Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…

Chương 666: Không có cứu viện - Bãi mìn xảy ra vấn đề (2)

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… Hai người một trước một sau đi tới bãi mìn.Đuốc bốn phía đều được đố3t lên, chiếu sáng cả vùngMấy người Lý Kiêu, Kiều Duy cũng gia nhập 2vào đội ngũ gỡ mìnMặc dù thứ này vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận 7sẽ dễ dàng nổ, nhưng vào lúc này, trừ mấy khẩu súng mới tịch thu được ra, tr3ước mắt chỉ có chỗ mìn này là có thể đánh đám cướp biển kia“Cô muốn làm gì thế?” Lúc nhóm người Nghiêm Hoài Vũ chuyển chỗ mìn thứ hai vừa đào lên vào, thấy Nhiếp Nhiên tháo hết mìn ra, không nhịn được kinh ngạc hỏi“Chị Nhiên, sao chị lại dỡ hết mìn ra thế?” “Chỗ mìn này là loại cũ quá rồi, uy lực không lớn, tôi muốn lắp lại.” Hà Giai Ngọc sợ hãi nhìn cô, “Chị Nhiên biết lắp lại mìn à?”“Ừm.”“Trời, không hổ là chị Nhiên của em! Thật là ngầu!” Hà Giai Ngọc kích động lao đến, ôm Nhiếp Nhiên không buông tay.Nhiếp Nhiên đang tập trung tinh thần lấy ngòi nổ và kim hóa của quả mìn ra, không chú ý tới động tác của cô ta, đến lúc phát hiện ra thì đã bị cô ta ôm chặtCô ta luống cuống đứng ở đó, trong mắt vẫn còn nước mắt, lúc phát hiện Nhiếp Nhiên đang nhìn mình, cô ta không nhịn được chột dạ cúi đầu xuống, tránh tầm mắt côNhiếp Nhiên không có phản ứng gì quá lớnSợ chết, bảo vệ mình vốn là một loại bản năng của con người, điều này cũng không có gì saiSau khi nhìn mấy người lính kia, Nhiếp Nhiên sai người cẩn thận chuyển những quả mìn đã đào lên kia đến một căn nhà nhỏ bỏ hoang cách vách đá không xaCô ngồi ở bên trong, cẩn thận dỡ bỏ những quả mìn kia rồi tìm một cái hộp gỗ lớn, đổ tất cả thuốc nổ màu đen vào trong hộp, lại lấy hết dây nổ chậm, ngòi nổ lò xo hình đĩa, kim hỏa ra, chia ra đặt vào mấy cái hộp khácVả lại, 2nơi này cũng là lối ra dễ tìm được cứu viện nhấtBọn họ nhất định phải gỡ mìnCó mấy người Nghiêm Hoài Vũ Hà Giai Ngọc dẫn đầu, đám người Diệp Tuệ Văn cũng nhao nhao đi lên.Bọn họ kém hơn lớp 1 nhưng trước sự sống và cái chết, đám dân đảo bình thường kia cũng dám lên, bọn họ là quân nhân có lý do gì rúc ở đây không làm gì cảNhiếp Nhiên thấy phần lớn mọi người đều đi rồi, chỉ có hai ba người lính ở lại chỗ, trong đó có nữ binh vừa rồi bị tên cướp biển bắt“Chị Nhiên, sao chị lại dỡ hết mìn ra thế?” “Chỗ mìn này là loại cũ quá rồi, uy lực không lớn, tôi muốn lắp lại.” Hà Giai Ngọc sợ hãi nhìn cô, “Chị Nhiên biết lắp lại mìn à?”“Ừm.”“Trời, không hổ là chị Nhiên của em! Thật là ngầu!” Hà Giai Ngọc kích động lao đến, ôm Nhiếp Nhiên không buông tay.Nhiếp Nhiên đang tập trung tinh thần lấy ngòi nổ và kim hóa của quả mìn ra, không chú ý tới động tác của cô ta, đến lúc phát hiện ra thì đã bị cô ta ôm chặtNhiếp Nhiên từ trước đến giờ không thích gần gũi với người khác như vậyCô khẽ cau mày lại, đang muốn tránh khỏi cái ôm của Hà Giai Ngọc thì Nghiêm Hoài Vũ đã làm trướcAnh ta vội vàng đặt mìn trong tay xuống, bước nhanh tới, lôi Hà Giai Ngọc ra khỏi Nhiếp Nhiên, “Đi ra đi ra, tôi còn chưa ôm Tiểu Nhiên Tử, cô dựa vào cái gì cướp trước mặt tôi!”

