Triệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ…

Chương 1087

Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh RaTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTriệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ… Chương 1087Nghe Hồng Mai miêu tả xong, Mộ Dung Bắc Uyên cũng lập tức vẽ lên giấy.Cũng không biết vì sao, trong đầu hắn lại dần dần hiện ra khuôn mặt của công chúa Nhã Lan.Thế nên cho đến khi nét bút cuối cùng hạ xuống, Mộ Dung Bắc Uyên nhìn người trong tranh, thế mà lại không khác nhau là mấy so với công chúa Nhã Lan.Hắn kinh ngạc đứng tại chỗ, Hồng Mai muốn lại gần nhìn xem rốt cuộc người trong tranh có dáng vẻ gì.Ai ngờ Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng đem bức hoạ cuộn tròn lại rồi nhét vào trong tay áo.Hắn mất tự nhiên ho mấy tiếng: “Không cần nhìn, bản vương cảm thấy, bức tranh miêu tả bằng miệng như vậy cũng không giống người thật, cho dù có vẽ ra đi nữa cũng có thể không phải là dáng vẻ vốn có của nàng”Hồng Mai gật đầu: “Điện hạ nói đúng!”Trước khi hẳn đi, người tinh mắt đều có thể nhìn ra bước chân của Mộ Dung Bắc Uyên có chút hỗn loạn.Hồng Mai khó Tiểu Dương ý vị thâm trường nói một câu: “Nói không chừng là do phát hiện, người trong bức tranh giống như đúc với người hắn mong nhớ”šu hỏi: “Hắn làm sao vậy?”Người bên ngoài không chú ý tới, nhưng Tiểu Dương ở cách đó không xa, liếc mắt một cái liền thấy người trong tranh rất giống Triệu Khương Lan.Lại nhớ đến sự quan tâm của Thần vương đối với công chúa Nhã Lan hơn hẳn so với những người bên cạnh, có lẽ, nội tâm hắn có tình cảm đặc biệt với nàng mà hắn cũng không cũng biết.Mua xong cây trâm mới, để phòng ngừa lại đánh rơi mất, Mộ Dung Bắc Uyên vẫn quyết định tiến cung một chuyến.Nhất là hôm qua Nhã Lan chịu hoảng sợ, hắn phải quan tâm nhiều hơn.Chẳng qua Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ sai rồi, công chúa Nhã Lan không hoảng sợ, Thái hậu mới thật sự sợ hãi.Lúc biết rõ đầu đuôi câu chuyện, Thái hậu nghiêm khắc khiển trách Ninh Vân và Huệ phi, vô cùng đau lòng cho Triệu Khương Lan.Bởi vì lòng còn sợ hãi, Thái hậu dứt khoát để Triệu Khương Lan chép kinh Phật.Một là có thể bình tâm tĩnh khí, hai là hy vọng Phật tổ phù hộ, để sau này nàng không gặp tai họa, không gặp khó khăn.Triệu Khương Lan dở khóc dở cười, rõ ràng người bị hại là nàng, thế mà nàng lại là người phải chép kinh văn.Nhưng nàng vẫn đồng ý, nếu không vì mình, thì thay Thái hậu cầu phúc cũng là nên làm.Lúc Mộ Dung Bắc Uyên đến Phương Niên điện, Triệu Khương Lan đang chép tới câu “Thử Bồ Tát ma kha tát, vu nhất thiết thiện căn, bất sinh khinh tâm, bất khinh xuất sinh tử tâm…” Hắn được cung nhân dẫn vào liền thấy Triệu Khương Lan đang ở bên cửa sổ hạ bút, viết vô cùng nghiêm túc.Chú ý đến có người vào, nàng mới buông bút, ngẩng đầu cười với Mộ Dung Bắc Uyên: “Là huynh đến à, hôm qua trở về vẫn tốt, hẳn là không bị phong hàn.”“Thân thể cường tráng, sao có thể dễ nhiễm lạnh thế được”Hắn nói rất tự tin, Triệu Khương Lan lại muốn cười.Người lúc trước ở trên giường đau đến mức chết đi sống cũng không biết là ai, bây giờ tốt rồi thì lại đem ra khoe khoang.“Viết cái gì thế?”“Hôm qua Thái hậu hoảng sợ, nhất quyết bắt ta sao chép kinh Phật để tránh nạn, ta nào dám không nghe”Mộ Dung Bắc Uyên nhìn bản sao của nàng, lúc thấy nét chữ nàng viết, ánh mắt liền dừng ở đó.Là kiểu chữ tiểu Khải cực kỳ xinh đẹp nắn nót, thậm chí không hề thua kém những bậc thầy đương thời.Hơn nữa nét chữ này, không hiểu sao lại khiến hẳn cảm thấy rất quen mắt.Hắn vô thức sờ tới ống tay áo, hơi nheo mắt.“Ta tặng cái này cho muội.”Hắn lấy cây trâm mới mua đưa tới: “Hy vọng muội thích” “Cho ta?” Triệu Khương Lan có chút kinh ngạc mở hộp ra, thấy cây trâm phượng ở trong thì khó hiểu nhìn hẳn.

