Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…

Chương 1125

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… ÂN NHÂN CỨU MẠNG – ĐỠ MỘT VIÊN ĐẠN THAY CẬU ẤY (4)“Ừ, sao thế, có vấn đề gì à?”“Không, không có.” Thi Sảnh lắc đầu liên tục, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm, ban đầu lúc Nghiêm Hoài Vũ hôn mê không thấy Nhiếp Nhiên lo lắng, càng đừng nói là hỏi một câu. Sao bây giờ lại muốn đi thăm nhỉ?Sau khi ăn xong, Kiều Duy định đến trước cửa sổ phòng ăn lấy cơm bệnh nhân đã sớm xin từ trước thì Nhiếp Nhiên lại ngăn anh ta lại: “Không cần đi đâu, chắc chắn Hà Giai Ngọc đã đem đi rồi.”Quả nhiên, bọn họ vừa vào phòng bệnh đã thấy Nghiêm Hoài Vũ ngồi ở trên giường ngấu nghiến ăn cơm, còn Hà Giai Ngọc ngồi ở bên cạnh giống như cô vợ nhỏ nhìn anh ta.“Thật là lạ, hiếm thấy hai người không cãi nhau.” Thi Sảnh đi vào, không nhịn được cười trêu đùa.Hà Giai Ngọc thấy có người tới thì lập tức thu hồi lại vẻ mặt kia lại, làm ra vẻ khinh thường: “Thôi đi, tôi chỉ không muốn làm anh ta tức ngất đi để tránh lãng phí tài nguyên quốc gia thôi.”Nghiêm Hoài Vũ đang định mở miệng phản kích, Kiều Duy đã giành nói trước: “Nghiêm Hoài Vũ, Nhiếp Nhiên đến thăm cậu này.”Quả nhiên vừa nghe thấy thế, Nghiêm Hoài Vũ lập tức bỏ qua Hà Giai Ngọc, quay phắt đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên, kích động nói: “Tiểu Nhiên Tử, cuối cùng cô cũng đến rồi! Sao hôm qua cô không đến đón tôi?”“Tôi có chút việc. Anh sao rồi, vẫn ổn chứ?” Nguồn:Nghiêm Hoài Vũ cười nói: “Tôi không sao. Đúng rồi, Tiểu Nhiên Tử đã tới rồi, thế Mã Tường đâu? Sao cái tên Mã Tường này còn chưa đến! Cái tên này không biết tôi vì cậu ta mà chịu khổ thế nào à?”Nhiếp Nhiên kín đáo nhìn Kiều Duy.Anh ta không biết chuyện Mã Tường đã rời đi à?Lúc này Kiều Duy vội vàng nói: “Cậu ta bị sĩ quan huấn luyện gọi lại, lần thi này cậu ta thi không ra sao cả, có lẽ mấy ngày nay đều phải tập luyện.”Nghiêm Hoài Vũ bĩu môi: “Ồ, vậy cũng tốt.”Sau khi nói chuyện ba bốn phút, Nhiếp Nhiên nhân lúc mọi người không chú ý đưa mắt ra hiệu cho Kiều Duy rồi hai người kiếm cớ đi ra ngoài.“Mọi người không nói chuyện của Mã Tường với anh ta à?”“Ừ, cậu ấy mới tỉnh lại chưa được bao lâu, bác sĩ nói sức khỏe cậu ấy vẫn yếu nên tôi tự tiện làm chủ giấu chuyện này. May mà vừa rồi cô không vạch trần, nếu không tôi thật sự không biết cậu ta có nổi điên không nữa.”

ÂN NHÂN CỨU MẠNG – ĐỠ MỘT VIÊN ĐẠN THAY CẬU ẤY (4)

“Ừ, sao thế, có vấn đề gì à?”

“Không, không có.” Thi Sảnh lắc đầu liên tục, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm, ban đầu lúc Nghiêm Hoài Vũ hôn mê không thấy Nhiếp Nhiên lo lắng, càng đừng nói là hỏi một câu. Sao bây giờ lại muốn đi thăm nhỉ?

Sau khi ăn xong, Kiều Duy định đến trước cửa sổ phòng ăn lấy cơm bệnh nhân đã sớm xin từ trước thì Nhiếp Nhiên lại ngăn anh ta lại: “Không cần đi đâu, chắc chắn Hà Giai Ngọc đã đem đi rồi.”

Quả nhiên, bọn họ vừa vào phòng bệnh đã thấy Nghiêm Hoài Vũ ngồi ở trên giường ngấu nghiến ăn cơm, còn Hà Giai Ngọc ngồi ở bên cạnh giống như cô vợ nhỏ nhìn anh ta.

“Thật là lạ, hiếm thấy hai người không cãi nhau.” Thi Sảnh đi vào, không nhịn được cười trêu đùa.

Hà Giai Ngọc thấy có người tới thì lập tức thu hồi lại vẻ mặt kia lại, làm ra vẻ khinh thường: “Thôi đi, tôi chỉ không muốn làm anh ta tức ngất đi để tránh lãng phí tài nguyên quốc gia thôi.”

Nghiêm Hoài Vũ đang định mở miệng phản kích, Kiều Duy đã giành nói trước: “Nghiêm Hoài Vũ, Nhiếp Nhiên đến thăm cậu này.”

