Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 289: Tiệc tiễn biệt biến thành tiệc đón chào (1)
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.1ho nên cô tháo khẩu súng kia ra, lấy từng viên đạn bên trong ra xemVì để vỏ đạn có thể duy trì lực bắn ra, ông ta làm rất dẹt và nhọn, độ cong vận động đặc biệt tốtNhưng khuyết điểm chính là viên đạn lớn, gia tăng trọng lượng, thời gian chính là khuyết điểm trí mạngsúng ngoại trừ việc chính xác ra thì còn phải nhanh, cho dù chậm 0.01 một giây cũng có thể chết rồiCó lẽ Lão Tam Tử cũng biết, khẩu súng này hơi cũ rồi, trên khẩu súng cũng không có hơi người, chắc là chưa sửa xong, cho nên luôn để ở bên cạnh“Cái gì? Cậu sửa giúp tôi? Cậu không làm hỏng chứ?” Lão Tam Tử lại kiểm tra cẩn thận trên dưới trái phải, vẻ mặt căng thẳngỞ trong mắt Lão Tam Tử, người như Nhiếp Nhiên rất ngang ngược vô3lý, chỉ biết dùng dao dọa ngườiÔng ta không tin cô biết sửa súng ống vũ khíNói không chừng là làm hỏng khẩu súng của mình rồi, cố ý nói là sửa lạiNhiếp Nhiên nhướng mày liếc ông ta, cầm lấy khẩu súng trong tay ông taLão Tam Tử nhìn thấy súng bảo bối của mình bị cướp mất, lập tức giơ tay ra muốn lấy lại, kết quả bị Nhiếp Nhiên lạnh lùng quét mắt quaÔng ta lập tức giống như quả bóng bị xì hơi, đứng ở bên cạnh chỉ có thể lo lắng nhìn cô.Nhiếp Nhiên nhanh nhẹn dứt khoát lắp ống giảm thanh vào, lại ném vào trong lòng Lão Tam Tử, “Ông tự thử không phải là sẽ biết sao.” Cô cà lơ phất phơ gác hai chân lên bàn, ngồi nghiêng người trên ghế, chỉ cái bia đối diệnLão Tam Tử nhìn khẩu súng kia,2lại nhìn Nhiếp Nhiên tự tin trên ghế, cuối cùng vẫn đi đến cái bia trước mặt, giơ súng lên, ngắm bắn sau đó bắn một phát“Bụp...” một tiếng, viên đạn nặng nề bay ra khỏi nòng, trên cái bia lập tức hiện lên một cái lỗ màu đenLão Tam Tử không tưởng tượng nổi nhìn khẩu súng trong tay mãi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1ho nên cô tháo khẩu súng kia ra, lấy từng viên đạn bên trong ra xem
Vì để vỏ đạn có thể duy trì lực bắn ra, ông ta làm rất dẹt và nhọn, độ cong vận động đặc biệt tốt
Nhưng khuyết điểm chính là viên đạn lớn, gia tăng trọng lượng, thời gian chính là khuyết điểm trí mạng
súng ngoại trừ việc chính xác ra thì còn phải nhanh, cho dù chậm 0.01 một giây cũng có thể chết rồi
Có lẽ Lão Tam Tử cũng biết, khẩu súng này hơi cũ rồi, trên khẩu súng cũng không có hơi người, chắc là chưa sửa xong, cho nên luôn để ở bên cạnh
“Cái gì? Cậu sửa giúp tôi? Cậu không làm hỏng chứ?” Lão Tam Tử lại kiểm tra cẩn thận trên dưới trái phải, vẻ mặt căng thẳng
Ở trong mắt Lão Tam Tử, người như Nhiếp Nhiên rất ngang ngược vô3lý, chỉ biết dùng dao dọa người
Ông ta không tin cô biết sửa súng ống vũ khí
Nói không chừng là làm hỏng khẩu súng của mình rồi, cố ý nói là sửa lại
Nhiếp Nhiên nhướng mày liếc ông ta, cầm lấy khẩu súng trong tay ông ta
Lão Tam Tử nhìn thấy súng bảo bối của mình bị cướp mất, lập tức giơ tay ra muốn lấy lại, kết quả bị Nhiếp Nhiên lạnh lùng quét mắt qua
Ông ta lập tức giống như quả bóng bị xì hơi, đứng ở bên cạnh chỉ có thể lo lắng nhìn cô.
