Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…

Chương 466: Không phục - Chống đối (6)

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tim Cổ Lâm thắt lại, lần này sắp hại đến Nhiếp Nhiên rồi.Cô áy náy nhìn Nhiếp Nhiên ở bên cạnh đi ra khỏi hàng cùng mình mà không biết mình mới là người vô tộiAn Viễn Đạo đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, lạnh giọng mắng: “Tại sao vừa rồi cô lại dừng lại?” “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, vừa rồi em bị đau sốc hồng cho nên Nhiếp Nhiên giúp em.” Cổ Lâm vội vàng nhận lỗi về mìnhĐương nhiên An Viễn Đạo sẽ không quan tâm đến lời giải thích của Cổ Lâm mà nhìn thẳng vào Nhiếp Nhiên, chờ đợi câu trả lời của côLúc giúp Cổ Lâm thật ra Nhiếp Nhiên đã hối hận rồiVốn dĩ hôm qua mình ngứa mầm hại anh ta một vố, với tính cách của An Viễn Đạo sẽ không bỏ qua mìnhBây giờ mình còn để lại thóp cho anh ta bắt, đây không phải là tự dâng lên họng súng à? Nhưng làm thì đã làm rồi, hối hận cũng không kịp nữa, lúc này Nhiếp Nhiên chỉ có thể lớn tiếng trả lời: “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, chúng em không dừng lại, chỉ là chạy bộ tại chỗ thôi!” An Viễn Đạo cười, “Cô cảm thấy thời gian tới cho quá dài, khiến cô có thừa thời gian để chạy bộ tại chỗ đúng không?” Cổ Lâm vội vàng giải thích: “Là lỗi của em, không liên quan đến Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên chỉ tốt bụng...” “Tôi có hỏi cô không?” An Viễn Đạo nghiêm nghị ngắt lời Cổ Lâm, ánh mắt hung ác kia dọa Cổ Lâm run rẩy, không dám ngẩng đầu lênNhiếp Nhiên khẽ cau mày lạiSau đó, An Viễn Đạo lại di chuyển tầm mắt lên người Nhiếp Nhiên, cười lạnh nói: “Nếu cô cảm thấy thời gian quá dài thì cứ nói với tôi, lần sau tôi có thể thiết lập thời gian riêng cho cô, cô cảm thấy thế nào?” Thiết lập thời gian riêng, rõ ràng là muốn giày vò Nhiếp Nhiên! Lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, An Viễn Đạo này thật để tiện! Nghiêm Hoài Vũ đứng ở trong hàng theo bản năng muốn bước ra khỏi hàng nói chuyện thì Kiều Duy ở bên cạnh kéo lạiKiều Duy nhẹ nhàng lắc đầuAnh ta cảm thấy chỉ dựa vào việc tối hôm qua Nhiếp Nhiên làm An Viễn Đạo tức đến mức đó chắc cô sẽ không thua thiệt, nếu Nghiêm Hoài Vũ lỗ mãng đi ra ngoài thì sẽ càng khiến chuyện trở nên tệ hại hơnCông khai chống đối sĩ quan huấn luyện là đại kỵNhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn An Viễn Đạo, đáy mắt không có bất cứ chút sợ hãi nào, cô ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Thứ nhất, em đến đích đúng trong thời gian sĩ quan huấn luyện quy định, cho nên trong thời gian đó em làm bất cứ chuyện gì chắc cũng là quyền lợi của emThứ hai, nếu như nói cứu người thành lỗi sai của em, vậy thì em có thể xin lỗi thậm chí chấp nhận trừng phạt, hơn nữa bảo đảm sau này nếu còn tình huống tương tự, em sẽ tuyệt đối thấy chết mà không cứu.”Giọng cô không lớn không nhỏ, nhưng rõ ràng khiến tất cả mọi người nghe thấyMột trăm bốn mươi tám người sau lưng kia không nhịn được đồng loạt hít một hơi lạnh, đặc biệt là lớp 1An Viễn Đạo nổi tiếng là hung ác tàn bạoMặc dù sau khi kết thúc huấn luyện anh ta sẽ hòa mình với các binh lính, cười đùa tức giận mắng mỏ có kết, nhưng trên sân huấn luyện từ trước đến giờ anh ta đã bị gắn mác “An ma đầu”, mà bây giờ nữ binh lớp 6 này lại dám phản bác như trần thuật lại với anh ta như thế, đúng là can đảm đáng khen!

