Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 270: Đích thân chăm sóc - Chuẩn bị phương án (1)
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.1gười nào đó nhất thời không đề phòng bị cô đẩy ra mà vồ hụtHoắc Hoành nhìn thân thủ nhanh nhẹn của cô mà chán nản, tại sao mình có thể vì cô bị cảm mà buông lỏng cảnh giác với cô?Đúng là thất sách.Có điều, nghĩ lại thì lại cảm thấy tương lai còn dài, không vội, không vộiHoắc Hoành nhìn cô, đáy mắt thoáng qua ý cười sâu xa, nhưng nụ cười này rơi vào mắt Nhiếp Nhiên lại vô cùng kỳ lạCảm giác hình như mình bị anh ta tính toán, khiến cô vô cùng hoảng loạn“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Nhiếp Nhiên ngồi ngay ngắn trong xe của Hoắc Hoành, nhìn cảnh đường phố không ngừng chạy ngược ra phía sau, không3nhịn được hỏi“Về nhà.” Hoắc Hoành trả lời cô, rồi hỏi A Hổ đang lái xe: “Bác sĩ chuẩn bị xong chưa?” “Đã đợi ở nhà rồi.” A Hổ nhìn thẳng ra ngoài, giọng cung kính“Tôi không muốn đến nhà anh!” Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy anh nói về nhà, theo bản năng từ chối ngaySau đó sợ sức uy hiếp không đủ, cô nắm lấy tay nắm cửa bồi thêm một câu, “Nếu không tôi sẽ nhảy xuống!” Đến nhà anh ta, đùa à! Đó là nhảy vào hang sói đấy! Cô nam quả nữ ở chung một phòng, mình lại còn là bệnh nhân, còn không bị anh ta ăn tươi nuốt sống chắc? Mà Hoắc Hoành ở bên cạnh nghe cô nói vậy liền quay sang nhìn cô, ý cười ở2khóe miệng không thay đổi, đột nhiên nói một câu, “Khóa cửa.” A Hổ ấn một nút trên bảng điều khiển, cửa xe lập tức vang lên tiếng lò xo giòn giã“Nhảy đi.” Lúc này, Hoắc Hoành cười như không cười nhìn côNhiếp Nhiên nhìn của xe bị khóa, ngây ra một lúc mới tỉnh táo lại, cô tức giận, “Ngài Hoắc!”Nhưng lúc này Hoắc Hoành đã cúi người, nắm lấy cằm cô, trong con ngươi khẽ híp lại của anh mang theo chút tức giận, “Tôi không tiếc bất cứ giá nào cứu em, nhưng bây giờ em lại nói với tôi là em muốn nhảy xe? Hả?” Anh hơi nâng cao giọng, theo đó, Nhiếp Nhiên cảm thấy anh siết chặt cằm mình hơn, mắt cô cũng sầm lạiBầu không khí giữa1hai người ngồi phía sau bắt đầu kỳ quáiHoắc Hoành nhìn đôi mắt sáng rõ của cô, nhìn như bình tĩnh nhưng ở nơi sâu nhất lại dần dần dâng lên ý tứ không dễ phát giácSau đó anh buông tay ra, dặn dò A Hổ, “Bảo anh ta đến bệnh viện chờ tôi.” Nhiếp Nhiên không ngờ Hoắc Hoành lại sẽ nhượng bộCô im lặng quay đi chỗ khác, không nói một lời, hơi buông lỏng cái tay phải giấu ở phía sau lúc nào cũng nhăm nhe phế cổ tay anh ta raBây giờ cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, không có gì có thể kiềm chế cô nữaXe im lặng cả đường đến bãi đậu xe của bệnh viện, ba người đi thang máy lên thẳng tầng VIP của bệnh1việnThang máy vừa mở ra đã thấy có y tá đứng ở cửa chờ rồi“Ngài Hoắc, bác sĩ Lưu đang đợi ở phòng làm việc rồi ạ.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1gười nào đó nhất thời không đề phòng bị cô đẩy ra mà vồ hụt
Hoắc Hoành nhìn thân thủ nhanh nhẹn của cô mà chán nản, tại sao mình có thể vì cô bị cảm mà buông lỏng cảnh giác với cô?
