Lâm Bát Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm: “Tôi làm sao mang thai, ai cho tôi mang thai, không ai rõ hơn anhl Khi tôi biết mình mang thai con anh, tôi đã muốn phá nó trước tiên, tôi căn bản không muôn sinh hạ đứa bé của anh!” Cô nói cái gì? Phản ứng đầu tiên sau khi cô biết mình mang thai chính là muốn giết con hắn? Người phụ nữ muốn sinh con cho hắn rôi nhờ đó nâng cao địa vị của mình hắn đã thấy nhiều rỘI, nhưng hắn vẫn lần đầu tiên nhìn thấy loại kỳ lạ như GỐI Trương Hàn tức đến bật cười: “Được, vậy chúng ta thực sự là không mưu mà hợp, em không. muôn sinh con tôi, tôi cũng không muôn em sinh, tôi đã sai người làm một chén thuốc sây thai, lát nữa em hãy ngoan ngoãn uống vào.” Hắn sai người làm thuốc sẩy thai? Lâm Bắt Nhiễm biết hắn nhát định sẽ giết đứa bé này, nhưng không nghĩ đến tốc độ của hắn nhanh như vậy. “Không muốn, tôi không muốn uống.” Cả nhà tải app truyện hola nhé! Lâm Bất Nhiễm từ chối. Trương Hàn nhanh ¡ chóng câu môi nở nụ cười, ban nãy cô luôn miệng nói muốn phá…
Chương 375
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời BanTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhLâm Bát Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm: “Tôi làm sao mang thai, ai cho tôi mang thai, không ai rõ hơn anhl Khi tôi biết mình mang thai con anh, tôi đã muốn phá nó trước tiên, tôi căn bản không muôn sinh hạ đứa bé của anh!” Cô nói cái gì? Phản ứng đầu tiên sau khi cô biết mình mang thai chính là muốn giết con hắn? Người phụ nữ muốn sinh con cho hắn rôi nhờ đó nâng cao địa vị của mình hắn đã thấy nhiều rỘI, nhưng hắn vẫn lần đầu tiên nhìn thấy loại kỳ lạ như GỐI Trương Hàn tức đến bật cười: “Được, vậy chúng ta thực sự là không mưu mà hợp, em không. muôn sinh con tôi, tôi cũng không muôn em sinh, tôi đã sai người làm một chén thuốc sây thai, lát nữa em hãy ngoan ngoãn uống vào.” Hắn sai người làm thuốc sẩy thai? Lâm Bắt Nhiễm biết hắn nhát định sẽ giết đứa bé này, nhưng không nghĩ đến tốc độ của hắn nhanh như vậy. “Không muốn, tôi không muốn uống.” Cả nhà tải app truyện hola nhé! Lâm Bất Nhiễm từ chối. Trương Hàn nhanh ¡ chóng câu môi nở nụ cười, ban nãy cô luôn miệng nói muốn phá… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 375: Chỗ Đó, Cũng Giúp Anh Lau Một ChútLục Hàn Đình đưa tay ra, dùng sức kéo cô vào lòng.Bởi vì cử động quá lớn, đụng đến vét thương làm anhđau, nhưng anh không buông ra, thay vào đó anh siếtchặt vòng tay cường tráng của mình, áp cô vào lòng,đôi môi mỏng đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hônlên nước mắt rơi trên gương mặt ấy, khàn khàn nói:“Đừng khóc, Quán Quán, rất xin lỗi, đã khiến em khóc.”Hạ Tịch Quán là bác sĩ, chuyện thường ngày nhất làsinh, lão, bệnh, tử, nhưng tối hôm qua nghe anh nóiqua điện thoại mình bị tai nạn, cô gần như sợ chết khiếp.Anh cũng nói với cô, anh rất đau…Lục Hàn Đình là ai chứ, dù cho trên người đổ máu,cũng không rên một tiếng, lạnh lùng cứng rắn từ tậnxương cốt, đội trời đạp đất, không ai có thể hạ gục được anh.Vậy mà, qua điện thoại anh nói với cô, anh rất đau…Chỉ cần nghĩ đến điều này, trái tim Hạ Tịch Quán vẫncòn run rẩy, cô túm chiếc áo bệnh nhân của anh,ngắng gương mặt đầm đìa nước mắt nhìn anh: “Trênngười