Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 76: Cuộc điện thoại khiến người ta trở tay không kịp
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.7hưng Lệ Xuyên Lâm là người có tinh thần làm việc vô cùng chuyên nghiệp, sao có thể làm như vậy chứ?Lẽ nào...Phương Lượng nhìn Lệ Xuyên Lâm trầm mặc nãy giờ không nói một lời, chờ anh ta phản bácNhưng điều khiển Phương Lượng không ngờ tới là, Lệ Xuyển Lâm không hề nói một câu phản bác nào, trái lại anh ta lại bình tĩnh nói một câu: “Sau này tôi sẽ để Phương Lượng làm người liên lạc với cổ, như thể cô có thể nghe điện thoại được chưa?Đây chính là ngầm thừa nhận sao? Phương Lượng vô cùng kinh ngạc nhìn Lệ Xuyên Lâm“Anh điên à? Đây là vụ án mà anh đã bỏ bao nhiêu công sức và thời gian suốt bốn năm để điều traSao anh3có thể bỏ được chứ?”“Sai thì là sai rồi, không nên dùng thời gian làm cái cớ bào chữa cho bản thân.”Lệ Xuyên Lâm nhìn thẳng vào Nhiếp Nhiên, chuyển chiếc điện thoại quaNhiếp Nhiên nhíu mày cười nhạt, nhận lấy chiếc điện thoại.Cô mở thông báo ra thì thấy có hơn 30 cuộc gọi nhỡ, số điện thoại gọi đến lại là một số lạ.“Số điện thoại của ai đây?”“Cô không biết đây là số của Hoắc Hoành sao?”Lệ Xuyên Lâm luôn nghĩ là cô biết, còn nghĩ về quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng giờ mới biết Nhiếp Nhiên vốn dĩ không biết gì cả.Vậy anh ta gọi đến làm gì?Thế nhưng sau khi Nhiếp Nhiên biết điện thoại của Hoắc Hoành thì trong lòng lại vô cùng ngạc1nhiênSao Hoắc Hoành lại gọi cho cô chứ? Trước khi cô rời công ty, Hoắc Hoành còn có vẻ không thèm để ý để có cơ mà.Ôm thắc mắc trong lòng, Nhiếp Nhiên lấy điện thoại ra gọi lại, vừa mới đổ chuông được hai tiếng, đầu bên kia đã nghe thấy giọng Hoắc Hoành“Vì sao mấy ngày nay tôi gọi cho cô, cô đều không nghe máy?”“Ngài Hoắc? Thật sự xin lỗi, bây giờ tôi đang...” Nhiếp Nhiên nhìn Phương Lượng và Lệ Xuyên Lâm, tiếp tục nói: “Bây giờ tôi đang ở quê, bởi vì có một số việc phải giải quyết nên mấy ngày nay tôi bận đến nỗi không để ý đến điện thoại”Đầu bên kia ngưng lại vài giây, sau đó Hoắc Hoành tiếp tục hỏi: “Đưa địa8chỉ nhà cô cho tôi, bây giờ tôi đang ở Nam Thành, quê của cô.” Cái gì?Ba người cùng lặng thinhHoắc Hoành quả nhiên là tìm đến rồiTrời ơi! Lúc này Nhiếp Nhiên cảm thấy đúng là trở tay không kịp“Bây giờ tôi thực sự là không tiện để đón tiếp ngài.”đầu bên kia, giọng của Hoắc Hoành trầm ấm, dường như còn chứa đựng ý cười “Quan hệ giữa hai chúng ta mà còn phải cần tiếp đón sao?”Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy thế thì bất giác quay ra nhìn hai người kia, quả nhiên ánh mắt của hai người kia như rà soát trên người cổ.Cô cười ha ha hai tiếng: “..Ngài Hoắc thật là hay đùa quá!” “Từ trước tới giờ tôi không hề có ý đùa với cô.” Lời9nói như có một dòng điện nhẹ chạy qua, vừa trầm ấm vừa yêu chiều từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.Có phải hôm nay Hoắc Hoành không được uống thuốc?
