bổn cung mới biết thì ra rung động là như vậy. Ta không thể rời khỏi hắn, chỉ nghĩ đến khả năng chúng ta xa nhau, ta đã cảm thấy khó chịu không thở được.”Nàng mỉm cười nhẹ nhàng: “Có lẽ, gặp được chàng ấy, còn tốt hơn vô số người ta đã gặp được trên đời này.”Tại Sùng Dương điện, Mộ Dung Bắc Uyên tỉnh lại từ màn đêm, hắn cảm giác thân thể đau đớn vô cùng rõ ràng, thế nhưng ở trong phạm vi có thể chịu đựng được của bản thân.Hắn họ nhẹ vài tiếng, Giang Dương tìm nghe thấy âm thanh mà đến, không dám nói những lời khác, chỉ thấp giọng gọi một câu: “Thế tử”“Vương phi ở đâu?”“Ngài ấy đã được đưa đến một nơi khác để ngủ.” Mộ Dung Bắc Uyên nhíu mày: “Nơi khác là nơi nào?”Giang Dương cắn môi, cuối cùng vẫn nói: “Thuộc hạ nghe người ta nói là… Vị Ương cung.”

Chương 982

Vũ Mai nhỏ giọng nói: “Nhìn thái độ của Hoàng thượng đối với ngài, nô tỳ cũng biết ngài ấy đã nhận ra ngài, hơn nữa chúng nô tỳ đều rất rõ ràng, Hoàng thượng đối với ngài mãi mãi không quên, chắc chắn lần này sẽ không lặp lại sai lầm, ngài ấy cũng không ra tay độc ác như vậy nữa, nương nương sẽ ở lại lâu dài chứ.”

“Không”

Triệu Khương Lan từ chối luôn: “Thân phận của ta, hai người các ngươi biết là được, những người khác tuyệt đối không được tiết lộ. Bây giờ ta đã là Thần vương phi của Thịnh Khang, chờ mục đích của chuyến đi này đạt được, có lẽ phải trở về. Thế nhưng…”

Nàng hạ thấp giọng nói của mình: “Bổn cung lo lắng răng hoàng thượng có ý nhằm vào ta. Đến lúc đó lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người nhất định phải giúp ta trốn thoát”

Hai người mặc dù cũng không nỡ, nhưng vẫn gật đầu: “Ngài yên tâm! Phượng Vệ tồn tại chính vì bảo vệ ngài, cho dù là Hoàng thượng cũng không thể làm gì được.”

Lúc này Triệu Khương Lan mới nở nụ cười, xoa xoa đầu các nàng: “Được rồi, đứng dậy đi, trên mặt đất rất lạnh. Trà còn chưa pha kia, bồn cung bận rộn cả ngày, khát nước vô cùng.”

Vũ Mai lau nước mắt và cười: “Tất nhiên sẽ pha cho người ngay bây giờ. Trùng hợp đúng lúc nương nương quay lại, năm nay Vân Châu lại tiến công trà mới, Hoàng thượng đều đưa đến Vị Ương”

“Gửi đến đây để làm gì?”.

“Đôi khi ngài ấy đến uống trà, nghe nói trà Diễm Khê là loại mà người yêu thích nhất, cho nên mỗi lần đều để nô tỳ pha trà Diễm Khê mang lên”.

Triệu Khương Lan không để ý mắng một câu: “Đồ giả tạo!”

Cả đêm, Vũ Mai và Cần Lan đều không chịu rời đi, cả hai đều quấn lấy Triệu Khương Lan cùng nàng ngủ.

Ba người chen chúc trên một cái giường lớn, các nàng lải nhải không ngừng hỏi: “Hiện tại ngài có thích người khác không, vị Thần vương điện hạ kia là người như thế nào, sao lại tốt như vậy, chẳng lẽ còn tốt hơn cả Hoàng thượng?”

“Đó là một người đàn ông tốt hơn so với hoàng thượng của các người” Triệu Khương Lan nói không chút khách sáo nào.

Hai người cười nhạo, cười xong lại có chút chua xót.

