Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 1124
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… ÂN NHÂN CỨU MẠNG – ĐỠ MỘT VIÊN ĐẠN THAY CẬU ẤY (3)“Ừ, đã không sợ nữa rồi.”“Vậy thì tốt.”Sau đó cô kéo ngăn kéo bàn đọc sách ra, bỏ sổ ghi chép vào.Cổ Lâm thấy Nhiếp Nhiên làm vậy thì trái tim nâng lên đến cổ họng đã hoàn toàn rơi xuống, sau đó cô đi làm chuyện khác.Lý Kiêu biết rõ ý của Nhiếp Nhiên, nhưng cô vẫn không hiểu vì sao Nhiếp Nhiên lại thay đổi như vậy.“Tại sao cậu lại hà khắc với Cổ Lâm thế?”Nhiếp Nhiên đóng ngăn kéo lại, lên giường định ngủ trưa, “Không phải cùng một loại người thì tại sao phải lấy lòng?”“Chẳng lẽ mấy người Hà Giai Ngọc là cùng một loại người với cậu à?”Nhiếp Nhiên tìm một vị trí thoải mái nằm xuống, liếc mắt nhìn Lý Kiêu, nói: “Tôi không thích người yếu ớt vì họ rất phiền toái.”“Vậy lần này cậu chủ động gánh phiền toái à?”“Coi như là đền bù cho Cổ Lâm một lần. Nghiêm Hoài Vũ tỉnh chưa?”“Ừ, nghe Kiều Duy nói hôm trước tỉnh rồi, hình như là không muốn ở lại bệnh viện nên hôm nay sẽ đưa về, bọn họ đi đón rồi.”“Vậy trưa mai nghỉ trưa tôi sẽ đi thăm anh ta.”.Sau đó cô quay người đi ngủ.Lý Kiêu thấy cô ngủ thật rồi thì ngồi vào chỗ của mình ôn tập.Sau khi nghỉ trưa, huấn luyện buổi chiều lại bắt đầu. Hôm đó Nhiếp Nhiên phát hiện tinh thần Hà Giai Ngọc đã khá hơn nhiều, không còn nóng nảy như mấy ngày trước nữa....Trưa hôm sau, sau khi huấn luyện xong, mười mấy người lớp 6 bụng đói tiến vào phòng ăn. Nhiếp Nhiên chưa ăn được mấy miếng thì Hà Giai Ngọc đã quét sạch đĩa cơm rồi.Cô ta nhét đầy đồ ăn trong miệng, lúng búng bạnh quai hàm nói: “Mọi người... ăn thong thả, tôi ăn no rồi, đi đây.”Nói xong, cô ta chạy ra ngoài.“Sáu phút? Trời, cô ấy muốn phá kỷ lục thế giới à? Tôi nhớ lần trước An Viễn Đạo bắt chúng ta giải quyết bữa trưa trong mười phút, cô ấy còn sợ không kịp, sao hôm nay tốc độ lại như vậy!” Thi Sảnh kinh ngạc.“Kiều Duy, lát nữa anh có đến chỗ Nghiêm Hoài Vũ không?” Nhiếp Nhiên vừa ăn vừa hỏi Kiều Duy ngồi đối diện.“Có, tôi phải đi đưa cơm cho cậu ta.”“Vậy lát nữa tôi đi cùng anh.”Nhiếp Nhiên hờ hững nói nhưng lại khiến tất cả những người xung quanh ngẩn ra.Thi Sảnh không nhịn được hỏi lại một lần, “Cậu muốn đi à?”
ÂN NHÂN CỨU MẠNG – ĐỠ MỘT VIÊN ĐẠN THAY CẬU ẤY (3)
“Ừ, đã không sợ nữa rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Sau đó cô kéo ngăn kéo bàn đọc sách ra, bỏ sổ ghi chép vào.
Cổ Lâm thấy Nhiếp Nhiên làm vậy thì trái tim nâng lên đến cổ họng đã hoàn toàn rơi xuống, sau đó cô đi làm chuyện khác.
Lý Kiêu biết rõ ý của Nhiếp Nhiên, nhưng cô vẫn không hiểu vì sao Nhiếp Nhiên lại thay đổi như vậy.
“Tại sao cậu lại hà khắc với Cổ Lâm thế?”
Nhiếp Nhiên đóng ngăn kéo lại, lên giường định ngủ trưa, “Không phải cùng một loại người thì tại sao phải lấy lòng?”
“Chẳng lẽ mấy người Hà Giai Ngọc là cùng một loại người với cậu à?”
Nhiếp Nhiên tìm một vị trí thoải mái nằm xuống, liếc mắt nhìn Lý Kiêu, nói: “Tôi không thích người yếu ớt vì họ rất phiền toái.”
“Vậy lần này cậu chủ động gánh phiền toái à?”
“Coi như là đền bù cho Cổ Lâm một lần. Nghiêm Hoài Vũ tỉnh chưa?”
“Ừ, nghe Kiều Duy nói hôm trước tỉnh rồi, hình như là không muốn ở lại bệnh viện nên hôm nay sẽ đưa về, bọn họ đi đón rồi.”
“Vậy trưa mai nghỉ trưa tôi sẽ đi thăm anh ta.”.
Sau đó cô quay người đi ngủ.