anh vẫn còn vết thương, mau thả em ra, nếukhông lại hở miệng vết thương mắt, anh sẽ đau…”Lục Hàn Đình hôn lên mắt cô: “Để anh ôm một lúc, đểanh ôm chút đã, anh sẽ không đau.”Nói hưu nói vượn, ôm cô như thế này sao có thểkhông đau chứt“Lục phu nhân, bây giờ anh là bệnh nhân, em để anhnghỉ ngơi chút đi.” Lục Hàn Đình chôn gương mặttuần tú vào mái tóc dài của cô, nhắm mắt lại.Hạ Tịch Quán vươn bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấycổ anh, hàng mi đọng nước mắt run rẩy, giọng nói uấtức, nghĩ lại mà sợ: “Lục tiên sinh, sau này anh đừnglái xe nhanh như vậy, được không? Nếu anh xảy ramệnh hệ gì, em và bà nội phải làm sao đây?”Lời nói của cô giống như chiếc lông vũ lướt qua tráitim anh, khiến trong lòng anh gợn từng đọt sóng, anhôm cô trịnh trọng gật đầu: “Được rồi, anh hứa với em,cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽkhông lái xe nhanh nữa.”Theo yêu cầu mạnh mẽ của Hạ Tịch Quán, Lục HànĐình phải đi kiểm tra tổng quát cơ thể, chụp phim, đềukhông có vấn đề gì, bác sĩ lại một lần nữa cảm thánanh may mắn.Sau khi ở bệnh viện một ngày, Hạ Tịch Quán khôngdám gọi điện thoại về U Lan Uyễn, Lục Hàn Đình chắcchắn sẽ không thể kể với bà nội về vụ tai nạn, bà nộiđã lớn tuổi rồi, bà không chịu nồi kích thích này mắt.Hạ Tịch Quán xin nghỉ phép, chăm sóc từ A đến Z choLục Hàn Đình, vì bị thương nên anh không thể vàotắm, Hạ Tịch Quán đành dùng một chậu nước nóngđể lau người cho anh.Dùng khăn ấm lau mặt cho anh, rồi lại mở áo sơ mi ralau người, tránh những chỗ băng lại, giúp anh lauchùi, Hạ Tịch Quán đứng dậy: “Rồi, lau xong rồi.”“Lục phu nhân.” Lục Hàn Đình đột nhiên mở miệng gọicô lại: “Có phải em quên lau ở đâu không?”Hạ Tịch Quán đờ người: “Không có mà, em đều lau hết rồi.”Lục Hàn Đình lười biếng dựa vào trên giường, bộ áobệnh viện màu xanh trắng này không ảnh hưởng đếnvẻ tao nhã quý phái vốn có của anh, nhìn vào đôi mắttrong veo ngây thơ của cô gái, anh đưa mắt chỉ vàoquần của mình. “Ở đó, cũng giúp anh lau một chút.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 375: Chỗ Đó, Cũng Giúp Anh Lau Một Chút
Lục Hàn Đình đưa tay ra, dùng sức kéo cô vào lòng.
Bởi vì cử động quá lớn, đụng đến vét thương làm anh
đau, nhưng anh không buông ra, thay vào đó anh siết
chặt vòng tay cường tráng của mình, áp cô vào lòng,
đôi môi mỏng đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn
lên nước mắt rơi trên gương mặt ấy, khàn khàn nói:
“Đừng khóc, Quán Quán, rất xin lỗi, đã khiến em khóc.”
Hạ Tịch Quán là bác sĩ, chuyện thường ngày nhất là
sinh, lão, bệnh, tử, nhưng tối hôm qua nghe anh nói
qua điện thoại mình bị tai nạn, cô gần như sợ chết khiếp.
Anh cũng nói với cô, anh rất đau…
Lục Hàn Đình là ai chứ, dù cho trên người đổ máu,
cũng không rên một tiếng, lạnh lùng cứng rắn từ tận
xương cốt, đội trời đạp đất, không ai có thể hạ gục được anh.
Vậy mà, qua điện thoại anh nói với cô, anh rất đau…
Chỉ cần nghĩ đến điều này, trái tim Hạ Tịch Quán vẫn
còn run rẩy, cô túm chiếc áo bệnh nhân của anh,
ngắng gương mặt đầm đìa nước mắt nhìn anh: “Trên
người anh vẫn còn vết thương, mau thả em ra, nếu
không lại hở miệng vết thương mắt, anh sẽ đau…”
Lục Hàn Đình hôn lên mắt cô: “Để anh ôm một lúc, để
anh ôm chút đã, anh sẽ không đau.”