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tim Cổ Lâm thắt lại, lần này sắp hại đến Nhiếp Nhiên rồi.Cô áy náy nhìn Nhiếp Nhiên ở bên cạnh đi ra khỏi hàng cùng mình mà không biết mình mới là người vô tộiAn Viễn Đạo đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, lạnh giọng mắng: “Tại sao vừa rồi cô lại dừng lại?” “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, vừa rồi em bị đau sốc hồng cho nên Nhiếp Nhiên giúp em.” Cổ Lâm vội vàng nhận lỗi về mìnhĐương nhiên An Viễn Đạo sẽ không quan tâm đến lời giải thích của Cổ Lâm mà nhìn thẳng vào Nhiếp Nhiên, chờ đợi câu trả lời của côLúc giúp Cổ Lâm thật ra Nhiếp Nhiên đã hối hận rồiVốn dĩ hôm qua mình ngứa mầm hại anh ta một vố, với tính cách của An Viễn Đạo sẽ không bỏ qua mìnhBây giờ mình còn để lại thóp cho anh ta bắt, đây không phải là tự dâng lên họng súng à? Nhưng làm thì đã làm rồi, hối hận cũng không kịp nữa, lúc này Nhiếp Nhiên chỉ có thể lớn tiếng trả lời: “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, chúng em không dừng lại, chỉ là chạy bộ tại chỗ thôi!” An Viễn Đạo cười, “Cô cảm thấy thời gian tới cho quá dài, khiến cô có thừa thời gian để chạy bộ tại chỗ đúng không?” Cổ Lâm vội vàng giải thích: “Là lỗi của em, không liên quan đến Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên chỉ tốt bụng...” “Tôi có hỏi cô không?” An Viễn Đạo nghiêm nghị ngắt lời Cổ Lâm, ánh mắt hung ác kia dọa Cổ Lâm run rẩy, không dám ngẩng đầu lênNhiếp Nhiên khẽ cau mày lạiSau đó, An Viễn Đạo lại di chuyển tầm mắt lên người Nhiếp Nhiên, cười lạnh nói: “Nếu cô cảm thấy thời gian quá dài thì cứ nói với tôi, lần sau tôi có thể thiết lập thời gian riêng cho cô, cô cảm thấy thế nào?” Thiết lập thời gian riêng, rõ ràng là muốn giày vò Nhiếp Nhiên! Lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, An Viễn Đạo này thật để tiện! Nghiêm Hoài Vũ đứng ở trong hàng theo bản năng muốn bước ra khỏi hàng nói chuyện thì Kiều Duy ở bên cạnh kéo lạiKiều Duy nhẹ nhàng lắc đầuAnh ta cảm thấy chỉ dựa vào việc tối hôm qua Nhiếp Nhiên làm An Viễn Đạo tức đến mức đó chắc cô sẽ không thua thiệt, nếu Nghiêm Hoài Vũ lỗ mãng đi ra ngoài thì sẽ càng khiến chuyện trở nên tệ hại hơnCông khai chống đối sĩ quan huấn luyện là đại kỵNhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn An Viễn Đạo, đáy mắt không có bất cứ chút sợ hãi nào, cô ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Thứ nhất, em đến đích đúng trong thời gian sĩ quan huấn luyện quy định, cho nên trong thời gian đó em làm bất cứ chuyện gì chắc cũng là quyền lợi của emThứ hai, nếu như nói cứu người thành lỗi sai của em, vậy thì em có thể xin lỗi thậm chí chấp nhận trừng phạt, hơn nữa bảo đảm sau này nếu còn tình huống tương tự, em sẽ tuyệt đối thấy chết mà không cứu.”Giọng cô không lớn không nhỏ, nhưng rõ ràng khiến tất cả mọi người nghe thấyMột trăm bốn mươi tám người sau lưng kia không nhịn được đồng loạt hít một hơi lạnh, đặc biệt là lớp 1An Viễn Đạo nổi tiếng là hung ác tàn bạoMặc dù sau khi kết thúc huấn luyện anh ta sẽ hòa mình với các binh lính, cười đùa tức giận mắng mỏ có kết, nhưng trên sân huấn luyện từ trước đến giờ anh ta đã bị gắn mác “An ma đầu”, mà bây giờ nữ binh lớp 6 này lại dám phản bác như trần thuật lại với anh ta như thế, đúng là can đảm đáng khen!

