Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 485: Tự xin thuyên chuyển - Xin chào nhị thiếu (7)
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rất nhanh, cả ấm nước đã được rót hết vào trong bụng gã cướp biển.Y An Đức đưa mắt nhìn Nhiếp Nhiên xin chỉ thị“Tiếp tục rót!” Y An Đức lại vội vàng múc một ấm nữa, tiếp tục rót vào ống xôngTheo những câu mệnh lệnh lần lượt được Nhiếp Nhiên đưa ra, sắc mặt gã cướp biển cũng dần từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệchNhóm người Nghiêm Hoài Vũ thấy dân đảo chạy theo Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu, qua một hồi lâu mà vẫn không có tin tức gì thì quyết định để Cổ Lâm và Mã Tường ở lại với Khắc Lý, còn lại cũng quay về xem thế nàoAi ngờ, vừa chạy vào trong thôn, bọn họ nhìn thấy vài người đang đè chặt một gã cướp biển, không ngừng rót nước vào mũi gãCảnh tượng đó làm cho hai cô gái Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh không nhịn được hít sâu một hơi“Đang làm gì thế?” Hà Giai Ngọc đi tới bên cạnh Lý Kiều, thấp giọng hỏi“Nghiêm hình bức cung.” Lý Kiều lạnh lùng đáp lại“Nghiêm hình bức cung!” Hà Giai Ngọc kinh hãi trừng mắt lên nhìn gã cướp biển kiaSau khi một ấm nước nữa được rót hết, cái bụng của gã ta bắt đầu phình lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy“Trời ạ! Bụng to như cái trống rồi, định làm gã nổ bụng mà chết à?” “Có lẽ thế đấy.” “Cô gái này nhìn còn trẻ vậy mà tàn nhẫn quá, có phải ai đi lính cũng đều thể không?” Một người đàn ông nghe thấy thế liền khiển trách: “Nói bậy gì thế hả, người ta làm thể cũng vì dân đảo chúng ta đấy, đừng có vô ơn như thế! Cảnh cáo các cậu, đừng có thương hại đám cướp biển này!” “Đương nhiên là bọn tôi không thương hại chúng rồi, chỉ thấy hơi sợ thôi.” Đúng lúc mọi người còn tưởng Nhiếp Nhiên sẽ rót cho đến lúc gã ta nổ bụng chết mới thôi thì Nhiếp Nhiên lại bảo dừng lại“Được rồi đấy.” Nhiếp Nhiên chậm rãi đi tới trước mặt gã cướp biển, khóe miệng nở nụ cười nhạt, giọng dịu dàng như nước, “Sao hả, nước có ngon không?” “Ô!” Gã cướp biển nằm dưới đất, tay chân và đầu đều bị giữ chặt nhưng gã ta vẫn ra sức vặn vẹo và giãy giụa, trong mắt tràn đầy lửa giận như có một mũi tên độc, chỉ muốn bắn chết Nhiếp Nhiên.“Rút ống thông ra.” Nhiếp Nhiên lại ra lệnhNgười ở đây cảm thấy thật khó hiểuCắm vào mũi, rồi lại rút ra? Đây là kiểu hình phạt gì thế? Nhìn ống nhỏ từ từ được rút ra khỏi mũi gã, còn kéo theo nước chảy ra từ lỗ mũi, mọi người chỉ cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn.
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rất nhanh, cả ấm nước đã được rót hết vào trong bụng gã cướp biển.Y An Đức đưa mắt nhìn Nhiếp Nhiên xin chỉ thị“Tiếp tục rót!” Y An Đức lại vội vàng múc một ấm nữa, tiếp tục rót vào ống xôngTheo những câu mệnh lệnh lần lượt được Nhiếp Nhiên đưa ra, sắc mặt gã cướp biển cũng dần từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệchNhóm người Nghiêm Hoài Vũ thấy dân đảo chạy theo Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu, qua một hồi lâu mà vẫn không có tin tức gì thì quyết định để Cổ Lâm và Mã Tường ở lại với Khắc Lý, còn lại cũng quay về xem thế nàoAi ngờ, vừa chạy vào trong thôn, bọn họ nhìn thấy vài người đang đè chặt một gã cướp biển, không ngừng rót nước vào mũi gãCảnh tượng đó làm cho hai cô gái Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh không nhịn được hít sâu một hơi“Đang làm gì thế?” Hà Giai Ngọc đi tới bên cạnh Lý Kiều, thấp giọng hỏi“Nghiêm hình bức cung.” Lý Kiều lạnh lùng đáp lại“Nghiêm hình bức cung!” Hà Giai Ngọc kinh hãi trừng mắt lên nhìn gã cướp biển kiaSau khi một ấm nước nữa được rót hết, cái bụng của gã ta bắt đầu phình lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy“Trời ạ! Bụng to như cái trống rồi, định làm gã nổ bụng mà chết à?” “Có lẽ thế đấy.” “Cô gái này nhìn còn trẻ vậy mà tàn nhẫn quá, có phải ai đi lính cũng đều thể không?” Một người đàn ông nghe thấy thế liền khiển trách: “Nói bậy gì thế hả, người ta làm thể cũng vì dân đảo chúng ta đấy, đừng có vô ơn như thế! Cảnh cáo các cậu, đừng có thương hại đám cướp biển này!” “Đương nhiên là bọn tôi không thương hại chúng rồi, chỉ thấy hơi sợ thôi.” Đúng lúc mọi người còn tưởng Nhiếp Nhiên sẽ rót cho đến lúc gã ta nổ bụng chết mới thôi thì Nhiếp Nhiên lại bảo dừng lại“Được rồi đấy.” Nhiếp Nhiên chậm rãi đi tới trước mặt gã cướp biển, khóe miệng nở nụ cười nhạt, giọng dịu dàng như nước, “Sao hả, nước có ngon không?” “Ô!” Gã cướp biển nằm dưới đất, tay chân và đầu đều bị giữ chặt nhưng gã ta vẫn ra sức vặn vẹo và giãy giụa, trong mắt tràn đầy lửa giận như có một mũi tên độc, chỉ muốn bắn chết Nhiếp Nhiên.“Rút ống thông ra.” Nhiếp Nhiên lại ra lệnhNgười ở đây cảm thấy thật khó hiểuCắm vào mũi, rồi lại rút ra? Đây là kiểu hình phạt gì thế? Nhìn ống nhỏ từ từ được rút ra khỏi mũi gã, còn kéo theo nước chảy ra từ lỗ mũi, mọi người chỉ cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn.
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rất nhanh, cả ấm nước đã được rót hết vào trong bụng gã cướp biển.Y An Đức đưa mắt nhìn Nhiếp Nhiên xin chỉ thị“Tiếp tục rót!” Y An Đức lại vội vàng múc một ấm nữa, tiếp tục rót vào ống xôngTheo những câu mệnh lệnh lần lượt được Nhiếp Nhiên đưa ra, sắc mặt gã cướp biển cũng dần từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệchNhóm người Nghiêm Hoài Vũ thấy dân đảo chạy theo Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu, qua một hồi lâu mà vẫn không có tin tức gì thì quyết định để Cổ Lâm và Mã Tường ở lại với Khắc Lý, còn lại cũng quay về xem thế nàoAi ngờ, vừa chạy vào trong thôn, bọn họ nhìn thấy vài người đang đè chặt một gã cướp biển, không ngừng rót nước vào mũi gãCảnh tượng đó làm cho hai cô gái Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh không nhịn được hít sâu một hơi“Đang làm gì thế?” Hà Giai Ngọc đi tới bên cạnh Lý Kiều, thấp giọng hỏi“Nghiêm hình bức cung.” Lý Kiều lạnh lùng đáp lại“Nghiêm hình bức cung!” Hà Giai Ngọc kinh hãi trừng mắt lên nhìn gã cướp biển kiaSau khi một ấm nước nữa được rót hết, cái bụng của gã ta bắt đầu phình lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy“Trời ạ! Bụng to như cái trống rồi, định làm gã nổ bụng mà chết à?” “Có lẽ thế đấy.” “Cô gái này nhìn còn trẻ vậy mà tàn nhẫn quá, có phải ai đi lính cũng đều thể không?” Một người đàn ông nghe thấy thế liền khiển trách: “Nói bậy gì thế hả, người ta làm thể cũng vì dân đảo chúng ta đấy, đừng có vô ơn như thế! Cảnh cáo các cậu, đừng có thương hại đám cướp biển này!” “Đương nhiên là bọn tôi không thương hại chúng rồi, chỉ thấy hơi sợ thôi.” Đúng lúc mọi người còn tưởng Nhiếp Nhiên sẽ rót cho đến lúc gã ta nổ bụng chết mới thôi thì Nhiếp Nhiên lại bảo dừng lại“Được rồi đấy.” Nhiếp Nhiên chậm rãi đi tới trước mặt gã cướp biển, khóe miệng nở nụ cười nhạt, giọng dịu dàng như nước, “Sao hả, nước có ngon không?” “Ô!” Gã cướp biển nằm dưới đất, tay chân và đầu đều bị giữ chặt nhưng gã ta vẫn ra sức vặn vẹo và giãy giụa, trong mắt tràn đầy lửa giận như có một mũi tên độc, chỉ muốn bắn chết Nhiếp Nhiên.“Rút ống thông ra.” Nhiếp Nhiên lại ra lệnhNgười ở đây cảm thấy thật khó hiểuCắm vào mũi, rồi lại rút ra? Đây là kiểu hình phạt gì thế? Nhìn ống nhỏ từ từ được rút ra khỏi mũi gã, còn kéo theo nước chảy ra từ lỗ mũi, mọi người chỉ cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn.