Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…

Chương 721: Nụ cười có thể xóa nhòa thù hận (5)

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… “Thật ra tôi có tính sát một chuyện.” Nhiếp Nhiên dựa vào tảng đá sau lưng, cô3 ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không một ánh sao.“Cái gì?” Nhiếp Nhiên2 chỉ vào mình, “Là cái cơ thể này.” “Cơ thể?” Lông mày Lý Kiêu lại cau chặt h7ơn, hiển nhiên là không hiểu ýNhiếp Nhiên gật nhẹ, “Đúng vậy, cơ thể3 này quá yếu, chỉ cảm lạnh một chút mà chân đã nhũn ra.” “Cảm lạnh một chút? 2Chắc không cần tôi phải nhắc lại cho cậu biết cậu đã mê man bao nhiêu ngày chứ hả?” Trong đôi mắt Nhiếp Nhiên đảo qua nét cười nhẹ, “Hôm nay cậu nói nhiều nhỉ? Không giống Lý Kiệu thường ngày chút nào.” Lý Kiêu nhìn cái túi rượu trong tay Nhiếp Nhiên: “Người ta nói uống rượu hỏng việc, đúng là chẳng sai tí nào.” “Đợi ngày mai kết thúc, quay trở lại đơn vị, cậu có muốn uống cũng không có mà uống đâuLần này cậu có công giết cướp biển, hẳn là rất nhanh có thể vào lớp 1 rồi.” Nụ cười ranh mãnh xuất hiện ở trên môi Nhiếp NhiênNhiếp Nhiên cười trêu chọc: “Cậu đã nói đang bị thương không thể uống rượu.” Nhưng lúc này Lý Kiều lại giơ túi rượu lên, trông dáng vẻ như nhất quyết phải ép Nhiếp Nhiên uống vậy.Nhiếp Nhiên biết Lý Kiêu làm thế là muốn mình hứa hẹnChẳng còn cách nào khác, cô chỉ có thể nhận túi rượu bia và uống một ngụm“Cậu ngây thơ thật đấy.” Nhiếp Nhiên liếc Lý KiêuKhông biết có phải là do uống quá nhiều rượu không mà Lý Kiêu nói đùa, “Không phải cậu cũng ấu trĩ theo tôi đấy à?” Bầu không khí trong nháy mắt trở nên dễ chịu hơn.Sau khi nhìn thấy, sắc mặt Lý Kiêu lập tức trầm xuống, “Cướp biển là do tất cả mọi người cùng giết.” Nhiếp Nhiên nhướng mày, không ngờ cô nàng này lại công bằng liêm chính như vậyChỉ có điều, mặc cho đám cướp biển này là cô ấy giết, hay là cùng bọn họ giết, thì trên hồ sơ của cô ấy vẫn được ghi chép lạiLà một học viên hạt giống sắp tiến vào lớp 1, có thêm phần công lao này, chắc một thời gian ngắn nữa sẽ được lên lớp 1 thôiTóm lại chúc mừng cậu, sắp đạt được ước muốn rồi.” Nhiếp Nhiên lại giơ túi rượu trong tay lên“Vậy còn cậu? Với năng lực của cậu, muốn vào lớp 1 cũng là dễ như trở bàn tay.” “Quên đi thôi, vất vả lắm tôi mới tiễn được cậu đi, không có ai mỗi ngày nhìn tôi chằm chằm, tôi nhẹ nhõm tự tại biết bao nhiêu.” “Mục đích của việc cậu vào quân đội không phải là làm tổn thương họ, phải không?” Nhiếp Nhiên thu lại nụ cười, gật đầu nói: “Đúng vậy.” “Tốt, tôi tin tưởng cậu.” Nói xong, Lý Kiêu lại uống mấy ngụm

“Thật ra tôi có tính sát một chuyện.” Nhiếp Nhiên dựa vào tảng đá sau lưng, cô3 ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không một ánh sao.

“Cái gì?” Nhiếp Nhiên2 chỉ vào mình, “Là cái cơ thể này.” “Cơ thể?” Lông mày Lý Kiêu lại cau chặt h7ơn, hiển nhiên là không hiểu ý

Nhiếp Nhiên gật nhẹ, “Đúng vậy, cơ thể3 này quá yếu, chỉ cảm lạnh một chút mà chân đã nhũn ra.” “Cảm lạnh một chút? 2Chắc không cần tôi phải nhắc lại cho cậu biết cậu đã mê man bao nhiêu ngày chứ hả?” Trong đôi mắt Nhiếp Nhiên đảo qua nét cười nhẹ, “Hôm nay cậu nói nhiều nhỉ? Không giống Lý Kiệu thường ngày chút nào.” Lý Kiêu nhìn cái túi rượu trong tay Nhiếp Nhiên: “Người ta nói uống rượu hỏng việc, đúng là chẳng sai tí nào.” “Đợi ngày mai kết thúc, quay trở lại đơn vị, cậu có muốn uống cũng không có mà uống đâu

Lần này cậu có công giết cướp biển, hẳn là rất nhanh có thể vào lớp 1 rồi.” Nụ cười ranh mãnh xuất hiện ở trên môi Nhiếp Nhiên

Nhiếp Nhiên cười trêu chọc: “Cậu đã nói đang bị thương không thể uống rượu.” Nhưng lúc này Lý Kiều lại giơ túi rượu lên, trông dáng vẻ như nhất quyết phải ép Nhiếp Nhiên uống vậy.

