Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…

Chương 398: Bà ta không phải là chủ mưu (5)

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dưới tình hình này, có thể giảm bớt việc đau đớn và vết thương chuyển biến xấu bao nhiêu thì phải cố gắng giảm bớt bấy nhiêu, trận đánh tiếp theo không giống như trước kia, chỉ cần ám sát một người là có thể giải quyết, mà là đối mặt với mấy trăm tên cướp biểnĐây là một trận đánh ác liệt! Trải qua trận ám sát vừa rồi, thân thể này của cô đã sớm mệt mỏi lắm rồi, cả quá trình đều phải chống đỡBây giờ ăn no, đắp thuốc xong, chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp điMà Hoắc Hoành thì hiển nhiên không thoải mái như Nhiếp NhiênNgày đó mặc dù anh nói lên đường một mình, nhưng Lý Tống Dũng đâu có đồng ýÔng bố trí ba chiến sĩ đi theo anh, máy bay bay ở tầm thấp hơn nửa tiếng mới đến gần được khu vực bắn tín hiệu cầu cứu kiaSau đó, bọn họ phát hiện sạt lở núi tạo thành một vùng ngổn ngang, rất nhiều người đều bị rơi vào trong vũng bùn chờ đợi cứu việnHoắc Hoành sợ Nhiếp Nhiên cũng ở trong đó, lập tức theo dây thừng đi xuốngVừa xuống, anh lập tức tìm kiếm bóng dáng Nhiếp Nhiên nhưng không thể tìm được côAnh càng thêm lo lắng, không biết có phải là cô bị bùn cát cuốn đến chỗ khác rồi khôngLúc đang định bảo hai người lính khác xuống cứu viện, mình đi tìm Nhiếp Nhiên thì Lý Kiêu lại kịp thời báo cho anh rằng Nhiếp Nhiên không sao, đã dẫn một nhóm người đi trước rồiSau khi nghe được tin tức này, anh mới khẽ thở phào nhẹ nhõmLúc anh đang định đuổi theo chặn lại đám người Nhiếp Nhiên thì núi lại đột nhiên sạt lở tiếpAnh nhìn thấy đỉnh núi đang chấn động mà trong vũng bùn vẫn còn ba bốn người chưa được cứu lênDo dự hai giây, cuối cùng anh chỉ có thể nhìn về phía trước, bảo Lý Kiêu đuổi theo chặn bọn họ lại, mình thì chạy như bay về phía những người cần cứu việnNói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, trong nháy mắt núi sụp xuống, người cuối cùng được cứu ra khỏi vũng bùnLúc máy bay trực thăng chậm rãi bay lên, bùn cát cuồn cuộn lao đếnĐám người kia thấy chỗ mình vừa bị rơi xuống nhanh chóng bị bùn cát bao trùm thì vô cùng hoảng sợKhó khăn lắm mới đưa đám người này thoát khỏi nguy hiểm, hơn nữa an toàn trở lại, sấm sét cũng bớt dần, lúc anh muốn đi tìm tiếp thì lại phát hiện ra con đường cô đã chọn cũng đã bị sạt lở rồi, nửa ngọn núi đổ xuống, chặn ngang toàn bộ con sôngNhìn cảnh tượng trước mắt, anh ngây người raAnh thà tin cô bị nước cuốn đi chứ không có cách nào chấp nhận được rằng cô bị chôn vùi dưới đống núi đổ này.Cô gái đó từ trước đến giờ toàn có ý nghĩ xấu, lúc bị dao súng nhắm vào vẫn có thể bình an vô sự vượt qua, không thể nào một ngọn núi sạt lở có thể vây hãm cô đượcVì vậy anh lập tức ra lệnh cho tất cả mọi người lùng tìm khắp cả vùng nước nàyMười lăm chiếc máy bay đồng thời tìm kiếm suốt ngày đêm ở đây, từng ngày chậm rãi trôi qua, hy vọng trong lòng anh càng lúc càng nhỏ, nỗi sợ hãi bắt đầu không ngừng khuếch trương.