Quả nhiên vừa nghe thấy thế, Nghiêm Hoài Vũ lập tức bỏ qua Hà Giai Ngọc, quay phắt đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên, kích động nói: “Tiểu Nhiên Tử, cuối cùng cô cũng đến rồi! Sao hôm qua cô không đến đón tôi?”

“Tôi có chút việc. Anh sao rồi, vẫn ổn chứ?” Nguồn:

Nghiêm Hoài Vũ cười nói: “Tôi không sao. Đúng rồi, Tiểu Nhiên Tử đã tới rồi, thế Mã Tường đâu? Sao cái tên Mã Tường này còn chưa đến! Cái tên này không biết tôi vì cậu ta mà chịu khổ thế nào à?”

Nhiếp Nhiên kín đáo nhìn Kiều Duy.

Anh ta không biết chuyện Mã Tường đã rời đi à?

Lúc này Kiều Duy vội vàng nói: “Cậu ta bị sĩ quan huấn luyện gọi lại, lần thi này cậu ta thi không ra sao cả, có lẽ mấy ngày nay đều phải tập luyện.”

Nghiêm Hoài Vũ bĩu môi: “Ồ, vậy cũng tốt.”

Sau khi nói chuyện ba bốn phút, Nhiếp Nhiên nhân lúc mọi người không chú ý đưa mắt ra hiệu cho Kiều Duy rồi hai người kiếm cớ đi ra ngoài.

“Mọi người không nói chuyện của Mã Tường với anh ta à?”

“Ừ, cậu ấy mới tỉnh lại chưa được bao lâu, bác sĩ nói sức khỏe cậu ấy vẫn yếu nên tôi tự tiện làm chủ giấu chuyện này. May mà vừa rồi cô không vạch trần, nếu không tôi thật sự không biết cậu ta có nổi điên không nữa.”

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… ÂN NHÂN CỨU MẠNG – ĐỠ MỘT VIÊN ĐẠN THAY CẬU ẤY (4)“Ừ, sao thế, có vấn đề gì à?”“Không, không có.” Thi Sảnh lắc đầu liên tục, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm, ban đầu lúc Nghiêm Hoài Vũ hôn mê không thấy Nhiếp Nhiên lo lắng, càng đừng nói là hỏi một câu. Sao bây giờ lại muốn đi thăm nhỉ?Sau khi ăn xong, Kiều Duy định đến trước cửa sổ phòng ăn lấy cơm bệnh nhân đã sớm xin từ trước thì Nhiếp Nhiên lại ngăn anh ta lại: “Không cần đi đâu, chắc chắn Hà Giai Ngọc đã đem đi rồi.”Quả nhiên, bọn họ vừa vào phòng bệnh đã thấy Nghiêm Hoài Vũ ngồi ở trên giường ngấu nghiến ăn cơm, còn Hà Giai Ngọc ngồi ở bên cạnh giống như cô vợ nhỏ nhìn anh ta.“Thật là lạ, hiếm thấy hai người không cãi nhau.” Thi Sảnh đi vào, không nhịn được cười trêu đùa.Hà Giai Ngọc thấy có người tới thì lập tức thu hồi lại vẻ mặt kia lại, làm ra vẻ khinh thường: “Thôi đi, tôi chỉ không muốn làm anh ta tức ngất đi để tránh lãng phí tài nguyên quốc gia thôi.”Nghiêm Hoài Vũ đang định mở miệng phản kích, Kiều Duy đã giành nói trước: “Nghiêm Hoài Vũ, Nhiếp Nhiên đến thăm cậu này.”Quả nhiên vừa nghe thấy thế, Nghiêm Hoài Vũ lập tức bỏ qua Hà Giai Ngọc, quay phắt đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên, kích động nói: “Tiểu Nhiên Tử, cuối cùng cô cũng đến rồi! Sao hôm qua cô không đến đón tôi?”“Tôi có chút việc. Anh sao rồi, vẫn ổn chứ?” Nguồn:Nghiêm Hoài Vũ cười nói: “Tôi không sao. Đúng rồi, Tiểu Nhiên Tử đã tới rồi, thế Mã Tường đâu? Sao cái tên Mã Tường này còn chưa đến! Cái tên này không biết tôi vì cậu ta mà chịu khổ thế nào à?”Nhiếp Nhiên kín đáo nhìn Kiều Duy.Anh ta không biết chuyện Mã Tường đã rời đi à?Lúc này Kiều Duy vội vàng nói: “Cậu ta bị sĩ quan huấn luyện gọi lại, lần thi này cậu ta thi không ra sao cả, có lẽ mấy ngày nay đều phải tập luyện.”Nghiêm Hoài Vũ bĩu môi: “Ồ, vậy cũng tốt.”Sau khi nói chuyện ba bốn phút, Nhiếp Nhiên nhân lúc mọi người không chú ý đưa mắt ra hiệu cho Kiều Duy rồi hai người kiếm cớ đi ra ngoài.“Mọi người không nói chuyện của Mã Tường với anh ta à?”“Ừ, cậu ấy mới tỉnh lại chưa được bao lâu, bác sĩ nói sức khỏe cậu ấy vẫn yếu nên tôi tự tiện làm chủ giấu chuyện này. May mà vừa rồi cô không vạch trần, nếu không tôi thật sự không biết cậu ta có nổi điên không nữa.”

Chương 1125