Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…

Chương 582: Gặp họa lớn - Nhà họ trần hỗn loạn (1)

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghĩ tới chỗ nước bốc hơi nghi ngút ban nãy, không cần thử cũng biết chắc chắn nhiệt độ không hề thấp.Nhiếp Nhiên cuối hàng nhìn thấy thủ đoạn tàn độc đó của anh ta thì không khỏi oán thẩm một câu: biến thái! Trước giờ chỉ có mùa hè nắng nóng dội nước lạnh, đây là lần đầu tiên cô thấy mùa đông đi giội nước nóngQuả nhiên, tên Hoắc Hoành này đã biến thái tới cực điểm rồiMưa lớn vẫn trút xuống rào rào, hoàn toàn không có dấu hiệu ngớt, còn lớp 6 cứ lặng lẽ bê súng trên sân tậpĐột nhiên, từ phía xa, có một binh sĩ mặc quần áo rằn ri chạy về phía lớp 6, hành quân lễ với Hoắc Hoành rồi nói: “Báo cáo chính trị viên, tiểu đoàn trưởng có việc tìm anh.” Hoắc Hoành gật đầu: “Được, tôi biết rồi.” Sau đó, anh nói với người của lớp 6: “Cứ tiếp tục.” Mọi người còn đang nghĩ nhân lúc Hoắc Hoành đi sẽ tranh thủ nghỉ ngơi một chút, nghe thấy như vậy thì khóc ròng trong lòng.Bọn họ bổ súng không hề buông tay suốt cả một buổi chiều rồi, lẽ nào nghỉ ngơi mười phút thôi cũng không được sao? Sao chính trị viên này còn tàn nhẫn hơn sĩ quan huấn luyện thể chứ? “Bốp...” Lại là tiếng vật nặng rơi xuống đầy quen thuộcLần này tiếng rơi ở ngay bên cạnh Nhiếp NhiênCô liếc sang nhìn thì thấy Kiều Vũ Kiều đứng bên cạnh mình ngã xuống đấtCó lẽ vì con gái nhẹ cân hơn nên trong trời mưa to thế này, tiếng cô ta ngã xuống rất nhỏ, cộng thêm hai bọn họ đứng tận cuối hàng nên sẽ không có ai để ý tới.Nhiếp Nhiên nhìn môi cô ta tím tái, có vẻ không giống giả vờ cho lắm, chắc hẳn là đã bị lạnh quá nên choáng ngất rồiNhưng..vậy thì đã sao, dù ngất vài giờ cũng không chết đượcCô chuyển ánh nhìn về cây súng của mình, lặng lẽ không nói gìMột tiếng sau, Hoắc Hoành quay trở lại sân tậpTrong màn mưa cực lớn, anh thấy một nữ binh ở hàng cuối cùng ngã xuống đất thì vội vàng bước nhanh tới.Đặt cả người cô ta nằm thẳng, Hoắc Hoành thấy màu môi của nữ binh này đã bị lạnh tới tím tái, bắt mạch thì phát hiện nhịp đập càng lúc càng chậmNữ binh này bị choáng, hơn nữa đã chìm vào hôn mê sâuNếu muốn chút nữa thì có thể sẽ mất mạng! Anh ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía Nhiếp Nhiên đứng bên cạnh cô taCô vẫn duy trì tư thế cầm súng như lúc nãy anh rời khỏiCó thể người khác không biết chuyện nữ binh này bị ngất xỉu, nhưng cô tuyệt đối không thể không biết!Kiểu khoanh tay đứng nhìn này khiến Hoắc Hoành cảm thấy trong lòng hết sức nặng nềCô..thật sự lạnh lùng tới như vậy sao? Nén lại sự thất vọng trong lòng, anh vội vàng cho hai nam binh khác trong lớp đưa Kiều Vũ Kiều tới phòng Y tếNhững người khác thấy Kiều Vũ Kiều bị đưa đi, vậy có phải bọn họ cũng nên được nghỉ rồi không? Nhưng không ngờ tới..“Tiếp tục đứng, không được động đậy!” Giọng điệu của Hoắc Hoành lạnh băng khác thường khiến đám người lớp 6 không khỏi chột dạChính trị viên đang tức giận sao? Lẽ nào việc Kiều Vũ Kiều ngất xỉu khiến chính trị viên quá thất vọng, vậy nên mới tức giận? Lúc này, tất cả mọi người đều không thèm để ý liệu ngày mai hai tay còn dùng được nữa không, vội nắm chặt lấy cây súng.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghĩ tới chỗ nước bốc hơi nghi ngút ban nãy, không cần thử cũng biết chắc chắn nhiệt độ không hề thấp.