Nói hưu nói vượn, ôm cô như thế này sao có thể
không đau chứt
“Lục phu nhân, bây giờ anh là bệnh nhân, em để anh
nghỉ ngơi chút đi.” Lục Hàn Đình chôn gương mặt
tuần tú vào mái tóc dài của cô, nhắm mắt lại.
Hạ Tịch Quán vươn bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy
cổ anh, hàng mi đọng nước mắt run rẩy, giọng nói uất
ức, nghĩ lại mà sợ: “Lục tiên sinh, sau này anh đừng
lái xe nhanh như vậy, được không? Nếu anh xảy ra
mệnh hệ gì, em và bà nội phải làm sao đây?”
Lời nói của cô giống như chiếc lông vũ lướt qua trái
tim anh, khiến trong lòng anh gợn từng đọt sóng, anh
ôm cô trịnh trọng gật đầu: “Được rồi, anh hứa với em,
cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ
không lái xe nhanh nữa.”
Theo yêu cầu mạnh mẽ của Hạ Tịch Quán, Lục Hàn
Đình phải đi kiểm tra tổng quát cơ thể, chụp phim, đều
không có vấn đề gì, bác sĩ lại một lần nữa cảm thán
anh may mắn.
Sau khi ở bệnh viện một ngày, Hạ Tịch Quán không
dám gọi điện thoại về U Lan Uyễn, Lục Hàn Đình chắc
chắn sẽ không thể kể với bà nội về vụ tai nạn, bà nội
đã lớn tuổi rồi, bà không chịu nồi kích thích này mắt.
Hạ Tịch Quán xin nghỉ phép, chăm sóc từ A đến Z cho
Lục Hàn Đình, vì bị thương nên anh không thể vào
tắm, Hạ Tịch Quán đành dùng một chậu nước nóng
để lau người cho anh.
Dùng khăn ấm lau mặt cho anh, rồi lại mở áo sơ mi ra
lau người, tránh những chỗ băng lại, giúp anh lau
chùi, Hạ Tịch Quán đứng dậy: “Rồi, lau xong rồi.”
“Lục phu nhân.” Lục Hàn Đình đột nhiên mở miệng gọi
cô lại: “Có phải em quên lau ở đâu không?”
Hạ Tịch Quán đờ người: “Không có mà, em đều lau hết rồi.”
Lục Hàn Đình lười biếng dựa vào trên giường, bộ áo
bệnh viện màu xanh trắng này không ảnh hưởng đến
vẻ tao nhã quý phái vốn có của anh, nhìn vào đôi mắt
trong veo ngây thơ của cô gái, anh đưa mắt chỉ vào
quần của mình. “Ở đó, cũng giúp anh lau một chút.”
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời BanTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhLâm Bát Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm: “Tôi làm sao mang thai, ai cho tôi mang thai, không ai rõ hơn anhl Khi tôi biết mình mang thai con anh, tôi đã muốn phá nó trước tiên, tôi căn bản không muôn sinh hạ đứa bé của anh!” Cô nói cái gì? Phản ứng đầu tiên sau khi cô biết mình mang thai chính là muốn giết con hắn? Người phụ nữ muốn sinh con cho hắn rôi nhờ đó nâng cao địa vị của mình hắn đã thấy nhiều rỘI, nhưng hắn vẫn lần đầu tiên nhìn thấy loại kỳ lạ như GỐI Trương Hàn tức đến bật cười: “Được, vậy chúng ta thực sự là không mưu mà hợp, em không. muôn sinh con tôi, tôi cũng không muôn em sinh, tôi đã sai người làm một chén thuốc sây thai, lát nữa em hãy ngoan ngoãn uống vào.” Hắn sai người làm thuốc sẩy thai? Lâm Bắt Nhiễm biết hắn nhát định sẽ giết đứa bé này, nhưng không nghĩ đến tốc độ của hắn nhanh như vậy. “Không muốn, tôi không muốn uống.” Cả nhà tải app truyện hola nhé! Lâm Bất Nhiễm từ chối. Trương Hàn nhanh ¡ chóng câu môi nở nụ cười, ban nãy cô luôn miệng nói muốn