Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 89: Gặp phải côn đồ
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.7e đi từ từ đến chỗ quay đầu sau đó đi vào một cái hẻm nhỏ.A Hổ sắp xếp đầu vào đấy cho Hoắc Hoành xong, tự giác quay lại xe, chỉ để lại Nhiếp Nhiên với Hoắc Hoành ngồi ở một tiệm ăn vỉa hèBởi vì tiệm này ở trong ngõ và bây giờ vẫn còn sớm nên khác trong tiệm rất ítBà chủ nhiệt tình chạy tới, “Xin hỏi hai vị muốn dùng gì?”Hoắc Hoành không nói câu nào, chỉ nhìn sang phía Nhiếp Nhiên, rõ ràng là muốn cô gọi đồĐúng là kiểu thiếu gia ăn sẵn quen thân.Trong lòng cô chán ghét vô cùng, sau đó cô nhìn thực đơn: “Há cảo áp chảo, bánh trứng cuộn, với mì3nước mỗi loại hai suất.” Nhiếp Nhiên gọi xong mới A Hổ đã từng nói rằng tên này dị ứng với trứng, vì thế cô liền gọi bà chủ quán lại, “Không ăn bánh trứng cuộn nữa, tôi muốn đổi sang bánh bao xoắn ốc, mì nước cũng chuyển thành cháo bí ngô.”Nhiếp Nhiên cảm thấy Hoắc Hoành luôn ngồi trên xe lăn nên bụng dạ chắc cũng không được tốt, ăn chút cháo thì tốt hơn“Được, tôi biết rồi! Hai vị ngồi chờ một lát nhé! Có ngay đây.” Bà chủ nói rồi đi thẳng vào quầy hàngHoắc Hoành không ngờ rằng Nhiếp Nhiên lại nhớ đến chuyện mình dị ứng với trứng, thậm chí đến mì cũng chuyển thành cháo dinh1dưỡng.Chuyện này thật sự khiến cho Hoắc Hoành thấy kinh ngạc.Rất nhanh bữa sáng đã được bày ra, mùi thơm thật hấp dẫn, há cảo áp chảo rất nóng phát ra cả tiếng xèo xèo, màu vàng của cháo bí ngô cùng với mùi thơm ngọt ngào thật sự là mê đắmHai người vừa mới cầm đũa lên ăn thì nghe thấy âm thanh ồn ào huyên náo ở đầu ngõ vọng đến.Ngay sau đó, mười mấy tên lưu manh trong đó có một tên tóc dài lởm chởm bước đến nói oang oang: “Thu tiền bảo kê đây, nhanh lên đưa tiền bảo kê đây!”Bà chủ vội vàng cười nói: “Đại ca, tôi vừa mới mở hàng, vẫn chưa có tiền nộp8đâu.” Tên tóc vàng cầm đầu đập mạnh tay xuống bàn: “Mẹ kiếp! Tao không cần biết mày mở hàng lúc nào, bây giờ tao muốn thu phí bảo kê, nhanh lên!” Nói xong, hắn đạp một phát vào chiếc bàn trống bên cạnhMấy người khách xung quanh nhìn thấy mấy tên đấy thì ngay lập tức trả tiền, không cần biết là đã ăn hay chưa liền vội vàng rời điTrong nháy mắt cả cửa hàng trên vỉa hè chỉ còn lại mỗi bàn của Nhiếp NhiênNhiếp Nhiên vẫn ngồi yên ăn cháo bí đỏ như không có chuyện gì xảy ra, khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng ngưỡng mộHoắc Hoành nhìn dáng vẻ bình thản của Nhiếp Nhiên9thì nói khe khẽ một câu: “Cô không sợ sao?” Nhiếp Nhiên đang ăn cháo bỗng giật mình nhớ raChết thật! Cô quên mất! Bây giờ cô phải là con thỏ để mới đúngGặp loại lưu manh thế này đáng ra cô phải bỏ chạy giống đám người lúc đấy mới đúng“Sợ! Sợ chứ! Hay là chúng ta cũng chạy đi ngài Hoắc” Nhiếp Nhiên cố nhét thêm mấy miếng há cảo áp chảo vào miệng, định đứng lên trả tiền rồi đưa Hoắc Hoành đi thì đột nhiên có tiếng gọi phía sau: “Đứng lại!”
