Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…

Chương 409: Con trai lớn nhà họ uông - Một pha mạo hiểm (4)

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nếu các anh không tin, các anh có thể gọi điện thoại!” Mã Tường nói.Nhưng duy chỉ có Kiều Duy trước giờ chuyên phụ họa lại có thái độ khác hẳn: “Anh chắc chắn muốn gọi điện thoại à? Chúng tôi nhận từ không muốn dùng quân đội áp chế anh mà thôi, nếu anh tự tìm cái chết thì chúng tôi hết cách rồi.” Uống Tự Minh nhìn về phía anh taLúc này Kiều Duy cũng nhìn Uông Tư MinhChuyện Uông Tư Minh có thể nghĩ đến, đương nhiên Kiều Duy cũng có thể nghĩ đếnKiều Duy nhớ vừa rồi ở trên tàu Nhiếp Nhiên ra tay giúp đỡ, cho nên lần này hiếm khi anh ta và Uông Tư Minh có cùng chung mối thùNgười cảnh sát kia bị gã đàn ông đầu trọc nhắc nhở như vậy, ánh mắt nhìn mấy người Uông Tư Minh thay đổiĐúng vậy, nếu là quân nhân thật tại sao không muốn mình gọi điện thoại xác minh?Anh ta sầm mặt xuống, “Đọc tên!”Trái tim Uông Tự Minh chùng xuốngXong đời, việc chia lớp của Nhiếp Nhiên thật sự gặp vấn đề rồi! “Mau nói đi!” Cảnh sát thấy Uống Tự Minh không lên tiếng, cho là anh ta sợ, trong lòng càng nghi ngờ thân phận của mấy người này“Quát cái gì, ông đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Nghiêm Hoài Vũ, lớp 6 đơn vị dự bị!” “Mã Tường lớp 6!” Thấy hai đồng đội heo kia nói trước, Uông Tư Minh và Kiều Duy bất đắc dĩ cau mày lạiLần này hoàn toàn xong rồiCảnh sát kia giao số điện thoại của đơn vị dự bị vừa ghi lại cho nữ cảnh sát khác xử lý, sau đó tiếp tục nói: “Bây giờ đến lượt mấy người lấy lời khai rồi.” “Sớm nên đến lượt chúng tôi rồi!” Nghiêm Hoài Vũ đứng lên, căm hận chỉ tên đầu trọc nói: “Vừa nãy tên khốn này nói đều là giả hết! Gã ta vừa ăn cắp vừa la làng!” Cảnh sát nghe thấy anh ta ăn nói thô tục từ đầu tới cuối, không nhịn được vỗ bàn quát một tiếng, “Yên tĩnh! Đây là đồn cảnh sát, không phải cái chợ!” Uông Tư Minh sợ đồng đội heo sẽ làm chuyện này càng ngày càng tệ hại hơn, vội vàng cướp lời, không nhanh không chậm thuật lại câu chuyện một lần.“Anh cảnh sát, là người đàn ông này bịa đặt vô căn cứĐàn em của gã ta ăn trộm đổ trên tàu hỏa bị tôi bắt được tại chỗ, chúng tôi vì tự bảo vệ mình nên mới bất đắc dĩ làm gã ta bị thươngVốn dĩ chúng tôi định xuống tàu rồi dẫn gã ta đến đồn cảnh sát giao cho các anh xử lý, không ngờ gã ta lại cắn ngược lại trước.” Bây giờ đã kinh động đến đơn vị rồi, chỉ có thể hi vọng nhanh chóng giải quyết chuyện này trước khi người ở đơn vị đến, như vậy cũng dễ bề xử lý.

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nếu các anh không tin, các anh có thể gọi điện thoại!” Mã Tường nói.Nhưng duy chỉ có Kiều Duy trước giờ chuyên phụ họa lại có thái độ khác hẳn: “Anh chắc chắn muốn gọi điện thoại à? Chúng tôi nhận từ không muốn dùng quân đội áp chế anh mà thôi, nếu anh tự tìm cái chết thì chúng tôi hết cách rồi.” Uống Tự Minh nhìn về phía anh taLúc này Kiều Duy cũng nhìn Uông Tư MinhChuyện Uông Tư Minh có thể nghĩ đến, đương nhiên Kiều Duy cũng có thể nghĩ đếnKiều Duy nhớ vừa rồi ở trên tàu Nhiếp Nhiên ra tay giúp đỡ, cho nên lần này hiếm khi anh ta và Uông Tư Minh có cùng chung mối thùNgười cảnh sát kia bị gã đàn ông đầu trọc nhắc nhở như vậy, ánh mắt nhìn mấy người Uông Tư Minh thay đổiĐúng vậy, nếu là quân nhân thật tại sao không muốn mình gọi điện thoại xác minh?Anh ta sầm mặt xuống, “Đọc tên!”Trái tim Uông Tự Minh chùng xuốngXong đời, việc chia lớp của Nhiếp Nhiên thật sự gặp vấn đề rồi! “Mau nói đi!” Cảnh sát thấy Uống Tự Minh không lên tiếng, cho là anh ta sợ, trong lòng càng nghi ngờ thân phận của mấy người này“Quát cái gì, ông đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Nghiêm Hoài Vũ, lớp 6 đơn vị dự bị!” “Mã Tường lớp 6!” Thấy hai đồng đội heo kia nói trước, Uông Tư Minh và Kiều Duy bất đắc dĩ cau mày lạiLần này hoàn toàn xong rồiCảnh sát kia giao số điện thoại của đơn vị dự bị vừa ghi lại cho nữ cảnh sát khác xử lý, sau đó tiếp tục nói: “Bây giờ đến lượt mấy người lấy lời khai rồi.” “Sớm nên đến lượt chúng tôi rồi!” Nghiêm Hoài Vũ đứng lên, căm hận chỉ tên đầu trọc nói: “Vừa nãy tên khốn này nói đều là giả hết! Gã ta vừa ăn cắp vừa la làng!” Cảnh sát nghe thấy anh ta ăn nói thô tục từ đầu tới cuối, không nhịn được vỗ bàn quát một tiếng, “Yên tĩnh! Đây là đồn cảnh sát, không phải cái chợ!” Uông Tư Minh sợ đồng đội heo sẽ làm chuyện này càng ngày càng tệ hại hơn, vội vàng cướp lời, không nhanh không chậm thuật lại câu chuyện một lần.“Anh cảnh sát, là người đàn ông này bịa đặt vô căn cứĐàn em của gã ta ăn trộm đổ trên tàu hỏa bị tôi bắt được tại chỗ, chúng tôi vì tự bảo vệ mình nên mới bất đắc dĩ làm gã ta bị thươngVốn dĩ chúng tôi định xuống tàu rồi dẫn gã ta đến đồn cảnh sát giao cho các anh xử lý, không ngờ gã ta lại cắn ngược lại trước.” Bây giờ đã kinh động đến đơn vị rồi, chỉ có thể hi vọng nhanh chóng giải quyết chuyện này trước khi người ở đơn vị đến, như vậy cũng dễ bề xử lý.

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nếu các anh không tin, các anh có thể gọi điện thoại!” Mã Tường nói.Nhưng duy chỉ có Kiều Duy trước giờ chuyên phụ họa lại có thái độ khác hẳn: “Anh chắc chắn muốn gọi điện thoại à? Chúng tôi nhận từ không muốn dùng quân đội áp chế anh mà thôi, nếu anh tự tìm cái chết thì chúng tôi hết cách rồi.” Uống Tự Minh nhìn về phía anh taLúc này Kiều Duy cũng nhìn Uông Tư MinhChuyện Uông Tư Minh có thể nghĩ đến, đương nhiên Kiều Duy cũng có thể nghĩ đếnKiều Duy nhớ vừa rồi ở trên tàu Nhiếp Nhiên ra tay giúp đỡ, cho nên lần này hiếm khi anh ta và Uông Tư Minh có cùng chung mối thùNgười cảnh sát kia bị gã đàn ông đầu trọc nhắc nhở như vậy, ánh mắt nhìn mấy người Uông Tư Minh thay đổiĐúng vậy, nếu là quân nhân thật tại sao không muốn mình gọi điện thoại xác minh?Anh ta sầm mặt xuống, “Đọc tên!”Trái tim Uông Tự Minh chùng xuốngXong đời, việc chia lớp của Nhiếp Nhiên thật sự gặp vấn đề rồi! “Mau nói đi!” Cảnh sát thấy Uống Tự Minh không lên tiếng, cho là anh ta sợ, trong lòng càng nghi ngờ thân phận của mấy người này“Quát cái gì, ông đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Nghiêm Hoài Vũ, lớp 6 đơn vị dự bị!” “Mã Tường lớp 6!” Thấy hai đồng đội heo kia nói trước, Uông Tư Minh và Kiều Duy bất đắc dĩ cau mày lạiLần này hoàn toàn xong rồiCảnh sát kia giao số điện thoại của đơn vị dự bị vừa ghi lại cho nữ cảnh sát khác xử lý, sau đó tiếp tục nói: “Bây giờ đến lượt mấy người lấy lời khai rồi.” “Sớm nên đến lượt chúng tôi rồi!” Nghiêm Hoài Vũ đứng lên, căm hận chỉ tên đầu trọc nói: “Vừa nãy tên khốn này nói đều là giả hết! Gã ta vừa ăn cắp vừa la làng!” Cảnh sát nghe thấy anh ta ăn nói thô tục từ đầu tới cuối, không nhịn được vỗ bàn quát một tiếng, “Yên tĩnh! Đây là đồn cảnh sát, không phải cái chợ!” Uông Tư Minh sợ đồng đội heo sẽ làm chuyện này càng ngày càng tệ hại hơn, vội vàng cướp lời, không nhanh không chậm thuật lại câu chuyện một lần.“Anh cảnh sát, là người đàn ông này bịa đặt vô căn cứĐàn em của gã ta ăn trộm đổ trên tàu hỏa bị tôi bắt được tại chỗ, chúng tôi vì tự bảo vệ mình nên mới bất đắc dĩ làm gã ta bị thươngVốn dĩ chúng tôi định xuống tàu rồi dẫn gã ta đến đồn cảnh sát giao cho các anh xử lý, không ngờ gã ta lại cắn ngược lại trước.” Bây giờ đã kinh động đến đơn vị rồi, chỉ có thể hi vọng nhanh chóng giải quyết chuyện này trước khi người ở đơn vị đến, như vậy cũng dễ bề xử lý.

Chương 409: Con trai lớn nhà họ uông - Một pha mạo hiểm (4)