Nhiếp Nhiên cuối hàng nhìn thấy thủ đoạn tàn độc đó của anh ta thì không khỏi oán thẩm một câu: biến thái! Trước giờ chỉ có mùa hè nắng nóng dội nước lạnh, đây là lần đầu tiên cô thấy mùa đông đi giội nước nóng

Quả nhiên, tên Hoắc Hoành này đã biến thái tới cực điểm rồi

Mưa lớn vẫn trút xuống rào rào, hoàn toàn không có dấu hiệu ngớt, còn lớp 6 cứ lặng lẽ bê súng trên sân tập

Đột nhiên, từ phía xa, có một binh sĩ mặc quần áo rằn ri chạy về phía lớp 6, hành quân lễ với Hoắc Hoành rồi nói: “Báo cáo chính trị viên, tiểu đoàn trưởng có việc tìm anh.” Hoắc Hoành gật đầu: “Được, tôi biết rồi.” Sau đó, anh nói với người của lớp 6: “Cứ tiếp tục.” Mọi người còn đang nghĩ nhân lúc Hoắc Hoành đi sẽ tranh thủ nghỉ ngơi một chút, nghe thấy như vậy thì khóc ròng trong lòng.

Bọn họ bổ súng không hề buông tay suốt cả một buổi chiều rồi, lẽ nào nghỉ ngơi mười phút thôi cũng không được sao? Sao chính trị viên này còn tàn nhẫn hơn sĩ quan huấn luyện thể chứ? “Bốp...” Lại là tiếng vật nặng rơi xuống đầy quen thuộc

Lần này tiếng rơi ở ngay bên cạnh Nhiếp Nhiên

Cô liếc sang nhìn thì thấy Kiều Vũ Kiều đứng bên cạnh mình ngã xuống đất

Có lẽ vì con gái nhẹ cân hơn nên trong trời mưa to thế này, tiếng cô ta ngã xuống rất nhỏ, cộng thêm hai bọn họ đứng tận cuối hàng nên sẽ không có ai để ý tới.

Nhiếp Nhiên nhìn môi cô ta tím tái, có vẻ không giống giả vờ cho lắm, chắc hẳn là đã bị lạnh quá nên choáng ngất rồi

Nhưng..

vậy thì đã sao, dù ngất vài giờ cũng không chết được

Cô chuyển ánh nhìn về cây súng của mình, lặng lẽ không nói gì

Một tiếng sau, Hoắc Hoành quay trở lại sân tập

Trong màn mưa cực lớn, anh thấy một nữ binh ở hàng cuối cùng ngã xuống đất thì vội vàng bước nhanh tới.

Đặt cả người cô ta nằm thẳng, Hoắc Hoành thấy màu môi của nữ binh này đã bị lạnh tới tím tái, bắt mạch thì phát hiện nhịp đập càng lúc càng chậm

Nữ binh này bị choáng, hơn nữa đã chìm vào hôn mê sâu

Nếu muốn chút nữa thì có thể sẽ mất mạng! Anh ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía Nhiếp Nhiên đứng bên cạnh cô ta

Cô vẫn duy trì tư thế cầm súng như lúc nãy anh rời khỏi

Có thể người khác không biết chuyện nữ binh này bị ngất xỉu, nhưng cô tuyệt đối không thể không biết!

Kiểu khoanh tay đứng nhìn này khiến Hoắc Hoành cảm thấy trong lòng hết sức nặng nề

Cô..

thật sự lạnh lùng tới như vậy sao? Nén lại sự thất vọng trong lòng, anh vội vàng cho hai nam binh khác trong lớp đưa Kiều Vũ Kiều tới phòng Y tế

Những người khác thấy Kiều Vũ Kiều bị đưa đi, vậy có phải bọn họ cũng nên được nghỉ rồi không? Nhưng không ngờ tới..

“Tiếp tục đứng, không được động đậy!” Giọng điệu của Hoắc Hoành lạnh băng khác thường khiến đám người lớp 6 không khỏi chột dạ

Chính trị viên đang tức giận sao? Lẽ nào việc Kiều Vũ Kiều ngất xỉu khiến chính trị viên quá thất vọng, vậy nên mới tức giận? Lúc này, tất cả mọi người đều không thèm để ý liệu ngày mai hai tay còn dùng được nữa không, vội nắm chặt lấy cây súng.

