Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…

Chương 451: Gặp người quen cũ - Huấn luyện thể dục buổi sáng (9)

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoắc Hoành cẩn thận nhìn những đường dây hỗn loạn rất dễ tạo thành ảo giác đó, khuôn mặt sắc bén của anh cực kì lạnh lùng.Đến tận khi con số chuyển thành số lẻ, Hoắc Hoành vẫn không ra tay.Nhiếp Nhiên bình tĩnh ngồi bên cạnh nhìn cũng không hề thúc giục.Con số trở nên càng ngày càng nhỏ.Năm...Bốn...Ba...Hai...Một...Khi con số cuối cùng chuyển động, Hoắc Hoành dùng một nhát kéo cực nhanh để cắt dây.Lần này không có tiếng “tích tích” nhắc nhở vang lên, mà là một tiếng “tạch”, giống hệt lúc quả bom khởi động.Màn hình đang sáng chuyển thành màu tối đen.Nhiếp Nhiên biết Hoắc Hoành đã thành công.Bàn tay luôn nắm chặt của cô lúc này mới hơi thả lỏng.“Cảm giác cùng sống chết thế nào?” Hoắc Hoành giống như bị hút hết sức lực, nhưng để làm dịu không khí khẩn trương vừa rồi, anh vẫn cố đùa.Nhiếp Nhiên bị nhắc nhở mới giật mình nhớ lại, trong khoảnh khắc lúc nãy, cô đã đặt tính mạng mình vào trong tay Hoắc Hoành.“Hoàn toàn sai lầm.” Giọng Nhiếp Nhiên rất lạnh.Hoắc Hoành cảm nhận được sự khác lạ của cô, nhưng chỉ nghĩ đơn giản là cô sợ hãi nên chuyển chủ đề, “Em vẫn chưa trả lời tôi vấn đề vừa rồi, em sẽ rời khỏi đây khi làm xong chuyện mình muốn sao?”Bầu không khí trong xe lập tức trở nên đóng băng.Thấy Hoắc Hoành đã không còn nguy hiểm, chỉ cần gọi điện thoại cho A Hổ đến đón là được, Nhiếp Nhiên dứt khoát nói: “Tôi muốn đi đón em trai, chào.” Sau đó đẩy cửa xe rồi bước xuống.Nhưng mới đi được vài bước, Hoắc Hoành ở trong xe phía sau lại nói: “Đừng quên, em thiếu tôi tổng cộng hai lần.” Giọng nói đó nhẹ đến mức có thể tan theo gió, nhưng lại vô cùng kiên định.Lông mày Nhiếp Nhiên nhíu lại.Hai lần?Cô đã trả sạch hết rồi, ở đâu ra mà hai lần! Nhiếp Nhiên quay đầu lại vì muốn tính toán rõ ràng với anh, nhưng lại thấy anh nhắm mắt không hề nhúc nhích khiến trái tim cố giật thót.Cô vội vào quay vào trong xe, hộ gọi: “Hoắc Hoành? Hoắc Hoành!” Nhưng Hoắc Hoành không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.“Đáng chết! Hoắc Hoành, anh đừng ngủ, không được phép ngủ!” Nhiếp Nhiên biết anh mất máu quá nhiều nên ngất đi, nếu như cứ tiếp tục như vậy sẽ dẫn đến bị sốc mà chết nên cô không dám chậm trễ nữa.Nhưng giờ biết đưa anh ta đi đâu, đến bệnh viện tư thì có người của Hoắc Chử chờ sẵn, đến bệnh viện công thì chắc chắn bác sĩ sẽ báo cảnh sát.

