Triệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ…
Chương 1257
Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh RaTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTriệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ… Chương 1257Triệu An Linh thu lại vẻ mặt. Nàng ấy giữ khuôn mặt không cảm xúc bước ra bên ngoài “Bảo nó đến gặp ta, ta có vài chuyện muốn hỏi nó”Chờ đến khi Triệu An Hinh đi đến, Triệu An Linh đã ngồi thẳng lên ghế chủ vị, đang lạnh lùng như băng nhìn chấm chãm hản.Hắn bị ánh nhìn của Triệu An Linh làm cho hoảng hốt, không khỏi tránh né ánh mắt của nàng ấy.“Đột nhiên Nhị tỷ gọi ta đến đây có chuyện gì vậy?”“Triệu An Hinh, ngươi vừa mới đi đâu?”“Bởi vì thường xuyên phải ở trong phủ, trong lòng đệ cảm thấy hơi bức bối, vậy nên mới ra ngoại ô đi dạo”“Vùng ngoại ô là vùng ngoại ô nào? Sao ta không biết đại thiếu gia ngươi lại có sở thích đi tham quan mấy ngôi mộ hoang nhỉ!”Nghe thấy nàng ấy nói như vậy, Triệu An Hinh thay đổi sắc mặt.“Tỷ nói cái gì? Tỷ cho người theo dõi ta?”“Vì sao ta sai người đi theo dõi ngươi, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết hay sao?”“Đệ biết cái gì chứ? Nhị tỷ, sao tỷ lại đối xử với ta như vậy?”Trong mắt Triệu An Linh loé lên nước mắt, nàng ấy nhìn Triệu An Hinh giống như đang nhìn một người xa lạ.Nàng ấy cần chặt môi: “Những lời này đang ra là ta hỏi ngươi mới đúng, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Tại sao lại muốn giết chết mẹ ta! Chẳng lẽ tình cảm nhiều năm như vậy, trong lòng ngươi không coi nó ra gì sao? Lúc ngươi hạ độc bà ấy, trong lòng có chút đấu tranh nào không”“Nhị tỷ, đây là thứ gì vậy?”“Đây là thứ được lấy từ trong phòng của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không biết!”Hắn bày ra vẻ mặt vô tội: “Đệ không biết. Vốn dĩ đệ cũng không biết trong phòng mình có thứ này, thậm chí đệ còn chẳng biết đây là cái gì. Tỷ phát hiện ở chỗ nào? Vì sao ngay cả ta cũng không nhìn thấy?“Ngươi còn ngụy biện. Thứ này được phát hiện từ bình hoa trong phòng ngươi, rõ ràng là bị chính tay ngươi giấu đi!”*Oan cho đệ quá. Nhị tỷ, sao đệ phải giấu thứ này chứ!”
Chương 1257
Triệu An Linh thu lại vẻ mặt. Nàng ấy giữ khuôn mặt không cảm xúc bước ra bên ngoài “Bảo nó đến gặp ta, ta có vài chuyện muốn hỏi nó”
Chờ đến khi Triệu An Hinh đi đến, Triệu An Linh đã ngồi thẳng lên ghế chủ vị, đang lạnh lùng như băng nhìn chấm chãm hản.
Hắn bị ánh nhìn của Triệu An Linh làm cho hoảng hốt, không khỏi tránh né ánh mắt của nàng ấy.
“Đột nhiên Nhị tỷ gọi ta đến đây có chuyện gì vậy?”
“Triệu An Hinh, ngươi vừa mới đi đâu?”
“Bởi vì thường xuyên phải ở trong phủ, trong lòng đệ cảm thấy hơi bức bối, vậy nên mới ra ngoại ô đi dạo”
“Vùng ngoại ô là vùng ngoại ô nào? Sao ta không biết đại thiếu gia ngươi lại có sở thích đi tham quan mấy ngôi mộ hoang nhỉ!”
Nghe thấy nàng ấy nói như vậy, Triệu An Hinh thay đổi sắc mặt.
“Tỷ nói cái gì? Tỷ cho người theo dõi ta?”
“Vì sao ta sai người đi theo dõi ngươi, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết hay sao?”