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tim Cổ Lâm thắt lại, lần này sắp hại đến Nhiếp Nhiên rồi.Cô áy náy nhìn Nhiếp Nhiên ở bên cạnh đi ra khỏi hàng cùng mình mà không biết mình mới là người vô tộiAn Viễn Đạo đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, lạnh giọng mắng: “Tại sao vừa rồi cô lại dừng lại?” “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, vừa rồi em bị đau sốc hồng cho nên Nhiếp Nhiên giúp em.” Cổ Lâm vội vàng nhận lỗi về mìnhĐương nhiên An Viễn Đạo sẽ không quan tâm đến lời giải thích của Cổ Lâm mà nhìn thẳng vào Nhiếp Nhiên, chờ đợi câu trả lời của côLúc giúp Cổ Lâm thật ra Nhiếp Nhiên đã hối hận rồiVốn dĩ hôm qua mình ngứa mầm hại anh ta một vố, với tính cách của An Viễn Đạo sẽ không bỏ qua mìnhBây giờ mình còn để lại thóp cho anh ta bắt, đây không phải là tự dâng lên họng súng à? Nhưng làm thì đã làm rồi, hối hận cũng không kịp nữa, lúc này Nhiếp Nhiên chỉ có thể lớn tiếng trả lời: “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, chúng em không dừng lại, chỉ là chạy bộ tại chỗ thôi!” An Viễn Đạo cười, “Cô cảm thấy thời gian tới cho quá dài, khiến cô có thừa thời gian để chạy bộ tại chỗ đúng không?” Cổ Lâm vội vàng giải thích: “Là lỗi của em, không liên quan đến Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên chỉ tốt bụng...” “Tôi có hỏi cô không?” An Viễn Đạo nghiêm nghị ngắt lời Cổ Lâm, ánh mắt hung ác kia dọa Cổ Lâm run rẩy, không dám ngẩng đầu lênNhiếp Nhiên khẽ cau mày lạiSau đó, An Viễn Đạo lại di chuyển tầm mắt lên người Nhiếp Nhiên, cười lạnh nói: “Nếu cô cảm thấy thời gian quá dài thì cứ nói với tôi, lần sau tôi có thể thiết lập thời gian riêng cho cô, cô cảm thấy thế nào?” Thiết lập thời gian riêng, rõ ràng là muốn giày vò Nhiếp Nhiên! Lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, An Viễn Đạo này thật để tiện! Nghiêm Hoài Vũ đứng ở trong hàng theo bản năng muốn bước ra khỏi hàng nói chuyện thì Kiều Duy ở bên cạnh kéo lạiKiều Duy nhẹ nhàng lắc đầuAnh ta cảm thấy chỉ dựa vào việc tối hôm qua Nhiếp Nhiên làm An Viễn Đạo tức đến mức đó chắc cô sẽ không thua thiệt, nếu Nghiêm Hoài Vũ lỗ mãng đi ra ngoài thì sẽ càng khiến chuyện trở nên tệ hại hơnCông khai chống đối sĩ quan huấn luyện là đại kỵNhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn An Viễn Đạo, đáy mắt không có bất cứ chút sợ hãi nào, cô ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Thứ nhất, em đến đích đúng trong thời gian sĩ quan huấn luyện quy định, cho nên trong thời gian đó em làm bất cứ chuyện gì chắc cũng là quyền lợi của emThứ hai, nếu như nói cứu người thành lỗi sai của em, vậy thì em có thể xin lỗi thậm chí chấp nhận trừng phạt, hơn nữa bảo đảm sau này nếu còn tình huống tương tự, em sẽ tuyệt đối thấy chết mà không cứu.”Giọng cô không lớn không nhỏ, nhưng rõ ràng khiến tất cả mọi người nghe thấyMột trăm bốn mươi tám người sau lưng kia không nhịn được đồng loạt hít một hơi lạnh, đặc biệt là lớp 1An Viễn Đạo nổi tiếng là hung ác tàn bạoMặc dù sau khi kết thúc huấn luyện anh ta sẽ hòa mình với các binh lính, cười đùa tức giận mắng mỏ có kết, nhưng trên sân huấn luyện từ trước đến giờ anh ta đã bị gắn mác “An ma đầu”, mà bây giờ nữ binh lớp 6 này lại dám phản bác như trần thuật lại với anh ta như thế, đúng là can đảm đáng khen!

Chương 466: Không phục - Chống đối (6)