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoắc Hoành cẩn thận nhìn những đường dây hỗn loạn rất dễ tạo thành ảo giác đó, khuôn mặt sắc bén của anh cực kì lạnh lùng.Đến tận khi con số chuyển thành số lẻ, Hoắc Hoành vẫn không ra tay.Nhiếp Nhiên bình tĩnh ngồi bên cạnh nhìn cũng không hề thúc giục.Con số trở nên càng ngày càng nhỏ.Năm...Bốn...Ba...Hai...Một...Khi con số cuối cùng chuyển động, Hoắc Hoành dùng một nhát kéo cực nhanh để cắt dây.Lần này không có tiếng “tích tích” nhắc nhở vang lên, mà là một tiếng “tạch”, giống hệt lúc quả bom khởi động.Màn hình đang sáng chuyển thành màu tối đen.Nhiếp Nhiên biết Hoắc Hoành đã thành công.Bàn tay luôn nắm chặt của cô lúc này mới hơi thả lỏng.“Cảm giác cùng sống chết thế nào?” Hoắc Hoành giống như bị hút hết sức lực, nhưng để làm dịu không khí khẩn trương vừa rồi, anh vẫn cố đùa.Nhiếp Nhiên bị nhắc nhở mới giật mình nhớ lại, trong khoảnh khắc lúc nãy, cô đã đặt tính mạng mình vào trong tay Hoắc Hoành.“Hoàn toàn sai lầm.” Giọng Nhiếp Nhiên rất lạnh.Hoắc Hoành cảm nhận được sự khác lạ của cô, nhưng chỉ nghĩ đơn giản là cô sợ hãi nên chuyển chủ đề, “Em vẫn chưa trả lời tôi vấn đề vừa rồi, em sẽ rời khỏi đây khi làm xong chuyện mình muốn sao?”Bầu không khí trong xe lập tức trở nên đóng băng.Thấy Hoắc Hoành đã không còn nguy hiểm, chỉ cần gọi điện thoại cho A Hổ đến đón là được, Nhiếp Nhiên dứt khoát nói: “Tôi muốn đi đón em trai, chào.” Sau đó đẩy cửa xe rồi bước xuống.Nhưng mới đi được vài bước, Hoắc Hoành ở trong xe phía sau lại nói: “Đừng quên, em thiếu tôi tổng cộng hai lần.” Giọng nói đó nhẹ đến mức có thể tan theo gió, nhưng lại vô cùng kiên định.Lông mày Nhiếp Nhiên nhíu lại.Hai lần?Cô đã trả sạch hết rồi, ở đâu ra mà hai lần! Nhiếp Nhiên quay đầu lại vì muốn tính toán rõ ràng với anh, nhưng lại thấy anh nhắm mắt không hề nhúc nhích khiến trái tim cố giật thót.Cô vội vào quay vào trong xe, hộ gọi: “Hoắc Hoành? Hoắc Hoành!” Nhưng Hoắc Hoành không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.“Đáng chết! Hoắc Hoành, anh đừng ngủ, không được phép ngủ!” Nhiếp Nhiên biết anh mất máu quá nhiều nên ngất đi, nếu như cứ tiếp tục như vậy sẽ dẫn đến bị sốc mà chết nên cô không dám chậm trễ nữa.Nhưng giờ biết đưa anh ta đi đâu, đến bệnh viện tư thì có người của Hoắc Chử chờ sẵn, đến bệnh viện công thì chắc chắn bác sĩ sẽ báo cảnh sát.

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoắc Hoành cẩn thận nhìn những đường dây hỗn loạn rất dễ tạo thành ảo giác đó, khuôn mặt sắc bén của anh cực kì lạnh lùng.Đến tận khi con số chuyển thành số lẻ, Hoắc Hoành vẫn không ra tay.Nhiếp Nhiên bình tĩnh ngồi bên cạnh nhìn cũng không hề thúc giục.Con số trở nên càng ngày càng nhỏ.Năm...Bốn...Ba...Hai...Một...Khi con số cuối cùng chuyển động, Hoắc Hoành dùng một nhát kéo cực nhanh để cắt dây.Lần này không có tiếng “tích tích” nhắc nhở vang lên, mà là một tiếng “tạch”, giống hệt lúc quả bom khởi động.Màn hình đang sáng chuyển thành màu tối đen.Nhiếp Nhiên biết Hoắc Hoành đã thành công.Bàn tay luôn nắm chặt của cô lúc này mới hơi thả lỏng.“Cảm giác cùng sống chết thế nào?” Hoắc Hoành giống như bị hút hết sức lực, nhưng để làm dịu không khí khẩn trương vừa rồi, anh vẫn cố đùa.Nhiếp Nhiên bị nhắc nhở mới giật mình nhớ lại, trong khoảnh khắc lúc nãy, cô đã đặt tính mạng mình vào trong tay Hoắc Hoành.“Hoàn toàn sai lầm.” Giọng Nhiếp Nhiên rất lạnh.Hoắc Hoành cảm nhận được sự khác lạ của cô, nhưng chỉ nghĩ đơn giản là cô sợ hãi nên chuyển chủ đề, “Em vẫn chưa trả lời tôi vấn đề vừa rồi, em sẽ rời khỏi đây khi làm xong chuyện mình muốn sao?”Bầu không khí trong xe lập tức trở nên đóng băng.Thấy Hoắc Hoành đã không còn nguy hiểm, chỉ cần gọi điện thoại cho A Hổ đến đón là được, Nhiếp Nhiên dứt khoát nói: “Tôi muốn đi đón em trai, chào.” Sau đó đẩy cửa xe rồi bước xuống.Nhưng mới đi được vài bước, Hoắc Hoành ở trong xe phía sau lại nói: “Đừng quên, em thiếu tôi tổng cộng hai lần.” Giọng nói đó nhẹ đến mức có thể tan theo gió, nhưng lại vô cùng kiên định.Lông mày Nhiếp Nhiên nhíu lại.Hai lần?Cô đã trả sạch hết rồi, ở đâu ra mà hai lần! Nhiếp Nhiên quay đầu lại vì muốn tính toán rõ ràng với anh, nhưng lại thấy anh nhắm mắt không hề nhúc nhích khiến trái tim cố giật thót.Cô vội vào quay vào trong xe, hộ gọi: “Hoắc Hoành? Hoắc Hoành!” Nhưng Hoắc Hoành không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.“Đáng chết! Hoắc Hoành, anh đừng ngủ, không được phép ngủ!” Nhiếp Nhiên biết anh mất máu quá nhiều nên ngất đi, nếu như cứ tiếp tục như vậy sẽ dẫn đến bị sốc mà chết nên cô không dám chậm trễ nữa.Nhưng giờ biết đưa anh ta đi đâu, đến bệnh viện tư thì có người của Hoắc Chử chờ sẵn, đến bệnh viện công thì chắc chắn bác sĩ sẽ báo cảnh sát.

Chương 451: Gặp người quen cũ - Huấn luyện thể dục buổi sáng (9)