Triệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ…
Chương 1320
Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh RaTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTriệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ… Chương 1320“Phi Yến, sao muội lại nói chuyện như vậy? Ta và Mạn Nhi vừa gặp đã yêu, ngoại trừ nàng ấy, ta không thất vừa ý với bất kỳ ai khác. Vả lại, nàng ấy và ta tâm ý tương thông, xuất thân của nàng ấy thì thế nào, ta không thèm để ý; “Nói cũng đúng, dù sao thì thân phận của Hứa cô nương như vậy chắc chắn không thể làm Vương phi của ca, làm thiếp cũng là hợp tình hợp lý. Hải ca ca ngày thường cô đơn có thể dùng để giết thời gian một chút, coi như để cuộc sống thêm một ít gia vị cũng không phải là ý kiến tồi: Lời nói này quả thực là cố tình hạ thấp Hứa Mạn Nhi, Mộ Dung Bắc Hải hơi không vui, định nói cái gì đó.Hứa Mạn Nhi đã ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy cổ hắn.Nàng ấy chu môi nũng nịu: “Công tử, người ta muốn ăn cái gì đó.Tối qua huynh chơi đùa ác quá, bây giờ vừa mệt lại vừa đói, chúng ta đi ăn sáng đi được không?”Mộ Dung Bắc Hải bị lời nói của nàng làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới gật gật đầu với vẻ mặt phức tạp, tiện tay xoa xoa đầu nàng ấy.“Là bản vương không chu đáo, để nàng đói rồi, Đi, chúng ta đi ăn đồ ăn ngon”Nói xong, hắn cũng không nhìn Viên Phi Yến, ra hiệu cho Hứa Mạn Nhi đi cùng mình.Viên Phi Yến nhìn theo bóng lưng đã đi xa của bọn họ, tức giận nghiến răng.Thật là, nữ nhân này có biết xấu hổ không thết Chuyện riêng tư như vậy, lại nói ra ngay trước mặt nàng ấy, thật không biết xấu hổ!Bởi vì Hứa Mạn Nhi kêu đói, nên lúc ăn sáng, Mộ Dung Bắc Hải cố ý đẩy mấy đĩa đồ ăn đẹp mắt, tinh xảo đến trước mặt nàng ấy.“Ăn nhiều vào, bồi bổ cơ thể”Hứa Mạn Nhi ngẩng đầu cười cười với hẳn, Viên Hùng nhếch môi cười xấu xa.“Sắc mặt điện hạ hôm nay thật không tệ, chắc là tối qua ngủ rất ngon”Hứa Mạn Nhi cúi đầu, vành tai hồng hồng.Phu nhân của Viên Hùng không nhịn được mà võ hẳn ta một cái: “Trước mặt nhiều người như vậy mà chàng còn dám trêu chọc điện hạ!Không thấy Hứa cô nương rất xấu hổ sao?”Mộ Dung Bắc Hải lo Hứa Mạn Nhi sẽ ngượng ngùng nên vội vàng đổi chủ đề.“Được rồi, lát nữa ta sẽ đi ra ngoài một chút. Mạn Nhi hiếm khi đến thành Phụng Dương, ta muốn đưa nàng ấy ra ngoài mua sắm dạo chơi”Viên Phi Yến vội vàng nói: “Hải ca ca, hay là muội đi cùng hai người nhé. Lâu rồi ca không tới thành Phụng Dương, những nơi thú vị ở đây chắc ca không rành lắm, để muội đi cùng thì tốt hơn”“Không cần”Mộ Dung Bắc Hải nhàn nhạt từ chối nàng ấy: “Ta chỉ muốn ra ngoài cùng một mình Mạn Nhi, nếu có người ngoài đi cùng, ta sợ nàng ấy sẽ xấu hổ, bọn ta cũng không tiện trò chuyện”
Chương 1320
“Phi Yến, sao muội lại nói chuyện như vậy? Ta và Mạn Nhi vừa gặp đã yêu, ngoại trừ nàng ấy, ta không thất vừa ý với bất kỳ ai khác. Vả lại, nàng ấy và ta tâm ý tương thông, xuất thân của nàng ấy thì thế nào, ta không thèm để ý; “Nói cũng đúng, dù sao thì thân phận của Hứa cô nương như vậy chắc chắn không thể làm Vương phi của ca, làm thiếp cũng là hợp tình hợp lý. Hải ca ca ngày thường cô đơn có thể dùng để giết thời gian một chút, coi như để cuộc sống thêm một ít gia vị cũng không phải là ý kiến tồi: Lời nói này quả thực là cố tình hạ thấp Hứa Mạn Nhi, Mộ Dung Bắc Hải hơi không vui, định nói cái gì đó.
Hứa Mạn Nhi đã ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy cổ hắn.
Nàng ấy chu môi nũng nịu: “Công tử, người ta muốn ăn cái gì đó.
Tối qua huynh chơi đùa ác quá, bây giờ vừa mệt lại vừa đói, chúng ta đi ăn sáng đi được không?”
Mộ Dung Bắc Hải bị lời nói của nàng làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới gật gật đầu với vẻ mặt phức tạp, tiện tay xoa xoa đầu nàng ấy.
“Là bản vương không chu đáo, để nàng đói rồi, Đi, chúng ta đi ăn đồ ăn ngon”
Nói xong, hắn cũng không nhìn Viên Phi Yến, ra hiệu cho Hứa Mạn Nhi đi cùng mình.
Viên Phi Yến nhìn theo bóng lưng đã đi xa của bọn họ, tức giận nghiến răng.
Thật là, nữ nhân này có biết xấu hổ không thết Chuyện riêng tư như vậy, lại nói ra ngay trước mặt nàng ấy, thật không biết xấu hổ!