Nhiếp Nhiên biết Lý Kiêu làm thế là muốn mình hứa hẹn

Chẳng còn cách nào khác, cô chỉ có thể nhận túi rượu bia và uống một ngụm

“Cậu ngây thơ thật đấy.” Nhiếp Nhiên liếc Lý Kiêu

Không biết có phải là do uống quá nhiều rượu không mà Lý Kiêu nói đùa, “Không phải cậu cũng ấu trĩ theo tôi đấy à?” Bầu không khí trong nháy mắt trở nên dễ chịu hơn.

Sau khi nhìn thấy, sắc mặt Lý Kiêu lập tức trầm xuống, “Cướp biển là do tất cả mọi người cùng giết.” Nhiếp Nhiên nhướng mày, không ngờ cô nàng này lại công bằng liêm chính như vậy

Chỉ có điều, mặc cho đám cướp biển này là cô ấy giết, hay là cùng bọn họ giết, thì trên hồ sơ của cô ấy vẫn được ghi chép lại

Là một học viên hạt giống sắp tiến vào lớp 1, có thêm phần công lao này, chắc một thời gian ngắn nữa sẽ được lên lớp 1 thôi

Tóm lại chúc mừng cậu, sắp đạt được ước muốn rồi.” Nhiếp Nhiên lại giơ túi rượu trong tay lên

“Vậy còn cậu? Với năng lực của cậu, muốn vào lớp 1 cũng là dễ như trở bàn tay.” “Quên đi thôi, vất vả lắm tôi mới tiễn được cậu đi, không có ai mỗi ngày nhìn tôi chằm chằm, tôi nhẹ nhõm tự tại biết bao nhiêu.” “Mục đích của việc cậu vào quân đội không phải là làm tổn thương họ, phải không?” Nhiếp Nhiên thu lại nụ cười, gật đầu nói: “Đúng vậy.” “Tốt, tôi tin tưởng cậu.” Nói xong, Lý Kiêu lại uống mấy ngụm

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… “Thật ra tôi có tính sát một chuyện.” Nhiếp Nhiên dựa vào tảng đá sau lưng, cô3 ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không một ánh sao.“Cái gì?” Nhiếp Nhiên2 chỉ vào mình, “Là cái cơ thể này.” “Cơ thể?” Lông mày Lý Kiêu lại cau chặt h7ơn, hiển nhiên là không hiểu ýNhiếp Nhiên gật nhẹ, “Đúng vậy, cơ thể3 này quá yếu, chỉ cảm lạnh một chút mà chân đã nhũn ra.” “Cảm lạnh một chút? 2Chắc không cần tôi phải nhắc lại cho cậu biết cậu đã mê man bao nhiêu ngày chứ hả?” Trong đôi mắt Nhiếp Nhiên đảo qua nét cười nhẹ, “Hôm nay cậu nói nhiều nhỉ? Không giống Lý Kiệu thường ngày chút nào.” Lý Kiêu nhìn cái túi rượu trong tay Nhiếp Nhiên: “Người ta nói uống rượu hỏng việc, đúng là chẳng sai tí nào.” “Đợi ngày mai kết thúc, quay trở lại đơn vị, cậu có muốn uống cũng không có mà uống đâuLần này cậu có công giết cướp biển, hẳn là rất nhanh có thể vào lớp 1 rồi.” Nụ cười ranh mãnh xuất hiện ở trên môi Nhiếp NhiênNhiếp Nhiên cười trêu chọc: “Cậu đã nói đang bị thương không thể uống rượu.” Nhưng lúc này Lý Kiều lại giơ túi rượu lên, trông dáng vẻ như nhất quyết phải ép Nhiếp Nhiên uống vậy.Nhiếp Nhiên biết Lý Kiêu làm thế là muốn mình hứa hẹnChẳng còn cách nào khác, cô chỉ có thể nhận túi rượu bia và uống một ngụm“Cậu ngây thơ thật đấy.” Nhiếp Nhiên liếc Lý KiêuKhông biết có phải là do uống quá nhiều rượu không mà Lý Kiêu nói đùa, “Không phải cậu cũng ấu trĩ theo tôi đấy à?” Bầu không khí trong nháy mắt trở nên dễ chịu hơn.Sau khi nhìn thấy, sắc mặt Lý Kiêu lập tức trầm xuống, “Cướp biển là do tất cả mọi người cùng giết.” Nhiếp Nhiên nhướng mày, không ngờ cô nàng này lại công bằng liêm chính như vậyChỉ có điều, mặc cho đám cướp biển này là cô ấy giết, hay là cùng bọn họ giết, thì trên hồ sơ của cô ấy vẫn được ghi chép lạiLà một học viên hạt giống sắp tiến vào lớp 1, có thêm phần công lao này, chắc một thời gian ngắn nữa sẽ được lên lớp 1 thôiTóm lại chúc mừng cậu, sắp đạt được ước muốn rồi.” Nhiếp Nhiên lại giơ túi rượu trong tay lên“Vậy còn cậu? Với năng lực của cậu, muốn vào lớp 1 cũng là dễ như trở bàn tay.” “Quên đi thôi, vất vả lắm tôi mới tiễn được cậu đi, không có ai mỗi ngày nhìn tôi chằm chằm, tôi nhẹ nhõm tự tại biết bao nhiêu.” “Mục đích của việc cậu vào quân đội không phải là làm tổn thương họ, phải không?” Nhiếp Nhiên thu lại nụ cười, gật đầu nói: “Đúng vậy.” “Tốt, tôi tin tưởng cậu.” Nói xong, Lý Kiêu lại uống mấy ngụm

Chương 721: Nụ cười có thể xóa nhòa thù hận (5)