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghĩ tới chỗ nước bốc hơi nghi ngút ban nãy, không cần thử cũng biết chắc chắn nhiệt độ không hề thấp.Nhiếp Nhiên cuối hàng nhìn thấy thủ đoạn tàn độc đó của anh ta thì không khỏi oán thẩm một câu: biến thái! Trước giờ chỉ có mùa hè nắng nóng dội nước lạnh, đây là lần đầu tiên cô thấy mùa đông đi giội nước nóngQuả nhiên, tên Hoắc Hoành này đã biến thái tới cực điểm rồiMưa lớn vẫn trút xuống rào rào, hoàn toàn không có dấu hiệu ngớt, còn lớp 6 cứ lặng lẽ bê súng trên sân tậpĐột nhiên, từ phía xa, có một binh sĩ mặc quần áo rằn ri chạy về phía lớp 6, hành quân lễ với Hoắc Hoành rồi nói: “Báo cáo chính trị viên, tiểu đoàn trưởng có việc tìm anh.” Hoắc Hoành gật đầu: “Được, tôi biết rồi.” Sau đó, anh nói với người của lớp 6: “Cứ tiếp tục.” Mọi người còn đang nghĩ nhân lúc Hoắc Hoành đi sẽ tranh thủ nghỉ ngơi một chút, nghe thấy như vậy thì khóc ròng trong lòng.Bọn họ bổ súng không hề buông tay suốt cả một buổi chiều rồi, lẽ nào nghỉ ngơi mười phút thôi cũng không được sao? Sao chính trị viên này còn tàn nhẫn hơn sĩ quan huấn luyện thể chứ? “Bốp...” Lại là tiếng vật nặng rơi xuống đầy quen thuộcLần này tiếng rơi ở ngay bên cạnh Nhiếp NhiênCô liếc sang nhìn thì thấy Kiều Vũ Kiều đứng bên cạnh mình ngã xuống đấtCó lẽ vì con gái nhẹ cân hơn nên trong trời mưa to thế này, tiếng cô ta ngã xuống rất nhỏ, cộng thêm hai bọn họ đứng tận cuối hàng nên sẽ không có ai để ý tới.Nhiếp Nhiên nhìn môi cô ta tím tái, có vẻ không giống giả vờ cho lắm, chắc hẳn là đã bị lạnh quá nên choáng ngất rồiNhưng..vậy thì đã sao, dù ngất vài giờ cũng không chết đượcCô chuyển ánh nhìn về cây súng của mình, lặng lẽ không nói gìMột tiếng sau, Hoắc Hoành quay trở lại sân tậpTrong màn mưa cực lớn, anh thấy một nữ binh ở hàng cuối cùng ngã xuống đất thì vội vàng bước nhanh tới.Đặt cả người cô ta nằm thẳng, Hoắc Hoành thấy màu môi của nữ binh này đã bị lạnh tới tím tái, bắt mạch thì phát hiện nhịp đập càng lúc càng chậmNữ binh này bị choáng, hơn nữa đã chìm vào hôn mê sâuNếu muốn chút nữa thì có thể sẽ mất mạng! Anh ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía Nhiếp Nhiên đứng bên cạnh cô taCô vẫn duy trì tư thế cầm súng như lúc nãy anh rời khỏiCó thể người khác không biết chuyện nữ binh này bị ngất xỉu, nhưng cô tuyệt đối không thể không biết!Kiểu khoanh tay đứng nhìn này khiến Hoắc Hoành cảm thấy trong lòng hết sức nặng nềCô..thật sự lạnh lùng tới như vậy sao? Nén lại sự thất vọng trong lòng, anh vội vàng cho hai nam binh khác trong lớp đưa Kiều Vũ Kiều tới phòng Y tếNhững người khác thấy Kiều Vũ Kiều bị đưa đi, vậy có phải bọn họ cũng nên được nghỉ rồi không? Nhưng không ngờ tới..“Tiếp tục đứng, không được động đậy!” Giọng điệu của Hoắc Hoành lạnh băng khác thường khiến đám người lớp 6 không khỏi chột dạChính trị viên đang tức giận sao? Lẽ nào việc Kiều Vũ Kiều ngất xỉu khiến chính trị viên quá thất vọng, vậy nên mới tức giận? Lúc này, tất cả mọi người đều không thèm để ý liệu ngày mai hai tay còn dùng được nữa không, vội nắm chặt lấy cây súng.

Chương 582: Gặp họa lớn - Nhà họ trần hỗn loạn (1)