Triệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ…

Chương 1543

Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh RaTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTriệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ… Chương 1543Lúc dùng bữa, Mộ Dung Bắc Uyên cũng quan sát cử động của nàng ta.Thấy tướng ăn của nàng ta có chút khiếm nhã thì không khỏi nhíu mi.“Vương phi là tiểu thư khuê các, sẽ không ăn nhanh như thế. Bắt đầu từ bây giờ, thức ăn người bỏ vào trong miệng ít nhất phải nhai hai mươi cái, tự mình nhớ ở trong đầu, ít một cái cũng không được.”Hoắc Hoa Quý cực kỳ nhức đầu “Hai mươi cái! Nhưng như thế thì cũng quá chậm rồi.”Thấy Mộ Dung Bắc Uyên không hề có dự định sẽ thay đổi chủ ý, nàng ta chỉ đành hậm hực nói: “Được thôi, tiểu nhân sẽ làm tận lực. Bình thường chúng tiểu nhân đều ở trong gánh hát, đều là ăn chung nồi, mấy đĩa thức ăn bày lên, mười mấy người cùng ăn. Nếu như chậm một chút, thì thức ăn sẽ bị người khác cướp từ sớm rồi, sau đó chỉ có thể để bụng đói thôi”Mộ Dung Bắc Uyên day day giữa trán: “Bổn vương biết chuyện để người thay đổi thói quen ngay trong tức khắc là một chuyện rất khó khăn, nhưng hy vọng ngươi có thể tận lực hết khả năng của mình. Bởi vì người ngươi sắp phải đối mặt, không phải người bình thường, mà là vua của Vinh Dương. Chỉ cần ngươi lộ ra một chút sơ hở gì, thì bất cứ lúc nào cũng sẽ gây ra hoạ sát thân. Cho nên đây không chỉ vì hoán đổi Vương phi về, mà còn vì tốt cho ngươi.Tim Hoắc Hoa Quý đập mạnh một cái, trong đầu có chút muốn nảy ra ý muốn lùi bước.Nhưng nghĩ đến lúc trước nhìn thấy chỗ ở dưỡng bệnh mà Tiểu Dương an bài cho cha nàng ta, còn tìm một nhà hoàn chăm sóc, thì lại vực dậy tinh thần.Vì cha, nàng ta không thể trốn! Cho dù là đáng sợ hơn nữa, cũng phải cắn chặt răng mà làm.Đến giờ hơi, Mộ Dung Bắc Uyên đem Tiểu Dương, Hoắc Hoa Quý và binh của Sơn Vương phủ yên lặng không một tiếng động khởi hành.Hắn ngồi trong xe ngựa của Sơn Vương phủ, nhưng vẫn đóng giả dáng vẻ của Mộ Dung Bắc Hải.Người thủ thành được báo cho biết trước, quả nhiên cung kính cho qua, cả đường đi không có chậm trễ gì.Đợi sau khi thuận lợi ra khỏi thành, Mộ Dung Bắc Uyên mới thoảng thở nhẹ ra một hơi. Sau đó cố gắng hết sức, tăng nhanh tốc độ, một đường đi về hướng bắc.Mộ Dung Bắc Uyên đối với việc huấn luyện Hoắc Hoa Quý rất nghiêm khắc.Bất kể là thói quen ăn uống hay là tư thế ngồi, đứng, thậm chí cả đến biên độ đi bộ cũng yêu cầu nàng ta phải đổi.Hoắc Hoa Quý khổ không nói nổi, nhưng nghĩ đến cha già ăn ngon uống tốt ở trong Kinh thì đều ép bản thân mình phải nhịn.Đến ngày thứ ba Tần Khâm mới phát hiện ra Thần Vương phủ bất thường.“Mộ Dung Bắc Uyên” gần như không ra khỏi tầm diện của mình, tuy mỗi ngày hắn ta đều sẽ phải người đi xác định xem Mộ Dung Bắc Uyên có ở trong phủ hay không, nhưng hắn ta im lặng chống đỡ sự quỷ dị này.Đến tận khi đích thân Tần Khâm đi tìm hằn, cố ý ở trong phòng của Mộ Dung Bắc Uyên lâu hơn một chút.Phát hiện hắn ngồi trên ghế không nhúc nhích tý nào.Cho dù là đến giờ ăn cơm, có hạ nhân dâng thức ăn lên cũng gắp thức ăn giúp hắn luôn, “Mộ Dung Bắc Uyên” không có ý định muốn đứng lên.Tần Khâm nghi ngờ nhìn hắn: “Điện hạ, ngài không ăn cơm sao?”Mộ Dung Bắc Hải bất đắc dĩ bắt chước theo giọng nói của Mộ Dung Bắc Uyên: “Tạm thời chưa đói, Tần đại nhân muốn cùng dùng bữa sao?”“Được.”Vậy mà Tần Khâm đồng ý.Đây là lần đầu tiên hắn ta chủ động dùng bữa ở Thần Vương phủ, trong lòng Mộ Dung Bắc Hải khổ nói không nên lời. Đi đến bàn ăn trước mặt Tần Khâm, còn không cầm gậy chống, điều này đối với hắn mà nói thực sự là không làm được.