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… Hai người một trước một sau đi tới bãi mìn.Đuốc bốn phía đều được đố3t lên, chiếu sáng cả vùngMấy người Lý Kiêu, Kiều Duy cũng gia nhập 2vào đội ngũ gỡ mìnMặc dù thứ này vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận 7sẽ dễ dàng nổ, nhưng vào lúc này, trừ mấy khẩu súng mới tịch thu được ra, tr3ước mắt chỉ có chỗ mìn này là có thể đánh đám cướp biển kia“Cô muốn làm gì thế?” Lúc nhóm người Nghiêm Hoài Vũ chuyển chỗ mìn thứ hai vừa đào lên vào, thấy Nhiếp Nhiên tháo hết mìn ra, không nhịn được kinh ngạc hỏi“Chị Nhiên, sao chị lại dỡ hết mìn ra thế?” “Chỗ mìn này là loại cũ quá rồi, uy lực không lớn, tôi muốn lắp lại.” Hà Giai Ngọc sợ hãi nhìn cô, “Chị Nhiên biết lắp lại mìn à?”“Ừm.”“Trời, không hổ là chị Nhiên của em! Thật là ngầu!” Hà Giai Ngọc kích động lao đến, ôm Nhiếp Nhiên không buông tay.Nhiếp Nhiên đang tập trung tinh thần lấy ngòi nổ và kim hóa của quả mìn ra, không chú ý tới động tác của cô ta, đến lúc phát hiện ra thì đã bị cô ta ôm chặtCô ta luống cuống đứng ở đó, trong mắt vẫn còn nước mắt, lúc phát hiện Nhiếp Nhiên đang nhìn mình, cô ta không nhịn được chột dạ cúi đầu xuống, tránh tầm mắt côNhiếp Nhiên không có phản ứng gì quá lớnSợ chết, bảo vệ mình vốn là một loại bản năng của con người, điều này cũng không có gì saiSau khi nhìn mấy người lính kia, Nhiếp Nhiên sai người cẩn thận chuyển những quả mìn đã đào lên kia đến một căn nhà nhỏ bỏ hoang cách vách đá không xaCô ngồi ở bên trong, cẩn thận dỡ bỏ những quả mìn kia rồi tìm một cái hộp gỗ lớn, đổ tất cả thuốc nổ màu đen vào trong hộp, lại lấy hết dây nổ chậm, ngòi nổ lò xo hình đĩa, kim hỏa ra, chia ra đặt vào mấy cái hộp khácVả lại, 2nơi này cũng là lối ra dễ tìm được cứu viện nhấtBọn họ nhất định phải gỡ mìnCó mấy người Nghiêm Hoài Vũ Hà Giai Ngọc dẫn đầu, đám người Diệp Tuệ Văn cũng nhao nhao đi lên.Bọn họ kém hơn lớp 1 nhưng trước sự sống và cái chết, đám dân đảo bình thường kia cũng dám lên, bọn họ là quân nhân có lý do gì rúc ở đây không làm gì cảNhiếp Nhiên thấy phần lớn mọi người đều đi rồi, chỉ có hai ba người lính ở lại chỗ, trong đó có nữ binh vừa rồi bị tên cướp biển bắt“Chị Nhiên, sao chị lại dỡ hết mìn ra thế?” “Chỗ mìn này là loại cũ quá rồi, uy lực không lớn, tôi muốn lắp lại.” Hà Giai Ngọc sợ hãi nhìn cô, “Chị Nhiên biết lắp lại mìn à?”“Ừm.”“Trời, không hổ là chị Nhiên của em! Thật là ngầu!” Hà Giai Ngọc kích động lao đến, ôm Nhiếp Nhiên không buông tay.Nhiếp Nhiên đang tập trung tinh thần lấy ngòi nổ và kim hóa của quả mìn ra, không chú ý tới động tác của cô ta, đến lúc phát hiện ra thì đã bị cô ta ôm chặtNhiếp Nhiên từ trước đến giờ không thích gần gũi với người khác như vậyCô khẽ cau mày lại, đang muốn tránh khỏi cái ôm của Hà Giai Ngọc thì Nghiêm Hoài Vũ đã làm trướcAnh ta vội vàng đặt mìn trong tay xuống, bước nhanh tới, lôi Hà Giai Ngọc ra khỏi Nhiếp Nhiên, “Đi ra đi ra, tôi còn chưa ôm Tiểu Nhiên Tử, cô dựa vào cái gì cướp trước mặt tôi!”