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dưới tình hình này, có thể giảm bớt việc đau đớn và vết thương chuyển biến xấu bao nhiêu thì phải cố gắng giảm bớt bấy nhiêu, trận đánh tiếp theo không giống như trước kia, chỉ cần ám sát một người là có thể giải quyết, mà là đối mặt với mấy trăm tên cướp biểnĐây là một trận đánh ác liệt! Trải qua trận ám sát vừa rồi, thân thể này của cô đã sớm mệt mỏi lắm rồi, cả quá trình đều phải chống đỡBây giờ ăn no, đắp thuốc xong, chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp điMà Hoắc Hoành thì hiển nhiên không thoải mái như Nhiếp NhiênNgày đó mặc dù anh nói lên đường một mình, nhưng Lý Tống Dũng đâu có đồng ýÔng bố trí ba chiến sĩ đi theo anh, máy bay bay ở tầm thấp hơn nửa tiếng mới đến gần được khu vực bắn tín hiệu cầu cứu kiaSau đó, bọn họ phát hiện sạt lở núi tạo thành một vùng ngổn ngang, rất nhiều người đều bị rơi vào trong vũng bùn chờ đợi cứu việnHoắc Hoành sợ Nhiếp Nhiên cũng ở trong đó, lập tức theo dây thừng đi xuốngVừa xuống, anh lập tức tìm kiếm bóng dáng Nhiếp Nhiên nhưng không thể tìm được côAnh càng thêm lo lắng, không biết có phải là cô bị bùn cát cuốn đến chỗ khác rồi khôngLúc đang định bảo hai người lính khác xuống cứu viện, mình đi tìm Nhiếp Nhiên thì Lý Kiêu lại kịp thời báo cho anh rằng Nhiếp Nhiên không sao, đã dẫn một nhóm người đi trước rồiSau khi nghe được tin tức này, anh mới khẽ thở phào nhẹ nhõmLúc anh đang định đuổi theo chặn lại đám người Nhiếp Nhiên thì núi lại đột nhiên sạt lở tiếpAnh nhìn thấy đỉnh núi đang chấn động mà trong vũng bùn vẫn còn ba bốn người chưa được cứu lênDo dự hai giây, cuối cùng anh chỉ có thể nhìn về phía trước, bảo Lý Kiêu đuổi theo chặn bọn họ lại, mình thì chạy như bay về phía những người cần cứu việnNói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, trong nháy mắt núi sụp xuống, người cuối cùng được cứu ra khỏi vũng bùnLúc máy bay trực thăng chậm rãi bay lên, bùn cát cuồn cuộn lao đếnĐám người kia thấy chỗ mình vừa bị rơi xuống nhanh chóng bị bùn cát bao trùm thì vô cùng hoảng sợKhó khăn lắm mới đưa đám người này thoát khỏi nguy hiểm, hơn nữa an toàn trở lại, sấm sét cũng bớt dần, lúc anh muốn đi tìm tiếp thì lại phát hiện ra con đường cô đã chọn cũng đã bị sạt lở rồi, nửa ngọn núi đổ xuống, chặn ngang toàn bộ con sôngNhìn cảnh tượng trước mắt, anh ngây người raAnh thà tin cô bị nước cuốn đi chứ không có cách nào chấp nhận được rằng cô bị chôn vùi dưới đống núi đổ này.Cô gái đó từ trước đến giờ toàn có ý nghĩ xấu, lúc bị dao súng nhắm vào vẫn có thể bình an vô sự vượt qua, không thể nào một ngọn núi sạt lở có thể vây hãm cô đượcVì vậy anh lập tức ra lệnh cho tất cả mọi người lùng tìm khắp cả vùng nước nàyMười lăm chiếc máy bay đồng thời tìm kiếm suốt ngày đêm ở đây, từng ngày chậm rãi trôi qua, hy vọng trong lòng anh càng lúc càng nhỏ, nỗi sợ hãi bắt đầu không ngừng khuếch trương.