Đúng là thất sách.
Có điều, nghĩ lại thì lại cảm thấy tương lai còn dài, không vội, không vội
Hoắc Hoành nhìn cô, đáy mắt thoáng qua ý cười sâu xa, nhưng nụ cười này rơi vào mắt Nhiếp Nhiên lại vô cùng kỳ lạ
Cảm giác hình như mình bị anh ta tính toán, khiến cô vô cùng hoảng loạn
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Nhiếp Nhiên ngồi ngay ngắn trong xe của Hoắc Hoành, nhìn cảnh đường phố không ngừng chạy ngược ra phía sau, không3nhịn được hỏi
“Về nhà.” Hoắc Hoành trả lời cô, rồi hỏi A Hổ đang lái xe: “Bác sĩ chuẩn bị xong chưa?” “Đã đợi ở nhà rồi.” A Hổ nhìn thẳng ra ngoài, giọng cung kính
“Tôi không muốn đến nhà anh!” Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy anh nói về nhà, theo bản năng từ chối ngay
Sau đó sợ sức uy hiếp không đủ, cô nắm lấy tay nắm cửa bồi thêm một câu, “Nếu không tôi sẽ nhảy xuống!” Đến nhà anh ta, đùa à! Đó là nhảy vào hang sói đấy! Cô nam quả nữ ở chung một phòng, mình lại còn là bệnh nhân, còn không bị anh ta ăn tươi nuốt sống chắc? Mà Hoắc Hoành ở bên cạnh nghe cô nói vậy liền quay sang nhìn cô, ý cười ở2khóe miệng không thay đổi, đột nhiên nói một câu, “Khóa cửa.” A Hổ ấn một nút trên bảng điều khiển, cửa xe lập tức vang lên tiếng lò xo giòn giã
“Nhảy đi.” Lúc này, Hoắc Hoành cười như không cười nhìn cô
Nhiếp Nhiên nhìn của xe bị khóa, ngây ra một lúc mới tỉnh táo lại, cô tức giận, “Ngài Hoắc!”
Nhưng lúc này Hoắc Hoành đã cúi người, nắm lấy cằm cô, trong con ngươi khẽ híp lại của anh mang theo chút tức giận, “Tôi không tiếc bất cứ giá nào cứu em, nhưng bây giờ em lại nói với tôi là em muốn nhảy xe? Hả?” Anh hơi nâng cao giọng, theo đó, Nhiếp Nhiên cảm thấy anh siết chặt cằm mình hơn, mắt cô cũng sầm lại
Bầu không khí giữa1hai người ngồi phía sau bắt đầu kỳ quái
Hoắc Hoành nhìn đôi mắt sáng rõ của cô, nhìn như bình tĩnh nhưng ở nơi sâu nhất lại dần dần dâng lên ý tứ không dễ phát giác
Sau đó anh buông tay ra, dặn dò A Hổ, “Bảo anh ta đến bệnh viện chờ tôi.” Nhiếp Nhiên không ngờ Hoắc Hoành lại sẽ nhượng bộ
Cô im lặng quay đi chỗ khác, không nói một lời, hơi buông lỏng cái tay phải giấu ở phía sau lúc nào cũng nhăm nhe phế cổ tay anh ta ra
Bây giờ cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, không có gì có thể kiềm chế cô nữa
Xe im lặng cả đường đến bãi đậu xe của bệnh viện, ba người đi thang máy lên thẳng tầng VIP của bệnh1viện
Thang máy vừa mở ra đã thấy có y tá đứng ở cửa chờ rồi
“Ngài Hoắc, bác sĩ Lưu đang đợi ở phòng làm việc rồi ạ.”
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.1gười nào đó nhất thời không đề phòng bị cô đẩy ra mà vồ hụtHoắc Hoành nhìn thân thủ nhanh nhẹn của cô mà chán nản, tại sao mình có thể vì cô bị cảm mà buông lỏng cảnh giác với cô?Đúng là thất sách.Có điều, nghĩ lại thì lại cảm thấy tương lai còn dài, không vội, không vộiHoắc Hoành nhìn cô, đáy mắt thoáng qua ý cười sâu xa, nhưng nụ cười này rơi vào mắt Nhiếp Nhiên lại vô cùng kỳ lạCảm giác hình như mình bị anh ta tính toán, khiến cô vô cùng hoảng loạn“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Nhiếp Nhiên ngồi ngay ngắn trong xe của Hoắc Hoành, nhìn cảnh đường phố không ngừng chạy ngược ra phía sau, không3nhịn được hỏi“Về nhà.” Hoắc Hoành trả lời cô, rồi hỏi A Hổ đang lái xe: “Bác sĩ chuẩn bị xong chưa?” “Đã đợi ở nhà rồi.” A Hổ nhìn thẳng ra ngoài, giọng cung kính“Tôi không muốn đến nhà anh!” Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy anh nói về nhà, theo bản năng từ chối ngaySau đó sợ sức uy hiếp không đủ, cô nắm lấy tay nắm cửa bồi thêm một câu, “Nếu không tôi sẽ nhảy xuống!” Đến nhà anh ta, đùa à! Đó là nhảy vào hang sói đấy! Cô nam quả nữ ở chung một phòng, mình lại còn là bệnh nhân, còn không bị anh ta ăn tươi nuốt sống chắc? Mà Hoắc Hoành ở bên cạnh nghe cô nói vậy liền quay sang nhìn cô, ý cười ở2khóe miệng không thay đổi, đột nhiên nói một câu, “Khóa cửa.” A Hổ ấn một nút trên bảng điều khiển, cửa xe lập tức vang lên tiếng lò xo giòn giã“Nhảy đi.” Lúc này, Hoắc Hoành cười như không cười nhìn côNhiếp Nhiên nhìn của xe bị khóa, ngây ra một lúc mới tỉnh táo lại, cô tức giận, “Ngài Hoắc!”Nhưng lúc này Hoắc Hoành đã cúi người, nắm lấy cằm cô, trong con ngươi khẽ híp lại của anh mang theo chút tức giận, “Tôi không tiếc bất cứ giá nào cứu em, nhưng bây giờ em lại nói với tôi là em muốn nhảy xe? Hả?” Anh hơi nâng cao giọng, theo đó, Nhiếp Nhiên cảm thấy anh siết chặt cằm mình hơn, mắt cô cũng sầm lạiBầu không khí giữa1hai người ngồi phía sau bắt đầu kỳ quáiHoắc Hoành nhìn đôi mắt sáng rõ của cô, nhìn như bình tĩnh nhưng ở nơi sâu nhất lại dần dần dâng lên ý tứ không dễ phát giácSau đó anh buông tay ra, dặn dò A Hổ, “Bảo anh ta đến bệnh viện chờ tôi.” Nhiếp Nhiên không ngờ Hoắc Hoành lại sẽ nhượng bộCô im lặng quay đi chỗ khác, không nói một lời, hơi buông lỏng cái tay phải giấu ở phía sau lúc nào cũng nhăm nhe phế cổ tay anh ta raBây giờ cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, không có gì có thể kiềm chế cô nữaXe im lặng cả đường đến bãi đậu xe của bệnh viện, ba người đi thang máy lên thẳng tầng VIP của bệnh1việnThang máy vừa mở ra đã thấy có y tá đứng ở cửa chờ rồi“Ngài Hoắc, bác sĩ Lưu đang đợi ở phòng làm việc rồi ạ.”