Chương 1543

Lúc dùng bữa, Mộ Dung Bắc Uyên cũng quan sát cử động của nàng ta.

Thấy tướng ăn của nàng ta có chút khiếm nhã thì không khỏi nhíu mi.

“Vương phi là tiểu thư khuê các, sẽ không ăn nhanh như thế. Bắt đầu từ bây giờ, thức ăn người bỏ vào trong miệng ít nhất phải nhai hai mươi cái, tự mình nhớ ở trong đầu, ít một cái cũng không được.”

Hoắc Hoa Quý cực kỳ nhức đầu “Hai mươi cái! Nhưng như thế thì cũng quá chậm rồi.”

Thấy Mộ Dung Bắc Uyên không hề có dự định sẽ thay đổi chủ ý, nàng ta chỉ đành hậm hực nói: “Được thôi, tiểu nhân sẽ làm tận lực. Bình thường chúng tiểu nhân đều ở trong gánh hát, đều là ăn chung nồi, mấy đĩa thức ăn bày lên, mười mấy người cùng ăn. Nếu như chậm một chút, thì thức ăn sẽ bị người khác cướp từ sớm rồi, sau đó chỉ có thể để bụng đói thôi”

Mộ Dung Bắc Uyên day day giữa trán: “Bổn vương biết chuyện để người thay đổi thói quen ngay trong tức khắc là một chuyện rất khó khăn, nhưng hy vọng ngươi có thể tận lực hết khả năng của mình. Bởi vì người ngươi sắp phải đối mặt, không phải người bình thường, mà là vua của Vinh Dương. Chỉ cần ngươi lộ ra một chút sơ hở gì, thì bất cứ lúc nào cũng sẽ gây ra hoạ sát thân. Cho nên đây không chỉ vì hoán đổi Vương phi về, mà còn vì tốt cho ngươi.

Tim Hoắc Hoa Quý đập mạnh một cái, trong đầu có chút muốn nảy ra ý muốn lùi bước.

Nhưng nghĩ đến lúc trước nhìn thấy chỗ ở dưỡng bệnh mà Tiểu Dương an bài cho cha nàng ta, còn tìm một nhà hoàn chăm sóc, thì lại vực dậy tinh thần.

Vì cha, nàng ta không thể trốn! Cho dù là đáng sợ hơn nữa, cũng phải cắn chặt răng mà làm.

Đến giờ hơi, Mộ Dung Bắc Uyên đem Tiểu Dương, Hoắc Hoa Quý và binh của Sơn Vương phủ yên lặng không một tiếng động khởi hành.