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.7hưng Lệ Xuyên Lâm là người có tinh thần làm việc vô cùng chuyên nghiệp, sao có thể làm như vậy chứ?Lẽ nào...Phương Lượng nhìn Lệ Xuyên Lâm trầm mặc nãy giờ không nói một lời, chờ anh ta phản bácNhưng điều khiển Phương Lượng không ngờ tới là, Lệ Xuyển Lâm không hề nói một câu phản bác nào, trái lại anh ta lại bình tĩnh nói một câu: “Sau này tôi sẽ để Phương Lượng làm người liên lạc với cổ, như thể cô có thể nghe điện thoại được chưa?Đây chính là ngầm thừa nhận sao? Phương Lượng vô cùng kinh ngạc nhìn Lệ Xuyên Lâm“Anh điên à? Đây là vụ án mà anh đã bỏ bao nhiêu công sức và thời gian suốt bốn năm để điều traSao anh3có thể bỏ được chứ?”“Sai thì là sai rồi, không nên dùng thời gian làm cái cớ bào chữa cho bản thân.”Lệ Xuyên Lâm nhìn thẳng vào Nhiếp Nhiên, chuyển chiếc điện thoại quaNhiếp Nhiên nhíu mày cười nhạt, nhận lấy chiếc điện thoại.Cô mở thông báo ra thì thấy có hơn 30 cuộc gọi nhỡ, số điện thoại gọi đến lại là một số lạ.“Số điện thoại của ai đây?”“Cô không biết đây là số của Hoắc Hoành sao?”Lệ Xuyên Lâm luôn nghĩ là cô biết, còn nghĩ về quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng giờ mới biết Nhiếp Nhiên vốn dĩ không biết gì cả.Vậy anh ta gọi đến làm gì?Thế nhưng sau khi Nhiếp Nhiên biết điện thoại của Hoắc Hoành thì trong lòng lại vô cùng ngạc1nhiênSao Hoắc Hoành lại gọi cho cô chứ? Trước khi cô rời công ty, Hoắc Hoành còn có vẻ không thèm để ý để có cơ mà.Ôm thắc mắc trong lòng, Nhiếp Nhiên lấy điện thoại ra gọi lại, vừa mới đổ chuông được hai tiếng, đầu bên kia đã nghe thấy giọng Hoắc Hoành“Vì sao mấy ngày nay tôi gọi cho cô, cô đều không nghe máy?”“Ngài Hoắc? Thật sự xin lỗi, bây giờ tôi đang...” Nhiếp Nhiên nhìn Phương Lượng và Lệ Xuyên Lâm, tiếp tục nói: “Bây giờ tôi đang ở quê, bởi vì có một số việc phải giải quyết nên mấy ngày nay tôi bận đến nỗi không để ý đến điện thoại”Đầu bên kia ngưng lại vài giây, sau đó Hoắc Hoành tiếp tục hỏi: “Đưa địa8chỉ nhà cô cho tôi, bây giờ tôi đang ở Nam Thành, quê của cô.” Cái gì?Ba người cùng lặng thinhHoắc Hoành quả nhiên là tìm đến rồiTrời ơi! Lúc này Nhiếp Nhiên cảm thấy đúng là trở tay không kịp“Bây giờ tôi thực sự là không tiện để đón tiếp ngài.”đầu bên kia, giọng của Hoắc Hoành trầm ấm, dường như còn chứa đựng ý cười “Quan hệ giữa hai chúng ta mà còn phải cần tiếp đón sao?”Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy thế thì bất giác quay ra nhìn hai người kia, quả nhiên ánh mắt của hai người kia như rà soát trên người cổ.Cô cười ha ha hai tiếng: “..Ngài Hoắc thật là hay đùa quá!” “Từ trước tới giờ tôi không hề có ý đùa với cô.” Lời9nói như có một dòng điện nhẹ chạy qua, vừa trầm ấm vừa yêu chiều từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.Có phải hôm nay Hoắc Hoành không được uống thuốc?