“Đệ biết cái gì chứ? Nhị tỷ, sao tỷ lại đối xử với ta như vậy?”
Trong mắt Triệu An Linh loé lên nước mắt, nàng ấy nhìn Triệu An Hinh giống như đang nhìn một người xa lạ.
Nàng ấy cần chặt môi: “Những lời này đang ra là ta hỏi ngươi mới đúng, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Tại sao lại muốn giết chết mẹ ta! Chẳng lẽ tình cảm nhiều năm như vậy, trong lòng ngươi không coi nó ra gì sao? Lúc ngươi hạ độc bà ấy, trong lòng có chút đấu tranh nào không”
“Nhị tỷ, đây là thứ gì vậy?”
“Đây là thứ được lấy từ trong phòng của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không biết!”
Hắn bày ra vẻ mặt vô tội: “Đệ không biết. Vốn dĩ đệ cũng không biết trong phòng mình có thứ này, thậm chí đệ còn chẳng biết đây là cái gì. Tỷ phát hiện ở chỗ nào? Vì sao ngay cả ta cũng không nhìn thấy?
“Ngươi còn ngụy biện. Thứ này được phát hiện từ bình hoa trong phòng ngươi, rõ ràng là bị chính tay ngươi giấu đi!”
*Oan cho đệ quá. Nhị tỷ, sao đệ phải giấu thứ này chứ!”
Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh RaTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTriệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ… Chương 1257Triệu An Linh thu lại vẻ mặt. Nàng ấy giữ khuôn mặt không cảm xúc bước ra bên ngoài “Bảo nó đến gặp ta, ta có vài chuyện muốn hỏi nó”Chờ đến khi Triệu An Hinh đi đến, Triệu An Linh đã ngồi thẳng lên ghế chủ vị, đang lạnh lùng như băng nhìn chấm chãm hản.Hắn bị ánh nhìn của Triệu An Linh làm cho hoảng hốt, không khỏi tránh né ánh mắt của nàng ấy.“Đột nhiên Nhị tỷ gọi ta đến đây có chuyện gì vậy?”“Triệu An Hinh, ngươi vừa mới đi đâu?”“Bởi vì thường xuyên phải ở trong phủ, trong lòng đệ cảm thấy hơi bức bối, vậy nên mới ra ngoại ô đi dạo”“Vùng ngoại ô là vùng ngoại ô nào? Sao ta không biết đại thiếu gia ngươi lại có sở thích đi tham quan mấy ngôi mộ hoang nhỉ!”Nghe thấy nàng ấy nói như vậy, Triệu An Hinh thay đổi sắc mặt.“Tỷ nói cái gì? Tỷ cho người theo dõi ta?”“Vì sao ta sai người đi theo dõi ngươi, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết hay sao?”“Đệ biết cái gì chứ? Nhị tỷ, sao tỷ lại đối xử với ta như vậy?”Trong mắt Triệu An Linh loé lên nước mắt, nàng ấy nhìn Triệu An Hinh giống như đang nhìn một người xa lạ.Nàng ấy cần chặt môi: “Những lời này đang ra là ta hỏi ngươi mới đúng, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Tại sao lại muốn giết chết mẹ ta! Chẳng lẽ tình cảm nhiều năm như vậy, trong lòng ngươi không coi nó ra gì sao? Lúc ngươi hạ độc bà ấy, trong lòng có chút đấu tranh nào không”“Nhị tỷ, đây là thứ gì vậy?”“Đây là thứ được lấy từ trong phòng của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không biết!”Hắn bày ra vẻ mặt vô tội: “Đệ không biết. Vốn dĩ đệ cũng không biết trong phòng mình có thứ này, thậm chí đệ còn chẳng biết đây là cái gì. Tỷ phát hiện ở chỗ nào? Vì sao ngay cả ta cũng không nhìn thấy?“Ngươi còn ngụy biện. Thứ này được phát hiện từ bình hoa trong phòng ngươi, rõ ràng là bị chính tay ngươi giấu đi!”*Oan cho đệ quá. Nhị tỷ, sao đệ phải giấu thứ này chứ!”