Hắn ngồi trong xe ngựa của Sơn Vương phủ, nhưng vẫn đóng giả dáng vẻ của Mộ Dung Bắc Hải.

Người thủ thành được báo cho biết trước, quả nhiên cung kính cho qua, cả đường đi không có chậm trễ gì.

Đợi sau khi thuận lợi ra khỏi thành, Mộ Dung Bắc Uyên mới thoảng thở nhẹ ra một hơi. Sau đó cố gắng hết sức, tăng nhanh tốc độ, một đường đi về hướng bắc.

Mộ Dung Bắc Uyên đối với việc huấn luyện Hoắc Hoa Quý rất nghiêm khắc.

Bất kể là thói quen ăn uống hay là tư thế ngồi, đứng, thậm chí cả đến biên độ đi bộ cũng yêu cầu nàng ta phải đổi.

Hoắc Hoa Quý khổ không nói nổi, nhưng nghĩ đến cha già ăn ngon uống tốt ở trong Kinh thì đều ép bản thân mình phải nhịn.

Đến ngày thứ ba Tần Khâm mới phát hiện ra Thần Vương phủ bất thường.

“Mộ Dung Bắc Uyên” gần như không ra khỏi tầm diện của mình, tuy mỗi ngày hắn ta đều sẽ phải người đi xác định xem Mộ Dung Bắc Uyên có ở trong phủ hay không, nhưng hắn ta im lặng chống đỡ sự quỷ dị này.

Đến tận khi đích thân Tần Khâm đi tìm hằn, cố ý ở trong phòng của Mộ Dung Bắc Uyên lâu hơn một chút.

Phát hiện hắn ngồi trên ghế không nhúc nhích tý nào.

Cho dù là đến giờ ăn cơm, có hạ nhân dâng thức ăn lên cũng gắp thức ăn giúp hắn luôn, “Mộ Dung Bắc Uyên” không có ý định muốn đứng lên.

Tần Khâm nghi ngờ nhìn hắn: “Điện hạ, ngài không ăn cơm sao?”

Mộ Dung Bắc Hải bất đắc dĩ bắt chước theo giọng nói của Mộ Dung Bắc Uyên: “Tạm thời chưa đói, Tần đại nhân muốn cùng dùng bữa sao?”

“Được.”

Vậy mà Tần Khâm đồng ý.

Đây là lần đầu tiên hắn ta chủ động dùng bữa ở Thần Vương phủ, trong lòng Mộ Dung Bắc Hải khổ nói không nên lời. Đi đến bàn ăn trước mặt Tần Khâm, còn không cầm gậy chống, điều này đối với hắn mà nói thực sự là không làm được.

Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh RaTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTriệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ… Chương 1543Lúc dùng bữa, Mộ Dung Bắc Uyên cũng quan sát cử động của nàng ta.Thấy tướng ăn của nàng ta có chút khiếm nhã thì không khỏi nhíu mi.“Vương phi là tiểu thư khuê các, sẽ không ăn nhanh như thế. Bắt đầu từ bây giờ, thức ăn người bỏ vào trong miệng ít nhất phải nhai hai mươi cái, tự mình nhớ ở trong đầu, ít một cái cũng không được.”Hoắc Hoa Quý cực kỳ nhức đầu “Hai mươi cái! Nhưng như thế thì cũng quá chậm rồi.”Thấy Mộ Dung Bắc Uyên không hề có dự định sẽ thay đổi chủ ý, nàng ta chỉ đành hậm hực nói: “Được thôi, tiểu nhân sẽ làm tận lực. Bình thường chúng tiểu nhân đều ở trong gánh hát, đều là ăn chung nồi, mấy đĩa thức ăn bày lên, mười mấy người cùng ăn. Nếu như chậm một chút, thì thức ăn sẽ bị người khác cướp từ sớm rồi, sau đó chỉ có thể để bụng đói thôi”Mộ Dung Bắc Uyên day day giữa trán: “Bổn vương biết chuyện để người thay đổi thói quen ngay trong tức khắc là một chuyện rất khó khăn, nhưng hy vọng ngươi có thể tận lực hết khả năng của mình. Bởi vì người ngươi sắp phải đối mặt, không phải người bình thường, mà là vua của Vinh Dương. Chỉ cần ngươi lộ ra một chút sơ hở gì, thì bất cứ lúc nào cũng sẽ gây ra hoạ sát thân. Cho nên đây không chỉ vì hoán đổi Vương phi về, mà còn vì tốt cho ngươi.Tim Hoắc Hoa Quý đập mạnh một cái, trong đầu có chút muốn nảy ra ý muốn lùi bước.Nhưng nghĩ đến lúc trước nhìn thấy chỗ ở dưỡng bệnh mà Tiểu Dương an bài cho cha nàng ta, còn tìm một nhà hoàn chăm sóc, thì lại vực dậy tinh thần.Vì cha, nàng ta không thể trốn! Cho dù là đáng sợ hơn nữa, cũng phải cắn chặt răng mà làm.Đến giờ hơi, Mộ Dung Bắc Uyên đem Tiểu Dương, Hoắc Hoa Quý và binh của Sơn Vương phủ yên lặng không một tiếng động khởi hành.Hắn ngồi trong xe ngựa của Sơn Vương phủ, nhưng vẫn đóng giả dáng vẻ của Mộ Dung Bắc Hải.Người thủ thành được báo cho biết trước, quả nhiên cung kính cho qua, cả đường đi không có chậm trễ gì.Đợi sau khi thuận lợi ra khỏi thành, Mộ Dung Bắc Uyên mới thoảng thở nhẹ ra một hơi. Sau đó cố gắng hết sức, tăng nhanh tốc độ, một đường đi về hướng bắc.Mộ Dung Bắc Uyên đối với việc huấn luyện Hoắc Hoa Quý rất nghiêm khắc.Bất kể là thói quen ăn uống hay là tư thế ngồi, đứng, thậm chí cả đến biên độ đi bộ cũng yêu cầu nàng ta phải đổi.Hoắc Hoa Quý khổ không nói nổi, nhưng nghĩ đến cha già ăn ngon uống tốt ở trong Kinh thì đều ép bản thân mình phải nhịn.Đến ngày thứ ba Tần Khâm mới phát hiện ra Thần Vương phủ bất thường.“Mộ Dung Bắc Uyên” gần như không ra khỏi tầm diện của mình, tuy mỗi ngày hắn ta đều sẽ phải người đi xác định xem Mộ Dung Bắc Uyên có ở trong phủ hay không, nhưng hắn ta im lặng chống đỡ sự quỷ dị này.Đến tận khi đích thân Tần Khâm đi tìm hằn, cố ý ở trong phòng của Mộ Dung Bắc Uyên lâu hơn một chút.Phát hiện hắn ngồi trên ghế không nhúc nhích tý nào.Cho dù là đến giờ ăn cơm, có hạ nhân dâng thức ăn lên cũng gắp thức ăn giúp hắn luôn, “Mộ Dung Bắc Uyên” không có ý định muốn đứng lên.Tần Khâm nghi ngờ nhìn hắn: “Điện hạ, ngài không ăn cơm sao?”Mộ Dung Bắc Hải bất đắc dĩ bắt chước theo giọng nói của Mộ Dung Bắc Uyên: “Tạm thời chưa đói, Tần đại nhân muốn cùng dùng bữa sao?”“Được.”Vậy mà Tần Khâm đồng ý.Đây là lần đầu tiên hắn ta chủ động dùng bữa ở Thần Vương phủ, trong lòng Mộ Dung Bắc Hải khổ nói không nên lời. Đi đến bàn ăn trước mặt Tần Khâm, còn không cầm gậy chống, điều này đối với hắn mà nói thực sự là không làm được.

Chương 1543