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… Hai người một trước một sau đi tới bãi mìn.Đuốc bốn phía đều được đố3t lên, chiếu sáng cả vùngMấy người Lý Kiêu, Kiều Duy cũng gia nhập 2vào đội ngũ gỡ mìnMặc dù thứ này vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận 7sẽ dễ dàng nổ, nhưng vào lúc này, trừ mấy khẩu súng mới tịch thu được ra, tr3ước mắt chỉ có chỗ mìn này là có thể đánh đám cướp biển kia“Cô muốn làm gì thế?” Lúc nhóm người Nghiêm Hoài Vũ chuyển chỗ mìn thứ hai vừa đào lên vào, thấy Nhiếp Nhiên tháo hết mìn ra, không nhịn được kinh ngạc hỏi“Chị Nhiên, sao chị lại dỡ hết mìn ra thế?” “Chỗ mìn này là loại cũ quá rồi, uy lực không lớn, tôi muốn lắp lại.” Hà Giai Ngọc sợ hãi nhìn cô, “Chị Nhiên biết lắp lại mìn à?”“Ừm.”“Trời, không hổ là chị Nhiên của em! Thật là ngầu!” Hà Giai Ngọc kích động lao đến, ôm Nhiếp Nhiên không buông tay.Nhiếp Nhiên đang tập trung tinh thần lấy ngòi nổ và kim hóa của quả mìn ra, không chú ý tới động tác của cô ta, đến lúc phát hiện ra thì đã bị cô ta ôm chặtCô ta luống cuống đứng ở đó, trong mắt vẫn còn nước mắt, lúc phát hiện Nhiếp Nhiên đang nhìn mình, cô ta không nhịn được chột dạ cúi đầu xuống, tránh tầm mắt côNhiếp Nhiên không có phản ứng gì quá lớnSợ chết, bảo vệ mình vốn là một loại bản năng của con người, điều này cũng không có gì saiSau khi nhìn mấy người lính kia, Nhiếp Nhiên sai người cẩn thận chuyển những quả mìn đã đào lên kia đến một căn nhà nhỏ bỏ hoang cách vách đá không xaCô ngồi ở bên trong, cẩn thận dỡ bỏ những quả mìn kia rồi tìm một cái hộp gỗ lớn, đổ tất cả thuốc nổ màu đen vào trong hộp, lại lấy hết dây nổ chậm, ngòi nổ lò xo hình đĩa, kim hỏa ra, chia ra đặt vào mấy cái hộp khácVả lại, 2nơi này cũng là lối ra dễ tìm được cứu viện nhấtBọn họ nhất định phải gỡ mìnCó mấy người Nghiêm Hoài Vũ Hà Giai Ngọc dẫn đầu, đám người Diệp Tuệ Văn cũng nhao nhao đi lên.Bọn họ kém hơn lớp 1 nhưng trước sự sống và cái chết, đám dân đảo bình thường kia cũng dám lên, bọn họ là quân nhân có lý do gì rúc ở đây không làm gì cảNhiếp Nhiên thấy phần lớn mọi người đều đi rồi, chỉ có hai ba người lính ở lại chỗ, trong đó có nữ binh vừa rồi bị tên cướp biển bắt“Chị Nhiên, sao chị lại dỡ hết mìn ra thế?” “Chỗ mìn này là loại cũ quá rồi, uy lực không lớn, tôi muốn lắp lại.” Hà Giai Ngọc sợ hãi nhìn cô, “Chị Nhiên biết lắp lại mìn à?”“Ừm.”“Trời, không hổ là chị Nhiên của em! Thật là ngầu!” Hà Giai Ngọc kích động lao đến, ôm Nhiếp Nhiên không buông tay.Nhiếp Nhiên đang tập trung tinh thần lấy ngòi nổ và kim hóa của quả mìn ra, không chú ý tới động tác của cô ta, đến lúc phát hiện ra thì đã bị cô ta ôm chặtNhiếp Nhiên từ trước đến giờ không thích gần gũi với người khác như vậyCô khẽ cau mày lại, đang muốn tránh khỏi cái ôm của Hà Giai Ngọc thì Nghiêm Hoài Vũ đã làm trướcAnh ta vội vàng đặt mìn trong tay xuống, bước nhanh tới, lôi Hà Giai Ngọc ra khỏi Nhiếp Nhiên, “Đi ra đi ra, tôi còn chưa ôm Tiểu Nhiên Tử, cô dựa vào cái gì cướp trước mặt tôi!”

Chương 666: Không có cứu viện - Bãi mìn xảy ra vấn đề (2)