Nhiếp Nhiên nhanh nhẹn dứt khoát lắp ống giảm thanh vào, lại ném vào trong lòng Lão Tam Tử, “Ông tự thử không phải là sẽ biết sao.” Cô cà lơ phất phơ gác hai chân lên bàn, ngồi nghiêng người trên ghế, chỉ cái bia đối diện
Lão Tam Tử nhìn khẩu súng kia,2lại nhìn Nhiếp Nhiên tự tin trên ghế, cuối cùng vẫn đi đến cái bia trước mặt, giơ súng lên, ngắm bắn sau đó bắn một phát
“Bụp...” một tiếng, viên đạn nặng nề bay ra khỏi nòng, trên cái bia lập tức hiện lên một cái lỗ màu đen
Lão Tam Tử không tưởng tượng nổi nhìn khẩu súng trong tay mãi.
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.1ho nên cô tháo khẩu súng kia ra, lấy từng viên đạn bên trong ra xemVì để vỏ đạn có thể duy trì lực bắn ra, ông ta làm rất dẹt và nhọn, độ cong vận động đặc biệt tốtNhưng khuyết điểm chính là viên đạn lớn, gia tăng trọng lượng, thời gian chính là khuyết điểm trí mạngsúng ngoại trừ việc chính xác ra thì còn phải nhanh, cho dù chậm 0.01 một giây cũng có thể chết rồiCó lẽ Lão Tam Tử cũng biết, khẩu súng này hơi cũ rồi, trên khẩu súng cũng không có hơi người, chắc là chưa sửa xong, cho nên luôn để ở bên cạnh“Cái gì? Cậu sửa giúp tôi? Cậu không làm hỏng chứ?” Lão Tam Tử lại kiểm tra cẩn thận trên dưới trái phải, vẻ mặt căng thẳngỞ trong mắt Lão Tam Tử, người như Nhiếp Nhiên rất ngang ngược vô3lý, chỉ biết dùng dao dọa ngườiÔng ta không tin cô biết sửa súng ống vũ khíNói không chừng là làm hỏng khẩu súng của mình rồi, cố ý nói là sửa lạiNhiếp Nhiên nhướng mày liếc ông ta, cầm lấy khẩu súng trong tay ông taLão Tam Tử nhìn thấy súng bảo bối của mình bị cướp mất, lập tức giơ tay ra muốn lấy lại, kết quả bị Nhiếp Nhiên lạnh lùng quét mắt quaÔng ta lập tức giống như quả bóng bị xì hơi, đứng ở bên cạnh chỉ có thể lo lắng nhìn cô.Nhiếp Nhiên nhanh nhẹn dứt khoát lắp ống giảm thanh vào, lại ném vào trong lòng Lão Tam Tử, “Ông tự thử không phải là sẽ biết sao.” Cô cà lơ phất phơ gác hai chân lên bàn, ngồi nghiêng người trên ghế, chỉ cái bia đối diệnLão Tam Tử nhìn khẩu súng kia,2lại nhìn Nhiếp Nhiên tự tin trên ghế, cuối cùng vẫn đi đến cái bia trước mặt, giơ súng lên, ngắm bắn sau đó bắn một phát“Bụp...” một tiếng, viên đạn nặng nề bay ra khỏi nòng, trên cái bia lập tức hiện lên một cái lỗ màu đenLão Tam Tử không tưởng tượng nổi nhìn khẩu súng trong tay mãi.