Bởi vì Hứa Mạn Nhi kêu đói, nên lúc ăn sáng, Mộ Dung Bắc Hải cố ý đẩy mấy đĩa đồ ăn đẹp mắt, tinh xảo đến trước mặt nàng ấy.
“Ăn nhiều vào, bồi bổ cơ thể”
Hứa Mạn Nhi ngẩng đầu cười cười với hẳn, Viên Hùng nhếch môi cười xấu xa.
“Sắc mặt điện hạ hôm nay thật không tệ, chắc là tối qua ngủ rất ngon”
Hứa Mạn Nhi cúi đầu, vành tai hồng hồng.
Phu nhân của Viên Hùng không nhịn được mà võ hẳn ta một cái: “Trước mặt nhiều người như vậy mà chàng còn dám trêu chọc điện hạ!
Không thấy Hứa cô nương rất xấu hổ sao?”
Mộ Dung Bắc Hải lo Hứa Mạn Nhi sẽ ngượng ngùng nên vội vàng đổi chủ đề.
“Được rồi, lát nữa ta sẽ đi ra ngoài một chút. Mạn Nhi hiếm khi đến thành Phụng Dương, ta muốn đưa nàng ấy ra ngoài mua sắm dạo chơi”
Viên Phi Yến vội vàng nói: “Hải ca ca, hay là muội đi cùng hai người nhé. Lâu rồi ca không tới thành Phụng Dương, những nơi thú vị ở đây chắc ca không rành lắm, để muội đi cùng thì tốt hơn”
“Không cần”
Mộ Dung Bắc Hải nhàn nhạt từ chối nàng ấy: “Ta chỉ muốn ra ngoài cùng một mình Mạn Nhi, nếu có người ngoài đi cùng, ta sợ nàng ấy sẽ xấu hổ, bọn ta cũng không tiện trò chuyện”
Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh RaTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTriệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ… Chương 1320“Phi Yến, sao muội lại nói chuyện như vậy? Ta và Mạn Nhi vừa gặp đã yêu, ngoại trừ nàng ấy, ta không thất vừa ý với bất kỳ ai khác. Vả lại, nàng ấy và ta tâm ý tương thông, xuất thân của nàng ấy thì thế nào, ta không thèm để ý; “Nói cũng đúng, dù sao thì thân phận của Hứa cô nương như vậy chắc chắn không thể làm Vương phi của ca, làm thiếp cũng là hợp tình hợp lý. Hải ca ca ngày thường cô đơn có thể dùng để giết thời gian một chút, coi như để cuộc sống thêm một ít gia vị cũng không phải là ý kiến tồi: Lời nói này quả thực là cố tình hạ thấp Hứa Mạn Nhi, Mộ Dung Bắc Hải hơi không vui, định nói cái gì đó.Hứa Mạn Nhi đã ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy cổ hắn.Nàng ấy chu môi nũng nịu: “Công tử, người ta muốn ăn cái gì đó.Tối qua huynh chơi đùa ác quá, bây giờ vừa mệt lại vừa đói, chúng ta đi ăn sáng đi được không?”Mộ Dung Bắc Hải bị lời nói của nàng làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới gật gật đầu với vẻ mặt phức tạp, tiện tay xoa xoa đầu nàng ấy.“Là bản vương không chu đáo, để nàng đói rồi, Đi, chúng ta đi ăn đồ ăn ngon”Nói xong, hắn cũng không nhìn Viên Phi Yến, ra hiệu cho Hứa Mạn Nhi đi cùng mình.Viên Phi Yến nhìn theo bóng lưng đã đi xa của bọn họ, tức giận nghiến răng.Thật là, nữ nhân này có biết xấu hổ không thết Chuyện riêng tư như vậy, lại nói ra ngay trước mặt nàng ấy, thật không biết xấu hổ!Bởi vì Hứa Mạn Nhi kêu đói, nên lúc ăn sáng, Mộ Dung Bắc Hải cố ý đẩy mấy đĩa đồ ăn đẹp mắt, tinh xảo đến trước mặt nàng ấy.“Ăn nhiều vào, bồi bổ cơ thể”Hứa Mạn Nhi ngẩng đầu cười cười với hẳn, Viên Hùng nhếch môi cười xấu xa.“Sắc mặt điện hạ hôm nay thật không tệ, chắc là tối qua ngủ rất ngon”Hứa Mạn Nhi cúi đầu, vành tai hồng hồng.Phu nhân của Viên Hùng không nhịn được mà võ hẳn ta một cái: “Trước mặt nhiều người như vậy mà chàng còn dám trêu chọc điện hạ!Không thấy Hứa cô nương rất xấu hổ sao?”Mộ Dung Bắc Hải lo Hứa Mạn Nhi sẽ ngượng ngùng nên vội vàng đổi chủ đề.“Được rồi, lát nữa ta sẽ đi ra ngoài một chút. Mạn Nhi hiếm khi đến thành Phụng Dương, ta muốn đưa nàng ấy ra ngoài mua sắm dạo chơi”Viên Phi Yến vội vàng nói: “Hải ca ca, hay là muội đi cùng hai người nhé. Lâu rồi ca không tới thành Phụng Dương, những nơi thú vị ở đây chắc ca không rành lắm, để muội đi cùng thì tốt hơn”“Không cần”Mộ Dung Bắc Hải nhàn nhạt từ chối nàng ấy: “Ta chỉ muốn ra ngoài cùng một mình Mạn Nhi, nếu có người ngoài đi cùng, ta sợ nàng ấy sẽ xấu hổ, bọn ta cũng không tiện trò chuyện”