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.7hưng Lệ Xuyên Lâm là người có tinh thần làm việc vô cùng chuyên nghiệp, sao có thể làm như vậy chứ?Lẽ nào...Phương Lượng nhìn Lệ Xuyên Lâm trầm mặc nãy giờ không nói một lời, chờ anh ta phản bácNhưng điều khiển Phương Lượng không ngờ tới là, Lệ Xuyển Lâm không hề nói một câu phản bác nào, trái lại anh ta lại bình tĩnh nói một câu: “Sau này tôi sẽ để Phương Lượng làm người liên lạc với cổ, như thể cô có thể nghe điện thoại được chưa?Đây chính là ngầm thừa nhận sao? Phương Lượng vô cùng kinh ngạc nhìn Lệ Xuyên Lâm“Anh điên à? Đây là vụ án mà anh đã bỏ bao nhiêu công sức và thời gian suốt bốn năm để điều traSao anh3có thể bỏ được chứ?”“Sai thì là sai rồi, không nên dùng thời gian làm cái cớ bào chữa cho bản thân.”Lệ Xuyên Lâm nhìn thẳng vào Nhiếp Nhiên, chuyển chiếc điện thoại quaNhiếp Nhiên nhíu mày cười nhạt, nhận lấy chiếc điện thoại.Cô mở thông báo ra thì thấy có hơn 30 cuộc gọi nhỡ, số điện thoại gọi đến lại là một số lạ.“Số điện thoại của ai đây?”“Cô không biết đây là số của Hoắc Hoành sao?”Lệ Xuyên Lâm luôn nghĩ là cô biết, còn nghĩ về quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng giờ mới biết Nhiếp Nhiên vốn dĩ không biết gì cả.Vậy anh ta gọi đến làm gì?Thế nhưng sau khi Nhiếp Nhiên biết điện thoại của Hoắc Hoành thì trong lòng lại vô cùng ngạc1nhiênSao Hoắc Hoành lại gọi cho cô chứ? Trước khi cô rời công ty, Hoắc Hoành còn có vẻ không thèm để ý để có cơ mà.Ôm thắc mắc trong lòng, Nhiếp Nhiên lấy điện thoại ra gọi lại, vừa mới đổ chuông được hai tiếng, đầu bên kia đã nghe thấy giọng Hoắc Hoành“Vì sao mấy ngày nay tôi gọi cho cô, cô đều không nghe máy?”“Ngài Hoắc? Thật sự xin lỗi, bây giờ tôi đang...” Nhiếp Nhiên nhìn Phương Lượng và Lệ Xuyên Lâm, tiếp tục nói: “Bây giờ tôi đang ở quê, bởi vì có một số việc phải giải quyết nên mấy ngày nay tôi bận đến nỗi không để ý đến điện thoại”Đầu bên kia ngưng lại vài giây, sau đó Hoắc Hoành tiếp tục hỏi: “Đưa địa8chỉ nhà cô cho tôi, bây giờ tôi đang ở Nam Thành, quê của cô.” Cái gì?Ba người cùng lặng thinhHoắc Hoành quả nhiên là tìm đến rồiTrời ơi! Lúc này Nhiếp Nhiên cảm thấy đúng là trở tay không kịp“Bây giờ tôi thực sự là không tiện để đón tiếp ngài.”đầu bên kia, giọng của Hoắc Hoành trầm ấm, dường như còn chứa đựng ý cười “Quan hệ giữa hai chúng ta mà còn phải cần tiếp đón sao?”Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy thế thì bất giác quay ra nhìn hai người kia, quả nhiên ánh mắt của hai người kia như rà soát trên người cổ.Cô cười ha ha hai tiếng: “..Ngài Hoắc thật là hay đùa quá!” “Từ trước tới giờ tôi không hề có ý đùa với cô.” Lời9nói như có một dòng điện nhẹ chạy qua, vừa trầm ấm vừa yêu chiều từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.Có phải hôm nay Hoắc Hoành không được uống thuốc?