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.7e đi từ từ đến chỗ quay đầu sau đó đi vào một cái hẻm nhỏ.A Hổ sắp xếp đầu vào đấy cho Hoắc Hoành xong, tự giác quay lại xe, chỉ để lại Nhiếp Nhiên với Hoắc Hoành ngồi ở một tiệm ăn vỉa hèBởi vì tiệm này ở trong ngõ và bây giờ vẫn còn sớm nên khác trong tiệm rất ítBà chủ nhiệt tình chạy tới, “Xin hỏi hai vị muốn dùng gì?”Hoắc Hoành không nói câu nào, chỉ nhìn sang phía Nhiếp Nhiên, rõ ràng là muốn cô gọi đồĐúng là kiểu thiếu gia ăn sẵn quen thân.Trong lòng cô chán ghét vô cùng, sau đó cô nhìn thực đơn: “Há cảo áp chảo, bánh trứng cuộn, với mì3nước mỗi loại hai suất.” Nhiếp Nhiên gọi xong mới A Hổ đã từng nói rằng tên này dị ứng với trứng, vì thế cô liền gọi bà chủ quán lại, “Không ăn bánh trứng cuộn nữa, tôi muốn đổi sang bánh bao xoắn ốc, mì nước cũng chuyển thành cháo bí ngô.”Nhiếp Nhiên cảm thấy Hoắc Hoành luôn ngồi trên xe lăn nên bụng dạ chắc cũng không được tốt, ăn chút cháo thì tốt hơn“Được, tôi biết rồi! Hai vị ngồi chờ một lát nhé! Có ngay đây.” Bà chủ nói rồi đi thẳng vào quầy hàngHoắc Hoành không ngờ rằng Nhiếp Nhiên lại nhớ đến chuyện mình dị ứng với trứng, thậm chí đến mì cũng chuyển thành cháo dinh1dưỡng.Chuyện này thật sự khiến cho Hoắc Hoành thấy kinh ngạc.Rất nhanh bữa sáng đã được bày ra, mùi thơm thật hấp dẫn, há cảo áp chảo rất nóng phát ra cả tiếng xèo xèo, màu vàng của cháo bí ngô cùng với mùi thơm ngọt ngào thật sự là mê đắmHai người vừa mới cầm đũa lên ăn thì nghe thấy âm thanh ồn ào huyên náo ở đầu ngõ vọng đến.Ngay sau đó, mười mấy tên lưu manh trong đó có một tên tóc dài lởm chởm bước đến nói oang oang: “Thu tiền bảo kê đây, nhanh lên đưa tiền bảo kê đây!”Bà chủ vội vàng cười nói: “Đại ca, tôi vừa mới mở hàng, vẫn chưa có tiền nộp8đâu.” Tên tóc vàng cầm đầu đập mạnh tay xuống bàn: “Mẹ kiếp! Tao không cần biết mày mở hàng lúc nào, bây giờ tao muốn thu phí bảo kê, nhanh lên!” Nói xong, hắn đạp một phát vào chiếc bàn trống bên cạnhMấy người khách xung quanh nhìn thấy mấy tên đấy thì ngay lập tức trả tiền, không cần biết là đã ăn hay chưa liền vội vàng rời điTrong nháy mắt cả cửa hàng trên vỉa hè chỉ còn lại mỗi bàn của Nhiếp NhiênNhiếp Nhiên vẫn ngồi yên ăn cháo bí đỏ như không có chuyện gì xảy ra, khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng ngưỡng mộHoắc Hoành nhìn dáng vẻ bình thản của Nhiếp Nhiên9thì nói khe khẽ một câu: “Cô không sợ sao?” Nhiếp Nhiên đang ăn cháo bỗng giật mình nhớ raChết thật! Cô quên mất! Bây giờ cô phải là con thỏ để mới đúngGặp loại lưu manh thế này đáng ra cô phải bỏ chạy giống đám người lúc đấy mới đúng“Sợ! Sợ chứ! Hay là chúng ta cũng chạy đi ngài Hoắc” Nhiếp Nhiên cố nhét thêm mấy miếng há cảo áp chảo vào miệng, định đứng lên trả tiền rồi đưa Hoắc Hoành đi thì đột nhiên có tiếng gọi phía sau: “Đứng lại!”
