Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 631: Những gì nợ mọi người, tôi sẽ trả (2)
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… Vẻ mặt Lý Kiều lạnh như lưỡi dao, ném ra một câu, “Mọi người đi nghỉ đi, tranh t3hủ nhanh chóng rời khỏi nơi này.”Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai2 dám ho he gì nữa, yên lặng trở về phòng mìnhNhiếp Nhiên nằm trên giườ7ng trong không gian mờ tối nghe tiếng động bên ngoài, từ từ mở mắt ra.3Vừa rồi Lý Kiêu nói cái gì? Bọn họ đồng ý là vì thấy mình sắp chết, mà bọn họ k2hông có cách nào trơ mắt nhìn mình chết được? Cô không hiểu! Bởi vì không có cách nào trơ mắt nhìn cô chết mà kéo cả mình vào, vụ mua bán này không có lãiVì một người mà kéo theo tất cả mọi người, điều này rõ ràng là không hợp lýNếu như là trước kia, cô nhất định sẽ xì mũi coi thườngBởi vì làm như vậy thực sự là quá ngu xuẩnNhưng bây giờ..Lần đầu tiên cô cảm thấy hoang mang.========== Truyện vừa hoàn thành ==========1.2.3.4.=====================================Chẳng lẽ chỉ vì cái gọi là cảm giác vinh dự tập thể sao? Lúc Lý Kiêu nói xong, không phải là Nhiếp Nhiên không có phản ứng, mà là cô không biết mình nên có phản ứng gìLà kinh ngạc? Kinh ngạc vì quyết định của đám người bọn họ vì mìnhLà hối hận? Hối hận vì khi mình tỉnh lại không hiểu rõ tình hình đã nổi giậnNhưng sau đó cô cảm thấy, không, không phải kinh ngạc, không phải hối hận, mà là không hiểuKhông hiểu tại sao bọn họ phải quyết định như vậy, hơn nữa còn có thể không chùn bước đến thế
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… Vẻ mặt Lý Kiều lạnh như lưỡi dao, ném ra một câu, “Mọi người đi nghỉ đi, tranh t3hủ nhanh chóng rời khỏi nơi này.”Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai2 dám ho he gì nữa, yên lặng trở về phòng mìnhNhiếp Nhiên nằm trên giườ7ng trong không gian mờ tối nghe tiếng động bên ngoài, từ từ mở mắt ra.3Vừa rồi Lý Kiêu nói cái gì? Bọn họ đồng ý là vì thấy mình sắp chết, mà bọn họ k2hông có cách nào trơ mắt nhìn mình chết được? Cô không hiểu! Bởi vì không có cách nào trơ mắt nhìn cô chết mà kéo cả mình vào, vụ mua bán này không có lãiVì một người mà kéo theo tất cả mọi người, điều này rõ ràng là không hợp lýNếu như là trước kia, cô nhất định sẽ xì mũi coi thườngBởi vì làm như vậy thực sự là quá ngu xuẩnNhưng bây giờ..Lần đầu tiên cô cảm thấy hoang mang.========== Truyện vừa hoàn thành ==========1.2.3.4.=====================================Chẳng lẽ chỉ vì cái gọi là cảm giác vinh dự tập thể sao? Lúc Lý Kiêu nói xong, không phải là Nhiếp Nhiên không có phản ứng, mà là cô không biết mình nên có phản ứng gìLà kinh ngạc? Kinh ngạc vì quyết định của đám người bọn họ vì mìnhLà hối hận? Hối hận vì khi mình tỉnh lại không hiểu rõ tình hình đã nổi giậnNhưng sau đó cô cảm thấy, không, không phải kinh ngạc, không phải hối hận, mà là không hiểuKhông hiểu tại sao bọn họ phải quyết định như vậy, hơn nữa còn có thể không chùn bước đến thế
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… Vẻ mặt Lý Kiều lạnh như lưỡi dao, ném ra một câu, “Mọi người đi nghỉ đi, tranh t3hủ nhanh chóng rời khỏi nơi này.”Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai2 dám ho he gì nữa, yên lặng trở về phòng mìnhNhiếp Nhiên nằm trên giườ7ng trong không gian mờ tối nghe tiếng động bên ngoài, từ từ mở mắt ra.3Vừa rồi Lý Kiêu nói cái gì? Bọn họ đồng ý là vì thấy mình sắp chết, mà bọn họ k2hông có cách nào trơ mắt nhìn mình chết được? Cô không hiểu! Bởi vì không có cách nào trơ mắt nhìn cô chết mà kéo cả mình vào, vụ mua bán này không có lãiVì một người mà kéo theo tất cả mọi người, điều này rõ ràng là không hợp lýNếu như là trước kia, cô nhất định sẽ xì mũi coi thườngBởi vì làm như vậy thực sự là quá ngu xuẩnNhưng bây giờ..Lần đầu tiên cô cảm thấy hoang mang.========== Truyện vừa hoàn thành ==========1.2.3.4.=====================================Chẳng lẽ chỉ vì cái gọi là cảm giác vinh dự tập thể sao? Lúc Lý Kiêu nói xong, không phải là Nhiếp Nhiên không có phản ứng, mà là cô không biết mình nên có phản ứng gìLà kinh ngạc? Kinh ngạc vì quyết định của đám người bọn họ vì mìnhLà hối hận? Hối hận vì khi mình tỉnh lại không hiểu rõ tình hình đã nổi giậnNhưng sau đó cô cảm thấy, không, không phải kinh ngạc, không phải hối hận, mà là không hiểuKhông hiểu tại sao bọn họ phải quyết định như vậy, hơn nữa còn có thể không chùn bước đến thế