Chương 1087

Nghe Hồng Mai miêu tả xong, Mộ Dung Bắc Uyên cũng lập tức vẽ lên giấy.

Cũng không biết vì sao, trong đầu hắn lại dần dần hiện ra khuôn mặt của công chúa Nhã Lan.

Thế nên cho đến khi nét bút cuối cùng hạ xuống, Mộ Dung Bắc Uyên nhìn người trong tranh, thế mà lại không khác nhau là mấy so với công chúa Nhã Lan.

Hắn kinh ngạc đứng tại chỗ, Hồng Mai muốn lại gần nhìn xem rốt cuộc người trong tranh có dáng vẻ gì.

Ai ngờ Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng đem bức hoạ cuộn tròn lại rồi nhét vào trong tay áo.

Hắn mất tự nhiên ho mấy tiếng: “Không cần nhìn, bản vương cảm thấy, bức tranh miêu tả bằng miệng như vậy cũng không giống người thật, cho dù có vẽ ra đi nữa cũng có thể không phải là dáng vẻ vốn có của nàng”

Hồng Mai gật đầu: “Điện hạ nói đúng!”

Trước khi hẳn đi, người tinh mắt đều có thể nhìn ra bước chân của Mộ Dung Bắc Uyên có chút hỗn loạn.

Hồng Mai khó Tiểu Dương ý vị thâm trường nói một câu: “Nói không chừng là do phát hiện, người trong bức tranh giống như đúc với người hắn mong nhớ”

šu hỏi: “Hắn làm sao vậy?”

Người bên ngoài không chú ý tới, nhưng Tiểu Dương ở cách đó không xa, liếc mắt một cái liền thấy người trong tranh rất giống Triệu Khương Lan.

Lại nhớ đến sự quan tâm của Thần vương đối với công chúa Nhã Lan hơn hẳn so với những người bên cạnh, có lẽ, nội tâm hắn có tình cảm đặc biệt với nàng mà hắn cũng không cũng biết.

Mua xong cây trâm mới, để phòng ngừa lại đánh rơi mất, Mộ Dung Bắc Uyên vẫn quyết định tiến cung một chuyến.

Nhất là hôm qua Nhã Lan chịu hoảng sợ, hắn phải quan tâm nhiều hơn.

Chẳng qua Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ sai rồi, công chúa Nhã Lan không hoảng sợ, Thái hậu mới thật sự sợ hãi.

Lúc biết rõ đầu đuôi câu chuyện, Thái hậu nghiêm khắc khiển trách Ninh Vân và Huệ phi, vô cùng đau lòng cho Triệu Khương Lan.

Bởi vì lòng còn sợ hãi, Thái hậu dứt khoát để Triệu Khương Lan chép kinh Phật.

Một là có thể bình tâm tĩnh khí, hai là hy vọng Phật tổ phù hộ, để sau này nàng không gặp tai họa, không gặp khó khăn.

Triệu Khương Lan dở khóc dở cười, rõ ràng người bị hại là nàng, thế mà nàng lại là người phải chép kinh văn.

Nhưng nàng vẫn đồng ý, nếu không vì mình, thì thay Thái hậu cầu phúc cũng là nên làm.

Lúc Mộ Dung Bắc Uyên đến Phương Niên điện, Triệu Khương Lan đang chép tới câu “Thử Bồ Tát ma kha tát, vu nhất thiết thiện căn, bất sinh khinh tâm, bất khinh xuất sinh tử tâm…” Hắn được cung nhân dẫn vào liền thấy Triệu Khương Lan đang ở bên cửa sổ hạ bút, viết vô cùng nghiêm túc.

Chú ý đến có người vào, nàng mới buông bút, ngẩng đầu cười với Mộ Dung Bắc Uyên: “Là huynh đến à, hôm qua trở về vẫn tốt, hẳn là không bị phong hàn.”

“Thân thể cường tráng, sao có thể dễ nhiễm lạnh thế được”

Hắn nói rất tự tin, Triệu Khương Lan lại muốn cười.

Người lúc trước ở trên giường đau đến mức chết đi sống cũng không biết là ai, bây giờ tốt rồi thì lại đem ra khoe khoang.

“Viết cái gì thế?”

“Hôm qua Thái hậu hoảng sợ, nhất quyết bắt ta sao chép kinh Phật để tránh nạn, ta nào dám không nghe”

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn bản sao của nàng, lúc thấy nét chữ nàng viết, ánh mắt liền dừng ở đó.

Là kiểu chữ tiểu Khải cực kỳ xinh đẹp nắn nót, thậm chí không hề thua kém những bậc thầy đương thời.

Hơn nữa nét chữ này, không hiểu sao lại khiến hẳn cảm thấy rất quen mắt.

Hắn vô thức sờ tới ống tay áo, hơi nheo mắt.

“Ta tặng cái này cho muội.”

Hắn lấy cây trâm mới mua đưa tới: “Hy vọng muội thích” “Cho ta?” Triệu Khương Lan có chút kinh ngạc mở hộp ra, thấy cây trâm phượng ở trong thì khó hiểu nhìn hẳn.

Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh RaTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTriệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ… Chương 1087Nghe Hồng Mai miêu tả xong, Mộ Dung Bắc Uyên cũng lập tức vẽ lên giấy.Cũng không biết vì sao, trong đầu hắn lại dần dần hiện ra khuôn mặt của công chúa Nhã Lan.Thế nên cho đến khi nét bút cuối cùng hạ xuống, Mộ Dung Bắc Uyên nhìn người trong tranh, thế mà lại không khác nhau là mấy so với công chúa Nhã Lan.Hắn kinh ngạc đứng tại chỗ, Hồng Mai muốn lại gần nhìn xem rốt cuộc người trong tranh có dáng vẻ gì.Ai ngờ Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng đem bức hoạ cuộn tròn lại rồi nhét vào trong tay áo.Hắn mất tự nhiên ho mấy tiếng: “Không cần nhìn, bản vương cảm thấy, bức tranh miêu tả bằng miệng như vậy cũng không giống người thật, cho dù có vẽ ra đi nữa cũng có thể không phải là dáng vẻ vốn có của nàng”Hồng Mai gật đầu: “Điện hạ nói đúng!”Trước khi hẳn đi, người tinh mắt đều có thể nhìn ra bước chân của Mộ Dung Bắc Uyên có chút hỗn loạn.Hồng Mai khó Tiểu Dương ý vị thâm trường nói một câu: “Nói không chừng là do phát hiện, người trong bức tranh giống như đúc với người hắn mong nhớ”šu hỏi: “Hắn làm sao vậy?”Người bên ngoài không chú ý tới, nhưng Tiểu Dương ở cách đó không xa, liếc mắt một cái liền thấy người trong tranh rất giống Triệu Khương Lan.Lại nhớ đến sự quan tâm của Thần vương đối với công chúa Nhã Lan hơn hẳn so với những người bên cạnh, có lẽ, nội tâm hắn có tình cảm đặc biệt với nàng mà hắn cũng không cũng biết.Mua xong cây trâm mới, để phòng ngừa lại đánh rơi mất, Mộ Dung Bắc Uyên vẫn quyết định tiến cung một chuyến.Nhất là hôm qua Nhã Lan chịu hoảng sợ, hắn phải quan tâm nhiều hơn.Chẳng qua Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ sai rồi, công chúa Nhã Lan không hoảng sợ, Thái hậu mới thật sự sợ hãi.Lúc biết rõ đầu đuôi câu chuyện, Thái hậu nghiêm khắc khiển trách Ninh Vân và Huệ phi, vô cùng đau lòng cho Triệu Khương Lan.Bởi vì lòng còn sợ hãi, Thái hậu dứt khoát để Triệu Khương Lan chép kinh Phật.Một là có thể bình tâm tĩnh khí, hai là hy vọng Phật tổ phù hộ, để sau này nàng không gặp tai họa, không gặp khó khăn.Triệu Khương Lan dở khóc dở cười, rõ ràng người bị hại là nàng, thế mà nàng lại là người phải chép kinh văn.Nhưng nàng vẫn đồng ý, nếu không vì mình, thì thay Thái hậu cầu phúc cũng là nên làm.Lúc Mộ Dung Bắc Uyên đến Phương Niên điện, Triệu Khương Lan đang chép tới câu “Thử Bồ Tát ma kha tát, vu nhất thiết thiện căn, bất sinh khinh tâm, bất khinh xuất sinh tử tâm…” Hắn được cung nhân dẫn vào liền thấy Triệu Khương Lan đang ở bên cửa sổ hạ bút, viết vô cùng nghiêm túc.Chú ý đến có người vào, nàng mới buông bút, ngẩng đầu cười với Mộ Dung Bắc Uyên: “Là huynh đến à, hôm qua trở về vẫn tốt, hẳn là không bị phong hàn.”“Thân thể cường tráng, sao có thể dễ nhiễm lạnh thế được”Hắn nói rất tự tin, Triệu Khương Lan lại muốn cười.Người lúc trước ở trên giường đau đến mức chết đi sống cũng không biết là ai, bây giờ tốt rồi thì lại đem ra khoe khoang.“Viết cái gì thế?”“Hôm qua Thái hậu hoảng sợ, nhất quyết bắt ta sao chép kinh Phật để tránh nạn, ta nào dám không nghe”Mộ Dung Bắc Uyên nhìn bản sao của nàng, lúc thấy nét chữ nàng viết, ánh mắt liền dừng ở đó.Là kiểu chữ tiểu Khải cực kỳ xinh đẹp nắn nót, thậm chí không hề thua kém những bậc thầy đương thời.Hơn nữa nét chữ này, không hiểu sao lại khiến hẳn cảm thấy rất quen mắt.Hắn vô thức sờ tới ống tay áo, hơi nheo mắt.“Ta tặng cái này cho muội.”Hắn lấy cây trâm mới mua đưa tới: “Hy vọng muội thích” “Cho ta?” Triệu Khương Lan có chút kinh ngạc mở hộp ra, thấy cây trâm phượng ở trong thì khó hiểu nhìn hẳn.

Chương 1087