Lý Kiêu thấy cô ngủ thật rồi thì ngồi vào chỗ của mình ôn tập.
Sau khi nghỉ trưa, huấn luyện buổi chiều lại bắt đầu. Hôm đó Nhiếp Nhiên phát hiện tinh thần Hà Giai Ngọc đã khá hơn nhiều, không còn nóng nảy như mấy ngày trước nữa.
...
Trưa hôm sau, sau khi huấn luyện xong, mười mấy người lớp 6 bụng đói tiến vào phòng ăn. Nhiếp Nhiên chưa ăn được mấy miếng thì Hà Giai Ngọc đã quét sạch đĩa cơm rồi.
Cô ta nhét đầy đồ ăn trong miệng, lúng búng bạnh quai hàm nói: “Mọi người... ăn thong thả, tôi ăn no rồi, đi đây.”
Nói xong, cô ta chạy ra ngoài.
“Sáu phút? Trời, cô ấy muốn phá kỷ lục thế giới à? Tôi nhớ lần trước An Viễn Đạo bắt chúng ta giải quyết bữa trưa trong mười phút, cô ấy còn sợ không kịp, sao hôm nay tốc độ lại như vậy!” Thi Sảnh kinh ngạc.
“Kiều Duy, lát nữa anh có đến chỗ Nghiêm Hoài Vũ không?” Nhiếp Nhiên vừa ăn vừa hỏi Kiều Duy ngồi đối diện.
“Có, tôi phải đi đưa cơm cho cậu ta.”
“Vậy lát nữa tôi đi cùng anh.”
Nhiếp Nhiên hờ hững nói nhưng lại khiến tất cả những người xung quanh ngẩn ra.
Thi Sảnh không nhịn được hỏi lại một lần, “Cậu muốn đi à?”
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… ÂN NHÂN CỨU MẠNG – ĐỠ MỘT VIÊN ĐẠN THAY CẬU ẤY (3)“Ừ, đã không sợ nữa rồi.”“Vậy thì tốt.”Sau đó cô kéo ngăn kéo bàn đọc sách ra, bỏ sổ ghi chép vào.Cổ Lâm thấy Nhiếp Nhiên làm vậy thì trái tim nâng lên đến cổ họng đã hoàn toàn rơi xuống, sau đó cô đi làm chuyện khác.Lý Kiêu biết rõ ý của Nhiếp Nhiên, nhưng cô vẫn không hiểu vì sao Nhiếp Nhiên lại thay đổi như vậy.“Tại sao cậu lại hà khắc với Cổ Lâm thế?”Nhiếp Nhiên đóng ngăn kéo lại, lên giường định ngủ trưa, “Không phải cùng một loại người thì tại sao phải lấy lòng?”“Chẳng lẽ mấy người Hà Giai Ngọc là cùng một loại người với cậu à?”Nhiếp Nhiên tìm một vị trí thoải mái nằm xuống, liếc mắt nhìn Lý Kiêu, nói: “Tôi không thích người yếu ớt vì họ rất phiền toái.”“Vậy lần này cậu chủ động gánh phiền toái à?”“Coi như là đền bù cho Cổ Lâm một lần. Nghiêm Hoài Vũ tỉnh chưa?”“Ừ, nghe Kiều Duy nói hôm trước tỉnh rồi, hình như là không muốn ở lại bệnh viện nên hôm nay sẽ đưa về, bọn họ đi đón rồi.”“Vậy trưa mai nghỉ trưa tôi sẽ đi thăm anh ta.”.Sau đó cô quay người đi ngủ.Lý Kiêu thấy cô ngủ thật rồi thì ngồi vào chỗ của mình ôn tập.Sau khi nghỉ trưa, huấn luyện buổi chiều lại bắt đầu. Hôm đó Nhiếp Nhiên phát hiện tinh thần Hà Giai Ngọc đã khá hơn nhiều, không còn nóng nảy như mấy ngày trước nữa....Trưa hôm sau, sau khi huấn luyện xong, mười mấy người lớp 6 bụng đói tiến vào phòng ăn. Nhiếp Nhiên chưa ăn được mấy miếng thì Hà Giai Ngọc đã quét sạch đĩa cơm rồi.Cô ta nhét đầy đồ ăn trong miệng, lúng búng bạnh quai hàm nói: “Mọi người... ăn thong thả, tôi ăn no rồi, đi đây.”Nói xong, cô ta chạy ra ngoài.“Sáu phút? Trời, cô ấy muốn phá kỷ lục thế giới à? Tôi nhớ lần trước An Viễn Đạo bắt chúng ta giải quyết bữa trưa trong mười phút, cô ấy còn sợ không kịp, sao hôm nay tốc độ lại như vậy!” Thi Sảnh kinh ngạc.“Kiều Duy, lát nữa anh có đến chỗ Nghiêm Hoài Vũ không?” Nhiếp Nhiên vừa ăn vừa hỏi Kiều Duy ngồi đối diện.“Có, tôi phải đi đưa cơm cho cậu ta.”“Vậy lát nữa tôi đi cùng anh.”Nhiếp Nhiên hờ hững nói nhưng lại khiến tất cả những người xung quanh ngẩn ra.Thi Sảnh không nhịn được hỏi lại một lần, “Cậu muốn đi à?”