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.7e đi từ từ đến chỗ quay đầu sau đó đi vào một cái hẻm nhỏ.A Hổ sắp xếp đầu vào đấy cho Hoắc Hoành xong, tự giác quay lại xe, chỉ để lại Nhiếp Nhiên với Hoắc Hoành ngồi ở một tiệm ăn vỉa hèBởi vì tiệm này ở trong ngõ và bây giờ vẫn còn sớm nên khác trong tiệm rất ítBà chủ nhiệt tình chạy tới, “Xin hỏi hai vị muốn dùng gì?”Hoắc Hoành không nói câu nào, chỉ nhìn sang phía Nhiếp Nhiên, rõ ràng là muốn cô gọi đồĐúng là kiểu thiếu gia ăn sẵn quen thân.Trong lòng cô chán ghét vô cùng, sau đó cô nhìn thực đơn: “Há cảo áp chảo, bánh trứng cuộn, với mì3nước mỗi loại hai suất.” Nhiếp Nhiên gọi xong mới A Hổ đã từng nói rằng tên này dị ứng với trứng, vì thế cô liền gọi bà chủ quán lại, “Không ăn bánh trứng cuộn nữa, tôi muốn đổi sang bánh bao xoắn ốc, mì nước cũng chuyển thành cháo bí ngô.”Nhiếp Nhiên cảm thấy Hoắc Hoành luôn ngồi trên xe lăn nên bụng dạ chắc cũng không được tốt, ăn chút cháo thì tốt hơn“Được, tôi biết rồi! Hai vị ngồi chờ một lát nhé! Có ngay đây.” Bà chủ nói rồi đi thẳng vào quầy hàngHoắc Hoành không ngờ rằng Nhiếp Nhiên lại nhớ đến chuyện mình dị ứng với trứng, thậm chí đến mì cũng chuyển thành cháo dinh1dưỡng.Chuyện này thật sự khiến cho Hoắc Hoành thấy kinh ngạc.Rất nhanh bữa sáng đã được bày ra, mùi thơm thật hấp dẫn, há cảo áp chảo rất nóng phát ra cả tiếng xèo xèo, màu vàng của cháo bí ngô cùng với mùi thơm ngọt ngào thật sự là mê đắmHai người vừa mới cầm đũa lên ăn thì nghe thấy âm thanh ồn ào huyên náo ở đầu ngõ vọng đến.Ngay sau đó, mười mấy tên lưu manh trong đó có một tên tóc dài lởm chởm bước đến nói oang oang: “Thu tiền bảo kê đây, nhanh lên đưa tiền bảo kê đây!”Bà chủ vội vàng cười nói: “Đại ca, tôi vừa mới mở hàng, vẫn chưa có tiền nộp8đâu.” Tên tóc vàng cầm đầu đập mạnh tay xuống bàn: “Mẹ kiếp! Tao không cần biết mày mở hàng lúc nào, bây giờ tao muốn thu phí bảo kê, nhanh lên!” Nói xong, hắn đạp một phát vào chiếc bàn trống bên cạnhMấy người khách xung quanh nhìn thấy mấy tên đấy thì ngay lập tức trả tiền, không cần biết là đã ăn hay chưa liền vội vàng rời điTrong nháy mắt cả cửa hàng trên vỉa hè chỉ còn lại mỗi bàn của Nhiếp NhiênNhiếp Nhiên vẫn ngồi yên ăn cháo bí đỏ như không có chuyện gì xảy ra, khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng ngưỡng mộHoắc Hoành nhìn dáng vẻ bình thản của Nhiếp Nhiên9thì nói khe khẽ một câu: “Cô không sợ sao?” Nhiếp Nhiên đang ăn cháo bỗng giật mình nhớ raChết thật! Cô quên mất! Bây giờ cô phải là con thỏ để mới đúngGặp loại lưu manh thế này đáng ra cô phải bỏ chạy giống đám người lúc đấy mới đúng“Sợ! Sợ chứ! Hay là chúng ta cũng chạy đi ngài Hoắc” Nhiếp Nhiên cố nhét thêm mấy miếng há cảo áp chảo vào miệng, định đứng lên trả tiền rồi đưa Hoắc Hoành đi thì đột nhiên có tiếng gọi phía sau: “Đứng lại!”