phá… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 375: Chỗ Đó, Cũng Giúp Anh Lau Một ChútLục Hàn Đình đưa tay ra, dùng sức kéo cô vào lòng.Bởi vì cử động quá lớn, đụng đến vét thương làm anhđau, nhưng anh không buông ra, thay vào đó anh siếtchặt vòng tay cường tráng của mình, áp cô vào lòng,đôi môi mỏng đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hônlên nước mắt rơi trên gương mặt ấy, khàn khàn nói:“Đừng khóc, Quán Quán, rất xin lỗi, đã khiến em khóc.”Hạ Tịch Quán là bác sĩ, chuyện thường ngày nhất làsinh, lão, bệnh, tử, nhưng tối hôm qua nghe anh nóiqua điện thoại mình bị tai nạn, cô gần như sợ chết khiếp.Anh cũng nói với cô, anh rất đau…Lục Hàn Đình là ai chứ, dù cho trên người đổ máu,cũng không rên một tiếng, lạnh lùng cứng rắn từ tậnxương cốt, đội trời đạp đất, không ai có thể hạ gục được anh.Vậy mà, qua điện thoại anh nói với cô, anh rất đau…Chỉ cần nghĩ đến điều này, trái tim Hạ Tịch Quán vẫncòn run rẩy, cô túm chiếc áo bệnh nhân của anh,ngắng gương mặt đầm đìa nước mắt nhìn anh: “Trênngười anh vẫn còn vết thương, mau thả em ra, nếukhông lại hở miệng vết thương mắt, anh sẽ đau…”Lục Hàn Đình hôn lên mắt cô: “Để anh ôm một lúc, đểanh ôm chút đã, anh sẽ không đau.”Nói hưu nói vượn, ôm cô như thế này sao có thểkhông đau chứt“Lục phu nhân, bây giờ anh là bệnh nhân, em để anhnghỉ ngơi chút đi.” Lục Hàn Đình chôn gương mặttuần tú vào mái tóc dài của cô, nhắm mắt lại.Hạ Tịch Quán vươn bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấycổ anh, hàng mi đọng nước mắt run rẩy, giọng nói uấtức, nghĩ lại mà sợ: “Lục tiên sinh, sau này anh đừnglái xe nhanh như vậy, được không? Nếu anh xảy ramệnh hệ gì, em và bà nội phải làm sao đây?”Lời nói của cô giống như chiếc lông vũ lướt qua tráitim anh, khiến trong lòng anh gợn từng đọt sóng, anhôm cô trịnh trọng gật đầu: “Được rồi, anh hứa với em,cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽkhông lái xe nhanh nữa.”Theo yêu cầu mạnh mẽ của Hạ Tịch Quán, Lục HànĐình phải đi kiểm tra tổng quát cơ thể, chụp phim, đềukhông có vấn đề gì, bác sĩ lại một lần nữa cảm thánanh may mắn.Sau khi ở bệnh viện một ngày, Hạ Tịch Quán khôngdám gọi điện thoại về U Lan Uyễn, Lục Hàn Đình chắcchắn sẽ không thể kể với bà nội về vụ tai nạn, bà nộiđã lớn tuổi rồi, bà không chịu nồi kích thích này mắt.Hạ Tịch Quán xin nghỉ phép, chăm sóc từ A đến Z choLục Hàn Đình, vì bị thương nên anh không thể vàotắm, Hạ Tịch Quán đành dùng một chậu nước nóngđể lau người cho anh.Dùng khăn ấm lau mặt cho anh, rồi lại mở áo sơ mi ralau người, tránh những chỗ băng lại, giúp anh lauchùi, Hạ Tịch Quán đứng dậy: “Rồi, lau xong rồi.”“Lục phu nhân.” Lục Hàn Đình đột nhiên mở miệng gọicô lại: “Có phải em quên lau ở đâu không?”Hạ Tịch Quán đờ người: “Không có mà, em đều lau hết rồi.”Lục Hàn Đình lười biếng dựa vào trên giường, bộ áobệnh viện màu xanh trắng này không ảnh hưởng đếnvẻ tao nhã quý phái vốn có của anh, nhìn vào đôi mắttrong veo ngây thơ của cô gái, anh đưa mắt chỉ vàoquần của mình. “Ở đó, cũng giúp anh lau một chút.”