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dưới tình hình này, có thể giảm bớt việc đau đớn và vết thương chuyển biến xấu bao nhiêu thì phải cố gắng giảm bớt bấy nhiêu, trận đánh tiếp theo không giống như trước kia, chỉ cần ám sát một người là có thể giải quyết, mà là đối mặt với mấy trăm tên cướp biểnĐây là một trận đánh ác liệt! Trải qua trận ám sát vừa rồi, thân thể này của cô đã sớm mệt mỏi lắm rồi, cả quá trình đều phải chống đỡBây giờ ăn no, đắp thuốc xong, chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp điMà Hoắc Hoành thì hiển nhiên không thoải mái như Nhiếp NhiênNgày đó mặc dù anh nói lên đường một mình, nhưng Lý Tống Dũng đâu có đồng ýÔng bố trí ba chiến sĩ đi theo anh, máy bay bay ở tầm thấp hơn nửa tiếng mới đến gần được khu vực bắn tín hiệu cầu cứu kiaSau đó, bọn họ phát hiện sạt lở núi tạo thành một vùng ngổn ngang, rất nhiều người đều bị rơi vào trong vũng bùn chờ đợi cứu việnHoắc Hoành sợ Nhiếp Nhiên cũng ở trong đó, lập tức theo dây thừng đi xuốngVừa xuống, anh lập tức tìm kiếm bóng dáng Nhiếp Nhiên nhưng không thể tìm được côAnh càng thêm lo lắng, không biết có phải là cô bị bùn cát cuốn đến chỗ khác rồi khôngLúc đang định bảo hai người lính khác xuống cứu viện, mình đi tìm Nhiếp Nhiên thì Lý Kiêu lại kịp thời báo cho anh rằng Nhiếp Nhiên không sao, đã dẫn một nhóm người đi trước rồiSau khi nghe được tin tức này, anh mới khẽ thở phào nhẹ nhõmLúc anh đang định đuổi theo chặn lại đám người Nhiếp Nhiên thì núi lại đột nhiên sạt lở tiếpAnh nhìn thấy đỉnh núi đang chấn động mà trong vũng bùn vẫn còn ba bốn người chưa được cứu lênDo dự hai giây, cuối cùng anh chỉ có thể nhìn về phía trước, bảo Lý Kiêu đuổi theo chặn bọn họ lại, mình thì chạy như bay về phía những người cần cứu việnNói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, trong nháy mắt núi sụp xuống, người cuối cùng được cứu ra khỏi vũng bùnLúc máy bay trực thăng chậm rãi bay lên, bùn cát cuồn cuộn lao đếnĐám người kia thấy chỗ mình vừa bị rơi xuống nhanh chóng bị bùn cát bao trùm thì vô cùng hoảng sợKhó khăn lắm mới đưa đám người này thoát khỏi nguy hiểm, hơn nữa an toàn trở lại, sấm sét cũng bớt dần, lúc anh muốn đi tìm tiếp thì lại phát hiện ra con đường cô đã chọn cũng đã bị sạt lở rồi, nửa ngọn núi đổ xuống, chặn ngang toàn bộ con sôngNhìn cảnh tượng trước mắt, anh ngây người raAnh thà tin cô bị nước cuốn đi chứ không có cách nào chấp nhận được rằng cô bị chôn vùi dưới đống núi đổ này.Cô gái đó từ trước đến giờ toàn có ý nghĩ xấu, lúc bị dao súng nhắm vào vẫn có thể bình an vô sự vượt qua, không thể nào một ngọn núi sạt lở có thể vây hãm cô đượcVì vậy anh lập tức ra lệnh cho tất cả mọi người lùng tìm khắp cả vùng nước nàyMười lăm chiếc máy bay đồng thời tìm kiếm suốt ngày đêm ở đây, từng ngày chậm rãi trôi qua, hy vọng trong lòng anh càng lúc càng nhỏ, nỗi sợ hãi bắt đầu không ngừng khuếch trương.

Chương 398: Bà ta không phải là chủ mưu (5)