“Nương nương. Vậy ngài rời khỏi đây, nô tỳ còn có thể gặp ngài sao? Những ngày này, không có ngài ở đây, nô tỳ đều cảm thấy bối rối, không biết làm gì.”

Triệu Khương Lan nhìn trần nhà: “Không thấy cũng không sao. Các ngươi chỉ cần biết, bổn cung còn sống là được, cùng các ngươi sống dưới một bầu trời, chia sẻ cùng một vòng trăng tròn, như vậy không phải là đủ rồi sao?”

“Kinh Thành Thịnh Khang có Phượng Vệ, ngài đã từng gặp qua các nàng chưa?” “Đã gặp rồi, các nàng cũng đã làm việc cho bổn cung, yên tâm đi.”

“Nhưng nương nương, làm hoàng hậu không tốt sao? Đây là nơi ngài sinh ra và lớn lên, người quen thuộc với Vinh Dường như vậy, vì sao nhất định phải trở về Thịnh Khang. Tuy rằng Hoàng thượng phạm sai lầm, nhưng hiện giờ nhất định đã thấy hối hận, có thể cùng ngài ấy ở chung, không phải trước kia đó là chuyện ngài hy vọng nhất sao?”

“Nhưng ta đã có một người để yêu thương rồi.”

Nghĩ đến Mộ Dung Bắc Uyên, cả người nàng lại dịu dàng hơn: “Hắn là người vô cùng tốt. Ở cùng hắn, bổn cung mới biết thì ra rung động là như vậy. Ta không thể rời khỏi hắn, chỉ nghĩ đến khả năng chúng ta xa nhau, ta đã cảm thấy khó chịu không thở được.”

Nàng mỉm cười nhẹ nhàng: “Có lẽ, gặp được chàng ấy, còn tốt hơn vô số người ta đã gặp được trên đời này.”

Tại Sùng Dương điện, Mộ Dung Bắc Uyên tỉnh lại từ màn đêm, hắn cảm giác thân thể đau đớn vô cùng rõ ràng, thế nhưng ở trong phạm vi có thể chịu đựng được của bản thân.

Hắn họ nhẹ vài tiếng, Giang Dương tìm nghe thấy âm thanh mà đến, không dám nói những lời khác, chỉ thấp giọng gọi một câu: “Thế tử”

“Vương phi ở đâu?”

“Ngài ấy đã được đưa đến một nơi khác để ngủ.” Mộ Dung Bắc Uyên nhíu mày: “Nơi khác là nơi nào?”

Giang Dương cắn môi, cuối cùng vẫn nói: “Thuộc hạ nghe người ta nói là… Vị Ương cung.”

Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh RaTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTriệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ… Chương 982Vũ Mai nhỏ giọng nói: “Nhìn thái độ của Hoàng thượng đối với ngài, nô tỳ cũng biết ngài ấy đã nhận ra ngài, hơn nữa chúng nô tỳ đều rất rõ ràng, Hoàng thượng đối với ngài mãi mãi không quên, chắc chắn lần này sẽ không lặp lại sai lầm, ngài ấy cũng không ra tay độc ác như vậy nữa, nương nương sẽ ở lại lâu dài chứ.”“Không”Triệu Khương Lan từ chối luôn: “Thân phận của ta, hai người các ngươi biết là được, những người khác tuyệt đối không được tiết lộ. Bây giờ ta đã là Thần vương phi của Thịnh Khang, chờ mục đích của chuyến đi này đạt được, có lẽ phải trở về. Thế nhưng…”Nàng hạ thấp giọng nói của mình: “Bổn cung lo lắng răng hoàng thượng có ý nhằm vào ta. Đến lúc đó lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người nhất định phải giúp ta trốn thoát”Hai người mặc dù cũng không nỡ, nhưng vẫn gật đầu: “Ngài yên tâm! Phượng Vệ tồn tại chính vì bảo vệ ngài, cho dù là Hoàng thượng cũng không thể làm gì được.”Lúc này Triệu Khương Lan mới nở nụ cười, xoa xoa đầu các nàng: “Được rồi, đứng dậy đi, trên mặt đất rất lạnh. Trà còn chưa pha kia, bồn cung bận rộn cả ngày, khát nước vô cùng.”Vũ Mai lau nước mắt và cười: “Tất nhiên sẽ pha cho người ngay bây giờ. Trùng hợp đúng lúc nương nương quay lại, năm nay Vân Châu lại tiến công trà mới, Hoàng thượng đều đưa đến Vị Ương”“Gửi đến đây để làm gì?”.“Đôi khi ngài ấy đến uống trà, nghe nói trà Diễm Khê là loại mà người yêu thích nhất, cho nên mỗi lần đều để nô tỳ pha trà Diễm Khê mang lên”.Triệu Khương Lan không để ý mắng một câu: “Đồ giả tạo!”Cả đêm, Vũ Mai và Cần Lan đều không chịu rời đi, cả hai đều quấn lấy Triệu Khương Lan cùng nàng ngủ.Ba người chen chúc trên một cái giường lớn, các nàng lải nhải không ngừng hỏi: “Hiện tại ngài có thích người khác không, vị Thần vương điện hạ kia là người như thế nào, sao lại tốt như vậy, chẳng lẽ còn tốt hơn cả Hoàng thượng?”“Đó là một người đàn ông tốt hơn so với hoàng thượng của các người” Triệu Khương Lan nói không chút khách sáo nào.Hai người cười nhạo, cười xong lại có chút chua xót.“Nương nương. Vậy ngài rời khỏi đây, nô tỳ còn có thể gặp ngài sao? Những ngày này, không có ngài ở đây, nô tỳ đều cảm thấy bối rối, không biết làm gì.”Triệu Khương Lan nhìn trần nhà: “Không thấy cũng không sao. Các ngươi chỉ cần biết, bổn cung còn sống là được, cùng các ngươi sống dưới một bầu trời, chia sẻ cùng một vòng trăng tròn, như vậy không phải là đủ rồi sao?”“Kinh Thành Thịnh Khang có Phượng Vệ, ngài đã từng gặp qua các nàng chưa?” “Đã gặp rồi, các nàng cũng đã làm việc cho bổn cung, yên tâm đi.”“Nhưng nương nương, làm hoàng hậu không tốt sao? Đây là nơi ngài sinh ra và lớn lên, người quen thuộc với Vinh Dường như vậy, vì sao nhất định phải trở về Thịnh Khang. Tuy rằng Hoàng thượng phạm sai lầm, nhưng hiện giờ nhất định đã thấy hối hận, có thể cùng ngài ấy ở chung, không phải trước kia đó là chuyện ngài hy vọng nhất sao?”“Nhưng ta đã có một người để yêu thương rồi.”Nghĩ đến Mộ Dung Bắc Uyên, cả người nàng lại dịu dàng hơn: “Hắn là người vô cùng tốt. Ở cùng hắn, bổn cung mới biết thì ra rung động là như vậy. Ta không thể rời khỏi hắn, chỉ nghĩ đến khả năng chúng ta xa nhau, ta đã cảm thấy khó chịu không thở được.”Nàng mỉm cười nhẹ nhàng: “Có lẽ, gặp được chàng ấy, còn tốt hơn vô số người ta đã gặp được trên đời này.”Tại Sùng Dương điện, Mộ Dung Bắc Uyên tỉnh lại từ màn đêm, hắn cảm giác thân thể đau đớn vô cùng rõ ràng, thế nhưng ở trong phạm vi có thể chịu đựng được của bản thân.Hắn họ nhẹ vài tiếng, Giang Dương tìm nghe thấy âm thanh mà đến, không dám nói những lời khác, chỉ thấp giọng gọi một câu: “Thế tử”“Vương phi ở đâu?”“Ngài ấy đã được đưa đến một nơi khác để ngủ.” Mộ Dung Bắc Uyên nhíu mày: “Nơi khác là nơi nào?”Giang Dương cắn môi, cuối cùng vẫn nói: “Thuộc hạ nghe người ta nói là… Vị Ương cung.”

Chương 982